Tàn Bào

Tả Đăng Phong đoán không sai. Năm chiếc máy bay chỉ vòng quanh trên bầu trời thành phố, không dám ném bom công kích hắn và Hạn Bạt.

Lúc này là ba giờ chiều, một canh giờ nữa sắc trời sẽ bắt đầu tối, chỉ cần kéo dài tới lúc đó, là có thể lợi dụng bóng đêm thoát khỏi mấy chiếc máy bay này.

Chạy suốt một ngày, Hạn Bạt đã quen với địa hình trong thành phố. Nó không chạy ngoài đường cái nữa, mà thỉnh thoảng lại tạt vào những con hẻm nhỏ để cắt đuôi Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong đành phải chạy theo nó, chui vào đường nhỏ, nhảy lầu leo tường.

Trong thành phố chỗ nào cũng có cảnh sát, người nào cũng có thiết bị liên lạc cự ly ngắn giống như Đại Đầu, Tả Đăng Phong và Hạn Bạt chạy đến đâu cũng có người xông tới cản đường. Nhìn thấy có đội cảnh sát đầu đội nón trắng, tay cầm súng ở phía trước, Tả Đăng Phong lập tức lấy thanh sắt gõ vào Hạn Bạt để buộc nó đổi hướng, nhưng Hạn Bạt không chịu chuyển hướng mà còn tăng tốc xông thẳng vào đám người đó. Khi chỉ còn cách nhau hơn ba trượng, cảnh sát Nhật bắt đầu nổ súng. Trên người Hạn Bạt có khôi giáp bảo vệ, đạn không thể xuyên thủng được qua lớp giáp ấy, song Hạn Bạt cũng không ham chiến, nhanh chóng chạy vụt qua. 

Hạn Bạt vừa chạy thoát, cảnh sát Nhật lập tức chĩa súng vào bắn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong dùng huyễn hình quyết lướt theo Hạn Bạt, bám sát theo Hạn Bạt mới là việc quan trọng, không rảnh đánh nhau với quỷ Nhật. 

Vọt qua cửa ải, Tả Đăng Phong xua Hạn Bạt chạy về hướng nam. Trong thành phố đã không còn an toàn, đành phải mạo hiểm xông vào vùng núi.

Nhưng Hạn Bạt quả là không có đầu óc. Nó không luôn chạy trong rừng cây, mà thỉnh thoảng nó lại vọt lên cao để di chuyển được xa, nhưng như thế chính là cung cấp mục tiêu công kích cho máy bay. Mấy chiếc máy bay chờ đợi nãy giờ rốt cuộc đã có cơ hội thả bom. Vị trí bom rơi xuống cũng cực kỳ chính xác, đều là nổ ngay chỗ hắn và Hạn Bạt vừa kịp chạy vụt qua. Phi công nhắm mục tiêu không sai, nhưng vì hắn và Hạn Bạt chạy nhanh quá, lại thêm ngoài thân hai người lại có linh khí bảo vệ, nên những mảnh vỡ khi bom nổ và khí lãng của vụ nổ không làm ảnh hưởng gì được họ.

Tả Đăng Phong tăng tốc, xua Hạn Bạt chạy riết về hướng nam. Những máy bay này mỗi chiếc chỉ mang được ba quả bom, thả hết bom thì phải quay trở về. Trời đã bắt đầu tối, áp lực trong lòng Tả Đăng Phong cũng giảm xuống. Nửa giờ sau, tới gần bờ biển. Tả Đăng Phong bèn thúc Hạn Bạt ngoặt sang hướng tây.

Đêm tối làm Hạn Bạt lên dây cót tinh thần, nhưng bây giờ nó không thử quay lại phản công nữa, mà chỉ tăng tốc mà chạy. Tả Đăng Phong lấy trong rương gỗ ra một quả táo, vừa ăn vừa đuổi.

Nước Nhật hẹp dài theo chiều nam bắc, nên chưa tới giờ hợi, Tả Đăng Phong đã đuổi Hạn Bạt từ bờ biển phía tây chạy về hướng đông bắc, nếu cứ theo tốc độ này, bốn năm ngày là có thể đi hết đảo chính của nước Nhật. 


Là người thì ai cũng phải có nhu cầu ăn và đi vệ sinh, vừa bay có thể vừa ăn, nhưng đi vệ sinh thì không thể. Từ lúc chạng vạng Tả Đăng Phong đã muốn đi ngoài nhưng hắn nhịn cho tới bây giờ. Nếu cứ theo tốc độ này, đến chỗ hẹn gặp đám Đại Đầu ít nhất cũng còn bốn, năm giờ nữa, chắc không thể nào nhịn được tới lúc ấy.

Trời càng tốt Hạn Bạt chạy càng khỏe, nó hoàn toàn không hề có ý dừng lại. Tả Đăng Phong rất buồn bực, không thể lập trận nhốt nó lại được, vì Hạn Bạt không phải là người sống, những vật ngũ hành căn bản không nhốt nổi nó.

Ngay lúc đó, Hạn Bạt rời khỏi rừng cây tiến vào ngoại vi thành phố, túm được một người đi đường há mồm hút máu. Tả Đăng Phong như trút được gánh nặng, trước khi hút máu xong hắn đã đi tiểu xong.

Hạn Bạt hút máu xong, đôi mắt đỏ rực, nó đứng dưới đèn đường mờ mờ nhìn thẳng vào Tả Đăng Phong. Nó không hiểu vì sao Tả Đăng Phong cứ đuổi theo đánh nó, và đuổi đánh riết suốt hơn ba ngàn dặm.

"Tao nói mày nghe có hiểu được không? " Tả Đăng Phong thấy Hạn Bạt đứng im bất động thì dùng tiếng Nhật hỏi nó.

Hạn Bạt hơi lùi về sau, không lắc cũng chẳng gật đầu.

"Ngồi xuống." Tả Đăng Phong nói thật đơn giản.

Hạn Bạt không ngồi mà liên tục gầm gừ, hai bàn tay co co duỗi duỗi, ý muốn tấn công.

"Đồ ngu!" Tả Đăng Phong thấy nó nghe không hiểu tiếng Nhật hiện giờ thì rất thất vọng. Nếu có thể nói chuyện, nó sẽ có thể chủ động dẫn đường cho hắn, tiếc là nó không hiểu ngôn ngữ hiện giờ. Nói chuyện bằng tay với nó cũng không khả thi, bị đuổi đánh cả một ngày, ai mà ôn hòa nhã nhặn đứng đó khoa tay múa chân nói chuyện với hắn.


Nói thì không hiểu, nhưng chửi thì ai cũng hiểu. Rõ ràng Hạn Bạt nghe là hiểu ngay, nó vặn vai, ra vẻ muốn đánh nhau.

Tả Đăng Phong giơ thanh sắt, Hạn Bạt nhìn thấy thanh sắt lập tức quay người chạy ngay, nó bị sợ.

Hạn Bạt chạy. Tả Đăng Phong đuổi theo. Đến canh tư thì gặp lại đám Đại Đầu. Ba người được nghỉ ngơi, linh khí hồi phục dồi dào, tinh thần phần chấn.

"Tả chân nhân, ngài nghỉ ngơi đi. Ba người chúng tôi sẽ khống chế được nó." Đại Đầu nói với Tả Đăng Phong. Từ lúc tới Nhật tới giờ, Tả Đăng Phong chưa hề được chợp mắt.

"Các người không khống chế được." Tả Đăng Phong lắc đầu. Ba người liên thủ quả thật có thể chế phục Hạn Bạt, nhưng tốc độ của nó không hề thua kém ba người, nếu nó cố gắng hết sức, ba người không thể chặn được nó. Mà nó là đầu mối duy nhất để tìm Thi Hống, tuyệt đối không thể để nó chạy mất.

“Tôi có thể nắm được hơi thở của nó, không sao đâu." Đại Đầu nói.

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất." Tả Đăng Phong lắc đầu.

Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong kiên quyết thì không nói gì nữa,y cũng biết ba người họ không hoàn toàn chắc chắn khống chế được Hạn Bạt, lỡ có sai lầm, tất cả đều sẽ trở thành uổng phí.

"Bắt đầu từ bây giờ đến lúc tìm thấy Thi Hống các người cũng không được nghỉ ngơi." Tả Đăng Phong nói. Để khỏi bị quỷ Nhật bao vây công kích, ba người phải chịu trách nhiệm mở đường và giải quyết hậu quả.


"Rõ." Ba người gật đầu.

"Tả chân nhân, mất bao lâu mới tìm được hết nước Nhật?" Dương Chỉ hỏi.

"Nếu trên đường không xảy ra bất trắc, nhiều nhất là bốn ngày." Tả Đăng Phong đáp.

Dương Chỉ vui vẻ. Bốn ngày là trong trường hợp xui xẻo nhất, nói không một phút nữa là tìm thấy Thi Hống rồi.

Tả Đăng Phong vừa chạy vừa tìm đồ bày trận ở trên đường. Nếu tìm được Thi Hống cách duy nhất là dùng trận pháp nhốt nó lại, sau đó nhờ bom nổ chết nó chứ chẳng còn cách nào khác. Thi Hống có tu vi vượt xa tử khí đỉnh cao, so đấu linh khí với nó chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Trận pháp thiên biến vạn hóa. Uy lực cũng không giống nhau, độ khó dễ cũng không giống nhau. Trận pháp uy lực càng lớn bố trí càng khó khăn. Nếu chỉ đơn giản để che mắt, mấy tảng đá là làm được rồi, nhưng nếu muốn nhốt được Thi Hống thì nhất định phải là một trận pháp uy lực cực lớn. Trận pháp uy lực lớn có hai loại. Một là dùng vật có kích thước lớn để bày trận, lăng mộ Khương Tử Nha chính là sử dụng loại trận pháp này, ông ta lấy núi làm trận. Bố trí trận pháp này cực kỳ khó khăn, vì phải dùng nhiều người, xây dựng rầm rộ, nên chỉ còn cách dùng loại thứ hai, là vật bày trận không có kích thước lớn, nhưng thuộc tính ngũ hành phải cực mạnh. Những thứ đồ như vậy cực không dễ tìm. Thi Hống đã đầy đủ âm dương, thất khiếu đều thông. Trận pháp vây nhốt nó ít nhất cũng phải tương tự, nhưng uy lực nhất định phải lớn hơn rất nhiều lần mới được.

Ngoài ra bày trận ban ngày và buổi tối cũng khác nhau. Nơi này là địa bàn của người Nhật, nên tốt nhất là bày trận vào buổi tối. Buổi tối, âm tính trong cơ thể Thi Hống sẽ giảm đi, dương khí tăng lên để cân bằng với bên ngoài. Nếu bày trận buổi tối thì phải lựa chọn những kia món đồ Ngũ hành cực âm để lập thành tứ âm đại trận. Trời càng tối âm khí càng tăng, Thi Hống phải phát ra thêm nhiều dương khí để duy trì cân bằng. Thi Hống ở trạng thái bình thường là năm âm năm dương, trong trạng thái này nó lợi hại nhất. Nhất định phải đánh vỡ sự cân đối này của nó, để nó trở thành ba âm bảy dương hoặc hai âm tám dương, sự cân đối càng bị lệch, nó càng yếu.

Tại sao là tứ âm đại trận mà không phải là ngũ âm đại trận? Có người trời sinh thiếu mộc, khi đặt tên phải có thêm chữ mộc trong đó để bổ sung phần mộc còn thiếu, ngũ hành bổ sung cho nhau sẽ trở về điểm cân bằng. Trận pháp cũng là như vậy. Nếu Ngũ hành đầy đủ chính là ổn định. Trận pháp công kích không thể là trận pháp ổn định, mà nhất định phải thiếu hụt một môn.

Thi Hống là do Hạn Bạt lột xác mà thành. Nó không thích nước. Nó không thích nước là vì cơ thể con người ngũ hành thiếu thủy. Nó đã thiếu thủy, nhất định không thể bù thủy cho nó, nói cách khác lập trận này chỉ cần bốn hành kim mộc hỏa thổ mà thôi.

"Thù Mộ Vũ. Để ý tìm những thứ có hành kim mộc hỏa thổ dồi dào cho tôi. Tôi cần bày trận. Bốn món đồ đó kích thước không được quá lớn." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.

"Rõ." Đại Đầu gật đầu.


Không lâu sau, trời bắt đầu sáng. Bốn người lại đi vào thành phố. Giờ này lẽ ra là giờ tập thể dục buổi sáng nhưng trong thành phố hầu như không thấy ai, cho thấy họ đã được báo động, đóng cửa không ra.

"Tả chân nhân. Ở phía trước có khí tức của rất nhiều đàn ông, chắc chắn có phục kích." Lúc sắp lướt ra khỏi thành phố Đại Đầu chỉ về phía trước nói với Tả Đăng Phong.

"Từ khúc nào?" Tả Đăng Phong hỏi.

Đại Đầu nhìn quanh, khi quay sang hướng bắc thì biến sắc, mắt mở to, sắc mặt căng thẳng.

"Sao vậy?" Tả Đăng Phong cau mày.

"Ở phía bắc có cao thủ tới, cách chúng ta hơn ba trăm dặm." Đại Đầu đáp.

"Tu vi gì?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Tử khí đỉnh cao. Không yếu hơn sư phụ của tôi." Giọng Đại Đầu rất ngạc nhiên.

Tả Đăng Phong giật mình. Tử khí đỉnh cao cũng có mạnh yếu. Chưởng giáo Tử Dương tu vi cao hơn hắn nửa bậc. Người kia không kém hơn ông ta, quả thực là kình địch.

"Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Nữ. 119 tuổi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui