Tần Ca



Người đang làm trời đang nhìn, thiên lý sáng tỏ thiên đạo hiếu hoàn, không phải không báo mà là chưa đến lúc…

Nói tóm lại một câu, người sống trên đời nhất định phải cẩn thận cẩn thận càng thêm cẩn thận, thận trọng thận trọng càng thêm thận trọng, nếu không không biết lúc nào sẽ mất mặt ngay trước mắt mọi người.

Chuyện ‘táo bón’ qua đi đã một tháng có thừa, nhưng việc này vẫn như trước bị người vô sự thì lấy ra nói giỡn, làm cho Phù Tô thập phần mất thể diện. Phù Tô tâm tình khó chịu tự nhiên sẽ không cho Doanh Chính cha chút hoà nhã nào, bởi vậy Doanh Chính mấy ngày nay ngày ngày đêm đêm vẫn luôn hắc nghiêm mặt nhìn cái gì cũng không vui vẻ.

Đồng thời, Doanh Chính tâm tình không tốt thì trong cung trên triều ai cũng đừng mong tốt cho được. Cuối cùng sau khi Doanh Chính cha nổi điên chém mấy cung nga, nội thị loạn nói huyên thuyên, còn có mấy quan viên xem việc này như chuyện phiếm trêu chọc sau giờ rượu, mọi chuyện mới tính là chân chính bình tĩnh trở lại, không ai còn dám nói đến, không chỉ như thế, còn đến nông nỗi người nghe biến sắc.

Thế nhưng cũng có người không sợ, tỷ như Vương Bí từ đầu vẫn luôn chờ xem Phù Tô bị chê cười, như Mông Nghị từ đầu vẫn luôn cùng Phù Tô không đội trời chung, như hai người Úy Liễu Lý Tư từ đầu vẫn luôn thích vây xem náo nhiệt, hay như Tử Anh đang du đãng nơi xa xôi vừa nghe có việc này cũng ngựa không dừng cước chạy về giúp vui.

………

Nga, thiếu chút nữa đã quên hiện tại thích chế giễu lại có lá gan chế giễu còn có một người, đó là đường đường quốc sư Từ Phúc của Đại Tần đế quốc.

Từ sau khi Vương Ly cưới được trưởng công chúa tâm niệm đã lâu về nhà liền biến thành tướng công tốt như hôi thái lang, chịu mệt nhọc, chịu đánh chịu mắng, làm không biết mệt. Mỗi ngày buổi tối về đến nhà là hai người lại bám dính cùng một chỗ cọ cọ xát xát, làm cho tất cả mọi người không dám nhìn. Mỗi lần đến lúc đó là Vương Tiễn liền nhắm mắt làm ngơ ôm tằng tôn về đùa, mà Vương Bí tức giận cộng thêm đố kị đến đỏ mắt thì lôi kéo Long Dương trở về phòng riêng.

Sau khi đuổi đi được ba cái bóng đèn, phu phụ Vương Ly liền vui vui vẻ vẻ nắm tay trở về phòng ‘sinh sản báo quốc’, ai bảo nhà họ Vương bọn họ độc đinh đơn bạc, tất cả mọi người trút toàn bộ kỳ vọng vô hạn lên trên thân tiểu phu thê bọn họ làm chi.

Nhi tử năm nay mới một tuổi của Vương Ly cũng không phải hài tử đầu tiên thuộc hàng tôn tử của Doanh Chính, nhưng là ngoại tôn đầu tiên. Lấy quan hệ của Doanh Chính với Vương Bí, Phù Tô với Vương Ly, trưởng công chúa, yêu ai yêu cả đường đi Doanh Chính đối với tiểu đậu đinh này phi thường thích, lúc sinh ra ban cho không ngừng. Còn hơn mấy tôn tử Doanh Chính chưa từng liếc mắt lấy một cái, ngoại tôn này chẳng nói nổi có bao nhiêu quý giá.

Bất quá quay đầu ngẫm lại thì cũng phải, hiện tại nữ nhân sinh hài tử cho các hoàng tử thân phận địa vị cũng không cao, đại bộ phận đều là ngự nữ thông phòng sinh mà thôi.

Những hài từ đó sinh ra nói đến cũng có chút thật đáng buồn, bởi vì được sinh ra tương đương với chỉ dùng để chứng minh hoàng tử đó có học được thuật hành phòng với có năng lực sinh dục hay không, nói trắng ra thì là thí nghiệm phẩm.

Trước lúc Phù Tô sinh ra cũng có không ít nữ nhân mang thai hài tử của Doanh Chính, bất quá nhờ có vài người tận lực quấy nhiễu mà không một ai có mạng được sinh ra.

Ngồi ở bên giường Vương Bí vừa xoa thắt lưng cho Long Dương đang nằm vừa tính tội Vương Ly bất hiếu, cuối cùng chẳng biết vì sao trọng tâm câu chuyện lại chuyển về trên thân Phù Tô, nói hắn đến nay còn chưa chịu hoà nhã với Doanh Chính, làm cho hiện tại mỗi ngày vào triều người người cảm thấy bất an.

Ghé vào trên giường nghe Vương Bí không có đạo đức chế nhạo Doanh Chính là nhi tử nô, Long Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vương Bí đang có chút hả hê, châm chọc:

“Ngươi khoan đừng nói bệ hạ không có tôn nghiêm củangười làm phụ, theo ta thấy ngươi cũng không khác gì, trước mặt Ly nhi cũng không dám lớn giọng lấy một tiếng.”

“Sao có thể như nhau, ta đó là.. .đó là…”


“Đó là cái gì?” Long Dương khinh bỉ nói.

“Vi phu đó là để cho Vương Ly tiểu tử thối kia chút mặt mũi, miễn cho hắn ở trước mặt nhi tức không ngẩng đầu lên được. Mặc hắn lúc trở lại phòng mình là cái bộ dạng nịnh nọt gì…ít nhất…ở ngoài ta cũng phải cho hắn chút mặt mũi không phải sao.” Tự biện xong Vương Bí vội vàng lần thứ hai chân chó giúp Long Dương bóp vai đấm lưng, đâu còn có khí phách đại tướng quân lúc ban ngày.

Cái tên Phù Tô đối với Long Dương mà nói từ lâu như sấm bên tai, chỉ tiếc từ đầu vẫn luôn chỉ nghe kỳ danh chưa từng thấy người, đặc biệt sau khi nghe kể những ‘công tích vĩ đại’ của Phù Tô từ nhỏ đến lớn Long Dương càng muốn gặp người này một lần, nhìn một cái xem Phù Tô đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Hai tay đỡ cằm Long Dương hỏi: “Ngươi nói những năm gần đây bệ hạ đều đối đãi với đại hoàng tử như vậy?” Nghe Vương Bí nói xong chuyện của Doanh Chính với Phù Tô những năm gần đây Long Dương nhìn thế nào cũng thấy hai người này ở chung không giống phụ tử, thế nhưng hắn lại nghĩ hẳn mình suy nghĩ quá nhiều, dù sao mình cũng chưa từng làm phụ thân.

Có lẽ là đối với nhi tử từ nhỏ mang theo nuôi lớn bên người sẽ thân thiết gần gũi hơn những đứa khác cũng là bình thường, bất quá phụ tử hai người từ xưa đến nay luôn cùng giường mà ngủ thì đã có chút gì đó là lạ: “Đại hoàng tử từ đầu vẫn luôn ở trong tẩm cung trên triều không có ai nói gì?”

“Nói, sao có thể không ai nói.” Vương Bí không để ý nhiều đáp: “Bất quá cũng chỉ nhắc đến mà thôi, mỗi lần ai nhắc đến việc này mặt A Chính có thể nói là có bao nhiêu thối thì thối hết sạch, thời gian dài quá rồi không ai dám nói gì nữa, cũng chỉ hàng năm theo lệ nêu lên đại hoàng tử tuổi lớn tiếp tục ở tẩm cung không tốt mà thôi. Sau lại A Chính cũng thực sự cho tiểu tử Phù Tô dọn đồ ra một gian cung điện, chỉ là khi đó xảy ra chuyện liền không giải quyết được gì, thẳng đến mấy tháng trước mới chính thức dọn đi. Ngươi không biết lúc đó có bao nhiêu người hối hận đã dâng tấu đề nghị Tiểu Tô Tô rời khỏi tẩm cung đâu.” Vương Bí lúc nói lời này thì rõ ràng nhìn có chút hả hê.

“Có ý gì?” Long Dương xoay người hiếu kỳ hỏi.

“Tiểu Tô Tô đúng là rời khỏi tẩm cung, bất quá hắn là trực tiếp từ tẩm cung của đế vương dọn vào cung điện mà lịch đại thái từ Đại Tần ở, mặc dù A Chính không chính thức sắc lập thái tử, nhưng ý tứ đã rất minh xác.”

Long Dương cũng hiểu được nếu như đám đại thần kia biết mình dâng tấu giản vốn là để Phù Tô dọn khỏi tẩm cung đế vương tiến đến thất sủng, vậy mà cuối cùng lại thúc đẩy người ta vào điện thái tử, đám có tư tâm khẳng định hối hận không kịp. Chỉ là không biết Doanh Chính có phải cố ý làm như vậy hay không…

“Được rồi, vậy còn Vương Oản thì thực sự nằm liệt giường?”

“Còn có giả sao! Ngày đó phụ thân từ trong cung đi ra suốt một đường miệng đều cười đến không ngậm lại được, lão nhi Vương Oản kia được nâng xuất cung thì không ngừng ói ra máu, ngay cả miệng cũng méo, cứ như vậy…” Méo miệng, run run hai tay, Vương Bí học dáng dấp Vương Oản lúc bị Phù Tô làm phát điên đến tê liệt giống như đúc, chọc Long Dương cười đến nước mắtròng ròng, hô to Vương Bí không đi gánh hát quả thực nhân tài không được trọng dụng.

“Cười chết ta mất…Cười chết ta mất…” Long Dương ôm bụng lăn trên giường: “Ngươi bộ dạng này cũng đừng để cho tướng sĩ của ngươi nhìn thấy, nếu không.. .bọn họ sẽ nghĩ ngươi cũng.. .cũng.. .trúng gió…”

Thấy Long Dương cười đến tóc rối tung áo trên thân mở rộng Vương Bí nhãn thần lóe lóe, một chiêu ác lang chụp mồi phi thân lên giường đè Long Dương lại cuồng hôn, tay cũng bắt đầu không thành thật.

Vốn là bị chọc cười đến toàn thân vô lực Long Dương thấy Vương Bí bắt đầu mắt lộ lục quang hạ thủ với mình, chỉ còn thiếu điều nhảy lên tường học lang gào hú. Vì an toàn của chính mình, cũng để tránh ngày mai dậy không nổi mà bị bọn tiểu bối trêu đùa, Long Dương dùng hết khí lực thừa cơ Vương Bí không phòng bị đạp cho một cước, đá văng người ra trở mình đi ngủ: “Thực sự là quá nhân nhượng ngươi, ngủ!” Kéo chăn qua quấn lại trên thân Long Dương lăn vào phía trong giường không hề phản ứng Vương Bí đang nằm ẹp trên mặt đất dậy không nổi nữa.

Quỳ rạp dưới đất nửa ngày thấy không ai ngó ngàng, Vương Bí từ dưới đất đứng lên ghé vào bên giường gọi với bóng lưng của Long Dương: “Nương tử! Nương tử! Ngươi đúng là đạp thật sao?” Đợi nửa ngày thấy Long Dương là thật sự không dự định đáp lại liền chủ động bò lên giường nằm ở một bên.

Một lát sau thấy Long Dương không có phản ứng kịch liệt, Vương Bí nổi lên lá gan đạp chăn của mình rớt xuống đất, nhấc chăn của Long Dương lên lăn cả người vào: “Long Dương…” Khoác tay lên người Long Dương Vương Bí tiện tiện gọi.

“Ngủ, không thì lăn xuống giường!” cố sức nhéo cánh tay vừa khoác lên thân mình, cảnh cáo cái người còn dự định không thành thật một cái.

Xem ra đêm nay thực sự cái gì cũng làm không được, Vương Bí rốt cuộc buông tha, chỉ có thể thành thật ôm người kia không dám có suy nghĩ không an phận nữa, bất quá cả người thật ra càng dựa càng gần, ôm cũng càng lúc càng chặt, lại còn hạnh phúc cười thầm.


Giao xong ban từ trong hoàng cung đi ra, mắt thấy sắc trời đã tối đen Mông Nghị vội vàng xoay người lên ngựa được thị vệ đưa đến về thẳng Mông phủ, đi nhìn lão bà cùng hài tử đã tưởng niệm cả ngày. Chỉ là vào cửa mới phát hiện chỉ có lão bà cùng nhi tử ở nhà, nữ nhi hai tuổi của hắn lại không thấy bóng dáng đâu.

Vừa hỏi nguyên nhân Mông Nghị lúc này mới biết Ngọc Thấu buổi chiều mang theo nhi tử nữ nhi tiến cung an ủi Phù Tô, vậy mà trước khi rời đi nữ nhi lại bị cái bản mặt xấu xí của Phù Tô mê hoặc, chết sống ôm Phù Tô không buông tay đòi ở lại trong cung không về, cuối cùng mọi người không có cách nào chỉ có thể giao cho Phù Tô tạm thời trông nom.

Thân là điện tiền đại tướng quân chưởng quản an toàn trong cung cư nhiên ngay cả lão bà hài tử tiến cung rồi nữ nhi bị lưu trong cung không về cũngkhông biết, Mông Nghị suy nghĩ đầu tiên là có người ở đâu tác quái cố ý chặn tin tức của hắn, người này ngoại trừ Phù Tô ra thì không còn ai khác nữa: “Không được! Ta phải đi đón khuê nữ của chúng ta trở về, nếu không…”

“Nếu không cái gì?” Ngẩng đầu khỏi mớ thẻ tre, Ngọc Thấu lạnh lùng liếc Mông Nghị:

“Đừng quên, nữ nhi của chúng ta mới hai tuổi! Hai tuổi!”

“Chính là hai tuổi mới nguy hiểm!” Nghĩ đến nữ nhi bảo bối có thể bị Phù Tô…

“Không được! Tuyệt đối không được!” Càng nghĩ càng sợ, Mông Nghị không đành lòng ném nữ nhi ở bên cạnh một đồ xấu xa như vậy, nói gì cũng đòi hồi cung.

“Ngày hôm nay ngươi nếu như dám xuất môn làm cho ta mất mặt, ta liền mang theo nhi tử tiến cung ở lại chỗ của đại hoàng tử.” Nhàn nhạt nói xong, Ngọc Thấu nhìn Mông Nghị đứng ở cửa một chân trong một chân ngoài, tiếp tục cúi đầu nhìn gì đó trên bàn nhẹ nhàng ngâm nga.

Bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, Mông Nghị đờ đẫn thu hồi cái chân ngoài cửa vào rồi đi sang một bên thành thật thay y phục, sau đó trở lại bên cạnh Ngọc Thấu ngồi xuống.

“Ăn!” Ngọc Thấu không ngẩng đầu chỉ trỏ vào cơm nước trên bàn vừa dọn xong.

Mông Nghị bưng chén vừa ăn vừa len lén nhìn chằm chằm tức phụ nhi của mình. Ngọc Thấu của hắn vẫn xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến không dính khói lửa nhân gian, cho dù cư xử với hạ nhân trong nhà cũng rất hòa khí, lại không biết vì sao cứ đối với mình chợt lạnh chợt nóng.

Bất quá lúc nóng thì nóng đến đòi mạng, lúc lạnh lại lạnh đến khiến người ta rùng mình, người bình thường ắt chịu không nổi.

Giờ này Mông Nghị nào biết đâu rằng Ngọc Thấu của hắn sở dĩ đối xử với hắn như vậy chính là bởi vì nghe xong ‘triết học con diều’ của Phù Tô. Nam nhân chính là diều, nới lỏng rồi lại siết chặt, phóng phóng giật nhẹ mới là vương đạo. Cho nên sau này lúc Mông Nghị biết được nguyên nhân dẫn đến một đời nóng lạnh bất thường của mình căn bản đến từ Phù Tô thì lại một hồi chiến tranh mồ hôi cùng nước bọt thi nhau bay loạn.

Bưng chén ăn cơm cọ đến bên người Ngọc Thấu vươn đầu liếc mắt nhìn những thẻ tre nàng đang vừa xem vừa nhẹ giọng ngâm nga, chỉ thấy gì đó viết ở mặt trên vừa buồn nôn vừa thẳng thừng, hắn chỉ nhìn cũng đã cảm thấy khó xử: “Đây là cái gì?”

“Ca từ.” Bị từ ngữ viết trên đó cảm động đến đỏ mắt Ngọc Thấu vừa ngẩng đầu liền thấy Mông Nghị len lén nhìn thẻ tre khóe miệng còn dính hạt cơm: “Ta nghĩ từ ngữ viết trên này cứ như quãng thời gian chúng ta năm đó trên đường nghênh thân vậy.”

Nâng tay giúp Mông Nghị lau hạt cơm bên khóe miệng, chỉ vào một câu trên thẻ tre đọc lên thành tiếng: “Hiện tại nắm chặt tay ta, nhắm mắt lại xin người hồi tưởng quá khứ những ngày chúng ta luyến ái. Chúng ta là bởi vì quá yêu cho nên mới càng thêm thống khổ, chúng ta ngay cả lời ‘yêu ngươi’ cũng không thể thốt nên lời…”


Buông chén trong tay Mông Nghị dựa vào bên cạnh Ngọc Thấu, vươn tay ôm lấy thê tử, nhìn chữ viết trên thẻ tre: “Mỗi đêm bị tưởng niệm xuyên thấu cõi lòng vĩnh viễn không có điểm tận cùng, sớm đã cô độc tương tùy ta mỉmcười đối mặt, tin tưởng lựa chọn của mình ta có đợi thêm bao nhiêu đau khổ cũng không né tránh, chỉ có ôn nhu của ngươi mới có thể giải cứu lạnh lùng vô biên…”

Mỗi chữ mỗi câu trên đó đều làm cho Mông Nghị nhớ lại những ngày đêm mình cùng Ngọc Thấu trên đường hòa thân, có đau đớn tận xương cũng có vui sướng suốt đời khó quên.

Đau đớn, cũng là vui sướng.

“Ai viết vậy?” Mông Nghị chưa từng nghĩ thế gian này thật có từ ngữ chuẩn xác như vậy để hình dung tình yêu của mình cùng Ngọc Thấu.

Ngọc Thấu cười cười: “Đương nhiên là đại hoàng tử.” Nhớ lại làn điệu lúc ở trong cung Phù Tô dạy cho, nhẹ giọng bắt đầu ngâm nga.

“A? Sao có thể?” Mông Nghị rất kích động, bởi vì đánh chết hắn cũng không tin Phù Tô lại có văn thái như vậy.

“Sao lại không thể?” Lời mình nói bị người hoài nghi Ngọc Thấu thu hồi dáng tươi cười trên mặt: “Ngươi không tin ta?” Ngữ khí tràn ngập uy hiếp.

Nhịn không được nuốt nước miếng xuống họng Mông Nghị liều mạng gật đầu: “Tin! Tin! Nương tử là ai! Ta là không tin được tiểu tử Phù Tô hết ăn lại nằm kia. Thứ cảm động tâm hồn như vậy hắn đâu có hiểu, lúc chúng ta yêu nhau thì hắn mới lớn ngang cái rắm, hiểu cái mao!” Khinh thường bĩu môi.

Ngẫm lại Mông Nghị nói cũng có lý, người chưa kinh lịch qua sẽ không hiểu được loại tình yêu khắc tận xương tủy này, bất quá hiện tại Ngọc Thấu quan tâm cũng không phải những chuyện đó: “Đây là lời của một khúc hát tên là ‘Thần thoại mỹ lệ’, đại hoàng tử nói đây là từ khúc nam nữ hợp xướng, hơn nữa phải do người tên là ‘Ngọc Thấu’ với ‘Mông Nghị’ hợp xướng mới có cảm xúc với vị đạo nhất, mới có thể xướng ra được tình cảm chất chứa bên trong.”

“A?” Mông Nghị nghĩ cái cớ này rất chẳng ra sao.

“Đại hoàng tử nói hi vọng chúng ta có thể biểu diễn ở tư yến sinh nhật của hắn.”

“A?” Mông Nghị nghĩ cái cớ này rất âm mưu.

“Đại hoàng tử nói chỉ có ngươi ta mới có thể thể hiện ra hiệu quả nghệ thuật mà hắn muốn.” Tuy rằng đến giờ Ngọc Thấu vẫn chưa nghĩ ra được đến tột cùng là ‘hiệu quả nghệ thuật’ như thế nào.

“A?” Mông Nghị nghĩ cái cớ này đang giúp mình chậm rãi tiếp cận chân tướng sự tình.

“Đại hoàng tử còn nói…”

“Nương tử!” Nhịn không được cắt ngang Ngọc Thấu còn đang muốn thuật tiếp lời Phù Tô, Mông Nghị đứng lên xuất ra khí phách nam nhân thân là đứng đầu một nhà nói:

“Tắm rửa rồi ngủ đi, sáng mai tiến cung đón nữ nhi về nhà.” Nói rồi lòng bàn chân như đạp gió tiêu thất không thấy nữa.

Nhìn thân ảnh cao ngất mạnh mẽ của Mông Nghị, Ngọc Thấu nhớ lại cảnh bọn họ lần đầu tiên gặp mặt giữa đường nghênh thân, cũng là lần bọn họ nhất kiến chung tình, nàng bị sự săn sóc cùng ôn nhu của Mông Nghị hấp dẫn thật sâu.

Đỏ mặt cuốn lại thẻ tre trong tay Ngọc Thâu chợt thấy cơm nước Mông Nghị chưa ăn xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Mông Nghị! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần không được kiêng ăn, không được cho nhi tử một tấm gương bất lương!”

Mang theo nhi tử đi tắm Mông Nghị sợ đến suýt té ngã, hắn vẫn không hiểu vì sao nữ nhân trước với sau khi thành thân lại khác biệt nhiều đến như vậy, quả thực cứ như hai người.

………..


Mặt trời lặn mặt trăng lên, Doanh Chính đã ở nghị chính điện tròn một ngày kéo thân thể uể oải trở lại tẩm cung. Từ ngày hắn trong lúc vô tình làm cho nhi tử Phù Tô mất hết mặt mũi đã bị người chặn luôn ngoài cửa, đừng nói cùng lên triều cùng nhau ăn, ngay cả gặp một mặt cũng khó.

Nghe nói ngày hôm nay nữ nhi của Mông Nghị ngủ lại hoàng cung ở chỗ nhi tử, quay về tẩm cung thay y phục xong Doanh Chính liền mang theo người gióng trống khua chiêng đi đến cung điện của Phù Tô. Hắn đã đánh chủ ý hay, nếu như lần này còn không thấy được nhi tử thì lại đi mật đạo, nói tóm lại mật đạo cũng không chỉ có một cái.

Bất quá chưa đến vạn bất đắc dĩ Doanh Chính tuyệt đối sẽ không để cho Phù Tô biết từ tẩm cung đến điện thái tử còn có mấy cái mật đạo, đòn sát thủ phải xuất vào thời khắc mấu chốt.

Nếu như nói tức giận thì kỳ thực Phù Tô đã sớm tiêu giận rồi, hắn sở dĩ không gặp Doanh Chính cha nói trắng ra là vì quá mất mặt. Mặc dù mặt mũi hắn từ lâu đã mất sạch, thế nhưng trước mặt Doanh Chính Phù Tô vẫn muốn ngẩng cao đầu một chút.

Nghe nói Doanh Chính đến lần này Phù Tô không chặn người ngoài cửa nữa, dỗ hài tử suốt một ngày đêm mệt đến xương sống eo lưng đau nhức Phù Tô phất tay cho Hàn Phồn thả người tiến vào, bởi vậy lúc Doanh Chính đi vào phòng ngủ thì chỉ thấy nhi tử còn sót lại nửa cái mạng vô lực treo ở trên giường.

“Ăn chưa?” Doanh Chính đi lên nhìn đủ hộp đựng thức ăn trên bàn.

“Làm sao có thời giờ mà ăn, ta thiếu chút nữa bị tiểu tổ tông này lăn qua lăn lại chết luôn!” Quay đầu lại Phù Tô dựng thẳng hai ngón tay nói: “Hai tuổi! Mới hai tuổi đã dằn vặt người như thế, nếu như lại lớn chút nữa ngươi đã nhìn không thấy ta! Ta ghét tiểu hài tử, ngày mai nhanh bảo Mông Nghị lĩnh khuê nữ của hắn về đi, quá thống khổ!” Phù Tô quyết định ai còn dám nói tiểu hài tử là thiên sứ hắn liền liều mạng với người đó.

Đối thoại của hai người cứ như giữa bọn họ chưa từng có chiến tranh lạnh, còn có chút tương tự lão phu lão thê.

Nghe Phù Tô nhắc đến tiểu hài tử Doanh Chính lúc này mói nhớ đến một chuyện từ đầu vẫn luôn nuốt ở trong lòng. Suy tư một phen cẩn thận hỏi: “Tô nhi…ngươi có phải hay không…cũng muốn có một hài tử thuộc về mình?”

Hiện tại nghe hài tử đã thấy đau đầu, Phù Tô lập tức kích động nói: “Trong vòng mười năm ta không muốn lo lắng vấn đề này, ta còn rất trẻ, sao có thể sớm như vậy đã bị những ma quỷ này khóa chân tay!”

“Vậy mười năm sau?”

“Mười năm sau?” Phù Tô bò dậy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Doanh Chính, cũng rất nghiêm túc trả lời: “Vậy mười năm sau hẵng hỏi lại ta, hơn nữa nếu ta thực sự tìm một nữ nhân sinh hài tử ngươi nguyện ý?”

“Không có khả năng!” Doanh Chính nói như đinh đóng cột.

“Vậy không phải xong rồi sao.” Nhún nhún vai, Phù Tô lại nằm úp sấp trởlại.

Ngồi xuống bên giường, Doanh Chính vươn tay giúp Phù Tô nhẹ nhàng xoa đôi vai bị người cưỡi cả buổi trưa: “Tô nhi…” Thấp giọng gọi.

“Ân?”

“Nhà…của chúng ta…xây xong rồi, ngày mai xuất cung có được không?”

“Được, về nhà.”

Vềnhà, Phù Tô nói rất nhẹ nhàng mà Doanh Chính nghe lại thấy trong lòng ấm áp.

—     0O0 —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui