Tần Ca



Đã đọc qua một lượng lớn đam mỹ tiểu thuyết, Phù Tô phát hiện các cố sự trong đó đều có một tình tiết tương đồng, đó là mỗi lần tiểu công muốn thưởng cho tiểu thụ thì đều là lên giường, mà muốn nghiêm phạt tiểu thụ thì lên giường cũng là một hạng hình phạt ắt không thể thiếu.

Duy có bất đồng chính là, tiểu thụ trong điềm văn sau khi bị nghiêm phạt tối đa chỉ nằm trên giường một hai ngày, mỗi ngày lại có ăn ngon hầu hạ rất là tiêu diêu.

Còn tiểu thụ trong ngược văn nếu phải chịu nghiêm phạt kiểu như vậy thì sẽ rất đáng sợ, một thân thương tích đầy mình, huyết nhục lâm ly còn chưa tính là bắt đầu, còn có kẻ quá đáng trực tiếp chơi luân hí (ngang rape), đãi ngộ tiểu thụ phải chịu cũng không cứ một chữ ‘thảm’ là có thể hình dung

Phù Tô nghĩ giữa hắn với Doanh Chính cha có thể tính là thuộc phạm vi điềm văn, mặc dù không cần lo lắng đến chuyện trình diễn một màn cực kỳ tàn ác, thế nhưng hắn cũng không muốn hoa hoa bé nhỏ của mình đau nhức cần nằm trên giường nghỉ ngơi, thống khổ nhất chính là còn không thể tiện tiện.

Bất quá cũng may hiện tại là ban ngày ban mặt, bọn họ lại thân ở trong xe ngựa, xung quanh thường xuyên có người đi qua, bên trong phàm có một chút gió thổi cỏ lay ngoài kia đều có thể phát hiện.

Bởi vậy bịt miệng không cho lên tiếng sau đó này nọ kia là không thể nào, trừ khi ngươi có thể bảo chứng mặc người ở trong xe vận động kịch liệt cỡ nào xe cũng không chút sứt mẻ, bằng không việc này chỉ nghĩ thôi cũng khỏi cần.

Xác định Doanh Chính cha hiện tại không có khả năng làm ra hành vi cầm thú gì với mình, cho nên dũng khí lúc trước đã chạy không có bóng dáng đâu của Phù Tô lại quay trở về: “Cha a, cũng không phải nhi tử ta nói ngươi, ngươi nhìn một cái xem ngươi ở trong xe cũng không làm cho người ta bớt lo, sao lại để cho đồ nện vào chân như vậy? Thực sự là quá không cẩn thận” Rút ra dược cao tiêu thũng Phù Tô đưa cho Doanh Chính.

Nhìn người nào đó đắc ý dào dạt Doanh Chính cha cực kỳ chẳng đáng đảo mắt xem thường: “Đúng vậy, ai biết có kẻ lại to gan lớn mật dám ném hung khí vào trong xe, ngươi nói loại người tuỳ ý ném loạn đồ này có phải là nên tha ra ngoài chém tay, mượn đó làm gương hay không?” Nhận dược cao Doanh Chính vét một khối lớn vẽ loạn lên cái chân bị thương của mình.

“Hắc hắc hắc…” cười mấy tiếng làm lành Phù Tô cầm cây quạt quạt cho bên chân bị thương của Doanh Chính.

“Cha, ta xem ngày hôm nay chúng ta không có khả năng đi ra khỏi cánh rừng này rồi, có phải là nên nghỉ ngơi tại chỗ sáng mai lại khởi hành hay không?” Người nào đó chột dạ nói sang chuyện khác.

Phù Tô muốn nói sang chuyện khác không có nghĩa là Doanh Chính cha cũng muốn đổi trọng tâm câu chuyện, hắn nghĩ đề tài hiện tại đã rất tốt: “Tô nhi ngươi còn chưa nói ngươi thấy đề nghị của vi phụ thế nào, nếu như thấy nhẹ thì chặt luôn cả tay lẫn chân, sau đó lại khắc trên mặt hắn bốn chữ… ‘ném rác lung tung’?”

Nghe xong lời Doanh Chính, Phù Tô gan run lên nhìn đôi tay mang theo tràn đầy ‘tình ý’ đang từ phía dưới từng chút một mò lên mặt mình của cha hắn: “Không cần đi…”

Đưa tay lên muốn kéo bàn tay đang nắm mặt mình xuống, đáng tiếc mấy lần cũng không thể thành công, cho nên Phù Tô chỉ có thể miễn cưỡng vui cười nói: “Ném đồ lung tung thì viết cái giấy kiểm điểm là được rồi, ngàn vạn lần không nên quá huyết tinh!”

“Rất huyết tinh sao?Vi phu lại không cảm thấy vậy”

Cố sức xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn thịt nộn nộn của nhi tử, thẳng đến nó đỏ rực lên rồi mới chuyển sang ‘âu yếm’ hai tai của Phù Tô.

“Ngu u…ai u…nhẹ một chút…” Tai bị người nhéo lấy Phù Tô chỉ có thể dùng hai tay trước bảo vệ khuôn mặt bị bóp hồng của mình.

“Cha…” Phù Tô bày ra một bộ dáng đáng thương nhìn Doanh Chính cha, hi vọng có thể tranh thủ được một tia đồng tình.

‘Xoa’ tai nhi tử, Doanh Chính phát hiện hai thứ này xúc cảm cư nhiên không thua gì khuôn mặt cùng cặp mông thịt thịt kia: “Vừa rồi thị vệ trưởng nói phía trước có một đầm nước…”

“Đầm nước tốt lắm! Có thể câu! Cha ngươi muốn ăn cá không?Nhi tử lập tức đi mò cho ngươi!”

“Ta muốn ăn chính là ngươi…” Hôn một cái ngoài miện Phù Tô, Doanh Chính chuyển tay qua nơi thịt thịt nhất trên toàn thân hắn ngắt một cái, ngay sau đó lại cách ngoại khố dùng ngón tay lượn vòng vòng quanh nơi nào đó, thỉnh thoảng còn muốn thăm dò vào bên trong: “Chờ trời tối đen rồi chúng ta đi tắm có được không…”

Nếu như là thuần tắm rửa mà nói Phù Tô đương nhiên rất thích ý, nhưng chuyện này là không có khả năng.


Thấy Doanh Chính cha quả nhiên lại nhân cơ hội nhớ thương cúc hoa bé nhỏ của mình, để bảo vệ trinh tiết Phù Tô một tay đẩy ma trảo của Doanh Chính ra, thả người lăn một vòng trở mình từ trên xe ngựa rớt xuống dưới.

Từ dưới đất bò lên vỗ vỗ bụi bặm trên thân Phù Tô lấy lòng nhìn lại, thấy Doanh Chính hai mắt đã mang theo sát khí, vội vã tự tay đóng cửa xe: “Cha…nhi tử đi câu cá cho ngươi!”

Từ sau cửa sổ xe nhìn theo bóng dáng nhi tử lảo đảo chạy không thấy tăm hơi, Doanh Chính nở nụ cười đồng thời còn là cười đến cực kỳ âm hiểm.

Chạy? Có giỏi thì ngươi chạy cả đời đi



Xốc đủ mã lực liều mạng chạy như điên, một thoáng không chú ý Phù Tô bị tảng đá dưới chân gồ lên ngáng ngã sấp, mắt thấy đã sắp đập mặt vào vũng bùn phía trước : “A…Ai u…”

“Ngu đệ ngươi không sao chứ? Có bị thương nơi nào hay không?” Nâng người bị ngã dậy tựa vào trong lòng mình Hạng Vũ lo lắng hỏi.

Nguyên là Hạng Vũ đến đây thu thập củi lửa, từ thật xa đã thấy Ngu đệ của hắn cắm cổ chạy điên cuồng, cho rằng có chuyện gì Hạng Vũ cuống quít vứt luôn cành cây khô đã thu thập tốt trong tay chạy vội sang.

Vậy mà vừa đến gần đã thấy hiền đệ chạy trốn đến đỏ bừng mặt của hắn sắp ngã sấp xuống , liền tung người một cái kéo về ôm vào trong ngực.

“Ngu đệ ngươi làm sao vậy?” Đỡ được người cẩn thận rồi Hạng Vũ hỏi.

“Có quái thú!” Đứng thẳng thân mình lên vỗ vỗ trái tim đang nhảy cực nhanh của mình: “Cảm tạ!” Phù Tô ra vẻ huynh đệ tốt vỗ vai Hạng Vũ. Nhớ lại khuôn mặt tươi cười ở cửa sổ xe lúc mình đang chạy trối chết vô tình quay đầu lại thấy được, Phù Tô lâpạ tức lông tơ toàn thân dựng đứng lên, cứ như đằng sau thật sự có quái thú đang đuổi theo.

“Quái thú?” Nhìn xung quanh không phát hiện có cái gì: “Quái thú như thế nào?”

Khoát khoát tay, Phù Tô chạy trốn đã thở không ra hơi tìm chỗ khô ráo một chút ngồi xuống: “Chuyện này không quan trọng…”

Thở dốc thêm mây hơi Phù Tô ngẩng đầu hỏi: “Đại ca ở đây làm gì vậy?”

“Không làm gì” vén vạt áo Hạng Vũ ngồi xuống bên cạnh Phù Tô nhỏ giọng hỏi: “Cái tên kia có phải chính là ‘Lưu Bang’ mà ngươi nói không?”

“Phải a”

“Thế nhưng hắn hình như không nhớ ngươi”

“Đó là vì hắn làm chuyện xấu nhiều lắm, hơn nữa có mấy kẻ cắp lại nhớ được khổ chủ bị mình hại đâu?”

“Cũng phải, vậy Ngu đệ vì sao không nói cho bá phụ những chuyện hắn làm với ngươi?”

Vươn tay vắt lên cổ Hạng Vũ Phù Tô sát lại gần: “Ta không nói cho cha ta biết là để miễn làm cho lão nhân gia lo lắng. Là nam nhân thì chuyện của mình phải tự mình làm, ta muốn tự tay cho hắn một giáo huân.”

Không biết là đánh một trận cho sinh lý của hắn bị thương nặng tốt hơn, hay là giả thần giả quỷ đả kích tinh thần hắn tốt hơn?Phù Tô trong lòng thầm tính toán.


Thấy người bên cạnh mị mắt thành một đường, vẻ mặt chăm chú suy tư Hạng Vũ ra sức vỗ vai hắn một cái, nghĩa khí nói: “Ngu đệ ngươi nói rất có đạo lý, vi huynh giúp ngươi!”

Suýt nữa bị một bàn tay của Hạng Vũ đánh cho quỳ rạp trên mặt đất, ngồi xổm lại cho đúng tư thế, xoa xoa nơi bị vỗ đau nhức Phù Tô cười gượng hai tiếng: “Ngươi thực đúng là bạn chí cốt!”

Cuối cùng sau khi suy nghĩ nhiều lần Phù Tô quyết định trước đả kích tâm linh Lưu Bang tiếp lại đả kích nhục thể của hắn, sau đó mới nghĩ biện pháp thần không biết quỷ không hay diệt luôn kẻ này.

…………

Vừa để tránh né đường nhìn cứ bám dính không tha đằng sau, vừa muốn đương thảo làm sao để ‘trị’ Lưu Bang, cho nên từ lúc về đến nơi đội ngũ dừng chân Phù Tô vẫn luôn bảo trì một cự ly nhất định với xe ngựa của Doanh Chính, ngược lại cứ xoay vòng vòng quanh Hạng Vũ.

Cùng nhau kiếm củi, cùng nhau săn thú hái quả, thậm chí không mắc tiểu cũng phải đi cùng Hạng Vũ, cho dù chỉ đứng một bên chờ.

Vô luận đi đâu bên người cũng có một cái đuôi nhỏ bám theo Hạng Vũ cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, bởi lẽ lúc ở chung trước đây Ngu đệ của hắn cũng theo hắn ra ra vào vào như thế, nhưng tất cả những cảnh này trong mắt người khác lại không bình thường như vậy.

Khỏi cần phải nói nhiều, gia với thiếu gia nhất định lại có mâu thuẫn nữa rồi.

Trừ Hạng Vũ những người khác trong lòng đều cho ra kết luận này.

Đang khêu lửa thấy thị vệ trưởng từ cái lều dựng cách đó không xa đi ra Phù Tô vội vàng đứng lên vẫy người gọi lại, hỏi: “Moi ra được cái gì không?”

Thị vệ trưởng được Phù Tô an bài đi moi tin chỗ Lưu Bang lắc đầu : “Mặc kệ người bên cạnh dỗ như thế nào hắn vẫn uống không nhiều lắm, thật vất vả mới quá chén được lại trực tiếp lăn ra đất ngủ luôn”

“Ngủ rồi? Vậy ta đây…” Cầm cái chăn đã bị móc ra hai cái lỗ, Phù Tô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn thì đơn giản hai mắt nhắm cái ngủ luôn , thế nhưng mình thì chẳng phải là tất cả chuẩn bị đều uổng phí rồi sao: “Xem như hắn mạng lớn!” Ném chăn trong tay xuống Phù Tô vừa định chui vào túi ngủ của mình đánh một giấc lại phát hiện thứ gì đó của hắn chẳng biết từ lúc nào đã không thấy nữa.

“Của ta đâu? Túi ngủ của ta đâu?Đại ca thấy túi ngủ của ta không vậy?” Phù Tô hỏi Hạng Vũ vừa ‘hư hư’ trở về.

“Không phải là dưới tàng cây…Di? Lúc ta đi qua đó nó còn ở nơi đó a…” Dạo quanh tàng cây một vòng Hạng Vũ vẻ mặt không giải thích được: “Chẳng lẽ bị người nào cầm đi rồi?”

Nghe Hạng Vũ nói túi ngủ có khả năng bị người lấy đi, dùng phép loại trừ Phù Tô lần lượt xét qua mọi người một lần, cuối cùng phát hiện một kẻ khả nghi nhất, cũng chỉ có hắn mới một mực mơ tưởng túi ngủ của mình.

Nhìn về phía xe ngựa đang dừng dưới tàng cây cách đó không xa, Phù Tô dựng thẳng ngón giữa tay phải lên mượn đó biểu thị sự không cam lòng: “Vũ ca ta đêm nay ngủ với ngươi!” Phù Tô cố ý la lớn về phía xe ngựa.

Thêm củi vào đống lửa , trải xong nệm mở xong chăn, Hạng Vũ ngồi xổm trên mặt đất chẳng hiểu gì ngẩng đầu nhìn về người đang chống eo, đưa lưng về mình nói: “Ngu đệ ta ở chỗ này, ngươi đang nói với ai vậy?”

“Không có việc gì, ngủ! Ngủ!” Cao giọng hô xong Phù Tô nhảy vào trong chăn đệm Hạng Vũ đã chuẩn bị tốt , nằm ở bên trong liếc mắt về phía xe ngựa vẫn không chút động tĩnh tức giận kéo một cánh tay Hạng Vũ sang gối lên: “Vũ ca, vai của ngươi gối lên thực sự là quá thoải mái, quá thoải mái, quá thoải…”

“Ngu đệ ngươi đang gối là cánh tay của ta chứ không phải vai, ngươi cần mượn vai ta sao?” Hạng Vũ cẩn thận hỏi.

“Ngủ!” Trùm kín chăn lại Phù Tô rất hậm hực.

Giữa lúc Phù Tô nhân cha hắn không biểu hiện ra bất luận hờn giận hay bực mình gì mà tức tối, lại không biết trong xe ngựa cách đó không xa Doanh Chính từ lâu đã nằm trong cái túi ngủ mà hắn sai Triệu Cao trộm về ngủ say sưa, đồng thời còn bọc cuốn mình lại rất kín.


Về phần mấy tiếng Phù Tô vừa hô hắn một chữ cũng không nghe thấy, nào còn có thể bởi vậy mà bực mình?

Thế nhưng dù Doanh Chính không ngủ hắn cũng sẽ không bởi vì lời Phù Tô cố ý hô lên mà tức giận, như vậy sẽ chỉ tỏ vẻ hắn rất không có khí lượng cùng độ lượng, chuyện hạ thấp giá trị con người như thế hắn chắc chắn sẽ không làm.

………

Ngủ thẳng đến quá nửa đêm, Phù Tô vì uống nước quá nhiều mà bị nước tiểu nghẹn tỉnh , nghe tiếng là cây soàn sọat, nhìn rừng cây sâu thẳm đen kịt, dù có tự tin luôn làm việc đường hoàng không sợ quỷ gõ cửa Phù Tô cũng khó miễn có chút…gì đó…Nhưng hắn tuyệt sẽ không thừa nhận gì đó chính là sợ hãi.

Cuộn chân lên nhịn thêm một hồi, cảm giác vẫn không xong, vì vậy Phù Tô nhẹ nhàng chọc chọc Hạng Vũ nằm bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Vũ ca! Vũ ca! Dậy đi mao phòng”

Cuối cùng nhịn không được nữa, Phù Tô chỉ có thể mặt dày đánh thức Hạng Vũ lá gan to bằng trời bên cạnh: “Vũ ca dậy đi xí sở nhanh!”

Mở mắt nhìn tinh không trên đỉnh đầu, Hạng Vũ nặng nề thở dài một hơi quay đầu sang nhìn người bên cạnh, đỡ cánh tay đã bị đè đến tê dại ngồi dậy: “Đi thôi” Ngữ khí có chút hữu khí vô thực.

“Vũ ca ngươi thực sự là người tốt!” Nhanh nhẹn bò lên Phù Tô khom khom thắt lưng muốn chạy đến sườn núi, thế nhưng mới được hai bước đã bị người kéo lại: “Làm sao vậy?”

Chỉ chỉ về phía cuối gió, Hạng Vũ bất đắc dĩ nói: “Bên kia là nơi đầu gió, sẽ có mùi bay về”

“Có đạo lý! Có đạo lý!” Xách quần kéo Hạng Vũ, Phù Tô túm người đến một nơi sâu trong cánh rừng, lúc này mới quay mặt vào một gốc cây nhỏ thoải mái bắt đầu ‘hư hư’

Hạng Vũ vốn chỉ định canh ở một bên nghe tiếng ‘hư hư’ róc rách bên tai cũng có chút nhìn không được, vì vậy cũng tìm một cái cây nhỏ bắt đầu tưới nước: “Ngu đệ, ngươi có phải là cãi nhau với bá phụ hay không vậy?” Hạng Vũ hỏi.

“Không có, ta không có cãi cọ gì hắn” Phù Tô khinh thường.

“Ngươi đừng gạt ta, ta đều biết, bằng không ngươi có xe ngựa không ngủ chạy đến chen chúc với ta làm cái gì?”

“Nào có, lẽ nào ngươi không muốn ngủ với ta? Ngươi ghét bỏ ta có phải hay không? Không thèm, có gì đặc biệt hơn người, cùng lắm thì một hồi trở về ta đổi cây khác ngủ”

Mắt thấy lời mình nói bị người xuyên tạc, Hạng Vũ không giỏi ăn nói bắt đầu cuống lên: “Vi huynh mới không phải ý tứ này, vi huynh sao có thể ghét bỏ…”

“Hai vị nửa đêm không ngủ, đây là đang làm cái gì?” Một thanh âm mang chút sắc nhọn đột nhiên xuất hiện cắt ngang lời Hạng Vũ, làm cho rừng rậm đen kịt càng thêm doạ người.

“A!” Thanh âm bỗng nhiên xuất hiện doạ Phù Tô nhảy dựng, bất chấp quần còn chưa xách cẩn thận, hắn sợ đến tái nhợt mặt túm quần nhảy ra sau lưng Hạng Vũ: “Ai a! Nửa đêm không ngủ đi ra doạ người!” Thò đầu ra, hai tay nắm chặt y phục Hạng Vũ, thuận tiện len lén cọ cọ dịch thể không cẩn thận dính vào tay lên y phục của người trước mặt.

Bảo vệ người phía sau, Hạng Vũ nương ánh trăng trừng về hướng thanh âm truyền đến, không bao lâu sau đã thấy một thân ảnh ngày càng rõ ràng, cẩn thận nhìn lại hoá ra là Lưu Bang mà bọn họ đêm nay vốn còn đinh giáo huân.

Lưu bang đi đến khấu lễ với hai người vẫn đầy mặt đề phòng, nói: “Tiểu nhân lại gặp hai vị”

Mình chưa dọa được hắn ngược lại còn bị đối phương làm hoảng sợ, Phù Tô trong lòng bất bình cấp tốc buộc cẩn thận thắt lưng, từ sau Hạng Vũ đi ra đứng trước mặt Lưu Bang nói: “Hơn nửa đêm Lưu huynh không ngủ ra đây làm cái gì?”

Cười ung dung, Lưu Bang đáp: “Không dối gạt hai vị, tiểu nhân buổi tối uống rưọu nhiều cho nên lúc này mới đến đây tiểu đêm, nào biết lại gặp được hai vị”

“Nga, vậy mời Lưu huynh tự nhiên, hai huynh đệ ta sớm đã trong chuyện, về trước” Dứt lời Phù Tô kéo Hạng Vũ xoay người muốn đi.

“Vừa vặn tiểu nhân cũng đã xong, cùng đi thôi”

“Tuỳ tiện” Phù Tô không nói lời nào nữa kéo Hạng Vũ quay về, cũng không cho hắn đáp lời Lưu Bang, mặc người kia một mình nói suốt một đường không chịu cho người ta yên.


Dắt tay người đã liên tiếp ngủ gà ngủ gật phía sau, Hạng Vũ đi tuốt đằng trước đột nhiên đứng lại, mà Phù Tô được hắn kéo đi thì không chú ý nên không kịp dừng, đột ngột đập mặt lên người hắn.

“Làm sao vậy?” Xoa cái trán giật mình tỉnh giấc Phù Tô mơ hồ nhìn vẻ mặt cảnh giác của Hạng Vũ, có cảm giác khẳng định là đã phát sinh chuyện gì.

Rút chuỳ thủ trong người ra Hạng Vũ cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía, hắn có dự cảm nguy hiểm lập tức sắp đến rồi.

Phảng phất như bị bộ dạng của Hạng Vũ doạ đến, Phù Tô cũng có chút khẩn trương: “Vũ ca…”

Tiếng ‘soàn soạt’ bên tai càng lúc càng lớn, bất quá Phù Tô có thể khẳng định đó tuyệt đối không phải là tiếng gió thổi lá cây gì, mà là một loại thanh âm do ma sát với đất sinh ra.

Theo thường thức Phù Tô hiện có, hắn chỉ biết có hai loại sinh vật phải ma sát với mặt đất mới có thể đi tới, nhưng cũng chỉ có một loại lúc cấp tốc lướt trong bụi cỏ thì phát sinh động tĩnh lớn như vậy.

Tuyệt đối không phải giun, Phù Tô dám chỉ vào ánh trăng thề.

Hít sâu một hơi, nghe thanh âm hẳn là vì vây vòng quanh bọn họ mà phát ra, Phù Tô kéo kéo Hạng Vũ nhỏ giọng hỏi: “Vũ ca ngươi nói là chúng ta trốn nhanh hơn hay là thứ này chạy nhanh hơn?”

“Một hồi mặc kệ xảy ra chuyện gì Ngu đệ ngươi chỉ cần nhắm mặt lại ra sức chạy về phía trước là được, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, vô luận nghe thấy động tĩnh gì cũng không được quay đầu lại”

Lời Hạng Vũ nói có một loại ý tứ muốn hi sinh chính mình, nghe xong Phù Tô càng thêm cảm thấy không thể bỏ lại huynh đệ một mình chạy trối chết. Phù Tô hắn tuy rằng thích chiếm dăm ba tiện nghi nho nhỏ lại nhát gan còn ưa bắt nạt kẻ yếu, thế nhưng hắn vẫn là người có nghĩa khí.

“Không, ta không…”

Đột nhiên tiếng ‘soàn soạt’ biến mất không nghe thấy nữa, bốn phía bống chốc yên tĩnh xuống, giờ thì ngay cả một tiếng côn trùng kêu cũng không có. Thế nhưng ngay sau đó chỉ nghe trong bụi cỏ truyền ra một tiếng ‘hống’, một cái bóng sinh vật thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu ba người, từ ảnh ngược trên mặt đất có thể nhìn rõ ràng nó đang hộc lưỡi của mình ra.

“Chạy!” Hạng Vũ quát to một tiếng, cố sức đẩy người phía sau đi.

Đầu tiên là cảm thấy cánh tay của mình bị người khác kéo, tiếp đó Phù Tô trước mắt nhoáng lên một cái đã phát hiện mình bị người ta quăng ra ngoài.

Trừng lớn hai mát nhìn Lưu Bang dám đẩy mình về phía cự mãng làm đệm cho hắn chạy, Phù Tô tức giận đến quên luôn nguy cơ trước mắt .

Toàn thân thuần trắng, vảy rắn dưới ánh trăng phát sáng loè loè, cự mãng màu trắng há cái mồm to như chậu máu bổ nhào về phía Phù Tô.

“A~” Một tiếng hét thảm cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, làm giật mình tỉnh giấc tất cả mọi người.



Tiếng kêu sợ hãi không ngừng cả kinh chim chóc trong rừng từng đám từng đám bay tán loạn, càng kinh động bày ngựa hí lên gõ móng liên hồi.

Tay cầm bảo kiếm nhảy xuống xe ngựa, Doanh Chính không nhiều lời mang theo thị vệ chạy về hướng phát ra tiếng kêu sợ hãi .

Tiếng kêu vừa rồi hắn không thể quen thuộc hơn, lại thấy Phù Tô cùng Hạng Vũ không ở chỗ cũ tim Doanh Chính lập tứ bị treo lên cao.

“Bệ hạ cẩn thận!” Thị vệ trưởng chạy vội ra phía trước Doanh Chính bảo vệ hắn, bởi vì khắp giữa rừng đều là mùi máu tươi nồng đậm đến làm người ta buồn nôn, rất gay mũi.

Chờ Doanh Chính, thị vệ trưởng, năm tên thị vệ mang theo kiếm chạy đến nơi xảy ra chuyện thì chỉ thấy hai người toàn thân là máu đứng trong vũng máu, ngã vào bên chân bọn họ là một con bạch xà thật lớn đã bị người chặt đứt thành hai nửa.

Mà trong miệng bạch xà còn đang ngậm một người chỉ còn có chân lộ ở bên ngoài.

“Tô nhi!” Kinh hãi kêu lên một tiếng, Doanh Chính đẩy mọi người ra chạy vội sang bên kia…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui