Tần Ca



Phục Tô có một giấc mơ.

Cậu mơ thấy mình tay cầm một hộp BCS hiệu ‘Yêu đương vụng trộm’ đứng trên màn ảnh phong tao không gì sánh được nói: “Yêu đương vụng trộm, một tư vị khác.” Cảnh này lôi cậu không nhẹ, suýt nữa phải chạy vào wc nôn mửa nôn mửa.

Ghê tởm qua đi, Phục Tô chẳng biết là do dây thần kinh nào nối sai mà đột nhiên hăng hái hướng về tương lai, còn muốn dùng hành động thực tế chứng minh cho Doanh Chính thấy giá trị của mình không chỉ có hoa nhỏ mà thôi. Phục Tô kiên định tin tưởng mình là một khối vàng, một khối vàng 24K tinh khiết, một khối vàng mà vô luận đặt ở nơi nào cũng đều có thể phát quang chiếu sáng.

Vì vậy khối vàng nào đó liền đầu nhập toàn bộ tinh lực vào công tác, tai không nghe lỏm mắt không nhìn loạn một lòng một dạ làm việc. Mỗi ngày đi sớm về muộn ngồi xổm canh giữ trước máy vi tính nghiên cứu số liệu, mức độ chăm chỉ làm mọi người trong công ty đều cho rằng cậu bị trúng tà hoặc là tinh phân (tinh phân, tên gọi tắt của tinh thần phân liệt), suýt nữa đánh ngất cậu mang đi bệnh viện.

Ôm chắc nguyên tắc tinh thần ‘nghiêm với bản thân, nghiêm với người khác’, Phục Tô nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt những quấy nhiễu thỉnh thoảng của Doanh Chính. Nói sự thực bày đạo lý, báo với Doanh Chính rằng không thể không biết tiến tới sống uổng thanh xuân lảng phí thời gian trên giường như vậy, sau đó lại lần nữa bị Doanh Chính tha lên giường hắc hưu hắc hưu rồi lại hưu hắc hưu hắc.

Hai tháng sau, Phục Tô mỗi ngày phấn đấu ở cương vị công tác rốt cuộc đạt được thành công, hệ thống chương trình cậu nghiên cứu làm ra mang đến cho công ty hiệu quả và lợi ích rất lớn. Trong tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người, Phục Tô đã dùng hành động chứng minh cho quảng đại quần chúng nhân dân thấy chỗ giá trị cũng như sự không thể thiếu được của mình.

Trích phần trăm 15%, thăng chức, tiền lương trở mình một phen, cuối năm chia hoa hồng gấp đôi, một chiếc xe, kỳ nghỉ một tháng, những thứ này đều là công ty thưởng cho Phục Tô, cũng mượn đó nói cho mọi người biết chỉ cần chăm chỉ công tác thì những thứ này anh chị cũng sắp có được cho riêng mình. Trong lúc nhất thời tính tích cực công tác khắp công ty hoàn toàn được huy động.

Đương nhiên cái kỳ nghỉ được thưởng cuối cùng đó là Doanh Chính lợi dụng chức quyền đặc biệt cho Phục Tô, về phần vì sao thì đáp án rõ ràng, đương nhiên là vì cần đại bổ chính hắn.

Vì vậy Phục Tô được nghỉ ngơi, lý do là phòng làm việc của cậu cần lắp đặt thiết bị. Tuy rằng Phục Tô một lần nữa cường liệt tỏ vẻ mình không cần phòng làm việc riêng, chỉ cần cho cậu máy vi tính với mạng là đã có thể công tác, nhưng thỉnh cầu này bị bác bỏ.

Bởi vậy Phục Tô chỉ có thể nghỉ ở nhà, đây là lần đầu tiên từ lúc cậu đi nhà trẻ đến nay tâm không cam tình không nguyện không muốn nghỉ, trong lòng tức giận nghẹn khuất lại hậm hực.

Nhà đã đem cho thuê, Phục Tô không chổ có thể ở vòng vo trên đường ba vòng 1ớn xong lại trở về khu dân cư cao cắp kia, cái nhà ở xa hoa kia, cái phòng ngủ xa xỉ kia, ngã mình lên cái giường thoải mái kia…giả chết.

Không biết liệu có công ty bảo hiểm nhà ai sẽ cấp bảo hiểm cho cái mông hay không? Phục Tô cảm thấy phi thường cần phải quan ái một chút bộ phận quan trọng đó của mình. Căn cứ theo tần suất XX của Doanh Chính cha thì cậu hoàn toàn đã một cước đạp vào quỹ môn quan, nếu không nghĩ biện pháp bù đắp thì chỉ còn phần chờ chết.

Vừa vào phòng ngủ Doanh Chính đã nhìn thấy Phục Tô nằm trên giường không nhúc nhích, vì vậy ngồi xuống nhắm cái mông cậu ra sức vỗ, làm con người ta nhảy dựng lên.

“Làm gì vậy? Cơm tối muốn ăn cái gì?”

“Không có khẩu vị.” Nghĩ mình đã sắp chết Phục Tô đâu còn có tâm tình ăn uống.


“Thịt kho tàu với sườn xào chua ngọt mà ngươi yêu nhất cũng không ăn?” Doanh Chính dụ hoặc hỏi.

“Thịt kho tàu với sườn xào chua ngọt!”

Nghe thấy mấy món mình thích nhất Phục Tô ngẩng phắt đầu lên, thế nhưng nghĩ lại mình sắp chết ăn hay không ăn cũng là chịu tội, vì vậy lại sụp thấp đầu xuống.

Thấy Phục Tô rất không bình thường, Doanh Chính khẩn trương hỏi: “Có phải là khó chịu hay không? Khó chịu chỗ nào? Lập tức đi bệnh viện!” Nói rồi đứng lên muốn kéo người trên giường dậy.

Hất cái tay đang kéo mình của Doanh Chính đi, Phục Tô nằm úp rầm rì mấy tiếng rồi lập tức tại bất dộng.

“Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Nói a!” Doanh Chính tức giận quát.

“Ta muốn chết.”

“Cái gì?”

Phục Tô vùi mặt xuống giường lầm bầm, hơn nữa giọng lại nhỏ cho nên Doanh Chính không nghe được rõ ràng.

Xoay người, duỗi chân, nhảy lên, Phục Tô đứng trên giường vẻ mặt kích động run run ngón tay chỉ vào Doanh Chính ngoác miệng hô to: “Ta sắp chết rồi! Là bị ngươi giết! △※●◎★№□ ̄@△§☆△@&#@□……”

Giống như súng máy đùng đùng lia bắn không ngừng, Phục Tô lôi hết những lời đã vùi dưới đáy lòng hồi lâu đều nói ra.

Mặc dù có mấy chữ tương đối thô tục nhưng ý tứ thì vừa rõ ràng vừa trực tiếp, sắp xếp lại thì chính là nói còn tiếp tục như vậy nữa hoa nhỏ của cậu sẽ héo rũ, nếu như thực sự đến một ngày như thế thì cậu cách cái chết cũng không còn xa nữa.

Mặt khác còn một tầng hàm nghĩa chính là dựa vào cái gì mà rõ ràng có hai củ cải hai đóa hoa mà cứ nhất thiết phải dùng một cái? Vì sao không thể luân phiên dùng? Chẳng lẽ nào củ của cậu là giả hay sao?

Chăm chú nghe Phục Tô nói, Doanh Chính nghiêm túc tự hỏi, hắn là thực sự nhớ những lời này vào tận đáy lòng: “Ta hiểu được, ngươi nói rất đúng, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Thái độ nhận sai của Doanh Chính làm Phục Tô thụ sủng nhược kinh, lại khiến cậu có chút ngỡ ngàng: “Khụ khụ…Ngươi thực sự hiểu được?”

“ừ, hiểu, là ta nghĩ không chu toàn.” Đưa tay sờ sờ đầu Phục Tô, tựa như thật lâu trước đây vậy: “Xuống thôi, cơm nước nguội mất.”


Doanh Chính chỉ biết ăn không biết nấu, Phục Tô thực ra biết nấu chỉ là cậu rất lười, cho nên nhà Doanh Chính vẫn như trước đây mỗi ngày đều có người giúp việc theo giờ đến làm xong xuôi cơm nước.

Xét thấy đầu lưỡi Doanh Chính tương đối đặc thù, người làm do công ty giúp việc tìm đến tay nghề có thể sánh với đầu bếp nhà hàng năm sao, phải gọi là không chỗ có thể chê.

Mỗi ngày bốn món một canh biến đổi đa dạng từng ngày, tuyệt đối dinh dưỡng cân đối. Nếu có đặc biệt muốn hoặc thích ăn món nào thì chỉ cần sớm nói một tiếng người ta sẽ làm tốt xong đặt lên bàn cơm chỉ chờ người xuống tận hưởng.

Lúc Doanh Chính và Phục Tô từ trên lầu đi xuống thì cơm nước đã bày trên bàn, người làm cơm đã về không thấy đâu nữa. Hai người đơm cơm ngồi xuống bắt đầu ăn, giữa bữa còn uống chút rượu, bầu không khí mười phần hòa hợp, cứ như căn bản chưa từng phát sinh chuyện gì.

Buổi tối Phục Tô lau mái tóc ướt sũng từ trong phòng tắm đi ra đã thấy Doanh Chính đang lên mạng chẳng biết làm cái gì liền cũng không để ý đến, chỉ là trong lòng thầm nghĩ người này có phải là đã thực sự hiểu hay không, sẽ không là chỉ có lệ mình đó chứ?

Buổi tối đi ngủ Doanh Chính khó có được cái gì cũng không làm, chỉ là hôn hôn ôm ôm, tiếp đó là cuộn cùng một chỗ ngủ thẳng, cứ như vậy liên tục ba ngày.

Ngày thứ tư giữa lúc Phục Tô đang hài lòng vô cùng, cảm thấy may mắn vì cha mình quả thật là đã hiểu, thì cậu lại lần nữa ý thức được mình đã đánh giá cao Doanh Chính cha, cũng đã đánh giá cao bản thân mình.

Buối tối hôm đó trước khi đi ngủ Doanh Chính lấy từ trong tủ đầu giường ra một ống thuốc mỡ đưa cho người nào đó đang vỗ vỗ gối chuẩn bị ngủ: “Cho ngươi, nhớ kỹ sáng tối bôi một lần.”

“Đây là cái gì?” Phục Tô nhìn nhìn thứ lớn hơn thỏi son một chút trong tay nghi hoặc hỏi.

“Thuốc mỡ, trên mạng nói thứ này chỉ cần bôi một tháng là có thể làm nơi được bôi trở nên hồng nhuận sáng bóng.” Tựa ở đầu giường, Doanh Chính cầm lấy quyển sách tối hôm qua chưa xem xong bắt đầu đọc.

“Bôi ở đâu?”

Doanh Chính buông sách liếc nhìn Phục Tô, tức giận nói: “Ngươi đoán còn có thể bôi ở đâu? Ngươi không phải nói hoa nhỏ của mình sắp héo rũ suy tàn sao? Cho nên mới cho ngươi tưới tắm làm dịu nó. Nhớ kỹ sáng tối mỗi buổi một lần sử dụng liên tục một tháng.”

Doanh Chính nghĩ hoa nhỏ của con mình kiều diễm nở rộ đối với bản thân mà nói cũng không phải là tổn thất, cho nên một tháng này toàn bộ xem như đầu tư cho ‘tính’ phúc về sau.

Lời Doanh Chính làm Phục Tô giận đến phát run, nhưng điều cậu càng giận chính là sự ngây thơ của mình. Xiết chặt thuốc mỡ trong tay. Phục Tô nhấc chân giáng xuống một cú đá cực ngoan, đạp Doanh Chính còn đang sửng sốt không kịp phòng bị từ trên giường rớt luôn xuống nền: “Ngươi đi mà tưới tắm!” Lại vặn xoắn thuốc mỡ trong tay hung hăng nện lên người Doanh Chính, xong rồi chui vào ổ chăn trùm đầu lại ngủ luôn.

Bởi vì chuyện thuốc mỡ mà hai người từ thời kỳ gặp lại đầy ngọt ngào chuyển sang thời kỳ chiến tranh lạnh nhìn nhau là ngứa mắt, cơm nước chia ra ăn, ngủ thì giữa giường còn đặt một cái gối đầu.


Phục Tô đang được nghỉ ở nhà lợi dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi này rất nghiêm túc làm một phen tổng kết xem mình vì sao lại bị người đè nặng trở mình không được, cuối cùng phát hiện nguyên nhân chủ yếu có hai điểm, một là sự chênh lệch về khí thế, hai là sự chênh lệch về thân hình.

Đầu tiên nói về khí thế, Phục Tô nghĩ cái này là trời sinh, dăm bữa nửa tháng là luyện không được cái năng lực nói một không hai làm chủ trên giường này, cho nên tạm thời quên đi.

Lại nói điểm thứ hai về thân hình, Phục Tô cho rằng mình rõ ràng thuộc về đội hình xương sườn, trên dưới ngoại trừ xương ra không có mấy lượng thịt, mà Doanh Chính cha rõ ràng là kiểu vận động viên, lấy lực lượng mà nói động thủ trên giường có hại sẽ chỉ là mình, về phần cái gì mà ‘nhược công cường thụ’ trongtiểu thuyết thì đó chỉ là một loại huyễn tưởng tốt đẹp cực không thực tế, trừ phi cha não tàn hoặc củ cải bị phế, nếu không loại tiết mục này tuyệt đối sẽ không trình diễn ở nhà cậu.

Khí thế nhất thời luyện không được, bởi vậy Phục Tô hạ quyết tâm ra tay từ mặt hình thể. Tốt xấu hai người chiều cao thế nhưng ngang ngửa, công phu quyền cước cũng tương xứng, cho nên hiện tại thứ cậu còn thiếu chính là một thân cơ bắp sáu tám khối gì gì đó.

Buổi chiều cùng ngày Phục Tô lái chiếc ‘DiDi’ (tiếng lóng loại xe nào đó, mình mò không ra TAT) mà công ty phân phối cho nhắm hướng phòng tập thể hình tốt nhất thành phố, rứt từng khúc ruột mở một thẻ hội viên ba tháng, tìm một huấn luyện viên tốt nhất ngay ngày hôm đó bước lên con đường cường thân kiện thể của mình.

Mặc quần cộc cùng áo ba lỗ thể thao màu đen tập trên máy chạy bộ, Phục Tô ‘tham lam’ nhìn từng khối cơ bắp khỏe đẹp trên người huấn luyện viên trước mắt mình: “Huấn luyện viên, tôi muốn thành giống như thầy thì cần bao lâu?”

Phục Tô chỉ hận không thể ngay ngày mai đã biến thành Schwarzenegger, đến lúc đó dù đánh không lại cha thì cũng có thể ghê tởm cho hắn không thể có ‘tính’ trí nữa.

“Chuyện này…” Huấn luyện viên cơ bắp quét mắt qua cái thắt lưng có thể đi đo với con gái cùng với vóc người toàn thân không có mấy lượng thịt của Phục Tô, thực sự không tiện ném đi tính tích cực của cậu, chỉ có thể trái lương tâm nói rằng: “Chuyện này…bởi vì cậu quá gầy, cho nên…”

Sợ đả kích người ta không tập ở đây nữa, huấn luyện viên tập thể hình nói rất hàm súc: “Tôi nghĩ cậu hẳn là ăn cho mập một chút sau đó lại vận động, như vậy thịt sẽ biến thành cơ bắp.”

Cúi đầu nhìn xương quai xanh lộ ra ngoài của mình, Phục Tô nghĩ mình có chút đàn bà, nào có đàn ông đàn ang lấy mảnh mai làm đẹp? Ngẩng đầu nhìn mấy tấm áp-phích thể thao lớn treo trong đại sảnh, những người trong đó vóc dáng phải nói là hết chỗ chê. Không kiện mỹ khoa trương như vận động viên, thế nhưng những nơi nên chặt đều không có lấy một khối lỏng, quả thực hoàn mỹ kinh khủng: “Vậy tôi muốn thành như anh ta thì sao?” Phục Tô chỉ vào áp-phích lớn của siêu sao quốc tế Tống Nhiễm hỏi.

Tống Nhiễm trong ảnh một thân mồ hôi, trên cổ vắt bao tay quyền anh, tay quấn lại băng vải đã sắp tuột, một thân mồ hôi trong suốt làm hắn thoạt nhìn mị lực vô hạn, quả thực đẹp trai ngây người.

Huấn luyện viên nhìn áp-phích, lần này lấy ánh mắt chuyên nghiệp định giá Phục Tô một chút rồi nói: “Nửa tháng, chỉ cần cậu làm theo lời tôi, tôi bảo đảm nửa tháng sau cậu tuyệt đối sẽ có vóc người như Tống Nhiễm. Bất quá tiền đề là cậu phải mập lên một chút.”

“Xong luôn! Không phải chỉ là mập lên sao? Không thành vấn đề!” Phục Tô quyết định tập xong phải đi tiệm thức ăn nhanh ăn một đống thức ăn bỏ đi đầy calo đó, sau đó buổi tối về nhà ra sức ăn thịt, cậu mới không tin mình không tăng được cân nào.

Nhìn áp-phích nói thay lời cho phòng tập thể thao của Tống Nhiễm, Phục Tô liều mạng chạy trên máy chạy bộ, cuối cùng vì vận động quá liều mà hai chân nhũn ra đầu vựng mắt say xe suýt nữa ngã quỵ, may là có nguời đúng lúc kéo cậu một cái.

“Cẩn thận!” Một đôi tay đột nhiên xuất hiện đỡ lấy Phục Tô.

“Cảm…cảm…” Ổn định lại thân thể, Phục Tô đang định nói lời cám ơn thì lại vì thấy rõ người đỡ mình mà ngây ngốc.

Chớp chớp mắt. Phục Tô không dám tin nhìn về người kia: ‘Tống…Tống Nhiễm…”

Mẹ ơi! Đứng bên cạnh anh ta chính là ai? Trời a, đất a, người a, hai người kia cư nhiên là…cư nhiên là…Thương Thừa Tuấn và Khang Ninh…(ba nhân vật trong ‘Tức phụ nhi hệ liệt’ của chị Tồn AA)


Chưa từng được gặp người nổi tiếng, Phục Tô quả thực hưởng phúc muốn chết luôn, kích động nói: “Xin…xin…hỏi có thể kí tên hay không?”

Tống Nhiễm thấy Thương Thừa Tuấn và Khang Ninh đã dừng lại trên máy chạy bộ đều gật đầu, vì vậy cũng tươi cười gật đầu.

“Vậy…vậy có thể chụp ảnh chung không?”

“Có thể, có điều cậu có máy ảnh không?” Khang Ninh đứng trên máy chạy bộ bên tay phải Phục Tô mở miệng hỏi.

Phục Tô phát hiện Khang Ninh còn đẹp trai hơn trên TV hay biển quảng cáo, nhất là đôi mắt màu lam thâm thúy kia, quả thực hấp dẫn chết người: “Có, tôi có, làm phiền mọi người chờ một chút!” Lúc này Phục Tô nào dám suy nghĩ nhiều, một lúc đụng đến ba siêu sao quốc tế lại còn được đồng ý chụp ảnh chung, xác suất của chuyện này cũng không khác trúng xổ số là mấy, vì vậy ‘vèo’ một cái đã không thấy tăm hơi.

“Oa nga! Cậu ta chạy thực nhanh, nào có bộ dạng chân nhũn ra muốn té ngửa như vừa rồi.” Thương Thừa Tuấn giơ kẹo que vị chuối chỉ vào cánh cửa còn đang rung rung nói.

Mặc áo sơmi có chữ ký của ba đại siêu sao, trên cổ đeo máy chụp ảnh có ảnh chụp riêng với từng đại siêu sao cũng như chụp chung với cả ba người, kẹp chặt áp-phích tập thể hình được Tống Nhiễm tự tay ký lên, Phục Tô hạnh phúc ngồi ở tiệm thức ăn nhanh ăn uống no say. Bởi vì tâm tình quá mức sung sướng, bữa tiệc này cậu ăn hai suất Bic Mac (hamburger lớn), hai cặp chân gà, hai cốc Cola, một phần kem ly.

Nhớ lại Tống Nhiễm nói cảm ơn mình, Khang Ninh uống nước mình mua, Thương Thừa Tuấn tặng kẹo que cho mình làm đáp tạ mình mời bọn họ đồ uống, Phục Tô hiện tại chỉ có thể miêu tả là hạnh phúc.

Doanh Chính? Lăn sang một bên đi thôi.

Ăn uống no đủ rồi Phục Tô tìm một tiệm ảnh, rửa ảnh ngày hôm nay chụp được thành bốn tấm lớn cỡ bảy tấc, sau đó lại mua bốn khung ảnh nhỏ một khung ảnh lớn, vừa về đến nhà là treo hết kể cả áp-phích lẫn áo quần trên người lên tường phòng tập thể hình trong nhà, đối diện với máy chạy bộ.

Bởi vậy Doanh Chính vừa về nhà là đã thấy Phục Tô say mê nhìn ảnh một gã đàn ông lạ hoắc đột nhiên xuất hiện trên tường cười ngu, lập tức giận dữ chất vấn: “Hắn là ai?”

Ai cần ngươi lo! Đảo mắt xem thường Doanh Chính một cái, Phục Tô không phản ứng hắn.

Doanh Chính đã bao giờ bị người coi rẻ như vậy, tức giận tiến lên muốn giật ảnh chụp gã trai ở trần nửa người trên tường kia xuống.

Nhìn thấu dự định của Doanh Chính, Phục Tô nhào người lên bảo vệ áp-phích hét lớn: “Ngươi nếu dám động nó ta liền liều mạng với ngươi! Đây là thần tượng của ta tặng cho ta!”

Hai đời cộng lại hóa ra mình còn không bằng một tấm áp-phích, Doanh Chính tức giận đến muốn vặn gãy cổ Phục Tô, cho nên hai người ai cũng không nhượng bộ bắt đầu trừng nhau, đúng lúc đó điện thoại di động trong túi quần Phục Tô vang lên.

“Ngươi chờ, ta nghe điện thoại trước đã!” Sợ Doanh Chính thừa cơ mình nghe điện thoại mà có hành động, cho nên Phục Tô cẩn thận đề phòng bắt máy: “Alô? Mẹ? về nhà? Xem mắt!”

Một câu ‘xem mắt’ cuối cùng làm ngữ khí của Phục Tô từ nghi vấn biến thành kinh hô, cầm điện thoại di động ngẩn người nhìn về Doanh Chính cũng đang ngẩn người phía đối diện.

Lúc này áp-phích của Tống Nhiễm đối với hai người mà nói đã không còn quan trọng nữa, ‘xem mắt’ mới là nguy cơ lớn nhất mà bọn hắn phải đối mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui