(1) Thử tình khả đãi
thành truy ức: Là một câu thơ trong bài “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn.
Cẩm sắt
*Nguyên tác:
錦瑟
錦瑟無端五十弦,
一弦一柱思華年。
莊生曉夢迷蝴蝶,
望帝春心託杜鵑。
滄海月明珠有淚,
藍田日暖玉生煙。
此情可待成追憶,
只是當時已惘然。
Cẩm sắt
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập
huyền
Nhất huyền nhất trụ tứ
hoa niên
Trang sinh hiểu mộng mê
hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ
quyên
Thương hải nguyệt minh
châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc
sinh yên
Thử tình khả đãi thành
truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ
võng nhiên.
Dịch nghĩa:
Đàn gấm
Đàn gấm chẳng vì cớ chi
mà có năm mươi dây
Mỗi dây mỗi trụ đều gợi
nhớ đến thời tuổi trẻ
Trang Chu buổi sáng nằm
mộng thành bươm bướm
Lòng xuân của vua Thục
đế gửi vào chim Đỗ Quyên
Trăng chiếu sáng trên
mặt biển xanh, châu rơi lệ
Ánh nắng ấm áp chiếu vào
hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói
Tình này đã sớm trở
thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng
Cho đến bây giờ chỉ còn
lại nỗi đau thương.
Dịch thơ:
Tiếng đàn muôn điệu
Đàn kia năm chục dây
tiên,
Mỗi dây mỗi trụ hoa niên
thủa nào.
Trang Chu nằm mộng bướm
chao,
Thục vương gửi chút xuân
vào đỗ quyên.
Nguyệt minh rơi lệ biển
huyền,
Nắng xiên ấm áp Lam điền
tỏa sương.
Tình nay như khúc niệm
buồn,
Duy còn lại nỗi đau
thương vĩnh hằng.
“Tam muội, lập
tức đến Thiên Cơ các lấy toàn bộ linh đơn diệu dược đến Vạn Kiếm sơn trang, đem
theo cả hạt tuyết, Phương Chấn Hiên đang cần gấp lắm. Nếu có thể, đưa cả Tiểu
Phong đi, còn họ Lãnh kia, để hắn ở lại làm sai vặt cho Lăng Tương. Diệp Lăng
Tương, ta trịnh trọng cảnh cáo muội, dứt khoát không được đi theo góp vui, ở
nhà an thai cho tốt…”
“Hơi quá đáng nha…” Diệp Lăng Tương đang xem thư bồ
câu đưa đến tức giận kêu lên.
“Đúng là quá đáng.” Cả Lãnh Tuyệt Cuồng cũng tán
thành, còn bảo đường đường thiên hạ đệ nhất sát thủ hắn là sai vặt? Đúng là vũ
nhục hắn mà.
Diệp Lăng Tương mạnh mẽ gật đầu tán thành, nói một
cách hiển nhiên, “Đúng, có chỗ đông vui náo nhiệt, vậy mà đại tỷ cư nhiên không
cho ta đi, quá đáng.”
Lãnh Tuyệt Cuồng suýt chút té xỉu, đã sắp làm nương
người ta rồi mà còn không sửa được cái tính trẻ con đó.
Thủy Tịch Linh nhíu mày, “Đại tỷ không phải đi tìm tỷ
phu sao? Tại sao lại ở cùng Phương Chấn Hiên chứ?” Còn bảo nàng đi cứu tên hỗn
đản đó? Hai người họ thật ra có quan hệ gì? Thập phần mờ ám.
“Hai người đó có phải có gì mờ ám không?” Diệp Lăng
Tương trực tiếp nói ra.
Quân Tùy Phong đang ngồi uống trà một bên phe phẩy
chiết phiến, miễn cưỡng nói, “Họ Phương thì tính là gì, so với ta còn kém xa.”
Nói thật lòng, Quân Tùy Phong đối với Phương Chấn Hiên phi thường bất mãn, tên
kia luôn thích đoạt danh tiếng của hắn. Hắn mới là võ lâm đệ nhất mỹ nam, vậy
mà nữ nhân nào cũng làm như bị mù, nhất mực thần tượng Phương Chấn Hiên. Cũng
may mà hắn có Tịch Linh, nếu không hai người thật sự có thể trở thành tình
địch.
“Phải phải phải, tam muội phu lợi hại.” Diệp Lăng
Tương ám muội chớp mắt, “Tại sao bụng tam muội tới giờ vẫn không chút tin tức
vậy.”
Diệp Lăng Tương vừa nói xong, lúc đó Quân Tùy Phong đang
thong thả uống trà, vừa mới uống vào, còn chưa kịp nuốt xuống. “Khục…” Nước trà
toàn bộ phun hết xuống đất, kể cả kẻ da mặt nổi tiếng là dày như Quân Tùy Phong
cư nhiên cũng đỏ hồng một cách không được tự nhiên, “Khục, ta nói tam đệ muội,
muội cũng quá thẳng thắn đó? Ta là thanh niên ngây thơ trong sáng, đừng vấy bẩn
ta. Muốn vấy bẩn thì về vấy bẩn khối băng nhà muội ấy.” Quân Tùy Phong đam mê
nữ sách đã là chuyện giang hồ ai ai cũng biết, giờ cư nhiên làm ra vẻ thanh
niên khờ dại, đúng là không biết xấu hổ.
Diệp Lăng Tương hừ lạnh, “Khoác lác không biết
ngượng.” Nói Đông Phương Vũ cùng Lãnh Tuyệt Cuồng ngây thơ còn nghe được, về
phần Quân Tùy Phong… chẳng liên can gì đến hai chữ ngây thơ hết, vậy mà hắn còn
không biết xấu hổ nói ra.
Quân Tùy Phong khẽ liếc nhìn Thủy Tịch Linh mặt mày đỏ
ửng, lấy tay ôm lấy thắt lưng nàng.
“Lăng Tương, muội không nên hỏi ta sao bụng tam muội
không chút tin tức. Mà nên hỏi đại tỷ phu của muội, tại sao đại tỷ tới giờ vẫn
chưa có tin tức?” Đại ca, đừng trách đệ không nể tình huynh đệ. Đệ tuy da mặt
rất dày, nhưng ái thê da mặt lại hơi bị mỏng, không thể để yêu nữ Diệp Lăng
Tương kia tiếp tục đem ra làm trò tiêu khiển, cho nên đành phải hi sinh huynh
vậy.
“Cũng đúng.” Diệp Lăng Tương suy tư một chút, khoa
trương kêu lên, “Lẽ nào đại tỷ không sinh?”
Ba người trợn trừng đôi mắt, Lãnh Tuyệt Cuồng lấy tay
che miệng nàng lại, “Đừng nói bậy.” Đại tẩu không sinh? Muốn Đông Phương gia
tuyệt hậu a?
Thủy Tịch Linh khó chịu đẩy đẩy Diệp Lăng Tương, “Xem
thư…” Chiếm dụng phong thư hơn nửa ngày, vậy mà toàn nói chuyện không đâu, Diệp
Lăng Tương đúng là đáng đánh mà.
“Được được…”
Bốn người tám con mắt, toàn bộ chăm chú đọc thư… lát
sau…
“Ôi, căm động quá a… Nếu có nam nhân nào vì ta như
vậy, ta có chết cũng cam tâm tình nguyện.” Diệp Lăng Tương khốc đến sưng cả
mặt, vô cùng cảm động.
Thủy Tịch Linh cũng có chút động lòng, hai mắt đã hồng
lên, “Thật không ngờ hắn lại là nam nhân chí tình chí nghĩa như vậy.”
“Nếu nàng muốn, ta cũng có thể hi sinh vì nàng.” Quân
Tùy Phong bày ra khuôn mặt cười hì hì đến trước mắt Thủy Tịch Linh, “Thế nào?
Có muốn ta hi sinh vì nàng không?”
“Biến qua một bên đi.” Diệp Lăng Tương thô bạo đẩy hắn
một cái.
Quân Tùy Phong trừng mắt nhìn nàng, “Tam đệ muội, bất
luận là nam nhân nào đều sẽ hi sinh vì người mình yêu.” Hắn chỉ chỉ Lãnh Tuyệt
Cuồng, “Nếu lúc đó bị bắt là muội, tên kia cũng làm vậy. Nếu bị bắt là Tịch
Linh, ta cũng nguyện ý.” Quân Tùy Phong thu hồi vẻ tươi cười, “Nếu lúc đó có
mặt đại ca, đại ca cũng làm như vậy.”
Lãnh Tuyệt Cuồng liếc mắt nhìn Quân Tùy Phong, dội cho
hắn một thao nước lạnh, “Nhưng người ở đó không phải đại ca.” Bị Phương Chấn
Hiên kia chiếm lợi thế rồi. Nếu như đại tẩu vì cảm kích mà lấy thân báo đáp,
đại ca chách chắn phát điên.
Tuy là bị dội cho một thao nước lạnh, bất quá nước
lạnh dội xong rồi, tất cả mọi người đều biết hắn nói cũng có lý.
“Ta sẽ tận lực chữa lành cho hắn.” Thủy Tịch Linh thản
nhiên nói, biểu tình quyết tâm. Nàng thiếu đại tỷ nhiều lắm, vĩnh viễn cũng
không trả hết được, nàng phải tận lực, tuyệt đối không để đại tỷ hi sinh hạnh
phúc của mình.
Lãnh Tuyệt Cuồng tuy lạnh lùng, nhưng đến thời khách
quan trọng tuyệt đối phi thường nghĩa khí, “Ta cũng vậy.” Tốt nhất là tên kia
không có chuyện gì.
“Vậy đi thôi, nếu còn tiếp tục chần chờ, Phương Chấn
Hiên có thể sẽ chết mất.” Diệp Lăng Tương tiểu thư mơ mơ màng màng cũng nói
linh tinh. Lấy tính tình mơ hồ đến ngu ngốc, nhìn thế nào cũng là nữ hài tử khả
ái, cư nhiên lại là Thiên Diện Tu La tiếng tăm vang dội cả hách bạch lưỡng đạo,
đúng là không thể tin được.
“Bảo Phỉ Thúy đem toàn bộ dược liệu trân quý của Thiên
Cơ các ra.” Thiên Cơ các có mấy trăm năm lịch sử, dược liệu trân quý hẳn không
là không thiếu.
“Được.” Thủy Tịch Linh quay đầu nói với Diệp Lăng
Tương, “Để Tiểu Sai quay về Thiên Cơ các cùng muội thu dọn.”
“Được.”
“Ta cũng đi.” Tuy rằng đại tẩu ngu ngốc kia luôn muốn
hắn ở nhà làm bảo mẫu, nhưng hắn chính là muốn đi. Niềm kiêu hãnh lớn nhất của
Tuyệt Tình Kiếm Khách hắn chính là võ công, nếu cần nội lực chữa thương, hắn
tuyệt đối có thể hỗ trợ. Đại tẩu ngu ngốc kia bảo Quân Tùy Phong đi chách chắn
là có ý này.
Nội lực không phải mất hết, chỉ là bị đánh tan, nếu có
thể đem nội lực bị đánh tan kia ngưng tụ lại, hắn tuyệt đối với thể khôi phục
võ công. Muốn khôi phục võ công không chỉ dựa vào dược liệu, còn cần người có
nội lực cao cường tương trợ, Quân Tùy Phong cùng Lãnh Tuyệt Cuồng tuyệt đối là
nhân tuyển tốt nhất.
“Còn ta?” Diệp Lăng Tương sốt ruột đứng lên, sợ bị mọi
người quên mất.
“Nàng, ở lại chờ xây Vô Tranh Sơn Trang.”
Diệp Lăng Tương không phục cãi lại, “Có Thanh Long đại
ca rồi.” Vô Trang sơn trang còn có Thanh Long đường chủ phụ trách, thực tế nàng
chính là người rảnh rỗi rất, vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài, nàng không muốn
bỏ qua.
Thủy Tịch Linh liếc nhìn qua bụng Diệp Lăng Tương,
“Đưa tỷ ấy theo.” Mang thai mới chỉ bốn tháng, dáng người Diệp Lăng Tương lại
tương đối nhỏ nhắn nên nhìn không lớn lắm, có thể xuất môn, huống chi còn có
đại thần y bên cạnh.
“Còn Lưu Ly tính sao bây giờ?”
“Lưu Ly hiện đang ở Thương Mang sơn trang làm đại quản
gia, vô cùng bận rộn.” Hơn nữa còn bận đến điên cuồng.
Diệp Lăng Tương xấu xa kiến nghị, “Đem theo Phỉ Thúy,
để lại một mình Lưu Ly.”
“Được.” Ba người trăm miệng một lời, nha đầu kia rất
ngốc, thường xuyên khiến bọn họ dở khóc dở cười, đừng trách mọi người không nói
đạo nghĩa.
***
Đau đầu, đau đầu, gần đây Đông Phương Vũ thập phần đau
đầu vì cái vị Nhập Họa công chúa kia, hễ không có việc gì làm là cứ bám riết
lấy hắn, quả thực muốn biến hắn thành vật sở hữu riêng mà.
Nữ nhân mơ tưởng mỹ sách của hắn rất nhiều, nhưng chưa
có người nào khiến hắn đau đầu như vậy. Đối với dạng hoa si thế này, hắn trực
tiếp đẩy sang một bên, nếu không thì lẫn tránh, còn nếu thật sự chịu không nổi
nữa thì đánh cho một chưởng. Thế nhưng… nữ nhân trước mắt này là công chúa, là
muội muội bảo bối của lãnh đạo cấp cao, khiến hắn thực sự không biết nên làm
thế nào.
Mấy ngày gần đây, có thể nói hắn đã chịu đủ mọi khổ
sở, ví dụ như…
“Oa, Lãnh đại ca, khí trời hôm nay thật đẹp, đi thả
diều với ta được không?”
“Không được.” Hắn là hộ vệ, không phải đồ chơi của
nàng.
“Có gì không được?”
“Nhiệm vụ của ta là bảo hộ hoàng thượng.” Không phải
bồi công chúa này hồ đồ.
“Nhưng ta vừa nhờ mẫu hậu thỉnh hoàng huynh đi rồi,
hơn nữa còn bảo mẫu hậu nói rõ chỉ gặp một mình huynh ấy.”
Thảo nào hoàng thượng bảo hắn ở lại, một mình đi gặp
thái hậu, hóa ra là trò quỷ của công chúa này.
“Ta không thể làm tổn hại thanh danh của công chúa.”
“Thật sao? Huynh chơi với ta là làm tổn hại thanh danh
của ta à?” Nhập Họa tròng mắt khẽ chuyển, lập tức nhào tới bên người hắn, “Tổn
hại thanh danh của ta cũng được, như vậy ta sẽ có thể không phải huynh thì
không gả.” Trong đôi mắt tràn đầy toan tính.
Đông Phương Vũ rốt cuộc cũng phải đầu hàng mà bồi Nhập
Họa đi thả diều, hắn không muốn gánh trên vai tội danh trêu ghẹo công chúa,
không từ mà biệt, Tiểu Điệp là người đầu tiên giết hắn.
“Lãnh ca ca, ta muốn đến đại bảo tự dâng hương, huynh
đi với ta đi.” Chỉ cần có thời cơ, Nhập Họa công chúa đều tận dụng túm lấy nam
nhân bất hạnh này.
“Nhiệm vụ của ta là bảo hộ hoàng thượng.” Hắn trăm lần
như một đều trả lời như nhau.
“Hách hách, mẫu hậu cũng đi, nhân tiện đưa hoàng huynh
theo cùng.” Lại bị người ta tính kế.
“Ta phải bảo vệ hoàng thượng, công chúa tự có cấm vệ
quân theo hầu.” Hắn không phải bảo tiêu riêng của nàng, không rãnh rỗi như vậy.
“Nhưng ta đã nói chuyện với mẫu hậu rồi, người muốn
huynh bảo hộ ta, mẫu hậu đã ra mặt nói chuyện, hoàng huynh chỉ còn nước chấp
nhận cho Hàn Phi theo bảo hộ.” Yêu nữ này, bảo hắn đi chết đi.
“Được rồi, ta bảo hộ cô.” Hắn vuốt vuốt trán, hắn làm
hộ vệ, không phải hộ hoa sứ giả. Hoa khác thì cũng được đi, tại sao hết lần này
tới lần khác đều là đóa hoa ngang ngược này chứ.
“Tốt. Ta quên nói với huynh, hai người họ đã xuất phát
được từ một canh giờ trước rồi, ta bảo cung nữ thay trang phục giả dạng ta lên
kiệu.” Thật sự là nàng hạ lệnh không cho ai nói với Đông Phương Vũ, lại làm
nũng để điều đình với hoàng huynh, cho nên hắn tới giờ mới biết.
“Cô…”
“Nhiệm vụ của huynh bây giờ là bảo hộ ta, nếu để ta
mất tích là phạm đại tội đó. Cho nên, chúng ta cưỡi ngựa đi. Đúng rồi, ta đã chuẩn
bị sẵn ngựa giùm huynh.”
Nhìn thấy nàng một thân y phục nhẹ nhàng, hắn tự mình
hiểu rõ lát nữa sẽ có người ngã nhào từ trên xuống.
*
“Lãnh đại ca, khục… là vậy.” Cái cổ phát ra thanh âm
nũng nịu đang tiến vào phòng hắn đột nhiên bị bóp chặt, hầu như muốn tắt thở.
“Công chúa, cô đêm hôm khuya khoắt tìm tới phòng ta,
rốt cuộc là muốn gì?” Hắn đúng là chịu hết nổi rồi, thế gian này cư nhiên có
loại nữ nhân như vậy.
Nhập Họa không thèm để ý nhún nhún vai, “Không có gì
a, ta muốn ngủ với huynh thôi.”
“…” Không nói gì.
“Ta nghe nhũ nương nói, nam nữ chỉ cần một lần ngủ với
nhau, nhất định phải thành thân.” Cho nên, nàng muốn thành công ngủ trên giường
của hắn.
“…” Nếu Tiểu Điệp biết, hai người họ chết chách rồi.
“Ta muốn thành thân với huynh, nên muốn cùng huynh
ngủ.”
“…”
“Giường huynh nhỏ quá a, khó chịu quá.” Ai đó đã tiến
vào trong chăn.
Cố gắng kiềm chế ý niệm muốn giết người, Đông Phương
Vũ kiên trì nói, “Công chúa, thỉnh ra ngoài.”
“Không muốn không muốn.” Nhập Họa xuất ra thần công
làm nũng lợi hại nhất của mình.
Đông Phương Vũ bất đắc dĩ vỗ trán, nắm lấy y phục của
nàng ném ra bên ngoài.
Tên hoàng đế kia rốt cuộc cũng đại phát từ bi, để Hàn
Phi đến thay, cho hắn một ngày nghỉ. Vừa nghe tin có thể nghỉ ngơi, hắn lập tức
trốn vào tổng bộ Chu Tước đường. Hắn đường đường là thiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc
Công Tử, cho dù trước cửa có thiên binh vạn mã cũng nhất mực không lẩn trốn,
thế nhưng gặp phải cái cô công chúa kia, hắn không muốn chạy cũng không được.
Lương Ngọc Phượng đưa lên một chén trà, trêu ghẹo nói,
“Công chúa Nhập Họa kia đâu rồi?” Nghe nói lão đại bị chỉnh đến thê thảm a.
Thực sự phải bội phục nha đầu kia, hôm nào phải học vài chiêu mới được.
Đông Phương Vũ lãnh đạm trả lời, “Không biết.” Nhắc
tới yêu nữ kia, hắn thực sự muốn khóc.
“Muội thấy nàng cũng không tệ.” Lương Ngọc Phượng ám
muội nháy mắt mấy cái, “Huynh không thích đại tẩu, chi bằng…”
“Nếu nàng biết ngươi ở sau lưng nàng nói bậy, nhất
định không tha cho ngươi.” Người hắn nói đương nhiên là Bạch Mạn Điệp.
Bồ câu đưa thư của Quân Tùy Phong đến, Tiểu Điệp bình
an vô sự. Nhận được tin này, hắn rốt cuộc thở dài một hơi, nếu như không có cô
công chúa kia nhảy vào giúp vui, hắn nhất định thấy rất dễ chịu.
“Sao? Huynh rất hiểu tẩu ấy?”
“Phải.”
“Không phải chứ? Nữ nhân thế nào có thể lọt được vào
mắt huynh?”
“Nữ nhân đáng cho ngươi thưởng thức nhất.” Nói đến
Tiểu Điệp, đáy mắt hắn xẹt qua ý cười. Nha đầu kia chính là một nữ nhân ngốc
nghếch mơ hồ đến kinh khủng, cư nhiên lại có nhiều người ngưỡng mộ đến vậy, cả
đường chủ Chu Tước đường của Thiên Cơ các cũng trở thành một trong những người
ngưỡng mộ nàng.
“Một nữ tử rất đặc biệt.”
Lương Ngọc Phượng ngạc nhiên há hốc mồm, không nói
được lời nào. Huynh ấy cười? Thực sự cười. Nói đến nữ nhân kia, kể cả đại sư
huynh lạnh lùng cũng toát ra vẻ ôn nhu, hoa mắt, nàng tuyệt đối hoa mắt rồi.
“Rốt cuộc là ai a?” Lương Ngọc Phượng nuốt nước bọt,
ngơ ngẩn hỏi.
“Vô Ảnh La Sát.”
Lương Ngọc Phượng suýt chút té từ trên ghế xuống,
“Huynh nói người huynh… huynh… huynh… rước vào cửa chính là …”
“Không phải người ta rước về, nhưng ta chỉ thừa nhận
duy nhất một thê tử.”
Lương Ngọc Phượng bị chính nước bọt của mình làm sặc,
“Muội thề, muội sẽ tôn kính nàng cả đời đấy.” Nữ nhân đáng để đại sư
huynh xuất ra nhu tình quả nhiên không đơn giản a, thật đúng là thần tượng của
nàng. Sai, Vô Ảnh La Sát vốn dĩ là thần tượng của nàng. Sau này có đại tẩu
chống lưng, đại sư huynh sẽ không dám tùy tiện khi dễ nàng nữa.
“Vậy sao?” Đông Phương Vũ vờ như không quan tâm mấy,
“Nghe nói hoàng thượng ban cho ngươi một đôi ngọc trâm.”
Lương Ngọc Phương từ trên đầu lấy xuống một đôi trâm,
“Đây.” Đại sư huynh đời nào lại quan tâm nàng? Từ nhỏ lớn lên bên nhau, nàng
còn không biết rõ hắn muốn cái gì? Muốn tặng quà cho nữ nhân nha, nếu nàng
không chủ động, e rằng cả đời hắn cũng không muốn nói ra.
“Đa tạ.” Chỉ một câu đa tạ, hắn liền không khách khí
nhận lấy.
“Tặng cho đại tẩu sao?” Lương Ngọc Phượng nhỏ giọng
hỏi.
“Phải.” Hắn thẳng thắn thừa nhận.
“Vạn tuế.” Lương Ngọc Phượng hầu như nhảy dựng lên.
Đại sư huynh đại gian đại ác, huynh rốt cuộc cũng rơi
vào chốn ôn nhu rồi. Hi vọng sau khi rơi vào chốn ôn nhu, đại sư huynh có thể
ôn nhu với nàng một chút, đối xử với nàng tốt một chút.
Đông Phương Vũ trừng mắt nhìn nàng, “Không sao chứ?”
Nghe nói, nàng với bước vào Hàn gia không bao lâu, chịu mọi ủy khuất.
Lương Ngọc Phượng làm như không quan tâm nhún nhún
vai, “Không sao cả, tốt lắm.”
Nàng từng nói, nàng muốn một cây thượng phẩm dương chi
bạch ngọc trâm, đến nay hắn vẫn nhớ rõ, chưa bao giờ quên.
Màn đêm buông xuống, lạnh như nước.
Đông Phương Vũ đứng trước cửa sổ, trong tay cầm một
đôi ngọc trâm, hình ảnh từng cái nhăn mày của nàng, nụ cười nàng hiện rõ lên
trước mắt.
“Lãnh đại ca.” Khỏi phải nói, nhất định là ma nữ công
chúa Nhập Họa kia.
Đông Phương Vũ bất đắc dĩ trợn mắt, “Công chúa, cô tới
làm gì?” Lần trước nói muốn ngủ cùng hắn, suýt nữa dọa hắn hồn bay phách lạc.
“Người ta đến gặp huynh.” Đôi mắt nàng khẽ liếc đến
đôi ngọc trâm đang cầm trên tay hắn, “Lãnh đại ca, thật là đẹp nha.”
Đông Phương Vũ trừng mắt nhìn nàng, sau đó đưa nàng
một cây. Hắn thực sự quá hiểu Nhập Họa này, đoán chách vật này nàng nhất định
phải nhận được, nếu không chiếm được ngọc trâm, nhất định sẽ vĩnh viễn quấn lấy
hắn. Dù sao cũng có một đôi, cho nàng một cây cũng còn một cây.
“Lãnh ca ca, huynh thật tốt.” Nhập Họa hưng phấn cầm ngọc
trâm, chuẩn bị nhảy bổ vào người hắn. Đông Phương Vũ một phát túm lấy y phục,
đẩy nàng văng sang một bên.
Phương Chấn Hiên anh tuấn tiêu sái không chỉ bị phế võ
công còn bị hủy dung mạo. Phương lão gia từ sau khi biết chuyện này, cư nhiên
rất không có chí khí ngất xỉu. Cho tới bây giờ, những người biết chuyện này chỉ
có Bạch Mạn Điệp, Phương Kình, Phương Hãn, còn Phương phu nhu to mồm kia một
chút tin tức cũng không hay không biết.
Phương Kình rất đau lòng cũng chỉ có thể âm thầm tìm
kiếm dược liệu trân quý và thỉnh thần y. Về phần nhi tử rốt cuộc thế nào lại ra
nông nổi này, hắn một chút cũng không biết, chỉ mơ hồ nghe nói có liên quan tới
Đỗ Thanh Sương, còn cụ thể thế nào thì không được rõ.
Tính tình nhi tử táo bạo khác thường, động một chút là
lại nổi giận, ngoại trừ Phương Hãn cùng Bạch Mạn Điệp, không ai dám tới gần hắn
ba bước. Thái độ của Phương Chấn Hiên đối với Bạch Mạn Điệp ngâm ngâm mà hắn
yêu quý thập phần khó chịu, mở miệng không nói được một câu dễ nghe, mà nàng
thì lại ngoan ngoãn hầu hắn vui vẻ. Phương lão gia càng nghĩ càng thấy chuyện
này bất thường, quyết định nói chuyện cùng Bạch Mạn Điệp.
“Cô nương, cô cùng khuyển tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?” Đương đường là Vô Ảnh La Sát lại cam tâm hầu hạ con hắn, làm đủ mọi việc
nặng nhọc cũng không một câu oán hận, mà tiểu tử kia cư nhiên không biết thế
nào là cảm kích. Tên đó trước nay đối với nàng luôn khăng khăng một mực, sao
đột nhiên lại thay đổi thế này?
Bạch Mạn Điệp trầm mặc một hơi, chậm rãi nói, “Ta
thiếu nợ hắn.” Nàng thiếu hắn rất nhiều, nhiều đến không trả nổi.
Phương Kình nghi hoặc, nàng thiếu hắn cái gì?
“Hắn ra nông nổi như ngày hôm nay, hoàn toàn tại vì
ta.”
Phương Kình dù sao cũng từng gặp qua vô số người, sớm
đã cảm giác thấy có chuyện gì, lúc nàng tự mình nói ra, hắn cũng không quá mức
kinh ngạc.
“Có thể kể lại hay không?”
Bạch Mạn Điệp giương mắt, nhìn hắn một hồi lâu,
“Được.” Nàng thừa nhận nàng không thích lão gia này, thế nhưng hắn rất yêu nhi
tử. Làm phụ thân, có quyền được nói chuyện nhi tử mình.
Vì vậy, nàng đem sự tình tóm tắt kể một lần, nói đến
lúc Phương Chấn Hiên vì nàng hủy dung, tự phế võ công, lông mi nàng giật giật,
một giọt nước mắt trong suốt lăn ra. Tuy rằng sự tình đã qua hơn một tháng,
nhưng mỗi khi nàng nhớ lại buổi tối hôm đó, vẫn còn rất đau lòng.
Phương Kình sau khi nghe xong, trầm mặc một lúc lâu,
thở dài một tiếng, “Ai, hài tử Thanh Sương này thật sự quá cực đoan rồi…” Hắn
đã nhìn Đỗ Thanh Sương từ nhỏ lớn lên, thật không ngờ, hài tử hắn trông thấy từ
nhỏ, cư nhiên lại hủy hoại con hắn.
Có thể, hắn chính là đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện.
Nếu không phải hắn dung túng hai nữ nhân họ Đỗ kia, có thể sẽ không xảy ra bi
kịch của ngày hôm nay.
Chấn Hiên sớm đã làm ra thái độ không thích Đỗ Thanh
Sương, là hắn vẫn không để ý đến cảm nhận của con mình, luôn muốn tác hợp. Là
do hắn tận lực tác hợp, cho Đỗ Thanh Sương hi vọng, để rồi khi hi vọng tan
biến, Đỗ Thanh Sương mới không chịu nổi đả kích mà hủy hoại Chấn Hiên.
Nói với hắn những điều này, không còn nghi ngờ gì,
chính là một đả kích nghiêm trọng. Phương Kình vỗ trán, trong nháy mắt, tựa hồ
đã già đi rất nhiều.
Bạch Mạn Điệp trong lòng đau xót, khóc thút thít nói,
“Bá phụ, cứ trách ta đi, đều do ta không tốt.”
Phương Kình vô lực xua tay, “Không trách cô, có trách
là phải trách ta, tất cả đều là lỗi của ta.”
“Ta căn bản không nên xuất hiện, không nên xuất hiện,
nếu không vì sự xuất hiện của ta, Chấn Hiên sẽ không biến thành như vậy.” Nếu
không phải gặp nàng, sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
“Không liên quan tới cô, tình cảm căn bản là vô phương
miễn cưỡng.” Hắn là người từng trải, đương nhiên so với bọn thanh niên hiểu
biết nhiều hơn.
“Đều là lỗi của ta.” Rõ ràng biết không phải lỗi của
mình, nhưng nàng không thể không tự trách.
“Biết là lỗi của cô sao?” Cánh cửa đột nhiên bị đẩy
ra, Phương Chấn Hiên đang đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn nàng.
“Chấn Hiên?” Phương Kình không ngờ rằng Phương Chấn
Hiên đột nhiên xuất hiện, không khỏi có chút kinh ngạc.
Bạch Mạn Điệp gục đầu xuống, “Là ta sai.”
“Cô nghĩ nên báo đáp thế nào?” Phương Chấn Hiên bình
tĩnh hỏi.
Bạch Mạn Điệp cúi đầu không dám nhìn hắn, “Ngươi nói
đi?” Hắn rốt cuộc đưa ra điều kiện gì? Nàng có thể làm được không?
Phương Chấn Hiên ngẩng đầu, nói giọng châm biếm, “Gả
cho ta, cả đời ở bên cạnh ta.” Đây vẫn luôn là mong muốn của hắn.
Bạch Mạn Điệp há mồm, nhỏ giọng nói, “Ta…” Ta không
làm được, Bạch Mạn Điệp suýt nữa nói ra suy nghĩ trong lòng. Nàng có thể vì hắn
làm tất cả mọi chuyện, cũng không thể gả cho hắn a, nàng căn bản là không yêu
hắn. Nếu như nàng ở bên cạnh hắn, Đông Phương Vũ làm sao bây giờ? Hắn cũng yêu
nàng, nàng không thể tổn thương hắn.
Nếu không tổn thương Đông Phương Vũ, tất nhiên phải
tổn thương Phương Chấn Hiên, lẽ nào nàng phải tổn thương một trong hai người họ
sao?
Phương Chấn Hiên cười nhạt, “Không làm được? Cô nói
muốn báo đáp ta, nhưng rốt cuộc không làm được, nếu như làm không được, lập tức
biến đi, ta không cần cách báo đáp nào khác.”
“Phương đại ca…” Bạch Mạn Điệp khó xử.
“Chấp nhận hay không là tùy cô.” Phương Chấn Hiên liếc
mắt nhìn nàng, phẩy tay áo bỏ đi.
Bạch Mạn Điệp ngây ngốc đứng tại chỗ đó, không biết
nên làm thế nào mới phải. Hắn muốn nàng lấy hắn, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, nàng
cũng muốn như vậy, thế nhưng nàng làm không được a.
“Cô nương…” Phương Kình trầm giọng nói, “Cô chấp nhận
đi. Ta biết như vậy là không công bằng với cô, nhưng ta không đành lòng nhìn
nhi tử càng lúc càng tuyệt vọng, van xin cô.” Từ sau khi thụ thương, hắn hoàn
toàn thay đổi, chán nản tới cực độ.
“Bá phụ…”
“Cô nương, ta van xin cô.” Nàng chính là Vô Ảnh La Sát
mà người trên giang hồ vừa nghe danh đã sợ mất hồn mất vía, hắn vẫn cho rằng
nàng không có gì tốt đẹp. Thế nhưng một tháng vừa qua, nàng giống như một hiền
thê đang tận tâm tận lực hầu hạ Phương Chấn Hiên, hắn nhìn thấy, thập phần cảm
động. Nàng chính là nhân vật đứng nhất nhì trên giang hồ, nhưng bởi vì một sai
lầm không phải do mình mà từ bỏ tâm thái, từ bỏ tôn nghiêm, một nữ tử chí tình
chí nghĩa như vậy, thế giang hiếm có a. Nữ tử thế này, có đủ tư cách làm dâu
Phương gia.
Dù sao vẫn tốt hơn Đỗ Thanh Sương tự cao tự đại kia,
thực sự càng không thích hợp làm thê tử. Tuy rằng trước đây nàng nói là thê tử
của Sáo Ngọc Công Tử, nhưng cũng không thấy nàng búi tóc.
Đối mặt với ánh mắt cầu xin của Phương Kình, Bạch Mạn
Điệp không thể nói lời cự tuyệt.
“Cô nương, van xin cô. Chỉ cần cô gả cho nhi tử,
Phương gia ta tuyệt đối không bạc đãi cô. Ta van cô, cô cũng không muốn thấy
nhi tử tiếp tục như vậy chứ?”
Bạch Mạn Điệp hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, “Ta
nguyện ý.” Câu “ta nguyện ý” này đồng nghĩa với việc phủ định quá khứ của nàng,
phủ định tình cảm của nàng với Đông Phương Vũ, phủ định mục đích ở lại cổ đại
của nàng. Chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng nàng phải dùng hết dũng khí, ba chữ này
thật sự nghiêm trọng a.
“Đa tạ cô nương.” Phương Kình mừng rỡ, “Cô nương, ta
gọi cô Ngâm Ngâm nhé, như vậy thân thiết hơn.” Ở chung với nhau một tháng,
không chỉ mình nhi tử thích, cả hắn cũng thích vị cô nương này.
“Nhưng mà… còn hôn sự với Vân gia.” Như vậy không công
bằng với Vân Băng Tâm tiểu thư a.
“Cô yên tâm, ta sẽ đi xử lý.” Vì nhi tử, hắn không thể
làm gì khác hơn là không nể mặt.
“Ừm, không còn việc gì thì ta đi trước.” Nàng đờ đẫn
xoay người, giống như một con rối không có sinh khí.
*
Bạch Mạn Điệp rời khỏi thư phòng, cảm thấy rất lạnh.
Nàng phải gả cho Phương Chấn Hiên, không còn bao lâu nữa, nàng sẽ là Phương phu
nhân. Nàng không yêu hắn, tuyệt đối không yêu hắn, thế nhưng nàng phải bên cạnh
hắn suốt đời. Nàng làm sai rồi sao? Nàng phải dùng tới phương thức này mới có
thể báo đáp thâm tình của hắn?
Phương Chấn Hiên yêu nàng, có thể đánh đổi mọi thứ để
yêu nàng.
Nàng nhìn bóng cây in trên mặt đất, làm ra một tư thế
quyết định. Tất cả mọi thứ, từ sự kiện đó về sau, đều trở thành quá khứ của
nàng. Nếu phải tổn thương một người, chi bằng sớm đưa ra quyết định.
Bạch Mạn Điệp nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọt
từ khóe mắt rơi ra.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ.
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Thử tình khả đãi thành truy ức.
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên. (2)
Xin lỗi, kiếp này là muội phụ huynh, thế nhưng lòng
muội đối với huynh, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Thương hải tang điền, thử
tình bất du. (3). Nếu có kiếp sau, huynh nhất định phải bảo vệ muội chu toàn.
(2) Đây là 4 câu cuối
trong bài “Cẩm sắt”.
(3) Thương hải tang
điền, thử tình bất du:
+ Thương hải tang điền:
Trong đó, Tang: cây dâu, Điền: ruộng, Thương: màu xanh, Hải: biển.
Thương hải tang điền là
nói tắt của câu Hán văn: Tang điền biến vi thương hải, nghĩa là: ruộng dâu biến
thành màu xanh.
Còn có câu: Sơn hà cải
chuyển, thương hải tang điền.
Ý nói: Cảnh đời luôn
biến đổi, không có gì gọi là vĩnh viễn vững bền.
+Thử tình bất du: tình
này không thay đổi.
Ý của cả hai câu trên
gộp lại tức là: dù thế sự có biến hóa vô thường, tình cảm này không hề thay
đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...