Đột nhiên nghe thấy Trang Như Mộng nghiêm túc hỏi đề tài này, trong mắt Lý Vân tràn đầy khó hiểu. Không đợi nàng trả lời Trang Như Mộng lại tiếp tục nói, “Thật ra Lý tiểu thư mới vừa cảm thán là hoàn toàn không cần thiết, trong nhà Lý tiểu thư cũng có cửa hàng, như vậy khẳng định người trong Lý phủ cũng có kinh doanh. Chắc Lý tiểu thư hồ đồ, nếu Lý phủ cũng buôn bán thì Lý tiểu thư lại lấy lời nào mà nói, lần đầu tiên trò chuyện với nhà thương nhân Như Mộng như vậy chứ.”
Nghe nữ đồng nói một hơi nhiều như vậy, sắc mặt Lý Vân trở nên vô cùng khó coi. Mà trong phòng khách ngoại trừ Bạch tiểu thư, vẻ mặt hai người khác cũng không được tốt. Nhà nào làm quan mà không có một ít tư sản (tài sản riêng)? Những lời Trang Như Mộng vừa mới nói này, dường như đều nói tất cả những vị tiểu thư quan gia (nhà quan) trong phòng khách này.
Mắt thấy Lý Vân muốn phát tác, lúc này Bạch tiểu thư có gương mặt anh khí đột nhiên mở miệng, “Như Mộng muội muội không hổ là ngoại tôn nữ ruột của Phiêu Kỵ Đại tướng quân, còn nhỏ tuổi mà đã có giải thích độc đáo như vậy khiến tỷ tỷ ta vô cùng khâm phục ngươi.”
Lý tiểu thư đang muốn làm khó Trang Như Mộng, sau khi nghe những lời này sắc mặt lại thay đổi nhiều lần. Nàng trừng mắt liếc Vương Ngọc Hương một cái mới cười khanh khách nói: “ Như Mộng muội muội, ta chỉ là nhất thời hiếu kỳ thôi, nếu có nói lời nào chọc giận ngươi khiến ngươi không thích thì xin thứ lỗi.”
Trang Như Mộng chuyển cho Bạch tiểu thư một ánh mắt cảm kích, nhìn Lý Vân nói: “Nếu Lý tiểu thư đã nói như vậy, nếu ta cứ nói mãi chuyện này trái lại có vẻ hẹp hòi.”
“Như Mộng muội muội kêu ta một tiếng Vân tỷ tỷ là được rồi, mới vừa Ngọc Hương không giới thiệu kỹ nên không biết Như Mộng muội muội và Phiêu Kỵ đại tướng quân......”
“Đúng như lời Bạch tiểu thư vừa mới nói, Phiêu Kỵ đại tướng quân đương triều chính là ông ngoại ruột của ta.”
Lý Vân sau khi có được xác nhận, sắc mặt nhìn Trang Như Mộng càng thêm thân thiện, hành động này khiến cho Bạch Vi ở một bên không nhịn được mà trợn trắng cả tròng mắt. Trang Như Mộng thấy một màn như vậy, trong lòng trái lại cảm thấy đây là một người thú vị.
Mắt thấy chuyện hoàn toàn không xảy ra theo suy nghĩ mình mong muốn, khăn trong tay Vương Ngọc Hương đã bị vo thành nhăn nhúm. Nàng không cam lòng nhìn chằm chằm vào Trang Như Mộng, sau lần giương mắt này cảm xúc trong mắt nàng dần dần bình tĩnh lại. Chỉ nghe nàng cười ha hả giải thích, “Vừa mới giới thiệu bọn tỷ muội và Như Mộng muội muội, là do muội muội giới thiệu chưa đủ, nên có mấy lời chưa nói cho rõ ràng.”
Nghe lời này sắc mặt Lý Vân thoáng lên vẻ hờn giận, “Vương tiểu thư, có vài chuyện vẫn nên phân rõ nặng nhẹ.” Từ lúc vị Trang tiểu thư này đi vào, Lý Vân đã nhìn ra trong lòng Vương Ngọc Hương không thích. Nghĩ đến chuyện mình bị lợi dụng như thương (giáo), ánh mắt Lý Vân càng nhìn Vương Ngọc Hương không tốt.
Nghe hai người này nói chuyện, Bạch Vi nhàm chán thế nào lại ngáp một cái, rồi chuyển mặt nhìn Trang Như Mộng một cái cười nói, “Tháng trước ta mới qua 13 tuổi, không biết Trang tiểu thư sinh năm bao nhiêu?”
Bởi vì Bạch Vi mới vừa nói giúp, Trang Như Mộng cảm thấy nàng rất không tệ, liền cười lên tiếng trả lời, “Như vậy Như Mộng cần phải gọi Bạch tiểu thư một tiếng tỷ tỷ rồi, ta nhỏ hơn mười một tháng so với Bạch tỷ tỷ.”
Hiển nhiên Bạch Vi vô cùng thích tiếng gọi tỷ tỷ này, nàng cười híp mắt nói, “Ta nhìn thấy ngươi hẳn là nhỏ hơn ta một chút, xem ra là ta đã đoán đúng. Không ngờ hôm nay tham gia một bữa tiệc, trái lại được gọi một tiếng tỷ tỷ đến thích, không uổng công lúc trước ta đồng ý tham gia với một người.”
Nhìn dáng vẻ vui thích của Bạch Vi, hảo cảm trong lòng Trang Như Mộng với nàng càng sâu, “Hôm nay biết được một tỷ tỷ tốt như vậy là phúc khí của Mộng nhi, chỉ là, xin hỏi câu nói cuối của tỷ tỷ là có ý gì?”
Nghe lời này trước tiên Bạch Vi hết sức đồng ý gật đầu một cái, sau đó cười ranh mãnh một tiếng với Trang Như Mộng, nói nhỏ bên tai nàng, “Ý của câu cuối, dĩ nhiên là có người đang nóng ruột nóng gan nhớ nhung muội muội đó.”
Cặp mắt đẹp của Trang Như Mộng trợn tròn, vừa thẹn vừa cáu nói, “Tỷ tỷ lại trêu ghẹo muội muội rồi, hôm nay tỷ muội chúng ta mới quen, lấy đâu ra người khác.”
Nhìn phản ứng nữ tử, nét trêu ghẹo trên mặt Bạch Vi càng thêm rõ, “Muội muội đáng yêu như thế, khó trách người nhà ta đều nhớ mỗi ngày.”
Trang Như Mộng thở phì phò quay mặt không thèm nhìn Bạch Vi nữa, trong lòng cũng có suy đoán, Bạch tỷ tỷ họ Bạch, mà trước mắt người có quen biết với nàng là họ Bạch, thì trừ Bạch Tử Hàm cũng không còn ai khác. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Trang Như Mộng ngược lại có chút chột dạ, “Bạch tỷ tỷ đừng nói bậy, ta và Thế tử gia quen biết thuở nhỏ chỉ vì quan hệ của mẫu thân với Liễu di.”
“Đó không phải là thanh mai trúc mã sao.” Gương mặt Bạch Vi kề sát trước mặt Trang Như Mộng, cố tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng nói.
Trang Như Mộng bị một câu thanh mai trúc mã này làm ngây người, chờ sau khi nàng phản ứng lại thì trong tay của nàng đã được Bạch Vi để vào một hộp gấm tinh sảo.”Mấy ngày nay thân thể của bá mẫu không được tốt, mỗi ngày đường ca đều ở bên cạnh chăm sóc không tiện xuất phủ, cho nên mới cố ý dặn ta đưa hộp này cho Tiểu Mộng của hắn, đường ca còn nói, chờ lần tới gặp mặt hắn muốn tiếp tục đánh cờ với Tiểu Mộng nhi.” Bạch Vi nói một hơi, cũng không quan tâm phản ứng của Trang Như Mộng, liền nhét hộp gấm vào trong tay của nàng.
Nghe lời Bạch Vi nói, Trang Như Mộng không để ý đến hàm ý trêu ghẹo trong câu nói, kéo tay Bạch Vi ân cần nói: “Dạo này thân thể của Liễu di như thế nào rồi?”
Nụ cười trên mặt Bạch Vi nhất thời biến mất, nàng nhìn Trang Như Mộng nói giọng lo lắng, “Từ lúc bá mẫu bị đả thương thân thể vẫn luôn yếu ớt, năm nay vào đông càng thêm nặng nhiều ngày nay đều nằm triền miên giường bệnh, chỉ là hôm qua ta thấy khí sắc của bá mẫu đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến bá mẫu lương thiện như thế chắc chắn sẽ nhanh khỏe lại.”
Trang Như Mộng còn muốn hỏi thêm nữa, thì Lý Vân bị Vương Ngọc Hương vây ở một bên đã đi qua. Bạch Vi nhìn Lý Vân một cái, rồi cầm lên một cái bánh ngọt ăn. Mà Vương Ngọc Hương bị Lý Vân làm lơ, buồn bực nhìn sang Sở Thanh Thanh đang ngồi im một cái, rồi nhấc chân đi đến phía Trang Như Mộng.
Mấy vị này tiểu cô nương nói nói liền hàn huyên tới gần đây kinh đô nhiệt môn đại sự, đó chính là kinh đô thứ nhất thư viện Ứng Thiên thư viện sắp chiêu thu tân học tử. Nơi này vài vị cô nương, đều là Ứng Thiên thư viện học sinh, mà Vương Ngọc hương phụ thân của, mấy ngày trước đã cho Ứng Thiên thư viện người đưa thư, nghĩ đến không lâu về sau nàng cũng sẽ trở thành một thành viên trong đó.
Mấy tiểu cô nương đang bàn tán vui vẻ, năm nay học viện sẽ tiến cử những quý nữ kinh đô nào, đột nhiên Bạch Vi quay đầu sang hỏi, “Kỳ quái, vì sao lúc trước trong học viện ta không thấy Như Mộng muội muội?”
Nghe câu Bạch Vi hỏi như thế, trên mặt Trang Như Mộng thoáng lướt qua một tia thẹn thùng. Nàng nhớ kiếp trước, trước mấy ngày đến sinh nhật mười tuổi của nàng, mẫu thân có hỏi thăm nàng muốn đi vào thư viện Ứng Thiên học hay không. Khi đó bởi vì Trang Như Ngọc bên tam phòng nói thầm ở bên tai, rằng sau khi vào học đường sau sẽ buồn chán dường nào, cho nên nàng mới từ chối thẳng lời đề nghị của nương.
Thật ra thì thư viện Ứng Thiên này, vốn là thư viện con em quý tộc nhà quan đi học. Nếu không phải bởi vì quan hệ của ông ngoại, thì nghĩ đến mẫu thân cũng không thể cho nàng đi học ở nơi đó. Nghĩ đến chuyện mình từ chối cơ hội tốt như vậy, lúc này trong lòng Trang Như Mộng vô cùng hối hận không thôi. Hiện nay nghĩ đến, rõ ràng là Trang Như Ngọc muốn tạo tiếng gió, cố ý nói ở trước mặt nàng.
Mà vẻ mặt thẹn thùng của Trang Như Mộng hiện lên trong mắt Vương Ngọc Hương, liền bị nàng nghĩ thành vị biểu muội này, cho dù là thân phận nữ Thương Hộ cũng không thể đi học thư viện Ứng Thiên được. Nghĩ tới đây nàng cảm thấy vô cùng hả giận, có ông ngoại làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân thì thế nào? Còn không phải là không thể thay đổi được, thân phận đê tiện của nữ Thương Hộ nàng sao.
Vương Ngọc Hương muốn mở miệng đâm chọt Trang Như Mộng mấy câu, thì Trang Như Mộng đã trả lời, “Bạch tỷ tỷ cũng không nên cười ta, trước kia mẫu thân quả thật có đề nghị ta đi đến thư viện Ứng Thiên học, nhưng muội muội lại lười biếng từ chối.”
Nghe lời này trong lòng Vương Ngọc Hương khinh thường nói, rõ ràng là do thân phận mình thấp kém còn bày biện lý do lười biếng không muốn đi.
Suy nghĩ của Vương Ngọc Hương làm sao mà Trang Như Mộng không biết, nàng nhìn vẻ mặt tiếc hận của Bạch Vi ở trước mắt, trái lại cảm thấy đi đến thư viện Ứng Thiên học cũng là chuyện không tệ.
Trong lòng nhớ đến chuyện nhập học, cho nên sau đó thái độ Trang Như Mộng nói chuyện có chút không tập trung. Chưa lâu lắm thì có nha hoàn tới mời, nói rằng đã sắp mở tiệc. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Bạch Vi có hảo cảm vô cùng tốt với Trang Như Mộng, liền lôi kéo tay nàng cùng đi đến bữa tiệc.
Bởi vì chủ nhà đã sớm đem vị trí sắp xếp xong xuôi, Bạch Vi rất là không thôi dịch bước đến mình mẫu thân bên kia chỗ ngồi. Mà Trang Như Mộng ở liên tục bảo đảm sẽ cho Bạch Vi đưa thiếp mời tử mời nàng đi Trang phủ hậu, cũng tới đến Trang lão phu nhân bên người nhập tọa.
Triều thành Đại Chu được sáng lập mới mấy chục năm, bởi vì hoàng đế tiền triều mê muội lẩm cẩm cho nên đương kim hoàng thượng giơ cao cờ khởi nghĩa mới có triều Đại Chu hiện nay. Trải qua nỗi khổ chiến loạn, nam nữ Đại Chu cũng không đề phòng chặt chẽ như lúc trước. Trong chiến tranh lật đổ tiền triều có một nhóm lớn nữ hào kiệt (nữ anh hùng), cho nên sau này triều Đại Chu được thành lập có không ít chức vị nữ quan.
Bởi vì những nguyên nhân này, đương nhiên thọ yến hôm nay cũng không mở tiếc nam nữ gia quyến riêng. Chỉ là vị trí trên cao bên phải an bài khách nam mà bên trái còn lại là nữ quyến. Trang Như Mộng giương mắt nhìn thấy vẻ mặt Vương Ngọc Hương xuân phong dạt dào. Nhìn nam nhân được nàng gọi là biểu bá nhiều năm, Trang Như Mộng thật sự muốn đi lên xé nát mặt nạ dối trá của người này.
Thọ yến lần này không chỉ chúc thọ Vương lão thái gia, mà còn ăn mừng chuyện thăng chức của Vương Như Hải. Những năm này thành tích của Vương Như Hải hết sức bình thường, lần này là do phụ thân Trang Như Mộng ở kinh đô chuẩn bị không ít tiền bạc cho trên dưới, thì hắn mới vào được kinh thành làm quan.
Nhìn nam nhân hại nhà mình đang ở giữa tân khách như cá gặp nước, thìa trong tay Trang Như Mộng, rơi một tiếng vào trong chén nàng cũng không phát hiện.
Linh Tê đang một mực chờ ở bên cạnh, bởi vì thấy đại cô nương, sau khi vào vương phủ lại vô cùng khác thường cho nên luôn chú ý đến nàng. Thấy đại cô nương thất lễ lần nữa, nàng vội vàng quan sát xung quanh xem có người phát hiện không, thấy tất cả mọi người đều chú ý đến trên ca múa nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Linh Tê đang muốn đi lên chỉ vài món ngon, thì thấy cô nương nhà mình đã rũ mắt, chuyên tâm thưởng thức món ngon trên kỷ án, đương nhiên nàng cũng không nhìn thấy hận ý trong tròng mắt rũ xuống của nử tử.
Cũng không lâu lắm chỉ nghe Vương lão phu nhân hỏi thăm, “Vì sao không thấy Ngọc Trân?”
Lão thái thái lên tiếng, đương nhiên Vương phu nhân lập tức đứng dậy trả lời, “Bẩm mẫu thân, vốn hôm nay Ngọc Trân định tới, chỉ là lúc mới ra cửa không cẩn thận bị vấp ngã.”
“Ta nói rồi, nha đầu này trước sau đều hiếu thuận như một, hôm nay làm sao lại không thấy.” Sau khi nói xong nàng lại phân phó nha hoàn đang hầu hạ bên cạnh, “Đi xem một chút Trân tỷ nhi có ngã nghiêm trọng không? Đúng rồi, nhớ lấy thuốc trị thương thượng hạng ở trong nhà mang sang cho nàng.” Nha hoàn được phân phó nhanh lui xuống.
Nghe cuộc đối thoại này ánh mắt Trang Như Mộng chợt lóe lên, hôm nay nàng quá mức luống cuống, không khống chế được cảm xúc không nói, ngay cả Vương Ngọc Trân không tới tham gia bữa tiệc náo nhiệt cũng không phát hiện. Lặng lẽ dặn lòng không được tái phạm lại sai lầm này nữa, mới vừa nhấc mắt nàng nhìn thấy trên mặt Vương Ngọc Hương vẻ mỉa mai còn chưa biến mất. Lúc này, tâm tình Trang Như Mộng lại khá hơn.
Đúng vậy, sao nàng có thể không để mắt đến muội muội Vương Ngọc Trân này đây? Thân là thứ nữ lại được Vương Như Hải hết sức sủng ái, sự tồn tại của nàng ấy lại khiến cho Vương Ngọc Hương và Vưu thị cảm thấy chướng mắt không thôi. Ngoài ý muốn trượt chân? Trong hậu trạch này thật sự có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy sao?
Trong trí nhớ vị muội muội Ngọc Trân này cũng không phải là một người chịu thua thiệt, hi vọng kiếp này nàng ấy không để nàng thất vọng. Nghĩ tới đây, trái lại Trang Như Mộng nở nụ cười thật lòng một cái.
Lúc hoàng hôn ngã về tây, rốt cuộc Trang Như Mộng ngồi lên xe ngựa quay về Trang phủ. Ở trên xe ngựa nàng nói mình có chút mệt mỏi, Linh Tê đắp mền cho nàng rồi lui ra ngoài. Nhìn cửa xe ngựa vừa đóng, Trang Như Mộng liền lấy ra hộp gấm trong tay áo. Sau khi mở ra chỉ thấy bên trong là một chuỷ thủ được khảm hồng ngọc, trên đao khắc hoạ hoa văn cổ xưa, chủy thủ này vô cùng hoa mỹ tinh xảo, Trang Như Mộng rút ra chủy thủ lưỡi đao bay múa trong gió. Sau khi bỏ chủy thủ lại hộp gấm, Trang Như Mộng mới nhìn thấy dưới chủy thủ còn để một quyển 《 Kinh Thi 》, sau khi mở sách ra, vừa vặn một trang đập mắt nàng là 《 Kinh Thi. Bội phong 》 trong quyển 《 đánh trống 》.
Vẻ mặt Trang Như Mộng vô cùng phức tạp, tuy kiếp trước không nói đến chuyện xảy ra ở Mai viên, nhưng nàng cũng bị tam phòng tính kế không thể tham gia bữa tiệc lần này, như vậy đương nhiên là không làm quen với Bạch Vi cũng không có chuyện hộp gấm này. Lấy ra Kinh thi trong hộp gấm, không hiểu quỷ thần xui khiến sao nàng lại nhẹ giọng đọc thành tiếng, “Sống chết xa cách, cùng người thề nguyện. Nắm tay đến chết, bên nhau đến già.”
Đọc xong bàn tay nắm Kinh Thi của Trang Như Mộng chợt siết chặt, nàng không phải là tiểu cô nương chưa trải đời, lần trước ở trong phủ ánh mắt cưng chìu của Bạch Tử Hàm, nàng nhìn đã hiểu. Chỉ là ở kiếp trước sau khi Liễu di qua đời, hai người bọn họ cũng không gặp lại, cho nên nàng mới cảm thấy quen biết Bạch Tử Hàm chỉ là do quan hệ với Liễu di, cho nên hắn chỉ xem nàng trở thành muội muội mà yêu thương. Phần cảm tình này, từ lúc Liễu di rời khỏi cũng dần dần phai nhạt. Nhưng hôm nay Bạch Vi trêu ghẹo, hiện tại lại còn tặng hộp gấm này, Trang Như Mộng không biết nên làm sao cho phải......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...