Ở Hồng Nhan cốc ba ngày, Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn
Điệp lại bắt đầu một hành trình mới. Trong ba ngày này, Thủy Mẫu Đơn thường dẫn
Bạch Mạn Điệp tham quan phòng cũ của Thủy Phù Dung, xem bức họa của Thủy Phù
Dung, nhưng nơi Thủy Phù Dung thích nhất, chỉ cần là thứ gì có liên quan tới
Thủy Phù Dung, Bạch Mạn Điệp đều xem qua hết. Đáng tiếc nàng một chút cảm xúc
cũng không có, lão mụ nàng ở hiện đại sống rất tốt, Thủy Phù Dung đối với nàng
chỉ như người xa lạ mà thôi.
“Đại ca, ngươi giỏi nhất là phương diện nào?”
“Kiếm tiền?”
Bạch Mạn Điệp trợn tròn mắt.
”Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi là trộm đó.”
Ai đó đang đổ mồ hôi lạnh!
“Được rồi, ta thừa nhận.”
Ai đó mặt mày rạng rỡ, bộ dáng thập phần gian trá.
“Thế không phải ngươi có thể trộm khắp đại giang năm bắc,
trộm được cả trong hoàng cung đại nội, vậy chuyện vào ra Tống gia đối với ngươi
chỉ như ăn một bữa sáng?”
“Ừ.” Biến hắn thành ai đây?
“Vậy không ổn, hiện giờ mục tiêu của chúng ta chính là
Tống gia trang, lúc hai người chúng ta ở lại đó, mới phiền ngươi đi tìm một
chuyến.” Nhìn xem, tuyệt đối không hề có mục đích gì hết,
Trực tiếp ở lại nhà người ta để ăn trộm, biện pháp này
vậy mà nàng cũng nghĩ ra.
“Được.”
“Trước mặt chính là Tống gia trang, ta lấy lý do tới
thăm Phù Dung tiểu thư, đến tối thì động thủ.”
“Được.”
Chỉ cần có thể lấy được viên châu tử kia, lí do gì
cũng không cần biết.
“Đại ca, ngươi có thấy là, chúng ta biết nhau cũng hơn
nửa năm. Nhưng đến giờ vẫn phiêu bạt bên ngoài, ta mệt mỏi quá a.”
Đông Phương Vũ một phen trầm mặc.
“Chờ bệnh của nàng khỏi rồi, ta sẽ đưa nàng về bái
kiến cha mẹ.” Sau đó sống một cuộc sống bình thường, quên hết cái gì giang hồ
ân oán.
Ai đó bắt đầu đổ mồ hôi.
“Chuyện này… để sau hẳn nói, dù sao ngươi cũng mới
cưới lão bà, lúc này mà hưu thê thật sự không ổn.”
“Không đợi được nữa.”
Mỹ vị bên người, nhìn được ăn không được, sớm muộn gì
hắn cũng bị nội thương.
“Quên đi, trở lại chuyện chính đã, lại qua một đêm
mười lăm nữa rồi.”
”Ta biết, là sáu ngày trước.”
“Tại sao tối đó ta không phát bệnh?”
“Không biết.”
“Mỗi tối ngươi đều ở cạnh ta, có phải bệnh tình phát
tác khiến đầu óc ta mơ hồ nên không nhớ rõ, phiền ngươi nói ta nghe.”
Mới kết hôn có nửa năm đã muốn ly hôn với nàng, quả
thực là vũ nhục mà.
“Nàng suốt đêm nói chuyện với ta.”
“Đúng nha, ta nhớ rõ thực sự không có phát bệnh.”
Ánh mắt Đông Phương Vũ rõ ràng là đang nói: ngốc, biết
rồi còn hỏi.
Chách bởi vì Thủy Phù Dung mà Tống Cảnh Nhân rất hoan
nghênh Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp ở lại nhà hắn. Hắn hoàn toàn không
phát hiện, hai kẻ này đang tính toán trộm đồ, hiện giờ chỉ là đang nghiên cứu
địa hình mà thôi. Tống Cảnh Nhân nhiệt tình khoản đãi, Tống Phù Dung đối với
Bạch Mạn Điệp cũng rất nhiệt tình, chỉ có duy nhất vị Tống phu nhân kia chỉ
xuất hiện có một lần, nghe nói là thân thể khó chịu. Nữ nhân kia rất ốm yếu,
lần trước khó chịu, lần này cũng khó chịu, đúng là suy nhược mỹ nhân điển hình.
Đêm xuống, hai bóng người từ trong phòng khách bay ra,
nhanh chóng tiêu thất giữa trời chiều. Mục tiêu của hai người cũng không phải
đâu xa, chính là thư phòng của Tống Cảnh Nhân. Căn cứ theo kinh nghiệm của Đông
Phương Vũ, những vật phẩm có chút giá trị, thường được đặt ở thư phòng, tám
mươi phần trăm thư phòng đều có mật thất.
Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp tửu lượng đều rất
khá, vào lúc dùng bữa tối, hai người thay phiên nhau chuốt say Tống Cảnh Nhân,
thư phòng lúc này tuyệt đối không có người. Chủ ý xấu xa này đương nhiên là do
Bạch Mạn Điệp nghĩ ra, ép Đông Phương Vũ làm. Sáo Ngọc Công Tử tuy chẳng phải
cái gì chính nhân quân tử, cũng không phải phường gian trá tiểu nhân. Nếu cứ
tiếp tục ở cùng Bạch Mạn Điệp, một đời anh minh của hắn tuyệt đối bị hủy đi
sạch sẽ, một chút cũng không còn. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cùng thứ
mực đen nhất thế kỷ này ở chung một chỗ, không muốn đen cũng không được.
Hai người theo cửa sổ bay vào thư phòng, bắt đầu lục
lọi. Bạch Mạn Điệp ở hiện đại tuyệt đối là công dân tốt, cùng lắm thì đêm xuống
tham dự mấy vụ hách bang đánh nhau, tranh giành địa bàn, vân vân, nhưng ban
ngày lập tức hóa thân thành huấn luyện viên ưu tú. Cái chuyện ăn trộm này nàng
tuyệt đối chưa từng làm qua, tiền lương của nàng tuy rằng không cao, nhưng cũng
không đến nỗi chết, cần gì làm cái loại chuyên này. Thế nhưng bây giờ thử qua,
nàng thuận buồm xuôi gió, tốc độ tìm kiếm có thể sánh ngang Sáo Ngọc Công Tử.
Trong lòng nàng cảm thán, thực sự là có tố chất làm trộm a, nếu biết cách bồi
dưỡng, nhất định trở thành thần trộm rồi.
Hai người đem toàn bộ hộp tìm được tìm qua một lần,
cái gì cũng không thấy.
“Không có.”
“Ta cũng không tìm được.”
Đông Phương Vũ thoáng nhìn lên bức tranh trên tường,
“Kiểm tra phía sau bức tranh kia.” Chiếu theo kinh nghiệm của hắn, phía sau
những bức tranh thường có ám các.
Vì vậy…
Hai kẻ trộm đùng đùng lục lọi thêm lần nữa, thiếu chút
đem thư phòng xới tung.
“Không có a.” Bạch Mạn Điệp nhỏ giọng oán giận.
“Tìm cơ quan đi.” Đại ăn trộm quả nhiên là đại ăn
trộm, nói câu nào cũng có kỹ thuật.
“Ta đương nhiên biết, nhưng tìm ở đâu đây?’ Thật đúng
là xem nàng như kẻ ngốc, không tự mình thực hành qua tiểu thuyết chứ.
Đông Phương Vũ chỉa chỉa vào một bình hoa cổ, chớp
chớp mắt.
“A, ý ngươi muốn nói đến mấy vật trang trí?”
Đông Phương Vũ gật đầu, “Động thủ.” Bọn họ tới đây
trộm đồ, không phải tới nói chuyện phiếm.
Trong thư phòng đồ cổ không ít, hai người tốn khá nhiều
thời gian mới xem qua hết được, nhưng kết quả cũng là…
Bạch Mạn Điệp cau mày, “Không có a.”
“Đi.” Cả thư phòng đã xem qua cả rồi, không có cơ
quan, cũng không có ám các. Đương nhiên, cũng có thể có, chỉ là hai người không
tìm ra thôi.
Tống phu nhân vẫn còn đang bệnh, so với lần trước bộ
dạng không khác nhau mấy. Thân thể không tốt nên nghỉ ngơi nhiều một chút, vậy
mà nói xem nàng có phải uống lộn thuốc rồi không, mới sáng sớm đã gọi Bạch Mạn
Điệp tới, nói cái gì có chuyện muốn nói. Bạch Mạn Điệp đêm qua mực một đi tìm
Thánh Linh Châu, hơn nửa đêm mới ngủ, mới ngủ không được bao lâu, lập tức bị
nha hoàn đánh thức. Nếu không phải sợ mình đang ở địa bàn của người ta, nàng
sớm đã đánh nha hoàn kia một trận, đương nhiên, nàng càng muốn đánh Tống phu
nhân hơn.
Tình cảm phu thê của phu phụ Tống Cảnh Nhân từ n năm
trước đã vỡ tan rồi, Tống phu nhân một mình ở lại tiểu viện, thường ngày không
có chuyện gì nàng cũng không ra ngoài, mà cũng chẳng ai tới quấy rầy nàng. Ngay
cả nữ nhi thân sinh Tống Phù Dung của nàng, quan hệ mẫu tử giữa hai người cũng
chỉ bình thường thôi.
“Vãn bối bái kiến phu nhân.” Tuy rằng giận nàng ta mới
sáng sớm đã bắt nàng ngồi dậy, nhưng lễ nghi tuyệt đối không thể bỏ.
Tống phu nhân gồi ở ghế chủ vị thản nhiên nói, “Bạch
cô nương ngồi đi.”
Bạch Mạn Điệp làm ra dáng rụt rè của tiểu thư khuê
các, hơi hạ thấp người, “Đa tạ phu nhân.” Nàng chẳng phải tiểu thư khuê các gì
đâu, chí ít là cho Tống phu nhân kia chút sĩ diện.
Nàng vừa ngồi xuống, lập tức có nha hoàn dâng trà,
Tống phu nhân nói, “Uống đi, là trà Vũ Tiền Long Tĩnh đó.”
“Được.” Nàng không hiểu về trà, chỉ biết có uống được
hay không thôi.
Tống phu nhân cũng tự mình uống một ngụm
“Ở lại đây có quen không?” Tống phu nhân đột nhiên hỏi
một câu.
“A?” Bạch Mạn Điệp có chút nghi hoặc, vấn đề đó hơi bị
ngốc a, “Ách, có chút chút.”
Tống phu nhân chớp mắt, “Bạch cô nương, cô biết chuyện
hơn hai mươi năm trước của Thủy Phù Dung cùng lão gia nhà ta chứ?” Thỉnh Bạch
Mạn Điệp tới, chỉ vì muốn xác định một chuyện, nàng thực sự họ Bạch sao?
Bạch Mạn Điệp có chút xấu hổ, “A? Chuyện của nương ta
và Tống lão gia, ta cũng biết một chút.” Có quan hệ với Tống gì gì đó là nương
của nàng, nàng xấu hổ làm gì?
“Nương cô?” Nha đầu kia lần trước không phải nói mất
trí nhớ sao? Giờ khỏi rồi? Nàng ta rốt cuộc biết nhiều hay ít.
Nếu đã lộ rồi, Bạch Mạn Điệp cũng không muốn giấu giếm
nữa, xem nàng rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, “Đúng vậy, vì trên người ta có đặc
trưng của người Thủy gia, hơn nữa ta cùng Thủy Phù Dung rất giống, nên ta biết
mình chính là nữ nhi của Thủy Phù Dung.” Thủy Mẫu Đơn là yêu nữ trong mắt võ
lâm nhân sĩ, chuyện gặp nàng tốt nhất đừng kể.
Tống phu nhân cười nhạt, “Cô nương xác định?” Bộ dáng
tươi cười của nàng nhìn Bạch Mạn Điệp thập phần không thuận mắt, rõ ràng là
trời đang rất nóng, nàng thế nào lại có cảm giác lạnh a?
“Ta xác định.” Chỉ bằng chứng ly hồn là đủ xác định
rồi.
“Bạch cô nương, nương cô đâu rồi?” Khẩu khí của Tống
phu nhân càng thêm bất hảo.
“Nương ta sớm đã qua đời.” Bạch Mạn Điệp theo trực
giác muốn lui về phía sau, đáng tiếc nàng đang ngồi trên ghế nên vô phương lùi
được.
“Cô nương có biết cha mình là ai không?” Tống phu nhân
trên mặt cư nhiên hiện lên một chút âm khoan, có phải là mắt chưa ngủ đủ không?
“Không biết.” Sớm đã xuống địa ngục rồi.
Tống phu nhân cười nhạt, “Vậy cô nương có biết sinh
nhật của mình không?”
“Một chín… Hai mươi sáu tháng bảy, có chuyện gì
không?” Đây là sinh nhật ở hiện đại của nàng, còn cổ đại thì không rõ lắm.
“Hai mươi sáu tháng bảy?” Tống phu nhân sách mặt đột
nhiên biến đổi, “Nói vậy ả tiện nhân kia trước khi rơi xuống vực đã mang thai
nghiệt chủng ngươi?” Bạch Mạn Điệp cả kinh, một loại cảm giác vô cùng bất hảo
nảy lên trong lòng. Nói như vậy, nàng thực sự có thể là…
Bạch Mạn Điệp từ trên ghế đứng bật lên, “Này, khách
khí chút được hay không? Ngươi mới là tiện nhân, ngươi mới là nghiệt chủng.
Mắng ta thì được, không được nhục mạ nương ta.” Không hiểu vì sao, nàng không
muốn bất kì ai tổn thương Thủy Phù Dung, cho dù là mắng cũng không được.
Tống phu nhân sách mặt âm trầm, tiến một bước tới gần
Bạch Mạn Điệp, “Ả chính là tiện nhân, chính ả là kẻ đoạt mất hạnh phúc của ta.”
Nếu không có Thủy Phù Dung, nàng cùng Tống Cảnh Nhân sẽ là một đôi hạnh phúc.
“Ta biết nương cùng Tống lão gia có thể có quan hệ,
nhưng cuối cùng cũng phải xa nhau.” Bạch Mạn Điệp hai tay chống nạnh, hung ác
nhìn nàng, “Tống phu nhân, ta nương cùng Tống lão gia đã ước hẹn chung thân từ
trước, hai người thành thân là chuyện sau này. Là ngươi bức nương ta vào đường
cùng, khiến nương ta nhảy vực tự sát. Ta nói cho ngươi biết, người tuyệt đối không
thiếu nợ ngươi, là ngươi thiếu nợ người. Lấy võ công của nương ta, hoàn toàn có
thể giết, có thể trả thù, nhưng người không làm, người gả cho người khác, bình
thản sống hết cuộc đời, đến lúc chết cũng còn không gặp lại Tống lão gia. Ngươi
độc chiếm Tống lão đầu kia nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ai đáng thương hơn?
Tống phu nhân, ta trọng ngươi là trưởng bối, không muốn đấu khẩu với ngươi,
nhưng ngươi lại mắng nương ta là tiện nhân, ta thực sự không thể chịu đựng
được.” Bây giờ đến lược Bạch Mạn Điệp chậm rãi tới gần nàng, “Ta cho ngươi
biết, ba đồ đệ của nương ta nổi danh tàn nhẫn chốn giang hồ, nếu như ngươi muốn
chết, muốn Tống gia trang trong một đêm biến thành gạch vụn thì cứ việc chửi
tiếp. Ngươi vừa nhìn đã biết là nữ nhân không có đạo đức rồi, chả trách Tống
lão gia nhìn ngươi chướng mắt mà coi trọng mẫu thân phong hoa tuyệt đại của ta.
Chỉ cần là nam nhân có mắt nhìn đều sẽ không coi trọng ngươi.” Nói đến miệng
lưỡi, Tống phu nhân kia luyện thêm vào chục năm nữa đi.
Tống phu nhân luống cuống, “Ta năm đó là một trong võ
lâm tứ đại mỹ nhân, ta không tin có nam nhân nào nhìn ta chướng mắt.”
Bạch Mạn Điệp khinh miệt nhìn nàng, châm chọc nói, “Ra
bởi vì chứng minh mị lực của mình mà ngươi đoạt Tống lão gia sao? Hử? Cho dù
ngươi đẹp thì đã sao, có ích lợi gì không? Chuyện tình cảm căn bản là không thể
miễn cưỡng. Hơn nữa, cũng không thể dựa vào diện mạo để đối xử mọi người. Luận
diện mạo, cô nương ta so với Đỗ Thanh Sương kém hơn rất nhiều, nhưng Phương
Chấn Hiên khăng khăng một mực thích ta. Ngươi đẹp thì sao? Chính là so ra vẫn
còn kém nương ta, vĩnh viễn kém người. Ngươi nếu nghĩ bản thân mình xinh đẹp,
có thể khuynh đảo nam nhân trong thiên hạ, tại sao không đi mua vui cho rồi? Ít
nhất còn có bạc.” Nàng ghét nhất nữ nhân ỷ vào diện mạo hoành hành ngang ngược.
Tống phu nhân cười nhạt, “Kém thì đã sao, ta giết
không được ả, nhưng giết được mối hận trong lòng.” Thủy Phù Dung quả thực chính
là ác mộng của nàng, người cũng đã chết hai mươi mấy năm, tại sao đột nhiên lại
nhảy ra một nữ nhi? Muốn tức chết nàng chách?
Bạch Mạn Điệp khóe môi giương lên một nụ cười tự phụ
tàn nhẫn, “Phu nhân, ngươi biết ta là ai không?” Trong giang hồ, người có thể
đánh bại nàng được bao nhiêu? Cho dù là Tống lão gia, cũng chưa chách là đối
thủ của nàng.
“Ngươi là một nha đầu lừa gạt, có thể làm được gì
chứ?” Nàng dù sao cũng xuất thân từ võ lâm thế gia.
“Phu nhân, ta tặng ngươi một lễ vật.” Bạch Mạn Điệp từ
trên đầu lấy ra một cây trâm cằm trên tay thưởng thức. Ban đầu là cho Thủy Mẫu
Đơn, nhưng Thủy Mẫu Đơn lại trả cho nàng, giờ đã đến lúc phát huy tác dụng rồi.
“Cái gì đây?” Tống phu nhân nghi hoặc.
“Phu nhân, cả cái này ngươi cũng không biết?” Bạch Mạn
Điệp sách mặt nhanh chóng lạnh đi, ngón tay giật giật, cây trâm đã cắm vào trên
chiếc ghế Tống phu nhân ngồi. Bạch Mạn Điệp không hù dọa nàng ta, nàng ta sẽ
càng không nể tình.
Tống phu nhân đột nhiên thất sách, “Truy hồn… Đoạt
mệnh trâm.” Lão Thiên a, nàng ta sao lại là…
Bạch Mạn Điệp vỗ tay cười, “Không sai, cũng còn biết
nói cái đó. Ta còn tưởng phu nhân ngài ru rú trong nhà, đầu óc bị hỏng hết.
Nhân tiện nói ngươi nghe, Thiên Diện Tu La cùng Độc Nương Tử là đồng môn của
ta, cũng là đồ đệ của nương ta. Ngươi nếu hôm nay dám làm gì ta, hai nàng sẽ
không bỏ qua.”
Tống phu nhân trước là ngẩn người, sau đó lập tức cười
nhạt, “Chỉ cần hôm nay ngươi chết ở đây, ai sẽ biết?”
Bạch Mạn Điệp cười nhạo, “Phu nhân ngươi thật tự tin
a, hiện nay võ lâm người dám nói muốn giết ta thật không nhiều lắm. Dùng khí
rất được, nhưng thực lực quá kém.”
“Vậy sao?” Tống phu nhân cười, “Có nghe thấy mùi gì
hay không?”
“Mùi gì? Chỉ là trầm hương bình thường thôi mà.” Bạch
Mạn Điệp cũng không sợ nàng hạ độc.
“Đúng vậy, chỉ là trầm hương bình thường, nhưng nếu
còn có trà Vũ Tiền Long Tĩnh hảo hạng thì sao?” Trà Long Tĩnh bị hạ dược.
Bạch Mạn Điệp sách mặt không đổi, “A? Xin được chỉ
giáo.”
“Trầm hương không có độc, chỉ là trong trà ta bỏ thêm
một ít hương thảo, uống vào càng có vị thơm ngon, không có độc.” Bạch Mạn Điệp
tiếp lời nàng, “Là ngửi trầm hương cùng uống trà, hai thứ hợp lại một chỗ sẽ có
độc đúng không?” Bạch Mạn Điệp cười đến xán lạn.
“Lúc này còn cười được, Vô Ảnh La Sát quả danh bất hư
truyền a.” Tống phu nhân âm trầm nói, “Hai thứ hợp lại không những có độc mà
còn là kịch độc.”
“Có đúng là giết người được không?”
“Trong vòng nửa nén nhan lập tức ngạt thở, cho dù võ
công ngươi có cao tới đâu, cũng bức ra không được.” Nàng sớm đã khẳng định Bạch
Mạn Điệp là nữ nhi của Thủy Phù Dung, hạ quyết tâm muốn Bạch Mạn Điệp có đi mà
không có về. Cho dù không phải, nàng cũng không bỏ qua, Thà giết lầm còn hơn bỏ
sót.
Nàng ưu nhã đi một vòng, “Ngươi có thấy ta không sao
chứ?” Thời gian cũng nên tới rồi?
“Còn thiếu một chút.” Tống phu nhân rời xa Bạch Mạn
Điệp, phòng ngừa nàng tự dưng hạ độc thủ, Tống phu nhân nàng không cẩn thận lại
chịu tội thay.
“Đừng lãng phí khí lực nữa.” Bạch Mạn Điệp ăn xong
giải độc hoàn, đã là bắc độc bất xâm, hạ độc nàng không bằng đem thứ độc dược
trân quý này ném xuống sông nhìn bọt nước còn thực tế hơn.
“Vậy sao?” Tống phu nhân cười.
Bạch Mạn Điệp vừa muốn nói gì, trước mắt đã tối sầm
lại, chán nả ngả xuống đất.
Chuyện này là sao, không phải giải độc hoàn mất hiệu
lực chứ? Quá thời gian? Hay căn bản là không thể giải được? Không có khả năng
a, Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ dùng cùng một bình dược, tại sao đối với
hắn thì có tác dụng, còn nàng thì không? Lẽ nào thực sự phải chết trong tay một
nữ nhân biến thái ở đây sao?
Tống phu nhân dùng chân giẫm giẫm lên Bạch Mạn Điệp
đang nằm dưới đất, cười càng lạnh hơn. Thủy Phù Dung, ngươi đoạt người ta yêu
thương nhất, ta sẽ giết nữ nhi bảo bối yêu thương nhất của ngươi, về phần hai
vị đồ đệ kia của ngươi, cứ từ từ đối phó. Ngươi hủy cả đời ta, ta cho ngươi
chết xuống đất cũng không yên bình.
Một nữ nhân yêu đến điên cuồng, còn gì không dám làm
chứ? Quả thực chính là biến thái.
Nàng lấy từ trong người ra Hóa Cốt Tán nổi danh trên
giang hồ, chuẩn bị biến Bạch Mạn Điệp thành một vũng máu lỏng. Nàng cười đến
tàn nhẫn, đem cát chai đặt trên “thi thể” rách ra, bột phấn trắng chậm rãi bay
lả tả trên y phục của nàng, bột phấn kia dính vào y phục, y phục lập tức hóa
thành tro…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...