Trình Mục Du đem chăn
đắp cho Tấn Nhi sau đó hắn quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích vẫn đang bày ra vẻ mặt lo lắng, nhẹ giọng an ủi nói, “Hết thảy đều mạnh khỏe, thằng bé
chỉ đang ngủ thôi.”
Tưởng Tích Tích nhẹ
thở phào, đi theo phía sau Trình Mục Du ra khỏi nội thất. Nàng do dự một chút, lại vẫn đem nỗi lo lắng nghẹn ở trong lòng nói ra, “Đại nhân,
ngài thật sự không cảm thấy cái vị Yến Nương cô nương kia khả nghi sao?
Trên thế gian này làm gì có việc trùng hợp thế. Nàng ta thế nào mà đúng
lúc thuê nhà bên cạnh phủ nha, lại còn gặp được Tấn Nhi, lại còn vừa lúc để chúng ta thấy nàng ta cứu Tấn Nhi trở về nữa chứ. Còn nữa, nàng ta
chỉ là một nữ nhân trẻ tuổi mà lại cô đơn chiếc bóng đi vào thành Tân An mở tú trang, thân thế bối cảnh căn bản không người nào biết, chỉ riêng
điểm này đã đáng ngờ rồi.”
Trình Mục Du
nhàn nhạt liếc Tưởng Tích Tích một cái, “Ngươi cảm thấy nàng có ý đồ gì? Một tú nương mang theo một tiểu nhị tuổi thiếu niên thì có thể có ý đồ
gì?”
Tưởng Tích Tích cúi đầu, “Cũng không phải thế, ta chỉ cảm thấy ngài nên lưu ý, về sau ít tiếp xúc với bọn họ thì tốt hơn.”
Trình Mục Du sắc mặt hòa hoãn xuống, khóe miệng lại vẫn mím chặt, hắn nhẹ
giọng nói, “Nếu Tấn Nhi không có việc gì, thì chúng ta vẫn nên đi chú ý
tình hình bệnh dịch gần đây đi. Bệnh đã làm chết mười mấy hài tử rồi mà
vẫn không biết nguyên nhân bệnh là gì. Ngự y của Thái Y Viện khi nào thì mới tới?”
“Lý ra thì bọn họ phải tới Tân An rồi nhưng giữa đường gặp phải Hoàng Hà dâng nước nên mới bị chặn lại, thành ra chậm trễ.”
Trình Mục Du chau mày, “Xem ra ta phải tự mình đi xem một chút.”
Tưởng Tích Tích kinh hãi, “Đại nhân, ngài không màng chính mình, cũng phải
nghĩ đến Tấn Nhi chứ. Bệnh kia khuếch tán cực nhanh, vạn nhất nhiễm cho
hài tử thì phải làm thế nào?”
“Hiện tại
sao quản được nhiều như thế chứ? Ngày mai ngươi để bà vú mang Tấn Nhi
đến ở phòng khác ở, chờ hết thảy gió êm sóng lặng, lại cho thằng bé về.” Nói xong câu đó, hắn liền bước nhanh ra đường, bóng dáng dần bị màn đêm nuốt hết.
Hữu Nhĩ giống như một trận gió xoáy, ở trong phòng ngoài phòng, trên mái, dưới hiên nhanh chóng lăn
qua lăn lại, đem đống tơ nhện cùng mái ngói loạt thất bát tao quét dọn
sạch sẽ, rồi rác rưởi để chất chồng ở giữa viện. Xa xa nhìn lại, hắn
phảng phất mọc ra thêm mấy cánh tay, hơn nữa ánh trăng khiến một thân
lông bạc của hắn lấp lánh tỏa sáng, làm người ta cảm thấy vừa quái dị
lại vừa thú vị.
“Cuối cùng cũng dọn
xong.” Hữu Nhĩ đem một đống rác rưởi cuối cùng quét ra khỏi cửa lớn, sau đó thở hổn hển trở lại sân. Hắn thấy Yến Nương không biết từ nơi nào
biến ra một chén rượu bằng ngọc thạch tinh xảo, đang ngồi trong viện,
dưới ánh trăng mà ngẩn người. Dưới ánh trăng, thân ảnh của nàng có vẻ
thanh lãnh mà cô tịch.
“Ngươi thật là thích ý nhỉ?” Hữu Nhĩ đi về phía nàng, cái đuôi dài quét một đám bụi mỏng đến trước mặt nàng để tỏ vẻ kháng nghị.
Yến Nương giơ tay ở trước mũi vẫy vẫy, hung hăng trừng mắt nhìn cái con khỉ kia, “Hứng thú của ta cũng bị ngươi phá hư rồi con đâu.”
“Cái gì mà hưng với chả trí, đến người uống rượu cùng còn chả có.” Hữu Nhĩ
vừa nói vừa hóa thành hình người, ngồi xuống bên chân Yến Nương.
Yến Nương bị hắn dội vào đầu một bát nước lạnh, vừa định mắng trở về thì
liền nghe thấy từ sương phòng ở hậu viện truyền đến một tiếng thở dài
tinh tế. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, chân mày thoáng nhíu, sâu kín
nói: “Ta vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi vì cái gì cứ muốn
tìm tử lộ hả?”
Nói xong, nàng liền đứng
lên đi về phía sương phòng, rồi dừng lại trước cửa phòng vài thước, lẳng lặng chăm chú nhìn vào một căn phòng gỗ cũ nát được bao phủ dưới bóng
cây. Qua không bao lâu sau, cửa gỗ của căn phòng kia đột nhiên phát ra
tiếng “Kẽo kẹt”, rồi chậm rãi mở ra.
Một
đôi tay khô như cành củi vịn khung cửa một chút một chút hướng về phía
trước bò. Móng tay trên đôi tay này có mấy cái đã bị bong mất, mấy cái
con lại có thể nhìn thấy sơn móng tay loang lổ. Tiếp đó là hai cẳng tay
tái nhợt, thịt trên đó như vị cái gì đó tróc ra, lộ ra xương trắng hếu.
Yến Nương thở dài, “Chết thảm như vậy, bảo sao ngươi lại chấp nhất đến thế. Chỉ có điều trên thế gian này mọi việc khó viên mãn. Ngươi, ta, chúng
sinh đều không chống lại được vô thường, sao không dứt khoát buông bỏ?
Cho dù làm cô hồn dã quỷ du đãng nhân gian thì cũng là một việc vui mà.”
Nhưng nàng khuyên giải một phen cũng không làm nữ quỷ kia lùi bước. Nàng ta
vẫn tiến về phía trước hai bước, đem toàn bộ thân mình bại lộ ở dưới ánh trăng. Nàng cả người trần trụi, từ đầu đến chân không có một khối da
thịt hoàn hảo nào, còn có hai cái lỗ lớn cỡ cái bát trên người, khuôn
mặt thì tràn đầy vết máu. Tuy rằng mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn
mặt người này trước đây rất thanh tú, nhưng nay chỉ còn lại một hàm răng khô khốc, càng khiến người ta chua xót.
“Lăng trì?” Trong đầu Yến Nương lập tức nhảy ra hai chữ này, nhưng ý niệm này thật nhanh bị nàng bỏ qua. Không, không phải lăng trì, khổ hình này đã
sớm bị bỏ nhiều năm nay, cho nên vết thương trên người nàng ta tuyệt
không phải là do quan sai làm. Như vậy thì kẻ nào đã làm cái chuyện ác
độc vi phạm luân thường này với nàng ta chứ?
Giống như nhìn thấu những gì nàng đang suy nghĩ, nữ quỷ kia đột nhiên đem một vật ném tới trước cửa. Yến Nương khom lưng đem đồ vật kia nhặt lên,
phát hiện đó là một khối lệnh bài. Nàng dùng tay vuốt ve chữ khắc bên
trên, trên khuôn mặt dần dần nở một nụ cười lạnh.
“Thù của ngươi giao cho ta đi.” Mí mắt Yến Nương vừa nhấc lên thì chỉ nghe
thấy một tiếng vút qua, một cái khăn tay đã hướng về phía nữ quỷ kia bay đến, đem cả người nàng ta vây lại. Chỉ trong chốc lát nữ quỷ kia đã
không thấy đâu, chỗ nàng ta vừa đứng chỉ còn lại một cái túi hương căng
phồng.
Yến Nương tiến lên đem túi hương
kia nhặt lên, nắm ở trong tay rồi đi ra tảng đá nàng mới ngồi vừa nãy.
Hữu Nhĩ vẫn còn nằm xoài trên ghế đá bên cạnh, cầm chén rượu kia thưởng
thức, thấy Yến Nương cầm túi hương đi tới thì mới hỏi thăm một câu, “Sao tự nhiên lại quản việc không đâu thế?”
Yến Nương đoạt lấy cái ly từ trong tay hắn, lẩm bẩm một câu, “Không phải việc của ngươi, mau đi nấu cơm đi.”
Hữu Nhĩ bị nàng làm cho tức đến nghẹn, hắn nhảy ra khỏi ghế, vừa mới định
nói vài câu thì trong ngực đã bị nhét cho hai cái túi hương, Yến Nương
vẻ mặt không chút biểu tình nhìn hắn, “Cất cho tốt, nếu làm mất, coi
chừng ta nấu ngươi làm cao khỉ đó.” Nàng nói xong liền tự mình đi vào
nhà, không hề để ý Hữu Nhĩ ở đằng sau hô to gọi nhỏ oán giận.
“Cha, cha.” Trong phòng truyền ra vài tiếng gọi non nớt. Nghe được thanh âm
này, Tưởng Tích Tích chạy tới đẩy cửa ra rồi bổ nhào vào bên người Tấn
Nhi còn đang xoa mắt, một tay đem hắn ôm ở trong ngực, “Tấn Nhi, đệ tỉnh rồi à? Có đói bụng không, tỷ tỷ đem cơm tới nhé.”
“Tích tỷ tỷ,” Tấn Nhi mở to đôi mắt linh động nhìn Tưởng Tích Tích, “Diều đâu? Diều đi đâu vậy?”
“Diều? Diều nào?”
“Có một con diều màu đen, thật lớn, giống một con diều hâu, vô cùng xinh đẹp. Tấn Nhi đuổi theo nhưng không đuổi kịp.”
Tưởng Tích Tích bắt lấy bờ vai của hắn, “Tấn Nhi, ngươi là chạy theo con diều sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...