Tận Cùng Của Tình Yêu

Nhật Hạ cùng bà Linh được đưa vô bệnh viện. Nhật Hạ do mang thai, thêm mất máu nên khá yếu, còn bà Linh bị ung thư giai đoạn cuối, được chuyển qua bệnh viện ung bướu. Huy Phong và Dương Thành đều không muốn đụng đến chính quyền nên không thưa kiện nhau, bị phạt hành chánh rồi thả về.

Bà Vy cầm giấy tờ của Nhật Hạ, đưa cho Minh Duy hoàn tất hồ sơ xuất cảnh. Tố Như vẫn nghĩ Huyền Sương bị Huy Phong ruồng bỏ nên hóa điên, nhưng chồng cô vẫn mê mẩn con điên đó. Ả âm mưu đưa Minh Duy vào tròng, dùng chiêu gạo nấu thành cơm ép anh kết hôn. Tố Như không biết bằng cách nào đã liên lạc được Dạ Long của tập đoàn AK mua thuốc. Tối đó, sau khi đi cả quãng đường từ thành phố A thăm Huyền Sương về, anh khá mệt mỏi, ngồi vật trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần. Tố Như lẳng lặng từ phía sau, rón rén tới xoa bóp hai bên thái dương cho anh. Mùi nước hoa kích tình vương vất, bàn tay thiếu nữ dịu dàng massage, Minh Duy cảm thấy dễ chịu hẳn. Anh ngồi yên hưởng thụ cảm giác thư thái.

- Sao rồi, đừng nói là muốn mua hết kim cương nữa nhé. Em nên hiểu rõ thân phân của mình ở đâu.

- Em biết mà, em thông suốt rồi. Chỉ cần anh đừng bỏ em, dù chỉ là cái bóng bên anh, em cũng chấp nhận.

- Tốt.

- À, hôm nay sinh nhật em, anh có thể ăn chung với em bữa cơm được không?


Minh Duy mở mắt, đôi mắt trầm đục mệt mỏi nhìn Tố Như, anh nhếch mép "được". Dù sao tôi cũng sắp về Mỹ, coi như ăn bữa cơm chia tay vậy. Tố Như mừng thầm, kế hoạch của ả thành công bước đầu. Tố Như đưa khăn lạnh cho Minh Duy lau mặt, rồi cả hai cùng ra bàn ăn. Trên bàn bày biện sẵn hai đĩa bò beefsteak, hai cái ly cao và chai rượu vang đỏ. Minh Duy gật gù "cũng ra trò phết". Anh ngồi vào đầu bàn, trải khăn lên đùi và bắt đầu cầm dao nĩa cắt thịt bò. Tố Như hơi thất vọng, vì Minh Duy không kéo ghế mời ả, và cũng không chờ ả ăn. Nhưng kệ đi, lát nữa anh cũng phải "ăn" em thôi. Ả cầm ly rượu, đi về phía Minh Duy, một tay chống lên bàn, hơi chồm người về phía anh, cố tình khoe trọn đôi gò bồng no tròn sau lớp váy ngủ satin màu đỏ gợi cảm. Ả nhớ lần hẹn đầu tiên, ả mặc đầm đỏ và anh rất thích. Một tay ả cầm ly rượu lắc lư, nghiêng về phía anh. Minh Duy hiểu ý, cũng cầm lên ly rượu của mình chạm ly với ả. Tố Như uống từ từ cạn sạch, chốc ly xuống cho anh xem, mày ả hơi ngướng lên nhìn Duy. Minh Duy dựa người ra ghế, ngước mắt nhìn Tố Như giở trò, môi mỏng đẹp nhếch lên, cầm ly vang đỏ một hơi cạn sạch. Nhìn yết hầu anh giật lên xuống, Tố Như nhếch môi cười âm hiểm, ả đi lại chỗ của mình, từ tốn cắt bò ăn. Minh Duy nhìn ả, thấy ả ngoan ngoãn ăn, không múa may quyến rũ anh, anh cũng hơi bất ngờ, rồi cũng chẳng mảy may về rượu mà cúi xuống ăn tiếp phần bò còn lại. Từ nhỏ, Minh Duy đã được gia đình tập làm quen với vị của rượu, lớn lên nếm thử rượu, phải phân biệt đâu là rượu bị bỏ thuốc, đâu là rượu nguyên chất. Vì trong giới kinh doanh, rượu bia là vũ khí giết người thầm lặng, không sáng suốt sẽ sa bẫy. Nhưng Minh Duy không thể ngờ tại Việt Nam lại có tập đoàn chuyên điều chế thuốc không mùi, không vị nhưng siêu mạnh, đã đánh gục bao nhiêu CEO của các tập đoàn lớn, dù là người khôn ngoan, cẩn thận đến đâu đều bị trúng thuốc. Ngay cả chủ nhân điều chế ra thuốc ấy, tiến sĩ hóa học Canada cũng bị trúng thuốc của chính mình Thiên Vũ. Sau khoảng 5 phút, Minh Duy bắt đầu thấy không ổn, cổ họng khô nóng, một loại cảm xúc ham muốn dâng trào, và ngày càng mãnh liệt. Anh nghĩ ngay tới ly rượu, quắc mắt nhìn Tố Như, ả vẫn đang ăn bò rất bình thường. " lý nào là vậy, rõ ràng mình thấy cô ta cũng uống, sao chỉ mình mình có phản ứng, mà vị của rượu rất bình thường, hay do mình mệt quá". Minh Duy dựa vào ghế, thở hắt ra, xoa xoa mi tâm. Anh quăng khăn lót đùi sang một bên, bỏ lên lầu. Tố Như hơi liếc nhìn theo, môi ả lại nhếch lên đầy đắc thắng, tiếp tục cúi xuống ăn. Ả dọn dẹp, ca hát nghêu ngao, rồi đi lại giỏ xách, mở ra lọ nước kích tình dạng xịt trong không khí, nhàn nhã chậm chạp lên lầu, mở cửa phòng ngủ của Minh Duy, nhanh chóng xịt hết cả chai, rồi nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài chờ đợi. Minh Duy trong phòng tắm mở nước dập hỏa, không dập được, cảm xúc ham muốn tăng hơn, khúc gậy th*t giương cao chào cờ. Anh mệt mỏi, dùng tay mơn trớn người anh em, muốn tự xử nhưng vô ích. Càng ngày, Minh Duy càng hít thở không thông. Anh chợt nghĩ tới Tố Như, muốn mượn ả dập hỏa, nhưng lại nhớ tới Huyền Sương, tới lời anh hứa sẽ chờ cô, anh không thể phụ cô ấy được, nhất vào lúc cô ấy không tỉnh táo. Minh Duy quyết định ra ngoài, tìm thuốc ngủ uống, ngủ là xong chuyện. Cửa phòng tắm vừa mở ra, một mùi hương dễ chịu thoáng đãng trong không khí, làm tâm hồn anh thư thái, đồng thời tâm trí của Minh Duy cũng lơ mơ, giống như buồn ngủ. Người phiêu diêu mà hạ thân nóng bỏng, cảm giác thật sự bức bối. Minh Duy mở cửa, xuống tầng lấy thuốc ngủ. Cửa vừa mở gặp ngay Tố Như, ả giương đôi mắt to tròn vô số tội nhìn anh đầy quan tâm.

- Sao mặt anh đỏ vậy, lên huyết áp phải không? Có cần em lấy thuốc không?

- Cần, anh rất cần.

Tâm trí lơ mơ, người anh em cương cứng, cổ họng khô khốc giật liên hồi. Minh Duy cố hít thở, nói với Tố Như.

- Em lấy giùm anh hai viên thuốc ngủ. Anh hơi khó ngủ.

- Được, anh vô phòng chờ em lấy cho anh.

Minh Duy nhanh chóng xoay người vô phòng, anh đi vô phòng tắm, hất nước rửa mặt. Nhìn mình trong gương, anh cũng hoảng hốt vì gương mặt đỏ phừng phừng của mình. "Không lẽ anh lên huyết áp thật?". Minh Duy cố mường tượng lại tất cả sự việc từ lúc anh về, rượu, đồ ăn không có vị gì khác thường, anh cũng cảnh giác dùng điện thoại rà qua ly rượu, quang phổ không hề có gì khác lạ, vậy lý do từ đâu. Anh chợt nhớ tới Gia Minh, liền đi ra gọi điện thoại.

- Alo! Hôm nay rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi à? Hay là lại muốn mượn Lực?

- Không, tôi muốn hỏi ông một việc.

- Hỏi đi.


- Hình như ông anh của ông từng trúng thuốc kích dục, xém mất mạng. Vậy anh ấy có biết mình bị hạ thuốc không?

- Anh tôi bị thuốc mấy lần, ông hỏi lần nào? Hahaha?

- Tôi nghiêm túc đó.

- Thôi được, cơ bản nếu là thuốc của Thiên Vũ thì không ai biết được. Ngay cả bản thân cậu ta cũng bị Dạ Long cho thử thuốc của mình mà. Hahaha. Anh Khiêm cũng vậy thôi, phòng ngày phòng đêm làm sao phòng em mình, người thuốc anh ấy là tôi. Hahaha.

- Thiên Vũ? Chủ tịch tập đoàn AK. Thuốc cậu ta lợi hại vậy à?

- Không tin, ông cứ thử. Hahaha! Ông biết Anh Khiêm rồi, đa nghi và cẩn trọng hơn Tào Tháo, thế mà vẫn dính đấy. Hahaha. Nhưng yên tâm đi, thuốc dạng tiêm mới sợ, dạng uống thì chỉ cần có quan hệ thì thuốc tự giải. Mà sao lại hỏi tôi, hay ông đang bị thuốc hả.


- Việc của tôi không cần ông lo, tôi sắp trở lại Mỹ một thời gian, phiền ông ở đây ngó dùm Tố Như.

- Được. Tôi sẽ nhờ anh Khiêm, vì Tôi cũng sắp về Mỹ rồi, biết đâu tôi và ông đi chung chuyến bay.

- Ừ. Thôi cúp máy đây.

- Bye!

Minh Duy nắm chặt điện thoại, mặt đanh lại nhìn vào gương.

- "Tố Như, em dùng tiền của tôi thuốc tôi. Được, tôi sẽ cho em biết, giá trị của em cũng chỉ là đồ vật cho tôi phát tiết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui