Miệng mũi Tấn Nhi đã
không thể hô hấp. Hắn dùng khóe mắt nhìn đến một cái bình sứ Thanh Hoa
to hơn cả người hắn vì thế cố gắng dùng sức nghiêng người về phía cái
bình.
Bình sứ đổ trên mặt đất đã vỡ vụn.
Tiếng vang kinh động đến bà vú ngủ gật ở mép giường và Sử Phi đang ngủ ở cách vách. Hắn vội quờ lấy kiếm vọt vào phòng Tấn Nhi. Hắn thấy hài tử
kia đang nằm bên cạnh một cái bình sứ vỡ tan không nhúc nhích. Trong
lòng Sử Phi kinh hãi vội gọi tên Tấn Nhi và định đi đến bế đứa nhỏ dậy.
Nhưng hắn vừa định bước lên thì lông tơ sau lưng giống như cảm ứng được
vật gì đó cực kỳ khủng bố, động tác lập tức dừng lại. Bà vú lúc này
hoảng sợ hét lên từ bên giường, “Quỷ, có quỷ.”
Sử Phi cảm thấy sau lưng mình có cái gì đó lành lạnh, rồi hai cánh tay hài tử nho nhỏ chậm rãi leo lên eo hắn, phần lưng, đem áo choàng trên người hắn tẩm ướt một mảng lớn. Trong mũi miệng hắn tràn ngập một mùi vị tanh hôi. Mùi này làm đầu hắn choáng váng, nhưng còn may hắn là người tập
võ, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đó hắn đột nhiên rút trường kiếm
trong tay ra khỏi vỏ. Thân kiếm phản chiếu ánh trăng phát ra hàn quang
lẫm lẫm, cảm giác có người phía sau hắn cũng dần biến mất. Hắn nghe thấy một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, cùng với một bóng người mơ hồ lóe lên ở trước cửa rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm mênh mang.
“Vân Oanh tỷ tỷ, đã trở lại?” Gã sai vặt trông cửa cười nịnh nọt với Vân Oanh mới từ cửa lớn của Hoắc phủ bước vào.
Vân Oanh thấy trong phủ một mảnh yên tĩnh thì nhẹ giọng hỏi, “Lão gia đã ngủ sao?”
“Không phải sao? Đả kích liên tiếp đến, ai có thể chịu được chứ? Hứa tổng quản đã sớm hầu hạ lão gia đi nghỉ rồi.”
Vân Oanh gật gật đầu rồi cất bước tiến vào trong viện.
Trước đường đều quấn lụa trắng, trên mặt bàn để hai ngọn nến và một khối linh vị. Chữ viết trên linh vị như ẩn như hiện trong ánh nến. Phía trước
linh vị là một mâm trái cây, bởi vì Tiểu Phu chết đột ngột, trong phủ
không kịp chuẩn bị mứt quả nàng thích nhất nên chỉ có thể tạm thời để
lên ít hoa quả khô.
Mấy nha đầu gác đêm
cùng bà tử đều đã ngủ la liệt dọc ngang trong phòng. Vân Oanh liếc nhìn
bọn họ một cái, mày nhíu lại. Nàng vừa định đánh thức bọn họ dậy thì lại nghe thấy sau lưng có một loạt tiếng bước chân cực nhẹ.
“Hứa tổng quản?” Vân Oanh nhìn phía sau nhẹ nhàng nói, “Lão gia đã nghỉ ngơi rồi sao?”
“Mới vừa ngủ, ôm quần áo của tiểu thư Tiểu Phu mới có thể miễn cưỡng nhắm
mắt nghỉ ngơi.” Hứa tổng quản thở dài, “Phu nhân, à không, nữ nhân kia…… Thế nào rồi?”
“Bị bắt giam rồi.” Vân
Oanh quay đầu nhìn lên linh vị trên bàn, “Nàng đều nhận hết. Nhưng không nhận cũng không được, chứng cứ đã vô cùng xác thực rồi……”
“Cũng đúng.” Hứa tổng quản nhìn vòng eo mảnh khảnh của Vân Oanh, trong ánh
mắt bỗng nhiên hiện lên một tia sáng không dễ dàng phát hiện. Hắn đi qua mấy nha đầu còn ngủ say trên mặt đất, đi qua bên người Vân Oanh, túm
chặt lấy bàn tay trắng nõn của nàng, “Ngươi cũng lăn lộn một ngày rồi,
không bằng cũng sớm đi nghỉ ngơi thôi.” Ánh mắt hắn xẹt qua cái mũi tinh xảo vào đôi môi đỏ thắm của nàng, cuối cùng dừng trên cái cổ trắng nõn.
Vân Oanh đột nhiên rút tay về, đè thấp giọng, ánh mắt lại lướt qua đám nha
hoàn nói, “Hứa tổng quản, Tiểu Phu mới vừa đi nên đêm nay ta nhất định
phải thủ nàng. Dù sao lão gia gần đây khẳng định ngủ không yên ổn, ngài
vẫn nên đi qua bên kia hầu hạ cho tốt.”
Hứa tổng quản ho khan hai tiếng, gãi gãi đầu rồi đột nhiên đá nha đầu gần
nhất một cái, “Lão tử đều ngủ không được, các ngươi một đám đều ngủ như
heo vậy.”
Ánh trăng chiếu vào trong nhà
nhuộm cả gian phòng một lớp ánh sáng màu bạc quỷ dị. Tiểu nha đầu dựa
gần Vân Oanh ngáp một cái rồi chỉ chốc lát sau đã ghé cả người trên đệm
hương bồ mà ngáy khò khò. Vân Oanh quỳ bất động, mặc dù chân đã tê rần
nhưng nàng ta cũng không có ý định đứng lên. Đôi mắt nàng ta không chớp
mà nhìn linh vị của Tiểu Phu, lưng vẫn thẳng tắp, tựa như một tác phẩm
điêu khắc trong màn đêm.
Đột nhiên phía
dưới bàn truyền đến một tiếng “Rầm”. Vân Oanh bị tiếng động này làm cho
giật nảy mình. Nàng ta như mộng du mà đi về phía cái bàn, cúi xuống thì
thấy một cái bánh ngọt lăn trên mặt đất mấy lần rồi dừng lại. Nàng ta
thoáng nhẹ thở dài sau đó nhặt khối bánh ngọt đó lên. Nhưng lúc này nàng ta lại phát hiện trên miếng bánh có khuyết một miếng giống như là bị ai đó cắn một miếng.
“Bọn nha đầu này thật
càng ngày càng không ra thể thống gì, ngay cả đồ cúng cho tiểu thư cũng
dám ăn vụng.” Vân Oanh thầm mắng một câu trong lòng.
Nàng ta nhíu lông mày chuẩn bị đánh thức những nha đầu và bà tử đang ngủ say kia dậy nhưng khi nàng ta muốn nhúc nhích hai chân đã chết lặng thì
nghe thấy bên dưới bàn có tiếng thở dài như có như không.
Da đầu Vân Oanh đột nhiên căng lên, tựa như có ai đang túm tóc nàng ta
dùng sức kéo một chút. Nàng ta nhìn chằm chằm phía dưới bàn tối đen,
trong mũi dần bị một mùi bùn đất ẩm ướt chiếm cứ. Bên trong mùi đó còn
lẫn chút tử khí làm nàng ta cực kỳ không thoải mái. Nhưng nàng ta đã
khẩn trương đến không thể nhúc nhích, cho nên nhất thời không thể phân
biệt được đó là mùi gì.
Một trận gió thổi vào nhà, ánh nến trên bàn lóe lên, đem mảng tối dưới bàn chiếu sáng
trong nháy mắt. Chỉ trong nháy mắt đó Vân Oanh vẫn nhìn thấy một bóng
dáng màu trắng, nhỏ nhỏ gầy gầy, cuộn tròn ở phía dưới cái bàn run lên
bần bật.
Vân Oanh rốt cuộc nhớ tới hương
vị khiến nàng ta không thoải mái kia là cái gì. Buổi sáng hôm nay nàng
ta trộm ôm xác Tiểu Phu từ Hoắc phủ đi ra thì ngửi thấy áo liệm trên
người nàng tản ra một mùi thuốc nhuộm chưa tan. Mùi đó nói thối thì
không thối nhưng lại làm dạ dày nàng ta cảm thấy nhộn nhạo không thôi.
“Khó ăn.” Cái bóng nhỏ gầy kia mở miệng, chỉ có điều giọng nàng so với lúc
sinh thời đã hoàn toàn khác biệt. Giọng nói của nàng lúc này nghe lạnh
băng quái dị. Là bởi vì môi nàng sớm đã bị đất bùn cứng rắn làm cho đông lạnh lại sao?
Vân Oanh đột nhiên ném cái bánh ngọt đi, bàn tay nàng ta cố phải cố sức mới có thể lui về sau nhưng lại thình lình sờ đến một khối mộc bài. Nàng ta cầm khối mộc bài
tới trước mắt mới phát hiện trên linh vị viết “Bài vị của thê tử đã mất
Vương thị”.
Vân Oanh phát ra một tiếng
thét kinh hãi. Đây không phải bài vị của đại phu nhân sao? Sao lại xuất
hiện trong linh đường của Tiểu Phu chứ?
Một bóng trắng mơ mơ hồ hồ đột nhiên xuất hiện ở phía sau Vân Oanh. Người
kia mặc một thứ giống cái bao tải màu trắng, cả người sưng to quái dị.
Đôi tay nàng ta chỉ về phía Vân Oanh lúc này đã sợ đến bắt đầu co người
lại, mơ hồ không rõ nói: “Vân Oanh…… Hài tử của ta, làm sao ngươi lại
đánh mất nàng?”
“Phu nhân……” Vân Oanh đập đầu liên tiếp trên mặt đất, “Ta sai rồi, ngài tha thứ cho ta đi, tha ta đi……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...