Lần quay về này của Doanh Chính Phù Tô trên triều đình có thể nói là mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu.
Vương Bí, Lý Tư mừng là bởi vì bọn họ rốt cuộc có thể kết thúc những tháng ngày chờ đợi lo lắng, nộp lên công tác trong tay rồi hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng đó không có nghĩa là những người khác cũng nghĩ như vậy. Tỷ như vài kẻ từ đầu vẫn luôn nhớ thương bảo tọa Tần vương, bọn chúng hi vọng nhất chính là Doanh Chính cùng Phù Tô cả đời này cũng đừng về nữa.
Hoàng đế xuất cung nhiều tháng hôm nay rốt cuộc trở về, trong cung theo lệ cử hành yến hội đón gió, văn võ bá quan toàn bộ có mặt.
Lúc Phù Tô tắm rửa xong ăn no căng nằm trong ổ chăn đã lâu không gặp ngáy khò khò thì Triệu Cao vừa rời chỗ hắn đã ôm toàn bộ gia sản quỳ gối trong tẩm cung đang nhận sai với Doanh Chính.
Dựa theo ý tứ của Phù Tô, Triệu Cao đầu tiên dốc toàn bộ chuyện mình biết khai cho hết, sau rồi khóc lóc kêu oan, tiếp đó ôm tiền đã thu tất cả đều lấy ra cho thấy mình một đồng tiền cũng chưa dám dùng, thỉnh Doanh Chính làm chủ.
Nội thị bên cạnh Doanh Chính có rất nhiều, thế nhưng cực họp tâm ý thì chỉ có một. Nội thị không có con cái, thường ngày thừa cơ nhận chút tài vật mà các hậu cung nương nương, đại thần trên triều đưa cũng không tính là tội gì lớn. Về phương diện tiền tài, đối với Triệu Cao, Doanh Chính phần lớn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ là không nghĩ đến lần này chuyện Lũng Tây hắn cũng dính vào thu tiền.
“Ngươi vì bọn chúng làm cái gì?” Doanh Chính ngồi ở thượng tọa nhìn Triệu Cao quỳ gối phía dưới dập đầu đến đầu rơi máu chảy.
“Thừa…thừa tướng…nói…nói có một phần tấu giản đến từ Lũng Tây trình sai mong muốn cầm lại, cũng không hợp quy củ cho nên mới…Hoàng thượng người cho.. .cho nô một cơ hội..”
Mỗi một kẻ dính dáng đến án Lũng Tây Doanh Chính đều không muốn bỏ qua, thế nhưng với Triệu Cao không thể không nói Doanh Chính có một chút mềm lòng, nói thế nào đi nữa thì Triệu Cao so với những người khác cũng là có chút bất đồng.
“Niệm tại ngươi biết sai lại giao ra sở hữu tang vật tội chết có thể tha, nhưng ngươi thân là cận thần bên cạnh trẫm mà còn biết rõ cố phạm, bởi vậy phạt là tất nhiên. Chuyện Lũng Tây trẫm đã giao cho đại hoàng tử cùng đình úy Lý Tư xử lý, về phần phạt thế nào, phạt cái gì thì còn xem bọn hắn phán thế nào.”
Vừa nghe nói án tử này Phù Tô là chủ thẩm Triệu Cao liền yên lòng, hắn nhìn ra được người kia cũng không muốn mạng của mình, mà ý tứ gõ gõ mới nhiều hơn, nếu không cũng sẽ không chỉ cho hắn đến đây thỉnh một đạo ý chỉ ‘không chết’.
“Nô lĩnh tội, nô lập tức đến chỗ đại hoàng tử lĩnh tội.”
Đến chỗ Phù Tô lĩnh tội chứ không phải đến chỗ đình úy Lý Tư lĩnh tội, Doanh Chính nhãn thần lóe lóe, mở miệng nói: “Không vội, đến lúc đó bọn hắn sẽ tìm ngươi, hơn nữa ngươi không phải mới từ chỗ đại hoàng tử trở về sao?”
Doanh Chính đứng lên đi xuống, lướt qua Triệu Cao gọi cung nga đang thủ ở ngoài điện hầu hạ mình tắm rửa.
Triệu Cao quỳ trên mặt đất ngây người, sau đó bắt đầu cười khổ.
………
Yến hội đón gió của đế vương Đại Tần ai dám không đến, hoàng tử trong cung chúng thần trên triều tất cả đều thịnh trang đến dự, lời ca tụng công đức không dứt bên tai.
Toàn bộ buổi tối câu Doanh Chính nghe được nhiều nhất chính là ‘ngô hoàng thánh minh’, mà lễ vật Phù Tô đêm nay thu được nhiều nhất lại là đường nhìn tràn ngập ‘ghét hận’ đến từ bốn phương tám hướng, điều này làm cho Phù Tô nghĩ mình so với Doanh Chính đãi ngộ kém quá nhiều.
Yến hội tiến hành được một nửa, các nương nương công chúa hậu cung lần lượt ly tịch, lưu lại hội trường cho nam nhân.
Ngoại trừ những hoàng tử nhỏ tuổi phải về cung ngủ ra chúng hoàng tử từ mười hai tuổi trở lên đều chia nhau ngồi hai bên, biểu hiện phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, mỗi người lại ai đều có tâm tư nấy.
Toàn bộ yến hội cũng chỉ có một người là vì ăn mà đến, từ đầu buổi đã vùi đầu vào ăn, từ đầu đến cuối không nói một câu, người này an vị ngay chếch phía dưới bên trái Doanh Chính, Phù Tô.
Giữa lúc mọi người uống đến lúc cao hứng nhất thì thừa tướng Vương Oản lúc này nâng chén rượu đứng lên: “Bệ hạ, Đại Tần nhất thống thiên hạ đã lâu, bách tính an cư, mưa thuận gió hoà, dư nghiệt ý đồ phá vỡ sự thống trị của Đại Tần cũng đã lần lượt bị diệt trừ, hôm nay cũng là đến lúc nên phong vương.”
Lời Vương Oản vừa dứt đại điện vừa rồi còn náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, không ai còn dám nói một câu.
Chúng hoàng tử ngồi hai bên biểu tình không giống nhau, có cúi đầu không nói, có mắt lộ vẻ mừng như điên, cũng có mấy người mặt không chút biểu tình, nhưng nắm tay khẽ run lên rất nhanh lại chứng minh sự kích động trong lòng bọn họ lúc này.
Vương Oản từ đầu vẫn luôn chú ý Lý Tư thấy người này muốn đứng lên phản bác lời mình, lập tức tiếp tục nói với Doanh Chính đang ngồi trên thượng tọa: “Yến, Tề, Sở quốc thổ xa xôi, nếu không phong vương trấn thủ rất khó thống trị, cho nên thần kiến nghị lập chư vị hoàng tử làm vương trấn thủ những nơi xa xôi đó.”
Thiên hạ nhất thống không phân phong chế, mà thi hành quận huyện chế trong phạm vi toàn quốc, đây là cách nghĩ Lý Tư đưa ra, vì thế hắn đã đắc tội không ít hoàng tử thị tộc.
Nhưng Lý Tư cũng không hối hận, bởi vì hắn biết chuyện mình đề xuất là đúng, nghe Vương Oản nói như vậy lập tức muốn đứng lên phản bác.
Hậu đại của chư hoàng tử được phân phong ai ở chỗ nấy lâu ngày không gặp, rất có khả năng thời gian quá dài quan hệ huyết thống bất hòa mà phát động chiến tranh lẫn nhau, đến lúc đó lại làm cho dân chúng lầm than máu chảy thành sông.
Mà sau khi thi hành quận huyện chế rồi, huyện lệnh, quận thủ đều nhận lệnh từ hoàng đế, không thể kế thừa. Bởi vậy không hề tồn tại khả năng vì thổ địa, quyền lợi mà phát động chiến tranh.
Quận huyện chế có lợi cho quân vương tăng mạnh tập quyền trung ương, có lợi cho yên ổn chính trị cùng phát triển kinh tế.
Quận huyện chế là cơ sở chính trị cho chế độ hoàng đế, Doanh Chính chấp hành quận huyện chế không chỉ để tránh phân liệt, trọng yếu hơn là để quyền lợi hành sử lớn nhất thuộc về hoàng đế.
Nếu như thực hiện phân phong chế, quyền lợi của hoàng đế sẽ bị phong quân chế ước đồng thời cũng sẽ làm suy yếu vương quyền. Như vậy, quận huyện chế có thể trong phạm vi lớn nhất bảo đảm chỉ có một mình hoàng đế mới có được quyền lực tuyệt đối, thiên hạ chỉ có một chính quyền, một thiên tử.
Đạo lý này Doanh Chính rõ ràng, cho nên hắn mới duy trì chủ trương của Lý Tư. Bất quá điểm này những người khác cũng biết, nhưng bọn chúng càng coi trọng là lợi ích của chính mình, về phần tương lai Đại Tần ra sao cũng không phải chuyện bọn chúng lưu ý.
Quan hệ lợi ích trên triều vốn là tương liên tương khấu, dù chưa đến nỗi nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, nhưng cũng đến mức chia một chén canh. Hơn nữa Vương Oản là lão thần, người làm quan được hắn dẫn dắt cũng không ít, sosánh với những người không thân phận không bối cảnh như Lý Tư thì sao có thể không biết nên hướng về ai.
Vì vậy lúc Doanh Chính đưa đề nghị này trực tiếp xuất đình nghị hậu, kết luận cho ra trên đại điện hầu như là nghiêng về một phía duy trì kiến nghị ‘phân phong chư tử’ của Vương Oản, đặc biệt những đại thần cũng có ngoại tôn hoặc ngoại sinh là hoàng tử thì càng thêm tích cực.
Lúc này Lý Tư có thể nói là một người chống lại mọi người, một mình chiến đấu.
“Bệ hạ, từ hai triều Hạ, Thương bắt đầu phân phong chư tử thành vương đã là truyền thống, đây là thánh hiền làm gương, nào có giao những nơi giàu có đông đúc trong thiên hạ cho người không liên quan quản lý mà bỏ mặc quan hệ huyết thống. Các hoàng tử là thân sinh nhi tử của bệ hạ, ngoại nhân sao có thể sánh bằng, mong bệ hạ mô phỏng thánh hiền.”
Vương Oản già mồm át lẽ phải làm Lý Tư nghe mà nghiến răng nghiến lợi, giữa lúc hắn đang muốn mở miệng phản bác thì đã có người động tác còn nhanh hơn.
“Thừa tướng ngươi đây là đang nói phụ vương không thánh hiền, không sánh được với những vong quốc chi quân kia?” Phù Tô từ đầu vẫn luôn vô thanh vô tức cúi đầu gặm xương, sắp bị người quên mất sự tồn tại đột nhiên mở miệng: “Nếu như theo lời thừa tướng nói, vậy ngay từ đầu những lời ngươi tán tụng cũng không phải là thành tâm nói mà là dối trá có lệ! Đây chính là tội lớn khi quân, ‘Tần luật’ nói như thế nào kìa…nhẹ thì biếm nô lưu vong, nặng thì…”
Còn không đợi Phù Tô nói cho hết lời Vương Oản vội vã tái nghiêm mặt quỳ xuống đất dập đầu, lão lệ tung hoành nói: “Bệ hạ thần oan uổng, vọng bệ hạ làm chủ cho thần, cho thần một công đạo…Ô ô ô…Đại hoàng tử sao có thể lật ngược phải trái trắng đen như vậy…”
Nhìn Vương Oản khóc cứ như có đại oan tình, Doanh Chính vờ tức giận quay sang nghiêm khắc nói vói Phù Tô lúc này đang lau tay: “Tô nhi sao có thể bất kính với Vương thừa tướng như vậy, mặc dù là vui đùa cũng không thể.”
Trong mắt mang ý cười, Doanh Chính nói mấy câu đã phán định ‘oan uổng’ trong miệng Vương Oản thành ‘trò vui đùa’ của Phù Tô.
Thực đúng là nói khóc là khóc, không đi quay phim của Quỳnh Dao đại mụ thực quá có lỗi với tài năng nước mắt thu phóng như thường này.
Nhận ám chỉ của Doanh Chính, cảm thán xong Phù Tô không nhanh không chậm đứng lên, cúi đầu về phía Vương Oản đang quỳ khóc, làm ra vẻ thành khẩn nói: “Phù Tô chỉ đùa một chút nào biết thừa tướng cư nhiên cho là thật, là sai lầm của vãn bối, hiện xin bồi một lần, cạn chén tạ tội.” Nâng chén rượu Phù Tô ngửa mặt uống rồi lại cúi xuống cười.
Lúc này Vương Oản bị quét sạch mặt mũi ngay trước mặt mọi người chỉ hận không thể làm thịt Phù Tô cho hết giận, nào thèm nhận chút áy náy không có chút thành ý giá trị nào ấy của Phù Tô.
Bất quá ngại có Doanh Chính, mặc dù là như vậy Vương Oản cũng chỉ đứng lên hướng Phù Tô chắp tay hoàn lễ: “ Không dám, đại hoàng tử khách khí rồi.” Thái độ không thể nói là tốt lại chọn không ra lỗi, ai nấy đều thấy được lòng hắn không thuận.
Bất quá trên quan trường luôn có lúc phải làm bộ như nhìn không thấy, bởi vậy tất cả mọi người liền giả như không biết vội vàng mời rượu lẫn nhau hòa hoãn bầu không khí, thế nhưng có người căn bản không muốn cứ dễ dàng giải quyết vấn đề như vậy.
“Xem ra thừa tướng vẫn không muốn tha thứ cho Phù Tô. Lẽ ra thừa tướng là trưởng bối mà Phù Tô là vãn bối, đã làm sai chuyện vãn bối hướng trưởng bối dập đầu nhận sai là theo lý phải làm. Chẳng lẽ nhất định phải như vậy thừa tướng mới có thể tha thứ cho Phù Tô?”
Phù Tô một lời nói xong mọi người ở đây sắc mặt đều thay đổi, đặc biệt là Vương Oản, đỏ trắng đen ba màu luân chuyển liên tục.
Tính theo số năm làm quan Vương Oản hắn là lão thần, tính theo chức vị trong triều hắn là trọng thần, tính theo niên kỷ hắn là trưởng bối, nhưng tất cả những thứ đó cộng lại một chỗ cũng sánh không được với một thân phận ‘đích thân hoàng trưởng tử’ của Phù Tô.
Nói dễ nghe thì ngươi là thần, nói trắng ra thì là một hạ nhân người hầu, chạy việc cho người ta.
Có đặc biệt đến cỡ nào cũng không cho phép một hạ nhân dám tỏ thái độ với chủ tử.
Thấy Doanh Chính đen mặt trừng mình Vương Oản cuống quít quỳ xuống dập đầu kêu to không dám, xong rồi khóc rống lên.
Lúc này tứ hoàng tử đang ngồi ở chỗ của mình lập tức đứng dậy bước nhanh ra giữa đại điện quỳ gối bên cạnh Vương Oản, dập đầu nói với Doanh Chính: “Thỉnh phụ hoàng minh giám, Vương thừa tướng không phải có ý này, nhi thần thay thừa tướng tạ lỗi với đại hoàng huynh.”
Tứ hoàng tử này so với Phù Tô chỉ nhỏ hơn một tuổi, bộ dạng cũng mi thanh mục tú. Còn hơn Phù Tô trong mắt triều thần là không có kiến thụ, tứ hoàng tử Doanh Ly đã được người rộng rãi tán dương, phong cảnh vô hạn.
Lúc Phù Tô còn đang đuổi theo cung nữ xinh đẹp chơi trốn tìm thì tứ hoàng tử Doanh Ly đã bắt đầu thuộc thi thư, mời danh sư; lúc Phù Tô còn đang mang cung nhân tẩm cung mình trộm đổ xúc xắc lén chơi cá cược, Doanh Ly đã dạy dỗ cung nhân trong tẩm cung của mẫu phi mình thành ngoan ngoãn dễ bảo; lúc Phù Tô còn đang cầm tiểu đao cũng không dám giết gà, Doanh Ly đã trượng tễ không ít thị nhân nhìn không vừa mắt; lúc Phù Tô còn đang hành quân bên ngoài bởi vì mất ngủ mà nửa đêm đi bắt dế, Doanh Ly đã mỗi ngày sớm muộn đều thỉnh an Doanh Chính; lúc Phù Tô còn đang quấn quýt mình từ lúc nào đã thích thân cha, người ta đã bắt đầu về dân gian tích góp từng chút một danh vọng…
Nói tóm lại một câu, lúc Phù Tô còn đang bận lông bông, tứ hoàng tử Doanh Ly đã bắt đầu cân nhắc làm sao để thượng vị.
Phù Tô thường ngày gặp phải triều sự rất ít nói chỉ thích làm người hoà giải, hành vi hôm nay lại làm mọi người nhìn không rõ, chẳng hiểu hắn đây là vì sao. Rõ ràng có thể giải quyết sự tình rồi lại níu mãi không tha, như vậy chỉ làm cho hắn có vẻ không phóng khoáng, so với tác phong bình thường rất không hợp.
Lúc này không chỉ đại thần thường ngày cùng Phù Tô không có bao nhiêu tiếp xúc nhìn không rõ, ngay cả Lý Tư, Vương Tiễn, Vương Bí, Mông Nghị cũng không nghĩ ra. Bọn họ nhìn về Doanh Chính trên thượng tọa vẫn không nói lời nào không biểu lộ thái độ nhìn không ra bất luận tâm tình gì, trong lòng càng thêmkhông giải thích được, thầm nghĩ đây có phải là trò mới mà phụ tử hai người bọn họ thông đồng với nhau hay không? Nếu là như thế thì bọn họ muốn làm gì?
Doanh Chính bình tĩnh nhìn Phù Tô cứ mãi không chịu buông tha người, trong lòng cũng không hiểu, bởi vậy hắn dự định tĩnh quan kỳ biến, đến cuối cùng phải nhìn một cái xem nhi tử đột nhiên chuyển tính là muốn làm cái gì.
Thấy tiểu hỏa phía dưới bộ dạng mi thanh mục tú phảng phất một thân chính khí, Phù Tô biết rõ đây là tứ hoàng tử trong truyền thuyết mọi thứ đều tốt hơn mình đều cố gắng hơn mình, nhưng vẫn làm bộ chẳng biết hỏi: “Vị này chính là tứ hoàng đệ sao? Không biết ngươi vì sao phải thay thừa tướng xin lỗi ta? Nhiều hoàng đệ như vậy không đi ra, ngươi lại đi ra?”
Không biết Phù Tô là thật không biết hay giả không biết, do dự một chút Doanh Ly cung kính nói: “Đại hoàng huynh nói đùa, Vương thừa tướng là ngoại ông (phiên ra là ngoại ông luôn nên mình để vậy) của hoàng đệ, cho nên hoàng đệ dám dùng đầu bảo đảm ngoại ông tuyệt không bất kính hoàng huynh.”
Làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ Phù Tô bồi cười nói: “Nào có cái gì bồi hay không bồi, việc nhỏ mà thôi, tứ hoàng đệ lời này khách khí rồi.”
Nghe xong lời này Doanh Ly liền cho rằng Phù Tô đây là dự định không níu lấy việc này không tha nữa, vì vậy vội chuẩn bị khách sáo vài câu. Chỉ là chưa đợi hắn nói ra miệng chợt nghe Phù Tô tiếp tục nói: “Bất quá đều nói nữ nhân làm từ nước rơi nước mắt rất bình thường, không nghĩ đến Vương thừa tướng cũng là nước làm ra, nói khóc là khóc, làm cho ta cũng không biết phải làm sao! Ha ha ha! Vương thừa tướng ngươi đừng để ý, đừng để ý!”
Người ngồi hai bên trái phải nào có ai nghe không ra ý nghĩa của người này, bất quá bọn họ đều nhịn không dám cười, thế nhưng vẫn có người dám không nể mặt kẻ thân là thừa tướng như Vương Oản, đó chính là Vương Tiễn.
Theo tiếng cười to sang sảng của Vương Tiễn, không ít võ tướng cũng cười rộ lên, ai bảo ngày xưa bọn họ nói không lại đám văn thần múa mép khua môi này để rồi bình thường bị bọn chúng chế ngạo. Trong mắt chúng võ tướng Phù Tô là người của bọn họ, lần này quả thực là làm cho bọn họ nở mày nở mặt, chỉ hận không thể được thấy Phù Tô chọc Vương Oản tức chết luôn đi.
Ngay lúc Vương Oản bị Phù Tô chế ngạo rối tinh rối mù tức giận đến nói không nên lời thì lại thấy Phù Tô hai tay vỗ một cái giật mình nói: “Ta nói thừa tướng vì sao lại tích cực chủ trương gắng sức thực hiện phân phong như thế, nguyên lai là có một tầng quan hệ như vậy a.”
Đường nhìn bay đến thổi đi trên thân Vương Oản cùng Doanh Ly, ngay sau đó lại nhìn về phía mấy người đặc biệt tích cực đối với chuyện phân phong khác: “Trách không được…” Tiếng lẩm bẩm đó Phù Tô nói rất nhỏ, nhưng cũng vừa vặn để cho đám triều thần ngồi ở đoạn đầu nghe, nhất thời không ai còn dám nhắc đến chuyện phân phong nữa.
Bất quá giờ đây mọi người đã minh bạch đại hoàng tử thường ngày không lưu ý quyền lực lắm lần này là chính thức lật mặt với một phe của thừa tướng. Có điều tỉ mỉ ngẫm lại việc này cũng không gì đáng trách, Vương Oản ủng hộ thân ngoại tôn là tứ hoàng tử đăng cơ, đến lúc đó cho dù đại hoàng tử không tranh với hắn, hắn cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cái người có thân phận đích tử, có tư cách kế vị nhất này.
Huống chi một đoạn thời gian gần đây động tác của Vương Oản cũng càng lúc càng lớn, làm cho người ta ngứa mắt.
Bởi vì Phù Tô từ đầu vẫn luôn biểu hiện không nhiệt tình với vương vị, cho nên quan viên trên triều có hơn phân nửa còn đang lắc lư bất định, chưa xác định nên gia nhập trận doanh của bên nào.
Thế nhưng bọn họ cũng đều biết giúp đỡ đại hoàng tử không có bối cảnh không có nhân mạch vẫn có ý nghĩa hơn giúp tứ hoàng tử đã có một ngoại ông thừa tướng làm chỗ dựa vững chắc, ít nhất không sợ đến lúc đó bị người tá ma giết lừa, dù sao đại hoàng tử còn cần dựa vào mình.
Ngày hôm nay Phù Tô thái độ khác thường lật mặt với Vương Oản ngay trước mặt mọi người, bắt đầu từ Lý Tư không thân phận không chỗ dựa chỉ nhờ Doanh Chính tự mình đề bạt, một đám quan viên trẻ tuổi vốn luôn không tự cho là mình siêu phàm như ‘lão’ thần Vương Oản rốt cuộc thấy được hi vọng, bọn họ rất rõ ràng mình theo người nào mới có thể có tiền đồ.
Vương Oản sợ Phù Tô, không chỉ bởi vì thân phận của hắn, càng vì sự sủng ái độc nhất vô nhị của Doanh Chính cùng với uy tín trong quân của Phù Tô, cho nên hắn mới đánh chủ ý vào chuyện phân phong. Chỉ cần được phân một địa phương giàu có đông đúc làm vương đến lúc đó lại chiêu binh mãi mã, trữ tồn thực lực, làm dự định khác. Bởi vậy hắn mới thừa lúc Doanh Chính không ở trong cung bí mật phái người đi lại, để cho mọi người ngày hôm nay duy trì hắn làm cho Doanh Chính đồng ý phong vương.
Bất quá hắn không liệu trước được hôm nay Phù Tô thế nhưng lại khởi xướng ngược lại với mình ngay trước mặt mọi người, làm hắn mất hết mặt mũi.
Nói tóm lại, dù sao cũng lật mặt rồi, Vương Oản đơn giản dự định kéo luôn Phù Tô xuống ngựa, để cho người trong thiên hạ biết đại hoàng tử ngay giữa đại điện bức tử lão thần.
“Thừa tướng, cây cột đó thế nhưng là mới lau rửa.” uống một chung rượu Vương Tiễn mở miệng nói: “Có chuyện thì nói, một đống tuổi rồi đừng học nữ nhân đòi chết muốn sống. Đại hoàng tử cái gì cũng chưa nói, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Ý nói ngươi đừng chột dạ.
Văn thần sở trường nhất là ba chuyện, một khóc, hai kêu oan, ba lấy cái chết minh chí.
Phong cảnh cả đời, Vương Oản ngày hôm nay rốt cuộc bị mất hết mặt mũi, vì vậy tức giận đến phát run.
Nhìn Vương Tiễn mỉm cười với mình, Phù Tô ngây người một chút sau đó cười rộ lên đáp lại.
Hôm nay Phù Tô hắn mượn Vương Oản đức cao vọng trọng ra trêu đùa, không phát uy thật đúng cứ khinh hắn là hello kitty (tác giả dùng luôn đó ^^), có vài người cũng nên đập đập một chút, bằng không còn dám phản thiên!
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...