Bạch Mạn Điệp cầm lấy kiếm của Tống Phù Dung, hướng về
Đỗ Thanh Sương, chấp tay nói, “Xin được chỉ giáo.”
Vẻ lãnh liệt trên người Bạch Mạn Điệp, phảng phất tạo
thành một vầng hào quang vây quanh nàng. Đỗ Thanh Sương từng gặp qua vô số đối
đối thủ, nhưng chưa gặp qua đối thủ nào đáng sợ thế này. Nàng cũng giống như
mọi người, không khỏi vô thức lùi về sau mấy bước. Nàng vẫn cho rằng Bạch Ngâm
căn bản không có võ công, tối đa chỉ là phường tiểu thư khuê các, chưa từng
nghĩ qua Bạch Ngâm lại thâm tàng bất lộ thế này. (thâm tàng bất lộ: có tài
nhưng không thể hiện ra.)
Bạch Mạn Điệp cắn chặt lọn tóc, cười lạnh một tiếng,
“Đỗ cô nương, đách tội.” Vừa dứt lời, kiếm đã đến trước mặt Đỗ Thanh Sương, Đỗ
Thanh Sương kinh hãi, liên tục lùi ra sau mấy bước. Còn chưa kịp xuất thủ, thậm
chí còn chưa đứng vững, kiếm của Bạch Mạn Điệp đã trượt qua cổ nàng, trên cái
cổ trắng ngần như tuyết vẽ ra một đường màu hồng tinh tế. Vừa thoáng thấy Bạch
Mạn Điệp, Đỗ Thanh Sương chỉ thấy khóe môi nàng giương ra một tia cười nhạt.
Lòng Đỗ Thanh Sương có chút nặng nề, đối thủ mà nàng gặp phải tuyệt đối chính
là một đối thủ vô cùng đáng sợ. Một kiếm ban nãy hoàn toàn có thể lấy mạng của
nàng, là Bạch Ngâm thủ hạ lưu tình. Nàng không tin, không ai có thể có tốc độ
nhanh đến như vậy. Nàng đã gặp qua vô số võ lâm cao thủ, kiếm thuật danh gia,
tốc độ của bọn họ thậm chí không bằng một nửa Bạch Ngâm. Bạch Ngâm rốt cuộc là
ai? Từ đâu tới?
Một kiếm kia khiến hai người lướt qua nhau, trao đổi
vị trí, hai người mặt đối mặt, Đỗ Thanh Sương đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Bàn tay
nắm chặt ngân tiên đang run lên không ngừng.
“Đỗ cô nương, đách tội.” Chỉ nghe thấy Bạch Mạn Điệp
cười nhạt một tiếng, một kiếm đã bay đến đứng vững trước cổ họng Đỗ Thanh
Sương. Kiếm vừa trượt qua, vẽ nên một đường máu. Đỗ Thanh Sương không coi ai ra
gì, vết tích này, xem như giáo huấn nàng.
Nguyên bản đoàn người đang rất ồn ào nhất thời tĩnh
lặng như tờ, đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Mạn Điệp. Không ai thấy rõ nàng ra tay
thế nào, chỉ nhìn thấy một cái bóng mơ mơ hồ hồ. Nàng rốt cuộc có phải người
hay không? Nếu là người, ai lại có tốc độ nhanh đến như vậy?
Đỗ Thanh Sương không dám nói câu nào, mặc cho kiếm của
Bạch Mạn Điệp vẽ một đường trên người nàng. Nàng từng nhục nhã người ta, lúc
này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Bạch Mạn Điệp nhả lọn tóc trong miệng ra, kiếm thu về,
nắm ở trong tay. Tất cả đều trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu, tựa như chưa từng
phát sinh chuyện gì cả.
Bạch Mạn Điệp nhảy xuống lôi đài, đem kiếm trong tay
giao cho nha hoàn bên cạnh Tống Phù Dung, “Tống cô nương, đa tạ kiếm của cô.”
Bạch Mạn Điệp cũng không rõ mình vừa rồi đã ra tay thế nào, chỉ biết trong lòng
ngập tràn phẫn nộ, trong vô thức đoạt lấy kiến của Tống Phù Dung, trong vô thức
đánh bại Đỗ Thanh Sương. Tất cả mọi người từ trong lòng đều đổ mồ hôi, bao gồm
cả Bạch Mạn Điệp, thứ không giống với mọi người chính là, nàng chỉ sợ hãi trước
khi xuất thủ. Nàng trong vô thức bước lên lôi đài, căn bản không nghĩ tới trong
vòng ba chiêu có thể đánh bại Đỗ Thanh Sương. Nàng ở hiện đại cũng học qua võ
công, thế nhưng cùng lắm là ngang tài ngang sức với Đỗ Thanh Sương. Đến khi
nàng xuất thủ, tất cả mọi thứ đều không tự chủ được. Đến khi nàng có thể khống
chế được bản thân mình thì Đỗ Thanh Sương sớm đã đại bại rồi.
“Bạch cô nương khách khí.” Tống Phù Dung mãnh liệt
nuốt nước bọt, không dám nhìn nàng. Bạch Mạn Điệp lúc này như ánh dương quang
sáng lạn, cùng với vẻ hung ác nham hiểm lạnh lùng ban nãy hoàn toàn khác nhau.
Không cần nói tới võ công, chỉ luận công phu biến đổi sách mặt, nàng đã có thể
xem là thiên hạ đệ nhất rồi.
“Lưu Ly, đi.” Bạch Mạn Điệp cố ý liếc nhìn Phương phu
nhân một cái, Phương phu nhân lập tức nắm chặt y phục Phương Kình lui về phía
sau. Trong lòng vô cùng ảo não, nàng thực sự đã đách tội với ai đây?
“Tiểu thư, tính sao với bà ta bây giờ?” Lưu Ly không
phục chỉ vào Phương phu nhân, dựa vào tính tình của tiểu thư trước đây, tuyệt
đối sẽ không bỏ qua cho bà.
“Đi, đừng nhiều lời vô ích.” Bạch Mạn ĐIệp kéo kéo y
phục Lưu Ly.
“Tiểu thư, nô tỳ phụng mệnh chăm sóc ngài, nếu như nhị
tiểu thư, tam tiểu thư biết ngài bị tát một cái, nô tỳ lại dám không báo lại,
nhị tiểu thư, tam tiểu thư nhất định lột da nô tỳ.”
Bạch Mạn Điệp trợn mắt, “Lưu Ly, ngươi rốt cuộc là nha
hoàn của ai?” Tuy nàng mất đi trí nhớ, Lưu Ly cũng không cần phải lúc nào cũng
nghe lời hai vị tiểu thư kia vậy chứ?
“Tiểu thư, em đương nhiên nghe lời ngài. Thế nhưng nhị
tiểu thư, tam tiểu thư đã căn dặn nô tỳ nhất định phải chăm sóc ngài thật tốt,
ngài hôm nay chịu nhục như vậy, nô tỳ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Bạch Mạn Điệp cười gian trá, “Ta thấy Tiểu Sai, Phỉ
Thúy cũng không tệ, nếu không ngươi đi hầu hạ nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi, ta
đổi với hai muội ấy.”
Lưu Ly nhanh chóng lách đầu, “Không không không, tiểu
thư ngài nói thế nào thì làm thế đó.” Tiểu thư dù sao cũng là lão đại của Tam
la sát, làm nha hoàn của tiểu thư so với nha hoàn của người khác có địa vị hơn
nhiều. Cho dù đến Linh Các làm khách, cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ như tiểu
thư.
Bạch Mạn Điệp trừng mắt nhìn nàng, “Vậy không phải tốt
hơn sao, nhớ kỹ, ngươi là nha hoàn của ta.”
“Vâng, nô tỳ biết sai rồi.”
“Đi thôi.” Mọi người đều rất thức thời nhường đường
cho nàng.
“Bạch cô nương, khoan đã.” Phương Kình vội vàng đuổi
theo.
“Phương lão gia, chuyện gì?” Bạch Mạn Điệp biểu tình
rất lãnh đạm.
“Nếu Bạch cô nương đã áp đảo quần hương, nên gả cho
khuyển tử làm vợ.” Nếu như Phương gia có được một cao thủ như vậy, danh vọng
nhất định tăng lên gấp bội a.
Bạch Mạn Điệp nhún vai, “Xin lỗi, ta không muốn làm
Phương thiếu phu nhân, trận tỷ thí này đều do tôn phu nhân và Đỗ cô nương ép
buộc.”
“Bạch cô nương, ta biết khuyển tử luôn có tình ý với
cô nương, thực tình không dám giấu diếm, khuyển tử thập phần bài xích trận luận
võ chiêu thân này. Hắn sở dĩ đáp ứng, hoàn toàn là vì cô nương.”
“Ta?” Bạch Mạn Điệp thật sự muốn cười to, chưa thấy
qua nam nhân nào tự mình đa tình như vậy.
“Không sai, lão phu đã hứa với hắn, mặc kệ người thắng
là ai, đều cho phép hắn thú cô nương vào cửa. Đồng thời tiến vào, không phân
lớn nhỏ. Nếu cô nương đã thắng trong luận võ, đương nhiên chỉ thú một mình cô
nương.”
Lưu Ly xì cười ra một tiếng, châm chọc nói, “Phương
lão gia, ông cho rằng đại tiểu thư nhà ta sẽ đồng ý sao?” Còn cái gì đồng thời
tiến vào, không phân lớn nhỏ, quả là nực cười.
Bạch Mạn Điệp cũng cười cười, “Phương lão gia, lúc đó
trong thư phòng chúng ta đã nói chuyện gì với nhau, chẳng lẽ ông đã quên rồi?
Lúc đó ông nói, ta chỉ xứng làm thiếp thôi mà, sao bây giờ lại thay đổi chủ ý.”
Bạch Mạn Điệp ngữ khí rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại hàm chứa một cỗ ý tứ
cường ngạnh.
Phương Kình mặt mày lúc đỏ lúc trắng, miễn cưỡng nói,
“Bạch cô nương, lúc đầu cô nương nói mình không có võ công, Phương gia ta là võ
lâm đệ nhất thế gia, làm Phương phu nhân, nhất định phải biết võ công.”
Bạch Mạn Điệp cười càng châm chọc hơn, “Ta nói là ta
không biết hồi nào? Ta nhớ là ông hỏi ta có biết hay không, ta hỏi ngược ông
nghĩ thế nào? Là ông tự theo ý mình nhận định ta là kẻ dễ hiếp đáp thôi.” Ba
chữ “dễ hiếp đáp” được nhấn rất mạnh.
“Ngâm nhi.” Trong đám người đột nhiên xuất hiện một
nam tử trung niên lạ lẫm.
Bạch Mạn Điệp khẽ liếc nhìn hắn, “Ngươi là ai?” Cái
tên xa lạ này cư nhiên dám gọi thân mật như vậy.
Hắn cười cười, xé bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt vô cùng
quen thuộc. Có người đầu tiên hét ầm lên, “Lãnh Tâm Công Tử.”
“Là ngươi a?” Bạch Mạn Điệp lãnh đạm nói một câu.
“Nhìn thấy ta không vui à.” Họ Phương kia, ngươi đừng
có như khổng tước xòe đuôi có được không? Ai vui khi gặp ngươi chứ?
“Không phải, ta vì có việc mới đến nhà tìm ngươi.”
“Nàng đã thắng trong luận võ, đương nhiên là thê tử
của ta, có gì có thể từ từ nói.” Hắn vì không muốn bị nhận ra, nên dịch dung
đến hiện trường luận võ xem xét, không ngờ Bạch Ngâm lại giữa đường xuất hiện.
Hắn cũng sớm muốn xuất hiện, không ngờ lại thấy nàng thi triển khinh công, cho
rằng nàng cố tình đến tham gia luận võ, nên đứng một bên im lặng quan sát. Bạch
Mạn Điệp có võ công, chuyện này đúng là muốn hù chết hắn.
Bạch Mạn Điệp le lưỡi, cười nói, “Ai là thê tử của
ngươi?” Nàng chỉ tay vào Đỗ Thanh Sương còn đứng trên lôi đài, “Kia mới là thê
tử của ngươi.” Chức vị Phương phu nhân này, nàng không có hứng thú.
“Ngâm nhi, nàng là vị hôn thê của ta, hiện tại còn
thắng trong luận võ, muốn hồi hôn sao?” Xem như hắn đê tiện, vì giữ giai nhân
lại, đem việc này ra áp chế nàng.
“Ai là vị hôn thê của ngươi?” Nhắc tới việc này, cơn
tức trong lòng Bạch Mạn Điệp vẫn chưa nguôi hết. Họ Phương kia chẳng những
không giúp nàng tìm người, còn để nàng n lần bị khi dễ.
“Ta đã mang nàng về bái kiến cha mẹ, nàng còn không
thừa nhận sao?”
Bạch Mạn Điệp bước tới gần hắn, nhỏ giọng nói, “Ngươi
đừng được một tấc lại tiến thêm một thước, chúng ta lúc đó là diễn kịch, ngươi
hiểu rõ mà.”
Hắn ngưng lại vẻ tươi cười, chăm chú nói, “Kịch giả
thành thật đi.” Sau khi nàng bỏ đi, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảm của
mình đối với nàng.
Bọn họ hai người âm thầm nói với nhau cái gì, mọi
người đều suy đoán.
“Lãnh Tâm Công Tử, tiểu thư nhà ta đã lập gia đình
rồi.” Lưu Ly thấy tiểu thư tức đến nghiến răng nghiến lợi, đứng chắn trước mặt
Phương Chấn Hiên, trịnh trọng tuyên bố. Tiểu thư thật sự quá hồ đồ rồi, đã gả
cho Đông Phương Vũ, còn cùng tên này thiết lập quan hệ. Họ Phương này hay tự ý
xông vào Linh Các, nàng đã nghe Phỉ Thúy nói qua nhiều lần, đối với tên tự cao
tự đại này hoàn toàn không có cái gì gọi là hảo cảm.
Phương Chấn Hiên cười cười, “Vậy sao? Nàng nói ta biết
đi, Ngâm Ngâm.” Hắn mới không tin nha hoàn kia bịa chuyện ma quỷ.
Bạch Mạn Điệp vừa định nói gì, chợt nghe có người nói,
“Lãnh Tâm Công Tử, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cùng thê tử ta đứng gần nhau
quá.”
Bạch Mạn Điệp cả kinh, hắn sao lại tới đây.
Vừa dứt lời, Sáo Ngọc Công Tử đã từ trong đám người
bước tới. Trên mặt mang theo một nửa ngân sách mặt nạ, tay phải chắp ra sau,
tay còn lại đương nhiên cầm theo sáo ngọc.
Bạch Mạn Điệp cười gượng vài tiếng, “Tướng công, sao
chàng lại tới đây? Chàng không phải đi kinh thành rồi sao?” Bạch Mạn Điệp có
cảm giác như mình là thê tử đang hồng hạnh xuất tường thì bị bắt quả tang.
Sáo Ngọc Công Tử một tay bắt lấy Bạch Mạn Điệp kéo về
bên người, hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải ta trở về đúng lúc, nàng thật sự
muốn gả cho hắn?” Thấy Tiểu Điệp của hắn cùng tên kia ở chung một chỗ, hắn thập
phần khó chịu. Đương nhiên, lấy tính tình cao ngạo của mình, hắn tuyệt đối sẽ
không nghi ngờ là bản thân mình đang ghen. Lại càng không chú ý tới bản thân đã
thừa nhận Bạch Mạn Điệp là thê tử của hắn, không phải chỉ là một nữ nhân hắn
phải chịu trách nhiệm.
“Ách, cái này… Chàng nghe ta giải thích, chủ yếu là ta
buồn bực đến phát hoảng lên rồi, cho nên mới tìm bằng hữu ôn lại chuyện xưa. Ta
xin thề, ta tuyệt đối không muốn tham gia luận võ, chưa từng nghĩ là sẽ gả cho
Phương Chấn Hiên. Ta cùng Phương Chấn là chỗ quen biết cũ, là bằng hữu rất
thuần khiết, thật sự rất thuần khiết.” Nàng chột dạ cái gì? Nhân cơ hội này
thoát khỏi hắn không phải tốt hơn sao.
Phương Chấn Hiên khóe môi giương lên một tia cười
nhạt, “Sáo Ngọc Công Tử, ngưỡng mộ đã lâu.” Danh tiếng võ công so ra kém Sáo
Ngọc Công Tử thì thôi, hôm nay tên này còn đoạt nữ nhân yêu mến của hắn, đồng
dạng là võ lâm Tam công tử, nhưng khác biệt thật sự quá lớn.
“Không phải chứ? Hắn chính là Sáo Ngọc Công Tử trong
truyền thuyết?” Lần này thu hoạch thật sự ghê gớm, không chỉ gặp được Lãnh Tâm
Công Tử, còn có thể đứng gần thế này nhìn Sáo Ngọc Công Tử.”
“Có thấy cây sáo trên tay hắn không, là độc nhất vô
nhị.”
“Phu nhân của Sáo Ngọc Công Tử sao lại là vị hôn thê
của Lãnh Tâm Công Tử?”
“Thì ra là phu nhân của Sáo Ngọc Công Tử đệ nhất thiên
hạ, chả trách võ công lại cao đến như vậy.”
“Ai nói Sáo Ngọc Công Tử là thiên hạ đệ nhất? Còn
không bài danh trong võ lâm thập đại cao thủ.”
“Ngươi mới ra giang hồ chứ gì? Tuy rằng không có bài
danh, nhưng rất nhiều người nhất trí cho rằng võ công của Sáo Ngọc Công Tử xuất
thần nhập hóa, hoàn toàn xứng danh thiên hạ đệ nhất.”
“Vị Bạch cô nương này là ai? Có thể làm thê tử của Sáo
Ngọc Công Tử, tuyệt đối không phải người thường.”
“Lúc nàng trị liệu cho Tống cô nương dễ như trở bàn
tay, chẳng lẽ nàng là… Độc Nương Tử.”
“Có thể là Vô Ảnh La Sát không, kiếm của nàng thật sự
quá nhanh.”
“Là Thiên Diện Tu La chứ? Bạch cô nương nhất định là
tuyệt sách giai nhân, dịch dung thành như vậy?” Nếu tư sách bình thường, Sáo
Ngọc Công Tử cũng không thèm nhìn tới.
“Chỉ cần bắt được một trong ba người họ, giá trị ba
vạn lượng hoàng kim phải không?” Bộ dáng ham tiền hiện lên rõ ràng.
“Võ công của Bạch cô nương ngươi đã thấy rồi, ngươi
nghĩ mình tiếp được mấy chiêu củ nàng, càng không cần nói tới Sáo Ngọc Công Tử
bên cạnh.” Quên đi, tánh mạng quan trọng, ba vạn lượng hoàng kim kia mơ tới
không nổi rồi.
“Đi.” Sáo Ngọc Công Tử không để ý tới những kẻ khác,
lôi kéo Bạch Mạn Điệp chạy đi.
“Tiểu thư.” Lưu Ly đuổi theo, kinh ngạc đánh giá Sáo
Ngọc Công Tử. Hai người này lúc nào ở chung một chỗ, hơn nữa tiểu thư còn gả
cho hắn? Tiểu thư đã thành thân rồi, sao có thể tái giá chứ?
“Ai đây?” Sáo Ngọc Công Tử nhìn Lưu Ly.
“Ách… Đó là nha hoàn của ta.”
“Nàng không cần nha hoàn.” Sáo Ngọc Công Tử bá đạo
kháng nghị.
“Đại cô gia, ta từ nhỏ đã theo bên người tiểu thư, hầu
hạ tiểu thư là chuyện phải làm.” Nghe đồn Sáo Ngọc Công Tử lạnh lùng, quả nhiên
là thật. Gặp phải nam nhân bá đạo như vậy, chỉ có tiểu thư mới chịu nổi.
Sáo Ngọc Công Tử lạnh lùng nhìn Lưu Ly, “Về ngốc ở nhà
đi, ta tự mình chăm sóc nàng.” Nữ nhân của hắn để hắn tự mình chăm sóc.
“Ê, chàng chăm sóc ta, chàng chăm sóc ta khi nào? Hình
như toàn là ta chăm sóc chàng thì phải?”
“Ngâm Ngâm.” Phương Chấn Hiên đuổi theo, kéo tay Bạch
Mạn Điệp. Hắn không cam tâm a, không cam tâm cứ như vậy đem nàng nhường cho kẻ
khác.
“Bỏ móng vuốt ra.” Sáo Ngọc Công Tử không chút phong
độ dùng sáo ngọc đánh vào tay Phương Chấn Hiên. Người này sao lại có thể khinh
bạc đại tẩu, đều nói vợ của bạn, không được ghẹo, đại tẩu càng không thể ghẹo.
Bạch Mạn Điệp nhìn thấy biểu tình buồn cười của hắn,
xì cười ra một tiếng, “Sáo Ngọc Công Tử, chàng chính là một thùng giấm chua rất
lớn a.” Sáo Ngọc Công Tử vì nàng mà ghen, Bạch Mạn Điệp nàng thật có mặt mũi.
Phương Chấn Hiên thấy Bạch Mạn Điệp cười nói với Sáo
Ngọc Công Tử, trong lòng vô cùng khó chịu. Bát tự của hắn cùng Sáo Ngọc Công Tử
thật sự là không hợp nhau, đoạt danh tiếng thì thôi, hôm nay còn đoạt luôn lão
bà.
“Lão phu ngưỡng mộ đại danh Sáo Ngọc Công Tử đã lâu,
hiện nay sách trời đã tối, thỉnh công tử cùng phu nhân đến nhà ở một đêm, lão
phu rất mong được đón tiếp hai vị.” Sáo Ngọc Công Tử dù sao cũng rất có tiếng
tăm, tuy rằng nằm trong hách đạo, cũng được mệnh danh hiệp nghĩa, Phương Kình
rất tôn trọng hắn.
“Không cần.” Tốt nhất đừng đi, thân phận bị vạch trần
thì phiền phức lắm.
“Tướng công, ta mệt chết đi a.” Bạch Mạn Điệp chỉ chỉ
gương mặt, “Chàng xem, ta bị đánh đó, hiện tại còn bị thương, chàng không nên
mang ta chạy đi vậy chứ, đến Thiên Sơn cũng không cần gấp.”
“Là ai đánh.” Thấy Bạch Mạn Điệp bị đánh, Sáo Ngọc
Công Tử không hiểu tại sao lại cảm thấy tức giận. Nàng là nữ nhân của hắn, thế
nào có thể tùy tiện bị đánh chứ.
“Ách…. chuyện này quên đi, ta nghỉ ngơi một chút là
được rồi. Đúng rồi, ta còn có chuyện muốn nói với chàng.” Bạch Mạn Điệp cảm
thấy rất mâu thuẫn, nàng vừa muốn theo Sáo Ngọc Công Tử, lại vừa không muốn đi
cùng hắn. Mơ hồ mơ hồ, mâu thuẫn quá.
“Không có lần sau.” Thấy Bạch Mạn Điệp bị đánh thành như
vậy, hắn cũng rất đau lòng. Nếu nàng đã cố chấp như vậy thì cứ ở lại một đêm.
“Công tử, thỉnh.” Phương Kình nhiệt tình bắt chuyện,
mà Phương phu nhân chỉ dám cúi đầu. Nếu như Bạch Mạn Điệp thật sự là một trong
Tam la sát, cái mạng nhỏ này của nàng khó mà giữ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...