“Cánh hoa giống như hoa sen, màu hồng phấn, tổng cộng
tám cánh, chỉ có ba lá… Trời ạ, rốt cuộc là ở đâu?” Bạch Mạn Điệp đi lòng vòng
trên núi, miệng lẩm bẩm một mình. Từ khi tới cổ đại này, nàng càng ngày càng
thích lẩm bẩm, miệng cứ liên tục hoạt động, nếu nàng còn tiếp tục như vậy thì
rất có khả năng cơ thể bị rút gân.
Thương Mang sơn không có người lạ đi vào, nếu Thủy
Tịch Linh nói có Tam Diệp Liên, sao nàng tìm hoài không thấy? Kỳ quái, lẽ nào
nàng tìm không đúng chỗ sao? Không được, phải tìm, có người còn đang chờ dược
liệu của nàng.
Ai đó vận khí thực sự quá tệ a, nàng đã đi được hơn
nửa ngọn núi, toàn thân vô lực, càng lúc càng hoa mắt nhức đầu mà ngay một cái
bóng của Tam Diệp Liên cũng không thấy. Kỳ thực nàng đã đi ngang qua Tam Diệp
Liên, chỉ là không nhìn thấy mà thôi.
Rốt cuộc là ở đâu? Nàng mất hứng cử động hai vai, vẻ
mặt cầu xin, biểu tình thập phần khó xem. Không được, không thể bỏ cuộc được,
Đông Phương Vũ còn chờ dược của nàng. Nàng cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục mở to
hai mắt đi tìm.
Nếu ở sườn núi không thấy, có phải sinh trưởng ở chỗ
cao hơn không? Nàng cầm lấy một cây gậy, khập khiễng tiêu sái đi lên núi.
Một hồi lâu sau, có một vị phấn y nữ tử đang thở hổn
hển đứng trên đỉnh núi.
“Con mẹ nó, có lộn hay không, lão nương bay qua bay
lại khắp cả núi này mà ngay cả một cái bóng của Tam Diệp Liên cũng không tìm
thấy. Ra đây cho ta, các ngươi chết đâu rồi?” May mà Thương Mang sơn không cao
lắm, không tới mức thiếu oxy, cũng không phải đỉnh núi có tuyết, bằng không
nàng sẽ càng khổ cực.
“Này, nữ hài tử đừng nên nói chuyện thô lỗ như vậy.”
“Mẹ nó, ta đây bây giờ đang tức giận có được không?”
Nàng căn bản không chú ý tới ai đang nói, chỉ thuận miệng trả lời.
Người nọ thở dài, “Ai, nha đầu, ngươi bực tức cái gì?
Đã ba năm rồi, tính tình của ngươi vẫn không thay đổi được chút nào sao?”
Hắn biết nàng a? Bạch Mạn Điệp nghi hoặc, “Ngươi là
ai? Ở đâu? Ra đây mau?”
Người nọ lười nhác trả lời, “Ngẩng đầu lên.” Bởi vì
hắn đang ngồi trên cây mà.
Bạch Mạn Điệp theo bản năng ngẩng đầu lên, “Ngươi là
ai?” Không nhận ra, chưa thấy qua người ngày.
Lão đầu cười hách hách, “Vô Ảnh La Sát cô nương, không
nhận ra ta sao?” Nàng không nhận ra hắn, thế nhưng hắn nhận ra nàng.
Lão nhân kia quần áo thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, có
chút phong thái ẩn sĩ. Vẻ mặt tươi cười gian trá, bày ra khuôn mặt khô khốc phụ
trợ càng thêm nổi bật. Bởi vì đang cười, đôi mắt híp lại, ánh mắt rơi vào trên
người Bạch Mạn Điệp.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Bạch Mạn Điệp nghi hoặc, lui
ra sau vài bước, kỳ quái, lão nhân này tại sao lại biết nàng?
Quái nhân đầu tựa ở trên cay, thản nhiên nói, “Vô Ảnh
La Sát, mới đây mà đã quên lão nhân ta rồi à?” Nàng là “vật” hắn muốn nghiên
cứu, hắn đương nhiên không quên rồi.
Bạch Mạn Điệp nghiêm túc nói, “Xin lỗi, ta không nhận
ra ngươi.” Vốn là không nhận ra.
“Tiểu nha đầu, ngươi thực sự không nhận ra ta?” Quái
lão đầu vẫn híp mắt. Nha đầu kia trí nhớ có phải quá kém hay không? Ba năm
không gặp là không nhớ nổi? Hắn là lão đầu hắn lớn lên quá tệ, nên nàng mới
không nhớ rõ?
“Xin lỗi, bởi vì ta có bệnh nên mất đi trí nhớ, không
rõ các hạ là ai.”
“A?” Quái lão đầu tựa hồ có hứng thú.
“Tiền bối, vãn bối đã mất trí nhớ, thoái ẩn giang hồ,
mọi ân ân oán oán trong quá khứ không muốn nhắc nữa. Bất luận lúc trước vãn bối
cùng tiền bối có ân oán gì, thỉnh tiền bối… đừng tính toán nữa được không?”
Bạch Mạn Điệp lạnh lùng đánh giá quái lão đầu, thấy hắn cũng không phải người
tầm thường, tốt nhất là đừng nên đách tội.
Quái lão đầu cười ha hả, “Tiểu nha đầu, càng có lễ
phép nha, thế nào? Bệnh nặng lắm sao?” Thoái ẩn giang hồ? Đúng lúc có thể cho
hắn đem đi nghiên cứu.
Quái lão đầu nói khiến Bạch Mạn Điệp chấn động, hắn
làm sao biết nàng có bệnh?
Nàng hỏi, “Bệnh? Bệnh gì?”
Quái lão đầu quay lại trợn mắt, “Làm sao ta biết?”
Trước đây chỉ biết là kỳ quái, dự định tiếp cận nghiên cứu một chút, đáng tiếc
bị nàng cự tuyệt. Nha đầu kia, nói nàng có bệnh nàng lại không chịu thừa nhận,
cự tuyệt nghiên cứu trị liệu của hắn.
“Ngươi không phải nhiều lời vô ích?” Bạch Mạn Điệp bất
đắc dĩ, “Tiền bối, vãn bối còn có việc, xin cáo từ.” Lão nhân này thực sự kỳ
quái a, nàng lại đang có việc gấp, phải đi ngay.
“Nha đầu chờ một chút.” Thấy Bạch Mạn Điệp thực sự bỏ
đi, quái lão đâu vội vàng gọi nàng.
“Vãn bối cáo từ.” Nàng không quay đầu lại, đi thẳng
xuống núi.
Quái lão đầu cười hách hách, “Nha đầu kia, ba năm trước
ngươi đã rất có cá tính, ta thích. Nói cái gì cũng không thể để ngươi chết,
nhất định phải chữa khỏi cho ngươi.” Nói xong xoay người, chỉ thấy một bóng
người lóe lên, hắn lập tức xuất hiện trước mặt Bạch Mạn Điệp.
“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Mạn Điệp kinh ngạc, hắn rốt
cuộc là ai a? Khinh công cao tới đang sợ, gần như ngang ngửa với nàng.
“Tiểu nha đầu, lão nhân ta rất cô đơn a, nói chuyện
với ta đi.” Kỳ thực là muốn đem nàng về nghiên cứu. Hắn yêu độc thành si, tự
nhiên cũng yêu y thành si, trước mắt có một vật thí nghiệm sống trăm năm khó
tìm, đương nhiên phải nghiên cứu cho tốt. Ba năm trước không đem nàng về nghiên
cứu, thực sự hối hận a. Hắn đuổi theo mấy nghìn dặm, thậm chí đuổi tới hoàng
cung. Nếu không phải giữa chừng xuất hiện cái gì Sáo Ngọc Công Tử, hắn đã bắt
được nàng rồi, thậm chí còn chữa khỏi bệnh trên người nàng.
“Vãn bối còn có việc, thứ lỗi không thể phụng bồi. Nếu
tiền bối thực sự muốn ta bồi, xin chờ lúc vãn bối rảnh rỗi.” Bạch Mạn Điệp
không lách khỏi hắn, tiếp tục đi.
Quái lão đầu vươn tay chỉ vào nàng, “Ngươi là phiến tử
tiểu nha đầu, bồi lão đầu ta không được hay sao? Rõ ràng là khi dễ ta mà.” Là
hắn khi dễ người ta có được hay không.
Bạch Mạn Điệp không nói gì.
Thấy Bạch Mạn Điệp không để ý tới hắn, quái lão đầu
bắt đầu nổi giận, “Không được đi.” Nói rồi liền đuổi theo, đứng ngay trước mặt
nàng.
Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ, “Tiền bối, ta thực sự có
chuyện quan trọng.” Thực sự là một quái nhân mà.
“Ta quản ngươi làm gì, ngươi hôm nay không được đi.”
“Cáo từ.” Bạch Mạn Điệp lạnh lùng nhìn hắn, thi triển
khinh công bay đi.
Quái lão đầu ha ha cười, “Nha đầu kia, quả là thích
chạy.” Sau đó lập tức đuổi theo.
Bạch Mạn Điệp tuy rằng khinh công lợi hại nhưng quái
lão đầu cũng chẳng kém, có thể nói là ngang ngửa với nàng. Hai người kẻ chạy
người đuổi đã hơn nửa ngọn núi, vẫn duy trì nguyên dạng như cũ.
Quái lão đầu tròng mắt vừa chuyển, cười đến quỷ dị, từ
trên người lấy ra ba cây mai ngân châm, bắn về phía Bạch Mạn Điệp.
Bạch Mạn Điệp đối với lão nhân này đã có tâm phòng bị,
ngay khi hắn phát ra ngân châm, Bạch Mạn Điệp lập tức nghe được, nàng nhẹ nhàng
né tránh, “Tiền bối, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Ta tầm thường như vậy? Ta nhất định thắng ngươi. Lão
nhân ta sống nhiều năm như vậy, sao lại thua trong tay ngươi được.” Quái lão
đầu tựa như một hài tử đang giận dỗi.
“Tiền bối, ta chịu thua là được rồi.”
Quái lão đầu cười hách hách, lại đem ba cây mai ngân
châm phát ra, “Tặng ngươi.”
Bạch Mạn Điệp nhảy lên một cành cây, cố gắng né tránh,
“Tiền bối, ngươi nói đạo lý có được hay không, ta có chuyện phải làm, không
rảnh hồ đồ với ngươi.”
“Tiếp chiêu.” Lão nhân kia lần thứ hai phát ra ngân
châm.
Bạch Mạn Điệp không ngờ hắn lại đột ngột đánh lén,
suýt chút nữa từ trên cây ngã xuống. Trong tình thế chỉ mành treo chuông, nàng
rút kim kiếm ra, đem ngân châm đánh rớt.
Quái lão đầu hai mắt phát sáng, “Vô Ảnh Kim Kiếm.”
“Tiền bối, ta không muốn động thủ với ngươi, ngươi làm
ơn đừng náo loạn được nữa không.” Bạch Mạn Điệp lần đầu tiên cảm thấy bất đắc
dĩ, luôn là nàng bám theo phiền người khác, hiện nay đã có người bám theo phiền
nàng.
“Vô Ảnh La Sát thực sự lợi hại như trong truyền thuyết
hay sao?” Nếu nhu không được chỉ còn cách trực tiếp bắt nàng về nghiên cứu.
“Giống nhau cả thôi.”
“Vậy sao?” Lão đầu cười quỷ dị, nhặt lên một cành cây,
phi thân thẳng hướng tấn công Bạch Mạn Điệp.
Bạch Mạn Điệp tiếp được mấy chiêu của hắn, ngã xuống
mặt đất, “Tiền bối, ngươi còn như vậy ta không khách khí.”
Quái lão đầu thấy gian kế đã thực hiện được liền cười
cười, “Ta là muốn ngươi không khách khí, lão đầu ta buồn chán, để ngươi chơi
với ta.”
“Ngươi…” Bạch Mạn Điệp thở phì phì nắm chặt kiếm, toàn
lực xuất chiêu.
Thấy Bạch Mạn Điệp tức đến mức không thể tức hơn, lão
đầu vỗ vỗ hai tay, hưng phấn kêu lên, “Tốt.” Tiếp đó hai ngươi đánh nhau một
trận.
Bạch mạn Điệp bài danh đứng trên đệ ngũ trong thập đại
cao thủ, võ công không phải hư danh. Cho dù quái lão đầu rất lợi hại, nàng cũng
cảm thấy không phải tốn quá nhiều công sức. Quái lão đầu võ công thực sự rất
cao, nhưng vì lớn tuổi, thể lực không bằng nàng, dần bị đẩy vào thế hạ phong.
Quái lão đầu thấy mình sắp thua, nhẹ ngàng phất tay
áo, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Tiền bối, tại sao cứ bám lấy ta? Ta với ngươi có ân
oán gì?” Bạch Mạn Điệp vừa xuất chiêu vừa hỏi.
“Nha đầu, không ân không oán. Trước đây ta thưởng thức
ngươi, hiện tại lại càng thưởng thức, tiểu nha đầu, ngươi võ công không tệ, bái
ta làm thầy được không?” Võ công không nên học lại, hắn dường như lại không
phải đối thủ của nàng. Thế nhưng học có thể học cái khác, ví dụ như dụng độc?
Ngoài trừ nghiên cứu nàng, cũng có thể tiện tay dạy nàng chút bản lĩnh, lấy tư
chất, Quỷ Y tuyệt đối sẽ có người kế tục.
“Tiền bối, vãn bối chỉ có một sư phụ, chính là nương
ta.” Thủy Phù Dung thật sự là một nữ nhân rất giỏi. Nàng võ công cao cường,
khinh công xuất thần nhập hóa, công phu dụng độc lại càng lợi hại, thuật dịch
dung có thể nói là thiên hạ đệ nhất. Nàng có thể dạy ra ba tỷ muội Bạch Mạn
Điệp thành những nhân vật xuất sách như vậy, nguyên bản quá xuất sách làm ngươi
ta phải sợ. Bạch Mạn Điệp thường mơ tưởng, nếu Thủy Phù Dung còn sống, nàng
nhất định có nhiều thứ có thể học được.
Quái lão đầu mắng thầm, “Nha đầu, đừng có tuyệt vọng
vậy chứ.”
“Đách tội.” Bạch Mạn Điệp thu hồi kiếm, điểm huyệt đạo
của hắn. Lão nhân này cứ bám riết lấy nàng, không điểm huyệt hắn tối nay nàng
không đi được.
“Nha đầu, ngươi muốn làm gì?” Lão đầu bị điểm huyệt
đạo, không thể động đậy.
“Tiền bối, vãn bối có chuyện rất quan trọng phải làm.
Tiền bối cứ bám lấy ta như vậy, vãn bối bất đắc dĩ phải ra tay, thỉnh tiền bối
thứ tội.” Nói nhiều ê răng, suýt chút nữa rớt cả hàm răng của nàng.
Bạch Mạn Điệp vừa nói vừa đi, dần dần chỉ thấy được
bóng lưng.
“Ba năm không gặp, càng lúc càng có tính cách. Nữ tử
này đích thực có tư cách làm đồ đệ của Quỷ Y ta, ha ha.” Nha đầu, ngươi chạy
không thoát đâu, ta muốn bắt ngươi về nghiên cứu.
Thoát khỏi quái lão đầu, Bạch Mạn Điệp rất nhanh xuống
núi.
Đột nhiên, trong đầu nàng mờ mịt, trước mắt là một
trời những vì sao nhỏ li ti.
Nàng cúi đầu, lấy tay đỡ trán, dừng sức lay động. Nàng
vừa định tiếp tục đi, lập tức mất đi ý thức, hai mắt tối sầm, sau đó ngã xuống.
Lúc nàng sắp cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, lại rơi
vào một vòng tay ấm áp. Bạch Mạn Điệp dùng hết sức nháy mắt, rốt cuộc cũng
không rõ người trước mắt là cái bộ dạng gì. Nàng không kịp hỏi, triệu để ngất
xỉu.
“Công tử, nàng làm sao vậy?”
“Nàng trúng một loại mê dược rất lợi hại.” Khoảng
chừng sẽ mê man ba ngày.
“Công tử, tại sao lại cứu nàng?”
“Chuyện của ta đến khi nào tới phiên ngươi quản?”
“Công tử, nhưng mà nàng…”
“Câm miệng, xuống núi.”
“Công tử, không phải chúng ta đang truy đuổi Quỷ Y
sao?”
“Không truy nữa.”
Không nói gì.
”Ăn nói thế nào với lão gia.”
“Không nói năng gì hết.”
“Nhưng mà…”
“Cùng lắm là tuyệt tình phụ tử.”
Lần thứ hai không nói gì, công tử gia nhà hắn quả
nhiên đủ độc.
(Mọi người đoán xem, ai đã ôm Tiểu Điệp?)
***
Tùy rằng không biết đây là dạng tình huống gì, nhưng y
thuật của Thủy Tịch Linh không phải đùa giỡn. Được mọi người ra sức nỗ lực,
cùng với đôi tay kỳ diệu của Thủy Tịch Linh, độc trong người Đông Phương Vũ cư
nhiên được bức đi sạch sẽ. Ba năm sinh tử đã giải hoàn toàn, nhưng quá trình
lại thật là thống khổ.
Thủy Tịch Linh – Quân phu nhân trước đây chưa dùng qua
hạt tuyết, căn bản không nghĩ dược lực lại mạnh đến vậy, tác dụng lại càng đủ
chậm. Đem độc bức ra hơn phân nửa, vốn tưởng có thể yên tĩnh, vậy mà nửa canh
giờ sau, cả người Đông Phương Vũ đột nhiên có biến hóa. Hết cách, tác dụng của
giải dược thực sự quá chậm, chỉ có thể tiếp tục bức độc. Bằng không cả người
khó chịu, giải dược bức độc ra khỏi cơ thể, một ít hỗn hợp độc tố cùng mồ hôi
cũng sẽ tổn thương thân thể. Trải qua một ngày một đêm phấn đấu, Diệp Lăng
Tương cùng ba nha hoàn mệt đến ngã vào bếp lò, Quân Tùy Phong cùng Lãnh Tuyệt
Cuồng hầu như tiêu hao toàn bộ nội lực, Thủy Tịch Linh ngủ tại dược phòng, Vô
Danh mệt quá đến độ ngất xỉu. Tất cả mọi người tự lo cho mình còn chưa xong,
căn bản không ai chú ý tới Bạch Mạn Điệp.
Cho đến khi… nghỉ ngơi đã được một ngày đêm…
“Tỷ phu, huynh đã hoàn toàn không sao nữa rồi.” Sau
khi bắt mạch, Thủy Tịch Linh thu nước lại. Đúng vậy, nàng có thể hoàn toàn
khẳng định, trong người Đông Phương Vũ bây giờ một chút độc cũng không có, thậm
chí do ngâm trong dược liệu trân quý đã khiến cho xương cốt hoàn hảo.
“Tam tiểu thư? Có thật hay không?” Lưu Ly tương đối
ngốc, luôn hỏi những vấn đề kỳ quái.
“Không tin tưởng y thuật tam tiểu thư ngươi sao?” Quân
Tùy Phong ho khan một tiếng, lười nhác trả lời. Hắn vẫn trợ giúp Đông Phương Vũ
bức độc, nội lực tiêu hao quá độ, có điểm bị nội thương.
“Tam tiểu thư chỉ là cao thủ dụng độc, còn y thuật
thì…”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt “Ngươi hết thuốc
chữa.” nhìn Lưu Ly, chỉ có Phỉ Thủy là kiên trì giải thích: “Độc và y vốn cùng
một nguồn gốc, mỗi một cao thủ dụng độc đều rất giỏi y thuật, giải độc không
phải cũng là một loại y thuật sao? Cùng độc vật tiếp xúc là rất nguy hiểm, nếu
không biết y thuật tùy thời đều có thể mất mạng. Cho nên, muốn học dụng độc,
trước tiên phải học qua y thuật.”
Thủy Tịch Linh đứng lên, “Tùy Phong, chàng bị thương,
ta đi sách thuốc.” Loại chuyện này căn bản không cần nàng đích thân làm, Thiên
Cơ các các chủ phu nhân, đâu cần đích thân sách thuốc a, thế nhưng chăm sóc hắn
đối với nàng là một loại lạc thú. Khi hai người mới quen nhau, luôn là nàng
đánh hắn, hạ đủ loại độc kỳ quái với hắn, mà hắn vẫn tha thứ nàng, ôn nhu đối
đãi nàng. Hiện tại nàng là độc của hắn, cũng đến lúc bù đắp rồi.
“Tam tiểu thư, để em đi.” Phỉ Thúy vội đứng lên, tam
tiểu thư đã vất vả cả một ngày một đêm, không thể khỏe nhanh như vậy.
Nàng nói xong liền đi ra ngoài, Quân Tùy Phong vội
hỏi, “Còn đơn thuốc a.”
“Tam cô gia, nếu như cả dược liệu bổ sung nguyên khí
cũng không biết thì em không xứng làm thiếp thân nha hoàn cho Độc Nương Tử.”
Phỉ Thúy không quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời một câu.
Tiểu Sai nháy mắt mấy cái, “Nhị cô gia, người cũng
uống một chén đi. Tuy rằng người không thụ thương, nhưng cũng tiêu hao rất
nhiều nội lực.” Tiểu Sai cũng đứng dậy ra ngoài, nàng phải nhắc nhở Phỉ Thúy bỏ
thêm dược liệu, tỷ như… Hổ Tiên hay gì đó…
Lưu Ly rốt cuộc cũng nói được một câu có nghĩa, “Đại
cô gia có cần uống thuốc không?”
Thủy Tịch Linh thản nhiên trả lời, “Không cần, nội lực
đại tỷ phu thâm hậu. Không sao hết, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
“Ta không sao, mọi người đi nghỉ ngơi đi.” Mệt mỏi cả
một ngày một đêm, mọi người tựa hồ không ngủ đủ giấc.
“Muội đi.” Diệp Lăng Tương tùy tiện ngáp một cái, mắt
nhắm mắt mở đi ra ngoài. Lãnh Tuyệt Cuồng theo hộ bên người nàng, sợ nàng lại
lỗ lỗ mãng mãng mà ngã trên mặt đất, thành ra một xác hai mạng.
Đông Phương Vũ đột nhiên nhớ tới Bạch Mạn Điệp, nghi
hoặc hỏi, “Tiểu Điệp đâu?” Mọi người ai cũng có đôi có cặp, còn lão bà hắn đâu?
“Không biết.” Lãnh Tuyệt Cuồng rất hiếm khi nói
chuyện, mà đã nói thì đáp án đủ tức chết người ta. Vị lão huynh này, trừ phi có
chuyện cần, bằng không ngươi tốt nhất là nên câm miệng lại.
Thủy Tịch Linh không nhịn được “A” lên một tiếng, “Hôm
qua muội đi tìm Tam Diệp Liên, đúng lúc đại tỷ tỉnh dậy, vừa nghe nói không có
dược, lập tức chạy đi tìm.” Sau đó vì sự tình chuyển biến, tất cả mọi người đều
quên mất nàng.
Có lộn hay không, Bạch Mạn Điệp cư nhiên bị những
người thân cận nhất quên mất? Đây là điển hình của việc quen lầm người xấu,
nhìn người không rõ.
Đông Phương Vũ bỗng dưng đứng lên, sách mặt âm trầm
đến đáng sợ, “Nàng hôm qua lên núi phải không?” Đến bây giờ vẫn chưa trở về, có
thể đã gặp rách rối.
“Đại tỷ gặp nguy hiểm.” Nàng cùng Quân Tùy Phong đã
từng trải qua, Thương Mang sơn thoạt nhìn thì rất an toàn, trên thực tế thì
nguy cơ rình rập, “Mau đi tìm.” Nàng tuy rằng không phải là thiếu nữ tử, nhưng
đến bây giờ vẫn chưa trở về, chách chắn là đã có gì xảy ra.
Đông Phương Vũ không nói gì, nắm lấy sáo ngọc ở đầu
giường, ưu nhã xoay tròn một cái, vắt tại hông rồi lập tức lao ra ngoài.
Mất tích là lão bà của hắn, sốt ruột nhất đương nhiên
là hắn.
Diệp Lăng Tương đang buồn ngủ đã tỉnh hơn phân nửa,
lôi kéo Lãnh Tuyệt Cuồng chạy đi, “Đi mau a.”
“Nàng đứng lại cho ta.” Lãnh Tuyệt Cuồng nguy hiểm
nheo mắt lại, “Không được đi.”
Diệp tiểu thư – Lãnh phu nhân lên tiếng kháng nghị,
“Này, đại tỷ ta bây giờ đang mất tích.” Nam nhân này có lương tâm hay không.
“Ta sẽ đi, nàng hiện đang mang thai, rất vướng bận.”
Hắn ngữ khí rất xấu, hắn là vô tâm bởi tính cách hắn trước nay đã vậy. Rõ ràng
là quan tâm, nhưng biểu đạt lại biến thành trách cứ. Tiểu nương tử hắn cũng
không phải nữ nhân tầm thường, không chịu nổi thái độ này của hắn, Thiên Diện
Tu La nổi danh tàn nhẫn Lãnh phu nhân nổi giận, “Chàng… Chàng hiện giờ chê ta
vướng bận đúng hay không? Sao lúc mới quen nhau không thấy chàng phiền giận
ta?” Nam nhân quả nhiên không có ai tốt mà.
Lãnh Tuyệt Cuồng trừng nàng hồi lâu, cuối cùng phóng
ra thanh âm ôn nhu đầu hàng, “Không phải, ta sợ nàng bị thương.” Thê tử hắn quá
lỗ mãng, hắn thực tình lo lắng.
“Ta là ai? Là Thiên Diện Tu La a, chàng nghĩ sao lại
cho rằng ta dễ thụ thương như vậy? Nếu như ta ngốc đến thế, xứng đáng đứng hàng
thập đại cao thủ sao.” Võ công nàng không được tốt lắm, nhưng khinh công cũng ở
đứng nhất nhì, dễ dàng để ngã vậy sao.
Lãnh Tuyệt Cuồng bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy tay nàng,
“Đi thôi, không được lỗ mãng.” Mỗi lần thấy cách nàng bước đi, trong lòng hắn
luôn luôn run sợ.
“Được.” Diệp Lăng Tương giãy khỏi tay hắn, nhất thời
hưng phấn nhảy dựng lên.
“Cẩn thận.” Lãnh Tuyệt Cuồng kinh hô, chỉ là cho phép
nàng đi tìm Bạch Mạn Điệp thôi mà, có cần hưng phấn vậy không? Cùng nàng ở
chung, tim hắn sớm muốn cũng xảy ra chuyện, chính là vì bị nàng dọa.
Hắn tuy rằng thoạt nhìn hung ác, lại lạnh như băng,
nhưng khi đứng trước mặt Diệp Lăng Tương, hoàn toàn thúc thủ vô sách, chỉ có
thể bị nàng xỏ mũi dắt đi.
A, mặc kệ là ai xỏ mũi ai, hạnh phúc là tốt rồi.
“Nhị muội phu rất yêu nhị muội.” Luôn lãnh đạm như
Thủy Tịch Linh cũng mỉm cười, hâm mộ nhìn theo bóng lưng bọn họ.
Kỳ thực nàng không cần hâm mộ, nàng cũng có một nam
nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng.
Quân Tùy Phong cười tà, tay đặt trên lưng nàng, “Ta
không yêu nàng sao?”
Thủy Tịch Linh giờ vờ nói, “Không yêu.” Kỳ thực hắn
tốt với nàng đương nhiên nàng biết.
Quân Tùy Phong lập tức không nể mặt, bày ra vẻ cầu
xin, “Ta vì nàng cả mạng cũng không cần, vậy còn chưa đủ sao?”
“Tùy Phong Công Tử chàng đối với nữ nhân nào cũng tốt.”
Ai kêu hắn trước kia phong lưu như vậy, có nhược điểm bị lão bà nắm trong tay.
Quân Tùy Phong ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Tịch
Linh, tất cả đã là quá khứ rồi, từ khi gặp nàng, ta chưa từng chạm qua nữ nhân
khác.” Chạm nàng là đủ rồi.
“Hừ.” Thủy Tịch Linh hừ một tiếng, “Chúng ta thành
thân đã được bao lâu? Chàng lại bắt đầu nghĩ tới nữ nhân khác?”
Quân Tùy Phong phủ nhận, “Không có.” Hắn làm sao dám
a, sư phụ hắn, đại ca hắn, huynh đệ hắn, toàn bộ đều ủng hộ lão bà, nếu hắn có
hoa tâm, nhất định bị đánh nát thành thịt vụn. Cho dù lão bà không động thủ,
hai vị tỷ tỷ quái đản kia cũng không tha cho hắn. Vì một đóa hoa buông tay với
cả khu vườn, lấy một lão bà như vậy có đáng hay không?
Đáp án là… đáng giá, nguyên nhân thì rất đơn giản –
hắn yêu nàng. Tùy Phong Công Tử yêu Độc Nương Tử, nguyện vì nàng hồi tâm chuyển
ý. Một ngày còn yêu, bất luận làm gì cũng đều đáng giá.
Bạch Mạn Điệp mất tích, Thủy Tịch Linh cùng Quân Tùy
Phong ở đây nói chuyện yêu đương, thực sự có lỗi với nàng a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...