Tàn Bào

Hạn Bạt bị nhốt hơn 1,500 năm, tinh lực đã cạn kiệt, nên tốc độ di chuyển không nhanh, bốn người không thể không giảm tốc độ chờ nó, hai chiếc máy bay không ngừng đuổi theo ném bom, khiến cả khu vực trở thành biển lửa.

Đi thêm trăm dặm trong núi xuất hiện biệt thự, lúc này đã quá nửa đêm, trong biệt thự có đèn sáng, Hạn Bạt dừng lại, chui vào trong biệt thự, tiếng kêu thảm thiết vang ra.

Bốn người xoay người nhìn lại, biệt thự dưới kia rõ ràng là nơi ở của nhà giàu, vườn hoa vòi phun, không thiếu gì cả.

"Tả chân nhân, linh khí của nó đang nhanh chóng khôi phục, đã xêm xêm với chúng ta." Đại Đầu báo cáo.

"Tuyệt đối đừng để nó cắn trúng, trong người nó có Thi độc rất mạnh." Tả Đăng Phong nhìn ba người.

"Tả chân nhân, tí nữa cậu phế hai tay nó đi, để nó khỏi túm được mình." Dương Chỉ nói.

"Người Nhật không lưu tình với nó đâu, nếu phế bỏ hai tay của nó, nó sẽ không còn lực tự bảo vệ, đừng lo, tôi sẽ luôn để mắt đến nó." Tả Đăng Phong lắc đầu.


Tả Đăng Phong vừa dứt lời, Hạn Bạt đã từ trong biệt thự nhảy ra, hai chân khẽ nhún, vọt lên cao mấy trượng, gầm lên thị uy. Hồi nãy Hạn Bạt còn khô quắt, mặc áo giáp nhìn như bù nhìn rơm, lúc di chuyển cả người kêu lên răng rắc vang rền, nhưng lúc này tứ chi của nó đã khôi phục bình thường, da thịt bên dưới áo giáp đã đầy lên, đôi mắt sau mặt nạ đỏ rực, thi trảo dài tới hai tấc, đen kịt sắc nhọn.

Tả Đăng Phong không đợi Hạn Bạt gầm xong đã xông tới đấm cho một quyền. Hạn Bạt hạ xuống đất Tả Đăng Phong cũng xuống theo, đập cho một cú nữa. Hạn Bạt vừa đứng dậy là ăn tiếp đấm thứ ba, liên tiếp ba quyền, nền đất dưới chân Hạn Bạt vỡ vụn ra như cám.

Cao thủ chân chính bình thường luôn trầm ổn trấn định, nhưng một khi ra tay thì chẳng khác gì mưa giông chớp giật, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào để thở lấy hơi, ba quyền đánh qua, áo giáp hộ thân trước ngực Hạn Bạt vỡ tan, Tả Đăng Phong vẫn không ngừng tay, Chuyển Sơn Quyết lôi Hạn Bạt lên, biến chưởng thành quyền đập thêm cú nữa. Hạn Bạt văng vào bức tường của biệt thự, Tả Đăng Phong đuổi theo, lại thêm một quyền, Hạn Bạt ngã lún xuống đất.

Đợt công kích này Tả Đăng Phong chiếm hết tiên cơ, chỉ dùng nắm đấm tấn công mà chưa hề dùng tới Huyền Âm chân khí, Hạn Bạt nhổm dậy, rống lên giận dữ, từ trong tay phải xuất hiện một thanh đao màu đen dài ba thước, chém thẳng về phía Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong không thèm né tránh, xông tới nghênh tiếp, Hạn Bạt chém nghiêng từ dưới lên, Tả Đăng Phong giơ tay phải bắt lấy thanh đao, vận sức bẻ gãy. Hạn Bạt phản ứng rất nhanh, thấy đao đã gãy, ném đao, dùng cả hai tay chộp vào ngực Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong tuy kiêng kỵ thi trảo của nó có chứa Thi độc nhưng vẫn không né tránh, chỉ khẽ xoay người cắm nửa đoạn hắc đao vào phần ngực đã không còn khôi giáp bảo vệ của Hạn Bạt, cổ tay chuyển thành chưởng chém Hạn Bạt văng ra ngoài.

Vòng tranh tài thứ hai, Hạn Bạt chịu thiệt còn nhiều hơn vòng trước, nhưng nó cực kỳ hung hãn, rút đoạn đao trước ngực ném xuống đất, ngửa đầu ra sau, bộ ngực nhô lên, rõ ràng nó đang muốn phun ra thi khí.

Lần này Tả Đăng Phong chỉ liếc mắt khinh bỉ nhìn Hạn Bạt. Hạn Bạt đã có thần trí, nếu muốn bắt nó đào tẩu nhất định phải làm cho nó cảm thấy bị sỉ nhục, cũng nhất định phải buộc nó dùng đến tất cả vốn liếng, nếu không nó sẽ không ngừng phản công.


Hạn Bạt quả nhiên phun ra thi khí có máu màu đen, phun thẳng vào mặt Tả Đăng Phong, đám người Đại Đầu đứng quan chiến không khỏi vã mồ hôi thay cho Tả Đăng Phong, tử khí đỉnh cao không có nghĩa miễn dịch được với thi khí, nếu bị trúng sẽ không có ai giải độc giúp được.

Tả Đăng Phong chờ thi khí tới gần mới giơ tay phóng Huyền Âm chân khí, hắn vô cùng tự tin về Huyền Âm chân khí của bản thân, và Huyền Âm chân khí cũng chưa bao giờ làm hắn thất vọng, trong nháy mắt đóng băng tiêu tan thi khí, khí lạnh còn dư xông về phía Hạn Bạt. Hạn Bạt là dương tính, hàn khí vừa vặn là khắc tinh của nó, cũng may nó phản ứng nhanh, ngửa người ra sau tránh thoát đạo Huyền Âm chân khí.

Hạn Bạt tuy tránh thoát Huyền Âm chân khí nhưng không tránh kịp cú đấm của Tả Đăng Phong, lúc nó ngửa ra sau, nắm đấm của Tả Đăng Phong đã đánh tới, làm nó ngã nhào. Nếu gặp phải cao thủ bình thường, Tả Đăng Phong đã giơ chân lên đạp, nhưng đối phó với Hạn Bạt hắn cực kỳ cẩn thận, chỉ dùng tay phải công kích, bao tay Huyền Âm bảo vệ tới tận khuỷu tay, Hạn Bạt không làm gì được hắn.

Tả Đăng Phong tới cửa biệt thự, bẻ thanh thép viền cửa, điên cuồng nện xuống Hạn Bạt, Hạn Bạt liên tục bị thương, không còn nhuệ khí, chật vật đỡ trái hở phải, được mấy hiệp thì rên lên một tiếng, bỏ chạy về hướng tây. Tả Đăng Phong không buông tha cho nó, thi triển Huyễn Hình Quyết đuổi theo, đập thêm cho mấy cây, lần này Hạn Bạt không phản công lại nữa, chỉ cắm đầu mà chạy.

"Theo nó." Tả Đăng Phong nói với ba người.

Ba người gật đầu, Tả Đăng Phong chỉ tốn không tới nửa khắc đồng hồ, ra tay thần tốc, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, khiến cả ba người lần đầu được kiến thức thực lực thực sự của hắn.

Có câu binh bại như núi đổ, Hạn Bạt sợ hãi chỉ muốn thoát thân, Tả Đăng Phong lại không cho nó chạy tự do, mà khống chế đường bỏ chạy của nó, buộc nó phải chạy về hướng đông nam. Hạn Bạt sẽ không xông vào phạm vi ba trăm dặm có Thi Hống, nói cách khác phạm vi ba trăm dặm quanh tuyến đường của Hạn Bạt sẽ không có Thi Hống, để cho an toàn, Tả Đăng Phong thu hẹp phạm vi lại còn 200 dặm, mọi việc nhất định phải cẩn thận ngay từ đầu, không được để sót góc chết nào.


Hạn Bạt đã có thần thức, 1,500 năm trước nó làm hộ pháp cho Thần Đạo giáo được người ta kính nể, nhưng hiện giờ nó trở thành chó mất chủ, chênh lệch to lớn này làm nó cực kỳ phẫn nộ, nên đi được mấy trăm dặm thì không kiềm chế nổi quay lại phản công, Tả Đăng Phong vung thanh sắt đánh thêm cho một trận, bức nó tiếp tục chạy trốn, vì Hạn Bạt đang tức giận, nên phàm gặp bất kỳ ai trên đường đi đều ra tay giết sạch.

Tả Đăng Phong theo sát Hạn Bạt trong vòng mười trượng, Hạn Bạt bắt đầu chạy vào trong thành phố, trong thành có rất nhiều ngõ ngách, đường hẻm, đường cống, nhất định phải đề phòng không cho Hạn Bạt trốn vào trong đó, nếu không muốn đem nó ra rất mất công.

Hạn Bạt bắt đầu chạy trốn là giờ tý ban đêm, đến sáu giờ sáng, mọi người đã theo nó đi được hơn một ngàn dặm, tốc độ của Hạn Bạt không chậm, hơn nữa lại không cần trao đổi chất, nên sức lực rất dẻo dai, không sao cả, ban đầu chỉ có Dương Chỉ và Lâm Tùng đuối sức, đến sáng thì Đại Đầu cũng bắt đầu vất vả.[Chúc mừng bạn Tiểu Băng đã hoàn thành tựa truyện này. Cảm ơn Tiểu Băng và bằng hữu đã đưa tựa truyện tới bạn đọc.]

"Các người đi về phía tây chừng 500 dặm chờ tôi, Quan Khí Thuật của cậu có thể tìm được tôi." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu, hắn muốn khiến Hạn Bạt chạy thành hình móng ngựa, nên mới nói đám Đại Đầu đến đó chờ sẵn.

"Tả chân nhân, chúng tôi không thể rời khỏi ngài quá mười dặm." Đại Đầu đáp lại.

"Nơi này đâu có bị ô nhiễm, đi nhanh đi, các người cần phải nghỉ ngơi." Tả Đăng Phong đáp.

Đại Đầu lúc này mới nhớ ra mình đang ở Nhật, suốt bao năm đã khiến y trở thành thói quen, quên mất rằng nơi này không có vi khuẩn.

"Vâng, Tả chân nhân, ngài cẩn thận." Đại Đầu giảm tốc. Cao thủ tử khí đỉnh cao có linh khí gấp ba lần người tu đạo tử khí bình thường, ba người không thể nào theo kịp hắn.


Hạn Bạt nghe thấy sau lưng nói chuyện thì theo bản năng quay lại nhìn, bị Tả Đăng Phong tăng tốc đập cho hai cây, nó bị đau lại quay người chạy. Tả Đăng Phong đi theo phía sau, hễ Hạn Bạt lấm lét nhìn quanh là sẽ xông lên nện cho một trận, như phu xe điều khiển ngựa, đuổi Hạn Bạt chạy nháo nhào.

Không bao lâu trời đã sáng hẳn, người đi đường ngày một đông, thấy một người đàn ông tóc trắng ăn mặc kỳ quái đuổi theo một quái nhân mặc khôi giáp màu xám đeo mặt nạ chạy cực nhanh trên phố thì đều há hốc miệng ra nhìn.

Hạn Bạt tuy có thể sinh hoạt giữa ban ngày, nhưng nó dù sao cũng không phải người sống, dương khí trong cơ thể là tà khí, hoàn toàn khác hẳn với Hạo Nhiên Chính Khí của ánh nắng mặt trời, nên từ lúc mặt trời mọc, tốc độ của nó giảm hẳn, chỉ còn chạy nhảy trên mặt đất, nên mới làm cho người ta nhìn thấy. Tả Đăng Phong cau mày, những người này thể nào cũng sẽ báo cáo hành tung của họ cho cảnh sát, lúc đó sẽ còn phải đối phó với cảnh sát và quân đội.

Dù biết có mầm họa, nhưng Tả Đăng Phong cũng chẳng có cách nào, hắn không thể giấu hành tung của Hạn Bạt, Hạn Bạt chung quy đâu phải ngựa kéo xe, nó không biết mệt mỏi cũng không cần nghỉ ngơi, nếu là người, hắn có thể dùng Huyền Âm chân khí đóng băng nó lại, chờ đến tối tiếp tục đánh nó, nhưng Hạn Bạt là âm vật dương tính, nếu đóng băng, nó sẽ không sống nổi.

Tả Đăng Phong bèn nghĩ ra một cách. Địa hình của Nhật có một đặc điểm, chính là không phải núi thì chính là thành phố, và trong thành phố thì cũng có thể có núi, nên mỗi khi tiến vào vùng núi hắn sẽ bắt Hạn Bạt phải chạy chữ chi, quẹo trái ngoặt phải để kéo dài thời gian cho đến tối.

Nhưng thử mấy lần Tả Đăng Phong cũng bỏ cách này. Hạn Bạt vốn không cần ngủ, nó không nghỉ ngơi thì hắn cũng không thể nghỉ ngơi, nước Nhật tuy không lớn, nhưng muốn chu du khắp nước Nhật không phải hai ba ngày là hoàn thành, mà nếu vượt quá ba ngày, hắn lo mình không chịu nổi, chỉ còn cách phải làm cho nhanh.

Đến chừng ba giờ chiều, máy bay Nhật lại xuất hiện, lần này là năm chiếc máy bay dài nhỏ, Tả Đăng Phong vốn đã sắp ra khỏi thành phố, nhìn thấy máy bay lại vội xua Hạn Bạt quay lại thành phố, cách tránh máy bay oanh tạc hay nhất chính là xông vào nơi đông người, để họ phải kiêng dè, không thể tùy tiện ném bom.

Vào thành phố rồi, hắn lại xua Hạn Bạt chạy thẳng đến những chỗ có đông người. Hạn Bạt vốn đang sẵn một bụng tức giận, nên thỉnh thoảng lại lôi người đi đường lại giết cho hả giận, mọi người nhìn thấy cảnh tượng thê thảm thì kêu la, bỏ chạy toán loạn, hai người đi tới đâu, đường sá nhốn nháo tới đó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui