Lúc này trong tiểu viện đã có rất nhiều người, đuốc trong tay bọn họ chiếu sáng rực nửa bầu trời.
Thấy một đám Tần binh mặc áo giáp đen đi vào, mấy tiểu binh bị Phù Tô dọa sợ không nhẹ vội vàng hoảng hốt chạy đến kêu to cứu mạng: “Đều là bọn chúng giết! Mọi người trong viện là bọn chúng giết! Bọn chúng điên rồi! Gặp người là giết!” Mọi người kinh hoảng hô to.
Chúng thị vệ mặc áo giáp đen cầm đuốc không buồn chớp mắt phảng phất như không nghe thấy tiếng nói của những kẻ này, mỗi người đều đứng thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc hai mắt hữu thần. Bọn họ chia hai bên trái phải nhường chính giữa hiện ra một con đường, lúc này một nam tử trẻ tuổi cũngmặc khôi giáp màu đen nhưng có thêm một kiện áo choàng đen mới từ sau đội ngũ đi lên.
Liếc mắt nhìn tiểu binh hai chân run bắn ngay cả kiếm cũng nắm không ổn, nam tử mặt không biểu tình đứng thẳng trước Doanh Chính cùng Phù Tô, nhìn những mảnh thi thể trên mặt đất cùng với máu tươi chảy thành sông cũng như Phù Tô khắp người đẫm máu, biểu tình hơi đổi.
Năm ngón khép lại, mười ngón tương điệp, khom lưng nói: “Lý Tín bái kiến ngô hoàng bệ hạ, bái kiến đại hoàng tử.” Bởi vì trên mặt đất đều là máu không có nơi đặt chân, cho nên Lý Tín không đi lễ quỳ bái mà chỉ hành lễ chấp quân.
“Miễn.” Cắm lợi kiếm trong tay xuống đất, Doanh Chính trên thân cũng dính đầy vết máu đi đến bên cạnh Phù Tô vươn tay muốn gỡ cái đầu được hắn ôm chặt trong tay ra: “Tô nhi buông tay.”
Hơi cố sức kéo một chút, thế nhưng Phù Tô siết thật sự chặt, Doanh Chính cũng không thuận lợi rút được đầu từ tay hắn ra: “Tô nhi…” Doanh Chính khẽ gọi.
Nghe tiếng gọi của Doanh Chính cha, Phù Tô đang ôm đầu người dùng một mu bàn tay cũng dính đầy máu tươi khác cọ cọ mắt, sau đó ôm đầu Triệu trù tử xoay người đi đến bên một thi thể không đầu, đặt thứ đó ở vị trí cái cổ bị chặt đứt: “Lý tướng quân, các ngươi lúc hành quân gặp phải trạng huống như vậy thì phải hạ táng như thế nào?” Phù Tô đưa lưng về phía Lý Tín hỏi.
Bị hỏi đột ngột Lý Tín sửng sốt, nhìn thi thể bên chân Phù Tô rồi nói: “Không đầu thì tìm không được đường về nhà, cho nên muốn hạ táng phảidùng kim chỉ may đầu đã bị chém đứt trở về, để hắn hạ táng được hoàn chỉnh, được đầu thai hoàn chỉnh, không làm oan hồn dã quỷ.”
“Hậu sự của vị đại ca này của ta liền thỉnh tướng quân đại lao, miễn cho Phù Tô không hiểu chuyện làm không chỉnh tề, mong rằng tướng quân bỏ qua cho.”
“Đại hoàng tử khách khí.” Lý Tín thở dài, vừa ngoắc ngoắc lệnh thuộc hạ tiến lên mang thi thể đi chuẩn bị hậu táng vừa len lén quan sát, cứ nghĩ Phù Tô hôm nay so với thường ngày rất không giống, làm cho người ta không hiểu sao mà sợ hãi: “Vi thần đã an bài thỏa đáng tại dịch quán, thỉnh bệ hạ di giá.”
Đảo mắt nhìn qua mảnh sân hỗn độn Doanh Chính đầu tiên là vẫy tay với Phù Tô lệnh hắn đến, sau đó mới nói với Lý Tín: “Ném những thi thể khác lên núi hoang cho sài lang, sống biếm làm nô lệ, về phần hai tên này…” Nhìnhai kẻ một trên mặt đất đã mất hai chân một bị lợi kiếm xuyên thấu qua ngực đóng đinh lên cây còn chưa tắt thở Doanh Chính lạnh lùng cười: “…thì nhét vào trong viện cho tự sinh tự diệt.”
Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là quá trình chờ đợi tử vong, đó mới là dày vò chân chính: “Phụng ý chỉ trẫm truy bắt quan viên có liên quan, mang về Hàm Dương thụ thẩm.”
“Vi thần lĩnh chỉ.”
Đối với một người bị hắn lợi dụng lại dốc hết tâm can, ngay cả lúc nguy hiểm cũng không để ý tính mạng chạy tới đưa tin trợ mình bỏ chạy, còn vì thế tặng luôn tính mạng, người khác sẽ thế nào hắn không biết, nhưng Phù Tôhiểu mình tuyệt đối sẽ áy náy cả đời: “Hắn từ đầu vẫn luôn cho là ta giúp hắn sửa lại mạng khắc thê mà chuẩn bị về nhà cưới tức phụ nhi sinh sống. Hắn sao biết ta vẫn một mực lừa gạt hắn, kỳ thực chỉ là để mỗi ngày ăn được thêm một quả trứng gà, buổi tối thêm một món ăn. Hắn là một kẻ ngu si, người ta nói cái gì hắn cũng đều tin…” Nhặt bọc đồ bị ‘máu bùn’ trên mặt đất làm dơ Phù Tô lần thứ hai cố sức sát sát mắt.
Mở bọc đồ chỉ thấy bên trong ngoại trừ hai cái bánh còn có mấy khối thịt khô cùng với bốn quả trứng.
Nắm chặt bọc đồ trong tay Phù Tô cắn môi quay đầu: “Ai cần hắn tới báo tin, ai cần hắn đến tặng đồ, ngay cả bo bo giữ mình cũng không biết…”
Doanh Chính đi đến bên Phù Tô rồi đứng lại, vươn tay ôm người vào lòng, ngại hiện tại xung quanh đông người bởi vậy chỉ vỗ vỗ lưng nhi tử như an ủi, sai người mang đến một con ngựa trở mình nhảy lên: “Lên thôi, chúng ta quay về trạm dịch.” Hướng về Phù Tô vươn tay nói.
Đổi lại bình thường Phù Tô nhất định sẽ không chịu theo ý Doanh Chính, nhất định trước không được tự nhiên một chút sau đó mới thề sống chết không cưỡi chung. Thế nhưng hiện tại hắn một điểm tâm tình vui đùa cũng không có: “Cha…Hắn ở quê nhà còn có vị lão mẫu sáu mươi cùng một đệ đệ còn chưa thành gia…” Ngồi ở sau lưng Doanh Chính Phù Tô cả người dịch lên dùng hai tay ôm lấy người kia, buồn bã nói.
Biết nhi tử lo lắng cái gì, Doanh Chính một tay nắm dây cương, một tay giữ lấy bàn tay ôm trên lưng mình của Phù Tô: “Hồi cung rồi cha liền hạ chỉ ban thưởng cho nhà hắn, phong làm thị tộc để bọn họ áo cơm không lo.”
Chỉ cần có thể làm cho lòng nhi tử an ổn không phải cứ mãi hổ thẹn, đừng nói ban vàng bạc châu báu phong một bần dân làm thị tộc, chỉ cần trong phạm vi hợp lý Doanh Chính chuyện gì cũng sẽ vô điều kiện đi làm, huống chi đối với Triệu trù tử vô tội uổng mạng Doanh Chính trong lòng cũng có chút kính nể.
Không chỉ vì hắn giúp Phù Tô, Doanh Chính càng kính phục nghĩa khí của hắn. Xưng huynh gọi đệ nhiều người đều làm, thế nhưng có thể vào thời khắc mấu chốt nguyện vì huynh đệ bình thủy tương phùng mà phạm hiểm lại không có mấy.
Tuy rằng nơi bọn họ ở cách công trường khá xa, nhưng xung quanh đều là nơi ở của lao dịch. Thường ngày bọn họ ai nấy đều cùng Phù Tô xưng huynh gọi đệ nâng cốc nói cười, gặp còn hận muộn, nhưng lúc này khi sự tình huyên lớn như vậy lại không một người dám đứng ra. Mặc dù từ lâu đã gặp qua nhân tình ấm lạnh Doanh Chính cũng nhịn không được thổn thức sự mỏng bạc của nhân tính.
Lý Tín được ý chỉ của Doanh Chính lập tức sai người đi tróc nã quan viên phụ trách xây dựng cùng giám thị xây dựng Tần Trường Thành, sau đó hắn xoay mình lên ngựa đi trước mở đường, hộ tống hai phụ tử Doanh Chính Phù Tô đến dịch quán tạm thời nghỉ ngơi, chuẩn bị khởi hành quay về Hàm Dương.
Phù Tô trong lòng khó chịu dựa vào lưng Doanh Chính nhắm mắt lại không rên một tiếng, chỉ ôm sát thắt lưng cha mình thật chặt, nắm lấy y phục của hắn không buông tay.
Mà Doanh Chính cũng không chủ động nói chuyện với Phù Tô, chỉ dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc tay hắn, nắm thật chặt.
“Ngươi là thế nào mà tìm tới được?” Doanh Chính hỏi Lý Tín đang cảnh giác bốn phía cẩn thận bảo hộ.
Nghe Doanh Chính hỏi Lý Tín vội giục ngựa lùi về bên cạnh hắn cung kính nói: “Thần dò xét xong vài quận đang muốn quay về Hàm Dương thì giữa đường gặp phải một phụ nhân cản lại, vốn định đánh đuổi, nhưng thấy tín vật nàng đưa lên đúng là của đại hoàng tử cho nên liền sai người đưa nàng tới hỏi, lúc này mới biết được bệ hạ cùng đại hoàng tử lạc mất thị vệ trưởng bọn họ. Sau lại vi thần theo lời kể lại của phụ nhân kia đoán những lao dịch nô lệ nhất định là bị đưa đến công trường này, mà bệ hạ cùng đại hoàng tử rất có thể ở trong đó, vì vậy mới dẫn người chạy đến, bất quá vẫn chậm mấy ngày, mong bệ hạ thứ tội.”
Lý Tín sở dĩ chậm mấy ngày mới tìm được Doanh Chính thất tung không phải bởi vì dừng lại giữa đường, mà là khi hắn biết được tin tức thì phụ tử hai người đã sắp đến công trường.
Vừa xác định lộ tuyến Lý Tín liền phái người đi tìm hạ lạc của thị vệ trưởng, lại tự mình dẫn thân binh ngày đêm kiêm trình một đường truy đuổi. Để chạy đi bọn họ mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, thời gian khác đều ở trên lưng ngựa, cho nên mới đúng lúc chạy đến trong đêm nay.
“Có tin tức của thị vệ trưởng bọn họ?” Doanh Chính từ đầu vẫn luôn cho rằng người tìm tới trước hết sẽ là thị vệ trưởng, không nghĩ lại là Lý Tín.
“Trên đường từng nhận được tin đã tìm được, không thụ thương, bọn họ lúc này đang đến trạm dịch.”
Trong mắt Lý Tín, Doanh Chính không chỉ là chủ nhân của hắn, bệ hạ của hắn, mà còn là ân nhân. Bởi vậy lúc nghe nói xong hắn mới không quản mọi sự chạy đi như vậy, chỉ vì sớm đi thì sớm tìm được người.
Mọi người đều tìm được lại không ai thụ thương Doanh Chính trong lòng lúc này mới thoải mái một ít, chuyến đi lần này thật có thể nói là phong ba không ngừng, vô luận là trên đường đi Tân Trịnh hay là dọc đường quay về Hàm Dương.
Cũng may dịch quán chính là nơi nhằm thuận tiện cho người mang tin tức truyền văn thư nghỉ ngơi, ngoại trừ thành trấn phồn hoa, một ít địa phương hẻo lánh cũng có thiết lập, cho nên lúc trời tảng sáng thì dưới sự hộ tống của Lý Tín Doanh Chính rốt cuộc mang theo nhi tử đến được nơi dừng chân.
Mà sau khi Doanh Chính ôm nhi tử đã ngủ xuống ngựa, chuyện đầu tiên phân phó chính là tắm rửa, tẩy đi một thân vết máu.
_0O0_
Lại nói ngày ấy lúc Phù Tô phát hiện quả phụ mà mình nhân đi làm ‘bằng hữu của phụ nữ’ cứu được tên là ‘Mạnh Khương Nữ’ thực làm cằm hắn suýt nữa trật khớp vì kinh ngạc.
Bởi vì Mạnh Khương Nữ chỉ là một truyền thuyết bịa đặt, trong lịch sử căn bản không có người nào như thế, chỉ bất quá cố sự của nàng càng truyền càng tà dị, sau lại thật sự có người bởi vì một nhân vật hư cấu là nàng mà xây kiến miếu thờ.
Cố sự Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành đối với người hiện đại có thể nói là nghe nhiều thành thuộc, trong sách giáo khoa tiểu học thậm chí còn có một bài giảng như thế. Lão sư lại càng hăng hái nhiệt tình giảng giải chính sách tàn bạo của Tần Thủy Hoàng, bắt học sinh đọc chậm hết lần này đến lần khác,để cho bọn họ nhớ kỹ Tần Thủy Hoàng là một đại phôi đản, phải đem sự chán ghét của mình đối với người kia đòi đời truyền xuống.
Một lời nói dối nói một trăm lần cũng đã khó phân biệt thật giả, huống chi là nói suốt cả ngàn năm. Vì vậy chờ đến ngày nay thì một cố sự dân gian cư nhiên đã được người đời cho là sự thực lịch sử, lịch sử chân chính lại bị che đi.
Chỉ là chuyện này chẳng biết đến tột cùng rốt cuộc là bi ai của Doanh Chính, bi ai của người ghi lại lịch sử, hay là bi ai của người nghe tin vỉa hè lại tin tưởng sâu sắc không nghi ngờ?
Trong lịch sử có ghi, nữ nhân bên đường gào khóc còn được khen ngợi chỉ có một người ngay cả tên cũng không lưu lại được gọi là ‘Kỷ Lương thê’, nàng này chính là tiền thân của Mạnh Khương Nữ.
Tề quốc ba trăm năm trước khi Tần Thủy Hoàng sinh ra có một tướng quân tên là Kỷ Lương chết trận sa trường, lúc linh cữu được chở về thì thê tử của hắn, nữ nhân được người đời gọi là Kỷ Lương thê vì trượng phu khóc oán ngay trước mặt Tề Trang Công của Tề quốc. Chuyện này không chỉ được ghi chép trong ‘Tả truyện’ mà ‘Lễ Ký’ cũng có nhắc lại.
Hai trăm năm sau đời Tần Thủy Hoàng, Tây Hán hậu kỳ, văn học gia đương thời Lưu Hướng trong sách của mình lại đề xuất rằng Kỷ Lương thê này không phải khóc tang bên đường, mà là dập đầu trước tường thành Tề Quốc gào khóc, thậm chí khóc đến nỗi tường thành sụp đổ.
Tất cả những chuyện này vốn không có gì liên quan đến Doanh Chính, cho dù là người luôn cực lực gạt bỏ công tích của Doanh Chính như Tư Mã Thiên cũng chưa từng có điều ghi lại trong ‘Sử ký’ của mình. Nếu như trong thời Doanh Chính cầm quyền có chuyện khóc sập Trường Thành phát sinh hắn sao có thể bỏ qua một cơ hội lên án công khai tốt như vậy?
Lại qua tám trăm năm, Kỷ Lương thê rõ ràng oán hận Tề Trang vương qua mấy khúc thơ thẩn tệ hại của đám thi tăng Đại Đường đã được chuyển biến mục tiêu đổi sang oán hận Tần Thủy Hoàng so với mình còn nhỏ hơn ba trăm tuổi.
Bất quá lúc đó khóc đổ Trường Thành vẫn là Kỷ Lương thê, không phải Mạnh Khương Nữ.
Lại qua thêm mấy trăm năm Kỷ Lương thê lúc này mới dưới sự xung đột lợi ích nào đó mà thành Mạnh Khương Nữ, cố sự chân thực lại không người nào biết nữa.
Truy nguyên, Doanh Chính sở dĩ suy như thế, đủ chuyện hư hỏng, thối nát, mất mặt gì cũng hắt hết lên thân hắn như thế nguyên nhân cuối cùng chỉ có một, đó là hắn vì bốn chữ ‘phần thư khanh nho’ (đốt sách chôn người tài) mà đắc phải hết thảy kẻ đọc sách nghèo kiết hủ lậu biết chữ trong thiên hạ.
Người đọc sách luôn tự cho mình siêu phàm, đặc biệt là người viết sách sử. Lịch sử một niên đại không chỉ nằm trong tay người thắng, mà còn bị nắm giữ trong tay những người không có việc gì lại có quyền ngôn ngữ trứ thư lập thuyết, không sự cũng sinh sự, nghĩa là nằm trong tay người làm công tác văn hoá.
Khoan nói không ai biết chuyện ‘phần thư khanh nho’ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, chính là Doanh Chính có thực sự đốt sách chôn người đi nữa thì cũng là sách với người cả ngàn năm trước, nào có đốt đến trên đầu bọn họ?
Thế nhưng để biểu hiện tình cảm vĩ đại sâu sắc cùng mỹ đức không quên truyền thống tổ tiên, những văn nhân hậu thế này mới thỏ tử hồ bi mà hồ biên loạn viết.
…….
Lúc nhân vật tưởng như hư cấu lại chân thực xuất hiện, có thể tưởng tượng được Phù Tô có bao nhiêu kích động hưng phấn. Bởi vậy mới tháo thắt lưng bài của mình đưa cho Mạnh Khương Nữ ‘đại danh đỉnh đỉnh’, ai ngờ hôm nay lại cũng chính cử chỉ vô tâm lúc đó đã cứu hai người nhà mình.
Bất quá Mạnh Khương Nữ này cũng không phải một nữ tử bình thường. Lúc nàng nghe trộm được người nhà chồng thương lượng chuyện trả thù liền suốt đêm chạy về thành báo tin, chỉ tiếc lúc nàng đến nơi thì cũng đã muộn, Doanh Chính Phù Tô sớm đã bị người bán đi. Vì vậy Mạnh Khương Nữ liền cầm lệnh bài Phù Tô lưu cho dọc theo đường tìm trú quân.
Giữa lúc không biết đã đi bao nhiêu chặng đường oan uổng, ăn bao nhiêu khổ cực, trời xanh mới thấy thương cảm, lão thiên gia rốt cuộc cho phép nàng trong cơn đói khổ lạnh lẽo gặp được Lý Tín đang lĩnh binh quay về Hàm Dương để rồi hướng hắn báo lên tất cả.
Nhờ đó mới có thể giúp cho Doanh Chính cùng Phù Tô lấy lại được tự do.
Nghe nói là Mạnh Khương Nữ cứu mình, Phù Tô tâm tình từ đầu vẫn luôn xuống dốc thảm hại rốt cuộc đả khởi tinh thần muốn đi bái tạ, tiện đường thương lượng một chút vấn đề nhận thầu nhà ăn công trường cũng như kiểm tra đo lường chất lượng công trình.
Tắm rừa xong đổi một kiện áo ngủ, Doanh Chính ôm ‘gối ôm hình người’ của mình lên giường ngủ bù. Bất quá trước khi ngủ hắn cố ý túm ‘gối ôm’ giở trò sờ soạng một lần, hôn thêm cú chót rồi mới chịu thành thật nằm yên.
Mà trong lúc bọn họ ngủ, thị vệ trưởng mang theo Mạnh Khương Nữ cũng vừa chạy đến dịch quán hội hợp với Lý Tín.
Buổi trưa hôm sau, lúc Phù Tô rời giường đi ra, nghĩ một mình nằm cũng nhạt nhẽo vô vị Doanh Chính cũng đứng dậy khỏi giường, sai người truyền thị vệ trưởng cùng Lý Tín đến, hắn phải xử lý xong chuyện Lũng Tây bên này mới có thể quay về Hàm Dương.
Mượn thời gian ăn cơm dồi dào Doanh Chính tổng kết một chút chuyện đã xảy ra. Mọi điều đều là sự thực chứng minh nơi nào có nhi tử Phù Tô của hắn thì nơi đó có ‘tai nạn’ phát sinh, nhưng hắn vẫn rất thíchý bị nhi tử ‘liên lụy’ cũng như vì hắn xử lý cục diện rối rắm.
Tính tốt thời gian, phỏng chừng Doanh Chính lúc này đã dùng xong bữa Lý Tín cùng thị vệ trưởng sóng vai vào nội thất quỳ xuống trước Doanh Chính khấu lễ.
“Thần có tội hộ giá không chu toàn, thỉnh bệ hạ giáng tội.” Thị vệ trưởng quỳ dưới đất nói.
Thị vệ trưởng thuộc về nội thần còn mình lại là ngoại thần, bởi vậy Lý Tín không nói chen vào cũng không quỳ xuống cầu tình, chỉ cung kính thối lui đến sang một bên, tự nhiên biết rõ việc này không cho phép hắn xen mồm.
Nhìn thị vệ trưởng quỳ mãi không chịu đứng dậy Doanh Chính không nói lời nặng nề cũng không làm gì người ta, dù sao lần này gặp chuyện không may thua trong tay một đám hương dân là bởi vì tất cả mọi người khinh địch tạo thành: “Phạt phụng ba tháng, không được có lần sau.”
Theo tai thị vệ trưởng, nghiêm phạt như vậy căn bản là bằng không phạt, cho nên hắn vẫn quỳ không đứng lên: “Bệ hạ, dựa theo Tần luật, thần thất trách theo lý nên…”
“Ngươi giảng Tần luật với trẫm?” Doanh Chính không vui nhướng mày, rõ ràng đã tức giận.
Ai có mắt đều có thể thấy rõ ràng là Tần vương tự mình hạ bậc thang cho hắn, kết quả hắn còn không cảm kích.
“Thần không dám.”
“Không dám thì đi làm việc cho trẫm, quỳ ở nơi này thỉnh chết làm cái gì. Trẫm muốn chính là người hữu dụng chứ không phải thi thể, muốn chết thì tự đi chết không cần thỉnh.” Vung tay lên nhượng thị vệ trưởng tự nghĩ mà làm.
Biết không thể xúc phạm thịnh nộ hơn nữa thị vệ trưởng vội nói: “Thần biết tội.” Dập đầu tạ ân rồi đứng lên tránh sang một bên.
Xử lý xong thị vệ trưởng Doanh Chính nhìn về phía Lý Tín hỏi: “Những quan viên có liên quan đến án này giờ ở đâu?” Những kẻ làm dao động căn cơ quốc gia một khi chưa trừ thì Doanh Chính ăn ngủ cũng bất an.
Hắn muốn trộm xem một chút sau lưng bọn chúng đến cuối cùng là kẻ nào mà cư nhiên có thể lệnh cho quan viên trên dưới ‘một lòng’ như vậy, thậm chí ngay cả quan viên tuần tra cũng không dám hé răng: “Quận thủ ở đâu? Thất trách như vậy trẫm cũng muốn nhìn một cái xem hắn có lời gì để nói.”
Nghe thây vậy Lý Tín đi lên trước khấu lễ nói: “Khởi bâm bệ hạ thân có lời muốn nói.”
Doanh Chính im lặng ý bảo Lý Tín có chuyện thì cứ nói.
Hơi do dự một chút, Lý Tín vốn không muốn xuất đầu lần này, bởi vì kẻ có tội nhất không phải hắn có thể trêu chọc, đến lúc đó đối phương ngáng chân sau thì hắn có thể vĩnh viễn không thể xoay người. Nhưng trách nhiệm của kẻ thân là thần tử lại làm Lý Tín không qua được một cửa lương tri, sau khi cứ mãi tự hỏi Lý Tín quyết định tiến lên nói ra chuyện mà mình biết.
“Nguyên quận thủ từng nhiều lần dâng tấu lên triều đình bẩm báo, bất quá đều chậm chạp không thấy hồi đáp, ngược lại còn có người đe dọa hắn, nỗ lực dùng tiền thu mua hắn. Quận thủ này thanh liêm, sau khi cự tuyệt hối lộ liền muốn vào cung diện thánh, vậy mà..”
“Tiếp tục nói.”
“Vậy mà đêm vừa buông xuống đã bị diệt môn, chức quận thủ hôm nay… vẫn còn treo lơ lửng.”
“Chuyện từ bao lâu?”
“Một năm trước.”
Lý Tín nói làm Doanh Chính giận tím mặt, chức quận thủ liên quan trọng yếu, ngay cả tấu giản của hắn cũng có thể bị khấu hạ có thể thấy những kẻ đứng đằng sau giờ là trọng thần đến nỗi có thể động đến tấu giản, mà kẻ có quyền lợi như vậy hiện trong triều cũng không nhiều: “Truyền chỉ Lý Tư cùng Mông Nghị đến Lũng Tây, không được kinh động bất luận kẻ nào.” Nói vói thị vệ trưởng.
Đến giờ vãn thiện Phù Tô còn chưa trở về, trạm dịch cách công trường mặc dù không xa nhưng cũng không gần, đi một hồi cũng mất chút thời gian. Doanh Chính một mình tựa trên giường đọc sách, bỗng nhiên nghĩ bên người thiếu nhi tử miệng rộng làm xung quanh trở nên quá mức an tĩnh, an tĩnh đến mức làm kẻ khác khó chịu.
Nhìn mưa phùn rơi rớt ngoài cửa sổ Doanh Chính hướng về phía cửa trước hỏi: “Đại hoàng tử đã trở về chưa?”
Hỏi xong đợi một chút cũng không thấy có người tiến vào đáp lời, vì vậy Doanh Chính rất không vui đứng dậy mặc hài. Đang muốn ra cửa đã thấy thị vệ trưởng bị nước mưa thấm ướt nhẹp y phục vội vàng chạy đến sắc mặt ngưng trọng. “Làm sao vậy?” Xuyên qua cánh cửa không đóng kín nhìn ra chỉ thấyxa xa bóng người toàn động, hình như còn có tiếng ngựa hí vang.
“Bệ hạ…” Thị vệ trưởng ngẩng lên nhìn mắt Doanh Chính rồi lại lập tức gục đầu xuống, nói: “Vừa rồi công trường truyền đến tin tức nói.. .nói..”
“Nói cái gì?” Thấy thị vệ trưởng ấp a ấp úng Doanh Chính trong lòng chợt sinh bất an, nghĩ việc này khẳng định có liên quan đến nhi tử của hắn.
“Trường Thành…sập rồi..
_0O0_
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...