Tần Cảnh Ký

Tần Cảnh quắc mắt sắc như dao hung dữ nói: "Tôi có cần cởi ra cho anh xem không?"

"Có a!" Doãn Thiên Dã rất tranh thủ toét miệng, cười nhăn nhở.

Sau đó lại thấy Tần Cảnh cơ hồ chuẩn bị nhào lên cắn người rồi, Doãn Thiên Dã mới vội vàng đổi mặt nghiêm túc, hết sức thành khẩn nói: "Vậy em vào toilet đi, tôi chờ em!"

Nhưng Tần Cảnh cũng không động đậy, trong lòng vô cùng bối rối hiện cả lên mặt, ai, những việc này, bảo cô làm sao mà nói ra miệng được đây?

Doãn Thiên Dã thấy cô cúi đầu vẻ mặt rất khổ sở, mặt hình như có xu hướng càng lúc càng đỏ, buồn bực nói:

"Này, em làm sao vậy?"

Tần Cảnh muốn khóc lên được, ủy khuất nói: "Cả nút buộc và móc đằng sau đều tuột ra rồi, tôi không nhúc nhích được!"

Vạn nhất đi được nửa đường, áo lót từ trong quần áo rơi ra, thì bảo cô biết xử lý thế nào?

Doãn Thiên Dã ngẩn người, lần này, đến cả anh cũng đỏ mặt, không tự nhiên lắm mà hạ giọng: "Vậy phải làm sao? Thế thì làm luôn việc đấy trong xe sao?"

Mặt Tần Cảnh mặt đã nóng như có lửa thiêu, coi như cô có vén hết áo lên, cũng chỉ miễn cưỡng có thể sửa lại được chỗ nút áo, nhưng cái móc nhỏ sau lưng thì thế nào cũng không móc lên được. Trừ phi cô cởi áo ra, đem áo lót lấy xuống mà sửa.

Lúc này Tần Cảnh đã xấu hổ đến mức mắt không biết nhìn đi đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu, giọng nói nhỏ như muỗi: "Có thể giúp tôi một chút được không, sau lưng tôi không với được tay đến!"

Doãn Thiên Dã sửng sốt, lần này không chỉ mặt đỏ, mà cả đến lỗ tai cũng đỏ bừng.

Anh yên lặng, một hồi lâu sau, mới không nói lời nào cởi dây an toàn vừa mới đeo kỹ, dịch sang bên cô một chút, thấy cô vẫn cúi đầu không tự nhiên chút nào, lại thấp giọng chỉ thị: "Sát lại đây!"

Tần Cảnh ngoan ngoãn nghiêng người sang, hướng về phía ngực anh.

Tay cầm điều khiển giữa xe ngăn lại chân cô, cô không còn cách nào khác đành quỳ gối lên ghế, xê dịch sang phía anh, thấy vừa đủ rồi, lại cúi đầu, tay có chút run rẩy cởi từng khuy trên áo.

Không gian trong xe chật hẹp mà riêng biệt.

Tròng mắt của Doãn Thiên Dã đặt trên khuôn mặc hồng hồng của Tần Cảnh, ánh mắt như bị keo dán vào, kéo thế nào cũng không rời ra được.

Trong khoảnh khắc anh đột nhiên nảy ra một vài ý nghĩ kỳ quái.

Nếu như, sờ nhẹ lên đó, lúc này mặt cô ấy nhất định là mịn mịn, đúng rồi, còn là nóng nóng, thế nhưng, thế nào cũng không nóng hơn nhiệt độ của bàn tay anh bây giờ.

Trời ạ, sao đột nhiên nóng như vậy?


Cổ họng anh khô khốc, cảm thấy khoảng cách không nên gần như vậy, nhưng lại không chút kiêng kỵ ngắm nhìn cô.

Nhưng thấp thoáng thấy tay cô đang cởi áo ra, tim của anh không thể kìm được mà đập mạnh, ánh mắt cũng không khống chế được, dần dần đi xuống, nhìn thấy, cô đã cởi đến cúc áo thứ ba.

Áo sơ mi càng lúc càng mở rộng, cũng không thể giấu được nữa da thịt nhẵn nhụi trên ngực cô, và cả độ cong nhô lên mềm mại. Ánh sáng bên ngoài và bên trong xe thật vừa vặn, chiếu trên khuon ngực của cô, thành một đường thẳng ám ảnh động lòng người.

Hô hấp của anh càng lúc càng nặng nề hơn!

Không thể nhìn tiếp!

Doãn Thiên Dã cố hết sức quay đầu đi chỗ khác, bất động thanh sắc chật vật hít thật sâu mấy hơi, cũng không thể ổn định nổi tim đập điên cuồng.

Còn có chút nhàn nhạt tự giễu:

Kỳ quái, lần trước đến bar, thấy mấy người kia so với cô còn lộ nhiều hơn, thậm chí bọn họ còn giả vờ như vô ý mà đụng chạm, còn làm trò cọ cọ, anh cũng đều không có chút phản ứng gì.

Không lẽ không phải là cô phá hủy hết hứng thú với phụ nữ của anh sao?

(Dip:kỳ lạ, nói vậy không lẽ chị làm cho anh có hứng thú với đàn ông?)

Không thể nào, vậy mà lại có phản ứng với cô sao>

Năm ấy dù thật tiếc nuối, nhưng anh cũng đã rất chắc chắn tình cảm của anh với cô đã biến thành tình cảm giữa bạn bè thân thiết, mà anh và cô cũng chỉ là bạn bè thanh mai trúc mã thôi!

Làm sao có thể, bây giờ, anh lại cảm thấy muốn hôn cô?

Cũng không phải chỉ có bây giờ, hình như trước, cũng từng có những đợt sóng gợn gợn rung động?

Như một lần, cô nhào vào trong ngực anh rơi nước mắt không thành tiếng; như rất nhiều lần, cô giả vờ làm bộ dạng nhu thuận rồi thừa cơ lừa anh; còn như nhiều lần hơn nữa, cô đứng phân tích rõ ràng vạch ra cho anh chỗ tốt chỗ không tốt;

Còn có rất nhiều buổi tối, anh ngồi trên ghế salon xem tivi, cô ngồi trên thảm sàn cạnh bàn cà phê dùng máy tính, thỉnh thoảng anh ngẫu nhiên quay đầu nhìn cô, cảm thấy cô cứ yên tĩnh như vậy lại trông thật đáng yêu, ai có nhìn cũng đều thấy thích...

Thật quá nhiều những lúc như vậy, khi ấy, thì tưởng rằng tự nhiên phải thế, nhưng sau này nghĩ lại, cũng không thể giải thích nổi!

Mà trước mặt anh, Tần Cảnh bây giờ cũng vậy, đầu óc đột nhiên mất khống chế, đột nhiên hồi tưởng những chuyện của anh và cô, vì vậy, tim đập ầm ầm như đánh trống.

Anh cứ nghiêng người hướng sang phía cô như thế, khí tức ôn nhu mà sắc bén từ cả người anh đập vào mặt cô, sắp bao quanh hết người cô.

Anh đúng là thay đổi rồi, khí tức mãnh liệt không hề có gì giống với tên con trai ngày thường cãi nhau với cô, mà giống một người đàn ông tự tin mà kiên nghị.


Mùi hương trên người anh, cho dù là mùi xà phòng thơm mát mỗi buổi sáng, hay là mùi Eau de Cologne thường ngày, kì thật cô đều thích.

Advertisement / Quảng cáo

Tần Cảnh nhắm mắt ại, dừng lại những suy nghĩ lan man, đưa tay kéo cổ áo nhấc lên, càng làm cho chiếc áo từ trên bả vãi hạ xuống, không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Được rồi!"

Hai người tim đều loạn mà trầm mặc, cố gắng hết sức giảm bớt nói chuyện, giống như nếu không làm vậy thì sẽ không giấu nổi những suy nghĩ thật trong lòng.

Doãn Thiên Dã dường như không sao thở ra hơi, đem cơ thể mảnh khảnh của cô kéo vào trong ngực.

Cằm của Tần Cảnh khẽ chạm vào vai anh, sợ anh nghẹt thở, càng cuống hơn kéo áo.

Doãn Thiên Dã một tay cẩn thận từng chút một nhặt lại phần áo lót rơi xuống, tay kia chuẩn bị tiến vào trong áo tìm phần áo còn lại, nhưng là, cái áo ngoài căng quá.

Thanh âm có chút khàn khàn, hơi khó khăn nói: "Ân... Có thể, phải cởi thêm một nút nữa."

Tần Cảnh lại cởi ra một nút áo tiếp theo.

Doãn Thiên Dã nhìn chăm chăm bờ vai hoàn toàn lộ ra của cô, lần thứ hai thất thần trong chốc lát, cô áo đã cởi ra một nửa, an tĩnh mà ôn nhu như thế núp trong ngực anh, có trời mới biết anh cần phải có tự chủ mạnh đến mức nào!

Áo của cô vừa rơi ra thêm một chút.

Tay Doãn Thiên Dã có phần vụng về, người cũng dị thượng khẩn trương, đùa dai một hồi lâu, mới đem được cái móc nhỏ màu hồng kia xuyên vào trên áo.

Kế tiếp là hàng nút gài kia.

Cái bra này hình như có hơi chật, muốn đem cài nút được nó, Doãn Thiên Dã không thể tránh khỏi đụng chạm tới phần da thịt mềm mịn trơn trượt kia của Tần Cảnh, nam với nữ trời sinh nhiệt độ cơ thể chênh lệch rất vừa vặn, cả hai trong đầu đều xẹt qua một tia run rẩy.

Anh cảm giác được Tần Cảnh trong ngực mình từ nãy giờ yên lặng hình như vừa cực kì khẽ mà run lên một cái, trong nháy mắt ấy, tim anh cũng run lên theo.

Kết quả, lại càng hồi hộp, làm sao cũng gài không đúng.

Tốc độ của anh lại chậm hơn,

Tần Cảnh bị anh ôm vào trong ngực, nửa quỳ nghiêng vẹo như vậy, dần dần cảm thấy thấy người ê ẩm, mỏi chân a!


Có một khắc, cô cảm thấy hơi thở của anh quá mức nhẹ nhàng, (Dip: người ta đang nín thở mà chị) cả người đều lơ đãng buông lỏng ra, thật muốn ghé vào người anh, đầu dựa vào vai anh, ngoan ngoãn, không nhúc nhích, yên tâm để ngón tay của anh xử lý toàn bộ chuyện sau lưng cô.

Nếu không thì, dựa sát lại chút đi, hẳn là, cũng chẳng làm sao!

Doãn Thiên Dã còn đang chăm chỉ mà trong lòng thì vô cùng sốt sắng gài một hàng nút gài bé bé vô cùng mệt đầu kia, đột nhiên cảm thấy trên vai và trong ngực mình hình như chịu một lực nặng quen thuộc,

Cô yên lặng mà ghé vào ngực anh.

Anh liền không muốn đem cái nút gài này cài lại chút nào, có được không?

Một khắc đó, anh hơi giật mình, khóe môi mỏng chợt lén lút cong lên vui vẻ.

Chỉ có điều, tuy rằng anh cố ý hết sức làm chậm lại, nhưng một hàng nút kia cũng không phải để cho anh được như ý, cuối cùng, vẫn đại công cáo thành.

Anh nhẹ nhàng chậm rãi đeo áo cô kéo lại, ngón tay như có như không xẹt qua da thịt trên vai cô, sửa sang lại áo quần cho cô, nhìn qua, ngón tay xinh đẹp tinh tế như đang chơi piano vậy, một khuy, lại một khuy từ dưới lên trên đóng lại, cài chắc chắn cúc áo của cô.

Khóe môi trước sau vẫn treo một nụ cười thành thật mà dịu dàng.

Tần Cảnh cũng không phản kháng, vẫn đỏ mặt, quy củ chờ anh cài lại khuy áo cho mình xong xuôi, mới ngồi thẳng lên, đeo dây an toàn.

Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện.

Bầu không khí trong xe huyền bí mà kỳ diệu, nhưng không có xấu hổ hay lúng túng, dường như hai người tự ngầm cho phép những chuyện đó là bình thường.

Không biết qua bao lâu, ô tô mới lái vào hầm để xe của trung tâm mua sắm Trường Ninh.

Tần Cảnh khó hiểu: "Đến đây làm gì?"

Doãn Thiên Dã không có nhìn cô, không có ý gì tốt sờ sờ mũi, giọng nói mơ hồ: "Tôi thấy, tuy là ngực em nhỏ đi, nhưng mà, áo trong của em hình như, thật sự có hơi chật. Nếu đã bị như vậy, cứ dứt khoát đi mua luôn cái mới đi! Với lại, trên tầng cao nhất có một nhà hàng xoay tròn, mua xong quần áo thì lên ăn tối, vừa hay!"

(nhà hàng xoay tròn là nhà hàng thường ở trên cao, có trục xoay để thực khách vừa ăn vừa ngắm cảnh, không phải nhà hàng có bàn xoay tròn được đâu nhé)

Tần Cảnh cũng không thèm quấn lấy câu hỏi ban đầu của mình nữa, mà lập tức lộ ra nụ cười hồ ly: "Anh muốn mời tôi ăn tối sao? Đại minh tinh đã giàu rồi hả?"

Doãn Thiên Dã trợn mắt nhìn cô ba giây, đến lúc ánh mắt cố tình âm trầm xuống, làm cô hơi hoảng, anh rất hài lòng hưởng thụ thú vui trêu chọc cô xong, mới đột nhiên cười một tiếng: "Nói thật cho em biết, vì ký được hợp đồng với công ty, tôi giờ là người có tiền a! Tuy rằng không đủ mua xe cho em, nhưng mời em ăn cơm hay mua cho em vài cái áo lót, vẫn là dư sức thừa!"

Tần Cảnh trong lòng vui vẻ cảm động, ngoài miệng lại nói: "Cũng đúng, tôi tốt với anh như vậy, anh đến tận bây giờ cũng chưa từng mời tôi ăn cơm mà được sao!"

Doãn Thiên Dã nhíu mày, xoa xoa một nắm tóc trên đầu cô: "Tần Cảnh, em thật không biết xấu hổ nhỉ?"

Tòa nhà trung tâm mua sắm này trên tầng hai chính là chuyên trang phục nữ và trang sức.

Hai người đi đến trước một cửa hàng đồ lót, nhân viên bán hàng ** vừa thấy hai người này cả nam và nữ đều nhìn rất giống người có tiền, lập tức cười sáng lạn chào đón: "Tiên sinh, ngài đến mua đồ lót cho bạn gái phải không ạ?"bla bla.

Doãn Thiên Dã:...


Tần Cảnh:...

Nhưng kì lạ là, hai người cũng không cố thanh minh làm gì.

Doãn Thiên Dã gật đầu một cái, đem Tần Cảnh kéo vào trong.

Nhân viên ** thái độ phục vụ rất niềm nở: "Vậy, tiên sinh là muốn mua đồ lót gợi cảm, hay là mua loại đồ lót tình thú ạ?"

Doãn Thiên Dã:...

Tần Cảnh:...

Cô cảm thấy để cho Doãn Thiên Dã đi cùng mua đồ lót, đúng là một lựa chọn sai lầm! Còn nữa, một giây tiếp theo lại càng cảm thấy hối hận!

Bởi vì giây tiếp theo, Doãn Thiên Dã giảo hoạt nhìn Tần Cảnh một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Là vậy, cô ấy dáng người không đẹp, mặc đồ lót tình thú sẽ khó coi!"

Nhân viên bán hàng sững sờ một chút, vội vàng cười: "Tiên sinh, người này vóc dáng rõ ràng đúng là rất tốt a!"

Tần Cảnh nhất thời không phản ứng nổi, cũng có chút không phục: "Ai nói tôi mặc trông sẽ khó coi?"

Doãn Thiên Dã mắt lấp lánh: "Thật là không phải sao?"

Anh chỉ chỉ con ma-nơ-canh, đang mặc một bộ quần áo lót tình-thú màu hồng mỏng như cánh ve, nói: "Vậy em thử bộ đó một chút, cho tôi xem!"

Tần Cảnh thế mới biết hắn có âm mưu, mặt đỏ lên, nhìn lại, cái vải lụa kia căn bản là không thể che được cái quái gì cả!

Doãn Thiên Dã vẻ mặt sung sường cười xấu xa, vô cùng đắc ý.

Nhân viên bán hàng ** vẫn tự cho là thức thời đứng một bên thêm dầu vào lửa: " Tiên sinh thật tinh tường, đó là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi! Nếu cô gái này mặc, nhất định vô cùng gợi cảm! Chúng tôi có phòng thử đồ, chi bằng, tiên sinh cùng bạn gái vào thử xem, thay vào nhìn một chút?"

(ôi cái cửa hàng, tiện thật, còn cho dùng thử)

Doãn Thiên Dã cúi xuống, xích vào gần gò má đỏ bừng của Tần Cảnh, thanh âm trầm thấp như phủ màu đen: "Có muốn tôi theo em đi thử đồ một chút, cho em vài ý kiến?"

"Thử cái đầu anh!" Tần Cảnh nghiến răng nghiến lợi, hung hăng liếc mắt trừng anh, mới xoay người tự chọn vài chiếc áo lót.

Khi nhân viên bán hàng vào trong phòng thử đồ giúp cô chỉnh lại đồ, vẫn còn liên tục khen: "Bạn trai em thật là đẹp trai a, nhưng là, em cũng rất đẹp a! Sao lại đẹp đôi như vậy được chứ?"

Tần Cảnh cười đối phó, không trả lời. Một khắc đó trong lòng đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ kì quái, có lẽ, thật sự xứng đôi chăng?

Cô lắc đầu một cái, cảm thấy hôm nay hình như thật bất thường, vì vậy rất nhanh tự ép buộc chính mình bỏ đi ý nghĩ kia.

Chọn xong đồ lót phù hợp, Doãn Thiên Dã thanh toán, cùng cô ra khỏi cửa hàng.

Lúc đi đến thang máy, đi ngang qua một cửa hàng trang sức. Tần Cảnh vô ý nhìn qua, cư nhiên lại nhìn thấy An Nham.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui