Bạch Mạn Điệp rất có lương tâm cho phép Thủy Tịch Linh
cùng Quân Tùy Phong nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau, bắt đầu thương lượng chuyện
giải độc. Mạng người quan trọng, không thể chờ được nữa.
“Này, tam muội, sư phụ, trước tiên xin nói rõ, con
không phải không tin y thuật của hai người… nhưng… có thể đem chó ra thí nghiệm
trước, được chứ?” Rõ ràng là không tin y thuật của người ta mà.
Thủy Tịch Linh thản nhiên nói,” Đại tỷ, tỷ yên tâm đi,
thiên hạ không có độc gì muội giải không được, cho dù là độc đại tỷ phu trúng
cũng có thể giải.” Nàng chưa bao giờ thất thủ, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Vô Danh vỗ vỗ vai nàng, “Đúng vậy đúng vậy, tiểu hồ
điệp, giải dược này tiêu hao không ít dược liệu trân quý, con cư nhiên lại cho
chó ăn, không thấy hơi quá đáng hả?” Trong đó còn có hạt tuyết ngàn năm, đem
cho chó ăn thật sự quá lãng phí.
Bạch Mạn Điệp mạnh mẽ trợn mắt, “Con van người, chỉ vì
muốn tốt cho huynh ấy thôi, vì an toàn của huynh ấy. Nếu có chuyện gì không hay
xảy ra, chẳng phải con sẽ thành quả phụ.”
Nếu ai đó xảy ra chuyện gì, bất hạnh nhất chính là
nàng a.
Đông Phương Vũ nắm lấy tay nàng, “Ta sẽ không chết.”
Nữ nhân này đang làm sao vậy? Mở miệng ra đã nói chuyện không hay, thực sự muốn
hắn chết thế sao? Nhưng mà, hắn rất cảm động, nàng thất thố như vậy, cũng vì lo
cho hắn.
“Đại tỷ, ngoại trừ đại tỷ phu, tìm đâu ra một người
trúng ba năm sinh tử? Càng không thể tìm chó.” Diệp Lăng Tương khách sâu kinh
nghiệm, đại tỷ đã ngốc hết thuốc chữa rồi. Nếu ngày nào đó lão công nàng trúng
độc, nàng cũng biến thành ngu ngốc.
“Không phải nói lấy độc trị độc sao? Ta nói tìm chó
thử xem độc tính có đủ mạnh hay không, nếu là quá mạnh, trước tiên nên xem
lại.” Chó với người căn bản là khác nhau.
“Đại tỷ, ba năm sinh tử rất đặc thù, lấy độc trị độc
đương nhiên là cần kịch độc. Tỷ yên tâm, muội cùng sư phụ đã tính toán đúng
phân lượng, không sao đâu.” Nếu là thiếu độc, làm sao gọi là lấy độc trị độc
đây?
Bạch Mạn Điệp vẫn khăng khăng kiên quyết, “Nếu như
không được, đem hạt tuyết còn chừa lại cho ta dùng luôn đi? Kỳ thực không cần
lo lắng cho ta, trước tiên giải độc trên người huynh ấy trước.” Ích kỷ như Bạch
Mạn Điệp cư nhiên khẳng định nhường lại hạt tuyết, trời giáng đại hồng thủy sao?
Đương nhiên không phải rồi, chỉ là nữ nhân một khi rơi vào ái tình, đều trở nên
ngốc như vậy.
Thủy Tịch Linh bất đắc dĩ, “Đại tỷ, chúng ta chỉ là
thử thôi, tỷ đừng có gấp như vậy.” Ai không biết còn tưởng nàng là lang băm,
tốt xấu gì nàng cũng là thiên hạ đệ nhất cao thủ dụng dộc, vậy mà đối với nàng
không có chút lòng tin.
Bạch Mạn Điệp cả người không được tự nhiên, “Chính bởi
vì thử nên ta mới gấp. Thử độc, nói nghe rất kinh khủng. Nếu người trúng độc là
Tùy Phong, muội có thể bình tĩnh như vậy sao.”
“Đại tỷ, bởi vì không nắm chách nên muội mới tính từ
từ giải, làm theo trình tự, mỗi ngày cho tỷ phu dùng một chút giải dược, bảy
ngày sau toàn bộ giải dược mới dùng xong. Nếu trong khoảng thời gian đó có xảy
ra chuyện gì, muội đều chuẩn bị ứng phó cho tốt, tỷ yên tâm được rồi.”
“Nhưng mà… nhưng mà… trước tiên tìm con chó nào đi,
tìm mèo cũng được, nếu không thì tìm trâu…”
“Đại tỷ, lấy độc trị độc không còn cách nào thử được
nữa.” Giải dược vốn là độc dược, muốn thử là thử thế nào đây? Vô luận thử thế
nào, “vật” thử độc cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Nhưng mà… ai da, thực sự có nắm chách không? Nếu như
có chuyện gì chách ta khóc chết quá.”
Bạch Mạn Điệp đang làu bàu dai dẳng đột nhiên câm
miệng lại, bởi Thủy Tịch Linh đã nhân lúc nàng sơ ý, điểm thụy huyệt của nàng.
Tốt hơn là ngoan ngoãn ngủ đi.
“Lưu Ly, Phỉ Thúy, đưa tiểu thư vào nghỉ ngơi.” Đại tỷ
mà còn ồn ào nữa thì vĩnh viễn cũng không thử được.
“Làm vậy được hay không?” Diệp Lăng Tương kháng nghị,
đại tỷ tỉnh dậy nhất định sẽ giận lắm.
“Đại tẩu quá quan tâm đại ca, mà quan tâm tách loạn.
Quá trình thử thuốc mất ít nhất hai canh giờ. Nếu không muốn đại tẩu cằn nhằn
liên miên suốt hai canh giờ thì tốt nhất là để tẩu ấy ngủ đi.” Càng đỡ cho đại
tẩu vì quá kích động mà sinh bệnh.
“Nói cũng đúng.” Đại tỷ sau khi mất trí nhớ đã trở nên
rất nóng nảy.
“Được rồi, bắt đầu đi, đừng nhiều lời vô ích.” Vô Danh
đã phi thường không nhịn được, mấy người thanh niên này nói nhiều quá, khiến
lão nhân hắn không được yên bình.
“Được, ở đây tất có có năm loại dược, mỗi loại nửa
thìa, dùng chung với rượu nóng. Khi ngâm mình trong dược thủy, vận công bức
độc. Khoảng nửa canh giờ sau, tỷ phu nhất định sẽ phát nhiệt hoặc có cảm giác
là vậy, trong bụng giống như bị lửa thiêu đốt, cực kì thống khổ. Nhưng không
sao, đâu chỉ là hiện tượng bình thường. Nếu thực sự hữu hiệu, nhất định có thể
bức độc. Nếu mặt tỷ phu chuyển xanh, hoặc sau hai canh giờ không thể bức độc ra
khỏi cơ thể, lập tức điểm đi lục đạo của huynh ấy, uống viên thuốc nào vào, để
ngừa độc dược xâm nhập phế phủ. Ta cùng nhị tỷ sẽ ở bên ngoài chờ, phiền sư
phụ, Tùy Phong và nhị tỷ phu trấn thủ chỗ này, nếu có chuyện gì xảy ra, lập tức
nói cho ta biết.”
“Tam muội, sẽ không có gì chứ?” Đã một canh giờ trôi
qua, trong phòng không có chút động tĩnh gì, Diệp Lăng Tương bắt đầu lo lắng.
“Không biết.” Ba năm sinh tử là bí phương độc dược của
Quỷ Y, nàng không thể thập phần nắm chách.
“Xong, nếu đại cô gia có chuyện gì, tiểu thư người
nhất định phát điên.”
Lãnh phu nhân lập tức trừng mắt nhìn Lưu Ly, “Ngươi
nói cái gì? Không tin vào bản lĩnh tam tiểu thư ngươi sao? Tam tiểu thư nhà
ngươi giải qua nhiều loại kỳ độc như vậy, chưa bao giờ thất thủ.”
“Lưu Ly tỷ quả nhiên là ngốc.” Có đôi khi nàng đích
thực có điểm ngốc.
Lưu Ly véo nàng một cái, “Tiểu Sai đáng chết, ngươi
theo nhị tiểu thư khi dễ ta.”
“Tiểu Sai vốn là ngu ngốc mà.” Phỉ Thúy cũng nhân cơ
hội đó chế nhạo nàng.
“Được rồi được rồi, đừng cãi nữa.” Diệp Lăng Tương
giọng thanh thanh nói.
“Tịch Linh.” Quân Tùy Phong đột nhiên mở toan cửa,
trán đầy mồ hôi, “Mồ hôi trên người đại ca chuyển đen rồi.”
Thủy Tịch Linh từ trên người lấy ra một bình sứ, đổ ra
một viên hồng sách dược hoàn, “Đem cái này cho vào miệng tỷ phu, không được
nuốt.” Thủy Tịch Linh còn nói, “Phải thay nước nữa.”
“Thay nước?” Không hiểu.
Tịch Linh ngưng trọng gật đầu, “Không sai, dược tính
quá mạnh, độc tính trong cơ thể tỷ phu đã bức ra hơn phân nửa rồi, nước đó
không thể dùng được nữa.”
“Đun nước nóng a.” Diệp Lăng Tương quát to, lỗ lỗ mãng
mãng chạy thẳng vào trù phòng, ba nha hoàn cũng theo sau.
Nàng chạy quá nhanh, khiến Tiểu Sai kinh hồn bạt vía,
trong bụng tiểu thư đang có hài tử a.
“Nếu như dược thủy xuất hiện màu xanh, lập tức đỡ đại
tỷ phu đứng dậy. Chàng cùng nhị tỷ phu toàn lực bảo vệ tâm mạch cho đại tỷ phu,
để đại tỷ phu tự vận khí đến bát mạch.” Thủy Tịch Linh nói xong chạy thẳng tới
dược phòng. Chết tiệt, nàng tại sao lại không lường tới tình huống này chứ,
chính là không ngờ cần phải thay dược thủy. Ban đầu định trong bảy ngày bức độc
ra, vậy mà lại dùng dược mạnh hơn một chút, hơn nữa đại tỷ phu nội lực quá thâm
hậu, trực tiếp đem độc bức ra hơn phân nửa. Ba năm sinh tử là kịch độc, giải
dược cũng là kịch độc, hai loại này tuy rằng tương khách, nhưng có thể hòa hợp
cùng một chỗ. Hỗn hợp này chính là kịch độc trong kịch độc, chi cần dính vào
da, sẽ nhanh chóng thấm vào trong thân thể. Nàng đã chuẩn bị trước dược thủy,
để Đông Phương Vũ ngồi ở trong bức độc, độc tố bị bức ra sẽ lập tức được giải.
Thế nhưng tỷ phu bức độc quá nhiều khiến dược thủy bị thiếu. Nếu như dược thủy
bị thiếu, hỗn hợp độc dược này có thể tiến vào trong cơ thể khiến trúng độc
càng sâu. Nàng đã thề chách chắn cam đoan không có chuyện gì, nhưng tới giờ lại
phát sinh sự cố, nếu đại tỷ phu mà có mệnh hệ nào, đại tỷ nhất định đánh chết
nàng.
Thủy Tịch Linh cầm trên tay một cái bình nhỏ, không ngừng
đổ thảo dược vào rỗ, chuẩn bị sách thuốc, “Bạch Chỉ, Thất Sách Xà Đảm, Hỏa Ma
Nhân, Long Đảm Hoa, Giới Bạch, Phụ Tử, Tam Diệp Liên…” Thủy Tinh Linh cả kinh,
trời ạ, không có, “Tam Diệp Liên, Tam Diệp Liên đâu rồi?” Tìm không thấy, đương
nhiên là không có.
“Có thể dùng… Kim Ngân thảo thay thế, Kim Ngân thảo
đâu… không có Kim Ngân thảo, có thể dùng Tu La thảo cộng thêm rễ Phượng Hoàng
Lan… Phượng Hoàng Lan đâu?” Cũng không có, thiên hạ đệ nhất dụng độc cao thủ
triệt để bất lực… Lão Thiên à, dược phòng kiểu gì đây, cái gì cũng không có.
Thứ Thủy Tịch Linh nàng muốn đều là kỳ dược, một dược
phòng thông thường làm sao mà có.
Lúc này, Bạch Mạn Điệp tiểu thư rốt cuộc cũng tỉnh
lại, thế nhưng một bóng người cũng không thấy. Nàng lập tức lao ra khỏi cửa
phòng, chỉ thấy Thủy Tịch Linh vội vội vàng vàng từ dược phòng chạy ra.
“Tam muội, muội chạy đi đâu?” Trực giác mách bảo nàng,
nhất định đã có chuyện không hay xảy ra.
“Muội cần Tam Diệp Liên.” Chuẩn bị kéo Quân Tùy Phong
về Thiên Cơ các lấy.
“Làm gì?” Không phải đúng lúc thiếu dược liệu chứ?
“Đại tỷ phu nội lực quá mức thâm hậu, thiếu dược thủy
dùng, nhưng giờ này lại thiếu mất một vị quan trọng, chính là Tam Diệp Liên.”
Có thật là xui xẻo đến vậy không? Đúng lúc thiếu mất
dược liệu? Không có dược liệu, thiên hạ đệ nhất cao thủ dụng độc cũng hết cách
a.
Bạch Mạn Điệp nắm lấy vai Thủy Tịch Linh, kích động
hỏi, “Trên núi có không?” Chỉ cần có là có thể tìm được.
“Có.”
“Hình dạng thế nào?” Nàng phảng phất thấy có một tia
hi vọng.
“Cánh hoa giống như hoa sen, màu hồng phấn, tổng cộng
tám cánh, chỉ có ba lá… Đâu rồi?” Trống trơn, bởi vì có người nào đó dùng tốc
độ nhanh như gió rời đi, chạy thẳng lên núi, thậm chí quên hỏi thứ đó hay mọc ở
chỗ như thế nào.
Thủy Tịch Linh đuổi theo vài bước, “Đại tỷ, Thiên Cơ
các cũng có a.” Thủy Tịch Linh triệt để không nói gì, Bạch Mạn Điệp chạy quá
gấp, không nghe cho hết câu.
Mạng người quan trọng, nàng không kịp đuổi theo Bạch
Mạn Điệp, đẩy cửa nói với Quân Tùy Phong, “Ta cần Tam Diệp Liên, mau về lấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...