Tàn Bạo Khốc Nương Tử

“Muội tìm được cái này.” Diệp Lăng Tương nói xong nhỏ
giọng, đem một chiếc hoa đặt ở trên bàn, cố ý đẩy tới trước mặt Đông Phương Vũ.
Đây là hoa tai của Bạch Mạn Điệp, tuyệt đối không nhìn lầm. Đang yên đang lành
sao lại rớt hoa tai? Nhất định là đã xảy ra chuyện.

“Trên núi có rụng rất nhiều lá, hẳn là mới rụng hôm
qua, cũng cùng thời gian đại tẩu đi lên núi.” Lãnh Tuyệt Cuồng cũng tỏ ra lo
lắng. Hắn cùng nữ nhân họ Bạch kia quan hệ không được tốt cho lắm. Thế nhưng
tất cả mọi người đều lo lắng, hắn cũng lo lắng theo. Hắn tuyệt đối không quên
được Diệp Lăng Tương ở trên núi khóc rất dữ dội, dù hắn không lo lắng cũng phải
làm bộ lo, nếu không Diệp Lăng Tương sẽ đánh chết hắn.

“Có một cành cây bị giẫm lên, cũng có dấu hiệu bị kiếm
khí chặt đứt, có thể xuất kiếm khí mạnh như vậy, nhất định là đại tỷ.” Diệp
Lăng Tương cùng Lãnh Tuyệt Cuồng phát hiện ra “hiện trường thứ nhất”, nàng lập
tức kể lại kỹ càng.

“Còn có cái này.” Lãnh Tuyệt Cuồng đem ba cây mai ngân
châm đặt ở trên bàn, bất chấp nguy cơ đại ca hắn có thể nổi trận lôi đình,

“Cái này…” Vô Danh nhìn ngân châm, chỉ cảm thấy rất
quen mắt. Đem ngân châm đặt trong lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát.

Đông Phương Vũ cũng cầm lấy một cây, dị thường lãnh
tĩnh. Tiểu Điệp không cần ám khí, ngân châm chách chắn do đối thủ lưu lại. Rốt
cuộc là ai bắt nàng? Tại sao lại muốn bắt? Bạch Mạn Điệp trước đây làm nhiều
việc ác, thế nhưng nàng cơ bản không có cừu gia, bởi vì ai chọc tới nàng đều bị
diệt cả nhà. Cho dù có người thân hay bằng hữu muốn báo thù cũng không dám tìm
nàng.

“Đây là cái gì? Đệ sẽ cho Thanh Long đi điều tra.”
Quân Tùy Phong cầm lấy một cây. Nếu tất cả mọi người đều không nhận ra thứ này,
chỉ có thể thăm dò xem đây là ám khí chuyên dùng của ai.

“Không cần.” Đông Phương Vũ lãnh tĩnh nhíu mi, “Đây là
ngân châm chuyên dùng của Quỷ Y.” Hắn từng bị Quỷ Y dùng ngân châm dả thương.

“Lão tử kia sao lại tới đây?” Vô Danh kêu lên, hai
người kết thù kết oán đã vài ba chục năm, lão nhân kia không đến nỗi đem thù
oán đổ lên đầu thê tử của đồ đệ hắn chứ?

Thủy Tịch Linh từ trong tay Đông Phương Vũ tiếp nhận
ngân châm, ngửi nhẹ, “Đây là một loại mê dược rất lợi hại, người trúng phải sẽ
hôn mê ba ngày ba đêm, nhưng không tổn hại thân thể.”

“Nếu là mê dược, Quỷ Y nhất định muốn bắt sống, hẳn sẽ
không tổn hại đại tỷ.” Diệp Lăng Tương đưa ra kết luận.

“Ta không biết tại sao Tiểu Điệp lại có dính dáng tới
Quỷ Y, ba năm trước, Quỷ Y đích thực dùng ba năm sinh tử đối phó Tiểu Điệp.”
Tiểu hồ điệp thì chạy, còn hắn ở lại làm vật hi sinh. Độc trên người hắn
vừa giải, Quỷ Y lại chạy đến gây rối, dường như Quỷ Y chuyên môn muốn cùng họ
đối địch.

“Quỷ Y tại sao lại tới nơi này?” Không phải chuyên tới
báo thù chứ?

“Đại ca, độc trên người huynh đã giải, hay là hạ sơn
trước đi. Đại tẩu đang hôn mê, dù là bị ai bắt cũng mang theo không tiện, Thiên
Cơ các nhất định có thể tra ra.”

Đông Phương Vũ đáp ứng một tiếng, trên mặt không nhìn
ra bất cứ thái độ gì.

Bạch Mạn Điệp mất tích, hắn sốt ruột, nhưng không mất
đi lý trí. Càng vào thời điểm này thì càng phải lãnh tĩnh.

Sau khi từ biệt Vô Danh, mọi người lập tức hạ sơn.
Được lợi nhất, đương nhiên là Lưu Ly và Phỉ Thúy. Lưu Ly đường đường chính
chính tới ở tại Thương Mang sơn trang, trở thành nhị quản gia. Lý tổng quản lâu
nay phải quản lý chuyện làm ăn, gia sự hiển nhiên là không ai quản, thân là
thiếp thân nha hoàn của nữ chủ nhân nơi này, từ nhỏ cùng chủ tử lớn lên bên
nhau có thể quản gia sự. Đông Phương Vũ an bài như vậy cũng là có dụng ý lót
đường cho một ngày nào đó Tiểu Điệp cần phải quản lý chuyện của Thương Mang sơn
trang. Nàng trời sinh tính tình lơ đãng, không thích quản lý những chuyện loạn
thất bát nhao thế này. Đến lúc đó có Lưu Ly hỗ trợ, nàng có thể tương đối dễ
chịu.

Nhắc tới mấy tháng trước, Thủy Tịch Linh lẻn vào Thiên
Cơ các, “nhìn trộm Thiên Cơ bí lục”, bị bắt tại chỗ. Ai cũng nói các chủ phong
lưu đối với nàng nảy sinh hứng thú, nhưng đến cuối cùng, các chủ cư nhiên bỏ
chạy. Quanh đi quẩn lại một vòng, hai người cùng nhau trở về. Thế nhưng, thân
phận Thủy Tịch Linh đã từ “tiểu thâu” biến thành phu nhân.

Ngay khi Quân Tùy Phong trịnh trọng tuyên bố thân phận
của Thủy Tịch Linh, lập tức đổi lại một trận thất thanh. Sau này gặp phu nhân
tốt nhất cứ đi đường vòng, nếu không chính là muốn cho nàng hạ độc.


Phỉ Thúy được thế “nước lên đẩy thuyền”, lập tức trở
thành đại phu đại phu chuyên chúc cho Thiên Cơ các, nha hoàn này còn chuyện
phải làm, hơn nữa có nữ tỳ hầu hạ, nghiễm nhiên trở thành một trong những người
lãnh đạo cấp cao. Chủ ý này là của Thủy Tịch Linh, nha đầu kia theo nàng đã
nhiều năm, độc thuật, y thuật của nàng cũng học được hơn phân nửa, tuyệt đối
cũng được cho là một thần y, chỉ là bị nàng là thiên hạ đệ nhất áp chế, không
được trở mình. Hôm nay nàng đã trở thành thê tử người khác, nên cho nha đầu kia
một chỗ để phát triển.

Tuyệt Tình cư là nơi ở của thiên hạ đệ nhất sát thủ,
sát khí quá nặng, không thích hợp với phụ nữ mang thai nên Diệp Lăng Tương
quang minh chính đại đến ở tại Thiên Cơ các, chờ Vô Tranh Sơn Trang xây xong
lại tính tiếp. Sau khi an bài thỏa đáng nhiệm vụ đi tìm Bạch Mạn Điệp, Quân Tùy
Phong lập tức phát huy công dụng ba tấc lưỡi của mình, dự định thuyết phục ba
người Lãnh Tuyệt Cuồng vào Thiên Cơ các. Mật thám là một công việc nguy hiểm,
nhiều lúc cần thâm nhập địch doanh, để tránh phiền phức, dịch dung là điều
thiết yếu. Trong Thiên Cơ các có đủ loại nhân tài, duy chỉ thiếu một vị dịch
dung cao thủ xuất thần nhập hóa. Người trên giang hồ ai cũng biết một chút
thuật dịch dung, nếu phải đối mặt với những nhân vật lợi hại, tốt nhất là nhờ
cao thủ cải trang. Quân Tùy Phong đem mục tiêu đó đặt lên người Diệp Lăng Tương
cùng Tiểu Sai, thuật dịch dung của Thanh Long đường chủ cũng coi như lợi hại,
nhưng nếu so với hai người thì vẫn còn kém xa. Nhất là Tiểu Sai, rất cần được
khai thác, đường đường là Thiên Cơ các Thanh Long đường chủ mà còn kém xa thì
không phải kẻ đầu đường xó chợ, làm nha hoàn thực sự đáng tiếc.

Trải qua vài ngày được Quân Tùy Phong khuyên bảo, Diệp
Lăng Tương cùng Tiểu Sai quyết định đến Thiên Cơ các cộng tác. Công việc chủ
yếu đương nhiên là dịch dung, dĩ nhiên, nếu có nhiệm vụ quan trọng gì cũng cần
hai người đích thân xuất mã. Nên mới nói công việc của hai người thực sự rất
nhẹ nhàng, hơn nữa tuyệt đối là được lãnh đạo đãi ngộ.

Cuối cùng, Quân Tùy Phong càng muốn nhắm tới Lãnh
Tuyệt Cuồng hơn. Muốn khuyên hắn tới Thiên Cơ các làm Chu Tước đường chủ. Tiểu
Chu Tước đã thành thân, dự định từ chức. Hắn đường đường là thiên hạ đệ nhất
sát thủ, công phu trèo tường cùng theo dõi nhất định là đệ nhất, cực kỳ thích
hợp với nhiệm vụ theo dõi của Chu Tước đường chủ. Đối phó với những nhiệm vụ
quan trọng, đương nhiên là giao cho Chu Tước đường, cứ như vậy, phu thê bọn họ
có thể ở chung một chỗ. Quân Tùy Phong đi theo nói nửa ngày, một câu trả lời
của Lãnh Tuyệt Cuồng “Đệ muốn thoái ẩn giang hồ, sống những ngày bình thản,
thỉnh nhị ca nhanh chóng xây dựng Vô Tranh Sơn Trang” đã tức khách khiến Quân
Tùy Phong không còn gì để nói. Lãnh đạo cấp cao cũng không phải dễ làm a, vì
khai thác một nhân tài ưu tứ, lãng phí cả một đống nước bọt, vậy mà ai kia lại
không chút cảm kích. Không lừa được tam đệ, đành phải đi lừa đại tẩu vậy, đại
tẩu tương đối dễ lừa, hơn nữa võ công so với tam đệ còn cao.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, giữa lúc hắn đang
phiền não không biết để ai tiếp nhận vị trí Chu Tước đường chủ, Chu Tước đường
chủ cư nhiên trở về. Không cần phải hỏi, đương nhiên là tới từ chức. Nàng đã
trình đơn từ chức n lần rồi, hắn vẫn không đồng ý, hiện tại người ta đã tìm tới
cửa, hắn có thể làm gì bây giờ?

“Nhị sư huynh.” Người chưa tới cửa, thanh âm của Chu
Tước đường chủ Lương Ngọc Phượng – Hàn phu nhân đã nhẹ nhàng bay tới.

Thấy không, một mỹ nữ toàn thân đỏ rực đang nhảy nhào
lên người Quân Tùy Phong, “Nhị sư huynh, muội nhớ huynh.” Người Lương Ngọc
Phượng sợ nhất chính là đại sư huynh Đông Phương Vũ, chỉ cần một ánh mắt của
hắn, nàng lập tức không dám nói lời nào. Nàng kính đại sư huynh như thiên thần,
không dám vượt quá giới hạn, ở trước mặt hắn, nàng vẫn chỉ như một con rùa rút
đầu. Nhất là ngày trước nàng dám bất kính với sư phụ, bị phạt làm nha hoàn cho
đại sư huynh, thực sự rất thảm a. Nếu như có thể lựa chọn, nàng thà là chịu
ngồi tù chứ không muốn làm nha hoàn cho đại sư huynh. Nhưng nàng biết, không có
khả năng. Sư phụ biết nàng sợ đại sư huynh, cố ý để nàng ở bên cạnh hắn. Vừa để
tôi luyện thân hắn, vừa để tôi luyện lòng nàng. Làm nha hoàn cho hắn một năm,
nàng càng thêm sợ hắn. Vừa nhớ tới ánh mắt của đại sư huynh, nàng lập tức muốn
khóc. Thế nhưng, khi đứng trước mặt nhị sư huynh kiêm người lãnh đạo, nàng to
gan lớn mật, hai người bình thường hay nháo loạn với nhau. Đều là sư huynh,
khác biệt thật lớn a.

Thủy Tịch Linh thoáng thấy Lương Ngọc Phượng đang ở
trên người Quân Tùy Phong, cử chỉ thân mật, nàng nhẹ nhàng chải tóc, ngón tay
ngọc bắn ra, thuận tiện phất tay áo một cái. Động tác của nàng rất tự nhiên,
thoạt nhìn vô cùng bình thường.

Chú ý tới sách mặt bất hảo của Thủy Tịch Linh, Quân
Tùy Phong lập tức đẩy Lương Ngọc Phượng ra, “Ngọc Phượng, buông ra.”

Lương Ngọc Phượng vẫn như cũ bám lấy Quân Tùy Phong,
“Nhị sư huynh a, muội nhớ huynh mà. Huynh không biết muội cực khổ thế nào đâu,
hoàng đế tiểu tử kia mời muội đi điều tra…” Lương Ngọc Phượng vừa thấy xung
quanh có nhiều người như vậy, lập tức câm miệng, đó là chuyện cơ mật của triều
đình, không được ăn nói lung tung.

“Buông ra.” Quân Tùy Phong vừa nói vừa đẩy nàng.

Lương Ngọc Phượng trừng hắn một cái, ánh mắt rơi vào
người Lãnh Tuyệt Cuồng, mừng quá kêu lên, “Lãnh đại ca, đã lâu không gặp. Được
rồi, dạo này thế nào sao lại không dùng bồ câu đưa tin cho muội?” Tuy Lãnh

Tuyệt Cuồng không phải sư huynh nàng, nhưng quan hệ hai người cũng như huynh muội.
Khi nàng còn nhỏ đã cùng hắn ở chung một chỗ, tự nhiên không quá kiêng kỵ.

Lãnh Tuyệt Cuồng thản nhiên nói, “Không dám làm
phiền.”

Lương Ngọc Phượng tùy tiện xua tay, “Quan hệ của chúng
ta như vậy, huynh khách khí làm gì?”

Như vậy? Là như thế nào a? Sách mặt Diệp Lăng Tương
lập tức trở nên khó chịu, thở phì phì ngồi một bên.

“Muội công việc bề bộn, ta không muốn lại làm phiền.”
Mỗi lần Lãnh Tuyệt Cuồng tìm không được “nạn nhân” đều do Lương Ngọc Phượng hỗ
trợ.

Phỉ Thúy cùng Tiểu Sai liếc nhìn nhau một cái, Phỉ
Thúy gật đầu, đi tới bí mật hạ một chút bột phấn trên người Lương Ngọc Phượng,
rồi đi tới bên cạnh Thủy Tịch Linh. Khi đi qua người nàng, Phỉ Thúy môi hơi
giật giật. Thủy Tịch Linh lạnh lùng nhìn nàng, làm như không thấy gì hết.

“Ngọc Phượng, vị này chính là nhị tẩu của muội.” Quân
Tùy Phong đưa Thủy Tịch Linh đến trước mặt nàng.

Lương Ngọc Phượng nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Nhị
tẩu khí chất xuất chúng, nhất định là tiểu thư khuê các.” Nữ tử này trên người
đích xác có một loại khí chất xuất chúng, trong ngọc trắng ngà, phong hoa tuyệt
đại. Nàng đã từng thấy qua vô số tiểu thư khuê các, không có ai được xuất sách
thế này.

Thủy Tịch Linh vẫn lãnh đạm như thường, nhìn không ra
được một chút cảm xúc, “Chu Tước cô nương quá khen.” A, tiểu thư khuê các? Nàng
từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, từng sống đầu đường xó chợ, nếu không nhờ sư phụ, nàng
đã sớm phơi thây đầu đường.

“Vị này nhất định là tam tẩu tử?” Lương Ngọc Phượng
cười hề hề lén đánh giá Diệp Lăng Tương.

“Ừ.” Diệp Lăng Tương không để ý tới nàng, là Lãnh Tuyệt
Cuồng phải trả lời thay.

“Hai vị tẩu tử xinh đẹp như hoa, chả trách có thể
chiếm giữ trái tim của nhị vị ca ca.” Lương Ngọc Phượng có chút hả hê, “Chỉ có
đại tẩu là quá thảm.” Bái đường xong lập tức bị bỏ ở nhà.

Dám nói xấu tiểu thư nhà nàng? Phỉ Thúy hé miệng, lơ
đãng giật giật.

Đại tẩu mà thảm sao? Là đại ca thảm thì có. Đại tẩu
chỉ biết gây rách rối, bất hạnh nhất chính là đại ca. Lãnh Tuyệt Cuồng cùng
Quân Tùy Phong rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau.

Lương Ngọc Phượng liên tục nhìn Diệp Lăng Tương, lẩm bẩm
nói, “Kỳ quái, nhìn trang phục của tam tẩu sau cứ thấy giống Thiên Diệp Tu La.”
Trên người toàn là ti đái.

“Thất lễ, cô nương ta chính là Thiên Diện Tu La.” Lãnh
phu nhân đối với nàng một chút hảo cảm cũng không có, dám ở trước mặt các nàng
thân mật với lão công, lâu lâu còn ôm một cái, lại còn dám nói xấu sau lưng đại
tỷ, có hảo cảm mới là lạ.

Lương Ngọc Phượng kinh ngạc há mồm, “Tẩu… chính là một
trong ba nữ nhân lợi hại nhất giang hồ.” Kỳ thực có rất nhiều nữ nhân lén sùng
bái tam la sát, nàng cũng là một trong số đó.

“Đúng vậy.” Câu trả lời này của Diệp Lăng Tương phải
nói là bất hảo.

Lương Ngọc Phượng hưng phấn hỏi, “Thiên Diện Tu La cô
nương, nghe nói thuật dịch dung của tẩu không chỉ thay đổi được dung mạo, ngay
cả vóc dáng cũng có thể thay đổi theo. Thậm chí tẩu có thể biến thành tiểu hài
tử, có đúng vậy không?” Nàng đã từng luyện qua Súc Cốt Công, đương nhiên có thể
nhỏ lại. Thuật dịch dung cao thủ, có thể nhỏ lại cũng không phải kì quái.

Diệp Lăng Tương lạnh lùng nhìn nàng, “Có cần ta đem cô
biến thành hạt gai không?” Nàng thình lình nói ra một câu, khiến tất cả mọi
người đều cười rộ lên.

Lương Ngọc Phượng xấu hổ cúi đầu, “Cô nương, ta chỉ
hiếu kỳ thôi mà.” Lương Ngọc Phượng mười bảy tuổi đã vào Thiên Cơ các làm Chu
Tước đường chủ, kinh nghiệm không giống nhau, đương nhiên có thể nhìn ra địch ý
của Diệp Lăng Tương với mình. Diệp Lăng Tương là thần tượng của nàng, lại còn
là tam tẩu tử, dù nàng có hơi quá đáng, Lương Ngọc Phượng cũng không dám so đo.


Quân Tùy Phong nhìn thấy bầu không khí không được tốt
lắm, vội ngắt lời, “Ngọc Phượng, muội quay về đây làm gì.”

“Muội đã nói nhiều lần rồi, thỉnh huynh tìm người kế
nhiệm chức vị Chu Tước đường chủ.” Quả nhiên là vậy.

Quân Tùy Phong xuy tay, “Tạm thời không có.”

Lương Ngọc Phượng tùy tiện ngồi xuống, tựa người trên
ghế, “Quên đi, hiện tại không cần gấp.”

“Tại sao?”

“Bởi vì muội đang làm việc cho hoàng thượng, mà chuyện
này hắn muốn chính muội điều tra.” Nàng vô duyên vô cớ có hai thân phận, trở
thành mật thám triều đình.

“Còn thiên hạ đệ nhất thần bộ Hàn Phi của muội đâu
rồi?” Chu Tước đường chủ phối với thiên hạ đệ nhất thần bộ, quả nhiên tuyệt
phối.

“Đang ở chỗ đại sư huynh.”

Quân Tùy Phong tự tiếu phi tiếu, “Không muốn gặp đại
sư huynh sao?”

Lương Ngọc Phượng bị một trận lạnh run, “Tha cho muội
đi.” Bởi vì nàng phạm sai, đại sư huynh vẫn đang ghi hận trong lòng, nàng sẽ
không ngốc đến nỗi ra làm bia đỡ đạn. Nếu không có sư phụ, đại sư huynh không
biết biến thành cái dạng gì. Cho nên trong các sư huynh muội, đại sư huynh đối
với sư phụ là tôn kính nhất. Sư phụ võ công hoàn toàn biến mất, huống hồ thể
trạng lại không được tốt, nàng cư nhiên đi hạ độc sư phụ, khó trách đại sư
huynh không tha thứ cho nàng. Nàng biết sai rồi, đến thâm sơn hái thuốc cho sư
phụ, còn suýt chút nữa mất mạng.

“Đáng đời.” Quân Tùy Phong hừ một cái. Đông
Phương Vũ nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, Hàn Phi cư nhiên tìm tới Thương Mang
sơn. Tuy rằng bọn họ khá thân thuộc, nhưng hắn cũng không nói với Hàn Phi hắn ở
tại chỗ này, Hàn Phi thế nào lại tìm được? Hơn nữa tìm tới đây làm gì? Không
phải muốn bắt hắn chứ?

Sau khi cho tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ còn Lưu
Ly ở lại, Đông Phương Vũ thản nhiên hỏi, “Hàn đại thần bộ, ngươi tới đây làm
gì?” Chế giễu lẫn nhau luôn luôn là lạc thú của hai người họ.

“Tìm ngươi a.” Hàn Phi trả lời rất hiển nhiên.

“Chuyện gì.”

Hàn Phi tựa người trên ghế, lười nhác liếc nhìn Lưu
Ly, “Sáo Ngọc Công Tử, nàng là ai?” Nha đầu tâm phúc? Vấn đề quan trọng thế này
có thể cho nàng nghe?

Hàn phi cười cười, “Là hồng nhan tri kỷ? Tiểu hồ điệp
lần trước đâu rồi?”

Lưu Ly lườm hắn một cái, “Hàn bộ đầu, thỉnh tự trọng.
Đây là chuyện riêng của công tử nhà ta, không tiện tiết lộ.” Lưu Ly có đôi khi
háo sách, cũng có khi ngu ngốc, thế nhưng háo sách cùng ngu ngốc chỉ thể hiện
trong nhà, còn với người ngoài, nàng thật sự vững vàng thành thục.

“Lão đệ, có dũng khí nói chuyện với ta như vậy, nhất
định là nữ nhân của ngươi.”

Lưu Ly hừ lạnh, “Từ khi nào mà thiên hạ đệ nhất thần
bộ trở thành bà tám vậy.”

“Lão đệ, tìm được tiểu nha đầu này ở đâu vậy? So với
tiểu hồ điệp kia thú vị hơn đấy. Tiểu hồ điệp kia tay trói gà còn không chặt,
chỉ biết liên lụy ngươi. Còn tiểu nha đầu này hẳn có võ công, càng thích hợp.”
Tiểu nha đầu này hô hấp đều đặn, võ công không tệ. Nhìn trang phục đã biết là
người trong giang hồ, chính xác là càng hợp với hắn.

Vào thời khách này, Lưu Ly bắt đầu biểu hiện lòng
trung thành của mình, nghiến răng nghiến lợi, “Thỉnh Hàn bộ đầu tự trọng, tiểu
thư nhà ta võ công cao cường, dư sức đối phó với Hàn đại bộ đầu ngươi. Tiểu thư
nhà ta từng luyện qua Tẩy Tủy Kinh, nên võ công không giống người bình thường,
Hàn bộ đầu ngươi mắt kém, nhìn không ra cũng không có gì là lạ.”

Hàn Phi có chút kinh ngạc, Tẩy Tủy Kinh là một loại võ
công thượng thừa trong giới võ lâm. Phàm là người từng luyện qua, không chỉ có
thể gia tăng công lực, trị liệu nội thương, còn có thể che giấu võ công. Chỉ
cần từng luyện Tẩy Tủy Kinh, có thể đem võ công toàn bộ che giấu. Nhịp thở,
bước đi, tất cả đều như người bình thường. Tẩy Tủy Kinh là võ công bí truyền
của Hồng Nhan Cung, nàng thế nào lại từng luyện? Lẽ nào nàng là người của Hồng
Nhan Cung? Đánh chết hắn cũng không nghĩ ra nương nàng là cung chủ tiền nhiệm
của Hồng Nhan Cung.

“Ngươi là nha hoàn của tiểu hồ điệp?” Tiểu hồ điệp có
võ công sao?

Lưu Ly giương cằm, “Thiếp thân nha hoàn, võ công của ta
đều do một tay tiểu thư chỉ dạy.”

Hàn Phi tươi cười, “Lão đệ, chúc mừng a, thực sự là vơ
được bảo vật rồi.” Cứ tưởng tiểu hồ điệp kia là tiểu thư khuê các hay gì gì đó,
không ngờ cũng là người trong giang hồ.

“Đều nhờ Hàn huynh.” Nếu không phải Hàn Phi ra sức bắt
hắn, hắn cũng không có cơ hội gặp được Tiểu Điệp.

Hàn Phi cười gian trá, “Tốt, vậy hồng bao của ông mai

đâu rồi?”

“Ngươi đi chết đi.” Lưu Ly thiếu chút nữa đập bể cái
ghế.

“Tiểu nha đầu, không hiền chút nào a.”

“Đừng có chọc nàng.” Nha đầu kia cùng Tiểu Điệp đều
quái đản như nhau, có thể quản được nàng chỉ có sáu người. Bây giờ Bạch Mạn
Điệp không có ở đây, nàng không hẳn sẽ nghe lời hắn.

Hàn Phi có chút hả hê, “Vị tiểu hồ điệp kia của ngươi
rốt cuộc là ai? Chỉ là nha đầu mà đã kiêu ngạo như vậy, xem ra lão đệ ngươi
sống không thoải mái lắm.”

“Người ngươi truy đuổi ba năm, cả một cái bóng cũng
không thấy.” Hàn Phi lần này thực sự kinh ngạc, “Vô Ảnh La Sát.”

“Xem như ngươi có kiến thức.”

“Lão đệ a, Sáo Ngọc Công Tử cùng Vô Ảnh La Sát kết làm
phu phụ.”

“Đúng vậy.”

Hàn Phi đột nhiên phá lên cười, “Tuyệt, hai người các
ngươi lại ở chung một chỗ, ha ha.”

“Hàn Phi được xưng là thiên hạ đệ nhất thần bộ, tin
tức linh thông, chẳng lẽ chưa nghe qua chuyện luận võ chiêu thân ở Phương gia?”
Bây giờ tới lượt Lưu Ly chế giễu.

Hàn Phi vỗ đầu, “Giang hồ đồn đại phu nhân Sáo Ngọc
Công Tử là một trong Tam La Sát, sao ta nhất thời lại quên chứ.”

“Nói đi, chuyện gì.” Tên này tuyệt đối không tới đây
tán gẫu.

“Hoàng thượng tìm ngươi.” Hàn Phi bày ra thái độ tất
cả đều không liên quan tới mình.

“Sao?” Đông Phương Vũ ngừng một chút, “Chuyện gì?” Đã
xảy ra đại sự gì? Sao lại cần hắn đích thân xuất mã.

“Làm hộ vệ cho ngài.”

“Tiếp tục.”

“Tứ vương gia có ý đồ tạo phản, nhiều lần phái thích
khách ám sát hoàng thượng. Những thích khách này võ công cao cường, suýt nữa ám
sát thành công, nên mới mời thiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc Công Tử đến hộ vệ. Sau
khi Ngọc Phượng tìm được chứng cứ mưu phản của tứ vương gia, hoàng thượng mới
biết được.”

“Có ngươi là đủ rồi.” Hàn Phi cũng là một trong thập
đại cao thủ.

“Tứ vương gia phái thích khách mỗi lần đều hơn mười
người, ta có thể ứng phó được bao nhiêu. Thế nên, ngài muốn ta làm hộ vệ. Tốt
nhất là có cả phu nhân ngươi. Hai phu thê ngươi hợp tác, ta có thể đứng sang
một bên hóng mát.”

Đông Phương Vũ trầm mặc, không biết trả lời thế nào.
Không kể trước đây hắn đáp ứng giúp đỡ đương kim hoàng thượng, chỉ bằng, đương
kim hoàng thượng là một minh quân hiếm thấy, hắn cũng sẽ đi bảo hộ. Thế nhưng,
Tiểu Điệp của hắn mất tích… Tứ vương gia tàn bạo, nếu nắm được thiên hạ, hậu
quả khó lường. Tư tình nhi nữ, thiên hạ sinh linh, rốt cuộc nên chọn cái nào?
Hắn không phải thánh nhân, rất muốn chọn tư tình nhi nữ, thế nhưng…

“Lên đường.” Đông Phương Vũ đứng lên.

“Như vậy đi sao?” Lão huynh này không phải quá sốt ruột
chứ? Muốn mệt chết hắn à?

“Đừng nhiều lời vô ích.” Xong chuyện của hoàng thượng,
hắn còn phải đi tìm lão bà.

“Đệ muội đâu?” Vô Ảnh tiểu thư trong truyền thuyết sao
lại không thấy đâu cả? Mang theo nàng đảm bảo tuyệt đối an toàn.

“Mất tích rồi.”

Hả, mất tích? Sao lại mất tích?

“Đại cô gia, ngài đi nhanh đi. Tiểu thư chúng ta nổi
danh trượng nghĩa, sẽ không trách ngài.” Lưu Ly dường như nhìn ra được điều
Đông Phương Vũ lo lắng.

Đông Phương Vũ khẽ gật đầu, không đáp lại.

Hàn Phi gãi gãi đầu, “Không hiểu.”

“Ngươi không cần phải hiểu, lát sau xuất phát.” Rất
phức tạp, nhất thời không thể nói rõ ra được.

“Ngọc Phượng đang ở Thiên Cơ các, ta đi tìm nàng.”

“Ngọc Phượng đưa ngươi tới.” Không cần nghĩ, chách
chắn rồi.

“Đương nhiên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận