Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Phương Chấn Hiên hồ nghi liếc mắt, quan sát Bạch Mạn
Điệp, “Bạch cô nương, sao cô nương lại tức giận như vậy?”

Bạch Mạn Điệp chột dạ ho khan một tiếng, “Không có a,
ta chỉ nghĩ các nàng không xấu, thế nhưng các ngươi tại sao lại mắng các nàng
như vậy? Có phải mỗi người trên giang hồ đều gọi các nàng là ba yêu nữ không?”
Có lộn hay không, giả mạo không được hiệp nữ thì thôi đi chứ, sao lại còn biến
thành yêu nữ, đầu năm nay, người tốt không có quả báo tốt. (Sở Sở: Bạch cô
nương, ngài là người tốt sao?)

Phương Chấn Hiên cau mày, “Bạch cô nương có điều không
biết, ba yêu nữ kia quả thực là rất độc ác. Những việc các ả làm đều khiến
người người căm phẫn, nếu là người tốt ai lại dùng thủ pháp giết người tàn nhẫn
đến như vậy?”

Bạch Mạn Điệp không phục trả lời, “Đâu có, các nàng
bình thường đúng là giết người, nhưng ta nghe nói các nàng ít khi dùng thủ pháp
tàn nhẫn như vậy. Dương Uy kia là một tên bại hoại, không biết đã làm biết bao
nhiêu chuyện xấu. Ngươi xem hắn cố ý bắt ta, còn có ý đồ cường bạo ta, đáng đời
hắn a.” Họ Phương này quả nhiên là hạng “đứng nói không biết đau lung.” (1)

(1) Đứng nói không
biết đau lưng: bản gốc là “Trạm trứ thuyết thoại bất yêu đông”: dùng để hình
dung một người không biết thông cảm cho hoàn cảnh người khác, chỉ thích nói
mát.

Hắn thở dài một tiếng, “Bạch cô nương, ta biết cô hận
Dương Uy. Có người giúp cô báo thù, cô đương nhiên vui vẻ. Thế nhưng, cô nương
không thể không phân biệt trắng đen như vậy được.”

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Ta làm gì mà không
phân biệt trắng đen, trong mắt ta, các nàng không phải người tốt, nhưng cũng
không phải người xấu. Chỉ là tương đối thích tùy tâm sở dục mà thôi. Các nàng
thích tự do thì có gì sai chứ? Ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu như Dương Uy có ý
đồ cường bạo đại tỷ các nàng là Vô Ảnh La Sát, thậm chí còn tát Vô Ảnh La Sát
một bạt tay, các nàng làm như vậy có hợp lý không? Ta biết thủ pháp giết người
của các nàng rất tàn nhẫn, thế nhưng vẫn là do tức giận quá mức. Từ nhỏ đến
lớn, không ai dám khi dễ Vô Ảnh La Sát. Đừng nói là đánh nàng, ngay cả mắng
cũng không ai dám mắng, Hai vị muội muội vô cùng tôn trọng đại tỷ, tuyệt đối
không cho phép có chuyện như vậy xảy ra. Nếu đại tỷ đối với ngươi ân trọng như
núi bị khi dễ, ngươi sẽ làm thế nào? Đừng nói với ta ngươi sẽ đi nói lý lẽ với
hắn. Ba người các nàng cho dù có tương đối tàn nhẫn, nhưng lúc giận phát điên

thì làm như vậy cũng rất hợp lý. “ Bạch Mạn Điệp sắp bị cái tên bảo thủ chết
tiệt này chọc tức chết rồi, nhịn không được nói năng thiếu suy nghĩ.

Một loạt câu nói của Bạch Mạn Điệp khiến Phương Chấn
Hiên dở khóc dở cười, “Bạch cô nương, làm sao cô biết? Lấy võ công của Vô Ảnh
La Sát, dễ dàng bắt được ả sao? Khinh công của ả có thể nói là độc nhất vô nhị
trong thiên hạ, cũng có thể nói là thiên hạ đệ nhất.” Thiên hạ đệ nhất? Bạch
Mạn Điệp nuốt nuốt nước bọt, bản thân mình lợi hại đến vậy sao? Ngoài trừ kim
kiếm vô địch, khinh công cũng thuộc dạng thiên hạ đệ nhất, Bạch Mạn Điệp bây
giờ trực tiếp muốn ngất xỉu.

Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ liếc hắn một cái, “Kỳ thực ta
cũng không có ý gì khác, ta chỉ nghĩ các nàng quả thật đều là kỳ nữ.”

“Bạch cô nương, hình như cô nương rất hiểu các ả.” Hắn
vờ như vô tình nói một câu. Cho tới bây giờ, tiểu nữ tử này luôn bảo vệ cho ba
nữ nhân đó. Từ thái độ kích động vừa nãy của nàng phán đoán, cũng không hẳn các
nàng thực sự có quan hệ. Nàng vừa nói cái chết của Dương Uy có quan hệ với Vô Ảnh
La Sát, lại nói Vô Ảnh La Sát suýt chút bị cường bạo, còn bị đánh cho một bạt
tay, Bạch Mạn Điệp trùng hợp cũng bị bắt, suýt chút bị cường bạo… chẳng lẽ… nữ
nhân ngu ngốc này chính là võ lâm đệ nhất nữ sát tinh sao? Phương Chấn Hiên bị
suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, tuyệt đối không thể nào. Nàng nếu đúng là
Vô Ảnh La Sát thì hắn chính là phương trượng Thiếu Lâm.

Bạch Mạn Điệp thấy thái độ trầm tư của Phương Chấn
Hiên, chột dạ không nói lời nào. Cái tật xấu lỗ mãng làm hư chuyện này sao lại
bỏ hoài không được? Nếu như thân phận bại lộ thì không xong rồi, không chừng
nàng đang muốn chết sớm. Hiện tại chỉ hy vọng tên Phương Chấn Hiên kia là một
tên ngốc, không nghi ngờ cái gì. Thế nhưng với tài trí của Phương Chấn Hiên,
không phải là kẻ dễ bị gạt như vậy.

“Ta chỉ nói là nếu như, ngươi cũng biết, Dương Uy đối
với ta như vậy. Cho nên, ta chỉ là giả thiết mà thôi. Ta mới ra giang hồ, không
rõ vì sao các nàng lại làm như vậy. Chuyện đêm qua đối với ta chính là sỉ nhục
nhất lớn nhất trong đời, cho nên…” Bạch Mạn Điệp cúi đầu, vài giọt nước mắt
bỗng dưng rơi xuống. Để lừa gạt tên kia, nàng đành liều mạng.

Bạch Mạn Điệp cắn môi quá chặt, dung nhan trắng bệnh,
vừa nói đến chuyện đêm qua liền khóc, e là thực sự sợ hãi. Phương Chấn Hiên cố
gắng đè nén cảm xúc muốn kéo nàng vào trong ngực, ôn nhu nói, “Đừng khóc, ta
biết, cô nương là tức giận quá. Kỳ thực nữ tử trong chốn giang hồ, ai cũng có

ba phần kính nể các ả, cô nương là một tiểu nữ tử, ngưỡng mộ các ả cũng không
có gì đáng trách. Thế nhưng ta muốn nói cho côn nương biết, ba ả đều không phải
người tốt.”

Bạch Mạn Điệp lau khô nước mặt, quật cường nói, “Hai
năm trước nếu không nhờ Vô Ảnh La Sát, nạn dân ở Quảng Dương phủ không biết đói
chết biết bao nhiêu người. Nàng mạo hiểm cứu nhiều người như vậy, mọi người
nhất định sẽ cảm kích nàng. Ngươi tại sao lại hận nàng, nàng chọc gì tới ngươi
sao?” Cả người một bộ dáng thê thảm như hoa lê còn đọng lại vài giọt mưa, điềm
đạm đáng yêu. Nếu có người biết Vô Ảnh La Sát lại có biểu hiện này, nhất định
có thể cười đến rụng răng.

Phương Chấn Hiên thở dài một tiếng, “Ngâm Ngâm, nàng
quá đơn thuần. Cái kia bất quá chỉ là Vô Ảnh La Sát nhất thời ham vui, chưa hẳn
thực sự muốn cứu người.”

“Đúng vậy, chính là muốn đem sinh mạng ra đùa.” Nàng
dùng sinh mạng để cứu người, hắn còn nói là nàng ham vui, hắn có lương tâm hay
không chứ.

Phương Chấn Hiên nói, “Ai, một năm trước gia phụ trúng
độc, trùng hợp đi ngang qua Linh Các, tới cửa cầu Độc Nương Tử giải độc. Bởi vì
gia phụ xuất môn lâu ngày, trên người căn bản không có nhiều tiền, ả thà mở to
mắt thấy chết không cứu. Gia phụ nội trong ba canh giờ sau kiếm đủ nghìn lượng
hoàng kim, cuối cùng ả mới chịu giúp gia phụ giải độc…”

“Đó là quy củ của người ta a.” Thủy Tịch Linh lập ra
quy củ này, đương nhiên có nguyên nhân của mình.

“Phương gia chúng ta mặc dù không phải giàu nhất thiên
hạ, nhưng nghìn lượng hoàng kim không phải không có. Bởi vì đến trễ, độc dù
được giải, nhưng gia phụ phải chịu mất một cánh tay.” Thì ra là thế, chả trách
hắn hận các nàng như vậy.

Bạch Mạn Điệp lẩm bẩm, “Xin lỗi, không phải nói nàng
độc gì cũng giải được sao, tại sao lại mất một tay chứ?”

“Gia phụ bị thương ở tay, Độc Nương Tử nhất thời không
chịu giải độc, chỉ có thể chặt một tay để giữ mệnh. Nếu không chặt một tay,
cũng không đợi được đến khi ả chịu giải độc.” Nói đi nói lại cũng có phải Thủy

Tịch Linh chặt tay hắn đâu, hà tất phải tính toán chi li như vậy.

Bạch Mạn Điệp khẽ cắn môi, “Có thể các nàng không phải
là trời sinh tàn nhẫn, hẳn là đã trải qua gia biến.”

Phương Chấn Hiên cười cười, “Không nói nữa, nàng nghỉ
ngơi trước đi, sách mặt nàng kém quá.”

“Thiếu gia, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Bị xem là
không khí lâu như vậy, Phương Hãn cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện.

Phương Chấn Hiên không để ý đến hắn, nhìn Bạch Mạn
Điệp nói, “Ba yêu nữ kia làm hại võ lâm, ra tay tàn nhẫn. Nếu các ả cùng nhau
xuất hiện, ta muốn truy tìm hành tung của các ả.”

“Tìm người ta làm gì?” Bạch Mạn Điệp có một linh cảm,
tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.

Hắn cười cười, “Mạng sống của Vô Ảnh La Sát trị giá
một vạn lượng hoàng kim, ai không muốn bắt ả chứ. Hách bạch lưỡng đạo, rất
nhiều nhân sĩ võ lâm đều muốn tra ra hành tung của ả.” Ai cũng nghĩ không ra,
Vô Ảnh La Sát lại đói đến chết khiếp. Dựa vào cách hóa trang hiện nay của nàng,
cả đời cũng không ai có thể tìm ra.

“Triều đình treo thưởng?” Bạch Mạn Điệp hỏi.

“Triều đình treo thưởng vạn lượng hoàng kim, võ lâm
bát đại thế gia dùng mười vạn lượng treo thưởng bắt ba yêu nữ này, riêng Phương
gia ta treo thưởng ba vạn để tróc nã Độc Nương Tử.” Mạng của các nàng đáng giá
vậy sao? Cầm tiền thưởng, có thể ăn sung mặc sướng cả đời.

Bạch Mạn Điệp thở phì phỉ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi
muốn tìm Độc Nương Tử báo thù sao? Đó là quy củ của người ta, có trách thì
trách lệnh tôn vận khí không được tốt.”

“Ba yêu nữ kia thủ pháp giết người quá mức tàn nhẫn,
khiến võ lâm người người căm phẫn, lại không chút nhân tính. Bát đại thế gia
muốn bắt các ả để giáo hóa nhân tâm, còn Độc Nương Tử…” Hắn cười cười, “Ta
không có ý tứ gì khác, bất quá chỉ muốn hỏi ả, tại sao lại lập ra quy củ như
vậy. Trang chủ Vạn Kiếm sơn trang, tại sao cũng không có ngoại lệ.” Giáo hóa?
Đùa sao, ai cần giáo hóa chứ. Không cùng “thông đồng làm bậy” với đám chí sĩ võ
lâm chính nghĩa các người thì nói các nàng là yêu nữ, quả thực là không có
vương pháp mà.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Ngươi luôn miệng nói các
nàng là yêu nữ, xem ra rất ghét các nàng đúng không? Còn nói cái gì điểm hóa, e
rằng là muốn giết người ta, triệt để diệt trừ hậu hoạn thì có.” Nàng cũng không
phải con ruồi, con gián, con chuột, con muỗi, thế nào lại thành “hậu hoạn” chứ?


Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Ngươi có còn là nam
nhân không? Quy củ của người ta chính là như vậy, hoàng để lão tử cũng không có
ngoại lệ.” Hôm nào phải hỏi Thủy Tịch Linh một chút, tại sao lại đặt ra loại
quy củ này.

“Toàn bộ võ lâm, không ai không nể mặt Vạn Kiếm sơn
trang, ả là người đầu tiên. Bởi vì chuyện này, Phương gia trở thành trò cười
cho thiên hạ.” Thần sách hắn có chút không cam lòng.

“Thủy… Độc Nương Tử đang ở Linh Các, không phục cứ
trực tiếp tới bắt người ta đi.”

“Linh Các cơ quan trùng trùng điệp điệp, độc trận vô
số. Cho đến nay, đã có hơn 300 trăm người chết. Ngoại trừ cầu giải độc, không
ai dám tới gần.” Thủy Tịch Linh, tỷ tỷ ta bây giờ rất bội phục muội.

Thực tế, những kẻ muốn bắt Độc Nương Tử rất nhiều,
đáng tiếc tất cả đều thất thủ. Ngay cả Phương Chấn Hiên cũng từng thử qua hai
lần, nhưng hai lần đều trúng phải kịch độc. Hai lần tìm được đường sống trong
cái chết, bây giờ hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Từ sau sự việc của
tên Phương nào đó, đến giờ không ai dám đến gần. Linh Các bây giờ, chính là nơi
khiến võ lâm nhân sĩ vừa mừng vừa sợ. Mừng vì Độc Nương Tử có thể giải độc,
nhưng sợ là sợ nàng hạ độc.

“Đi chết đi, các ngươi keo kiệt hết sức. Cho dù các
ngươi có muốn tróc nã, nhưng ta có thể dùng đầu để đảm bảo, các ngươi vĩnh viễn
cũng không bắt được các nàng. Cho dù nàng không ở trong Linh Các, các ngươi
cũng không dám tới gần.” Bạch Mạn Điệp thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, đúng là
một nam nhân keo kiệt mà.

“Bạch cô nương có chỗ không hiểu rồi. Từ ngày Vạn Kiếm
sơn trang thành lập đến nay, chưa ai dám tỏ ý khinh thị. Việc này liên quan đến
danh dự Phương gia, Phương gia nhất định không bỏ qua cho ả.” Hắn thân là thiếu
trang chủ, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai khinh thị Vạn Kiếm sơn trang.

“Ngươi cho rằng Độc Nương Tử chỉ biết giải độc thôi
sao?” Nàng tự phụ cười, “Khinh công nàng cũng rất giỏi.” Nhìn nàng ban nãy xuất
chiêu thì biết, hơn nữa Bạch Mạn Điệp có thể khẳng định, Thủy Tịch Linh không
chỉ biết khinh công.”

“Bạch cô nương…”

“Ngươi cứ đi tra các nàng đi, ta về phòng nghỉ ngơi
đã.” Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, kéo kéo y phục bước ra ngoài. Đúng là xú
nam nhân, không có chút phong độ gì cả, xem hắn bắt người thế nào. Nàng dám lấy
đầu ra bảo đảm, tuyệt đối không có ai bắt được ba tỷ muội các nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận