Tâm Ý Thành

Đứa bé gái không có gì nổi bật, thậm chí người ta còn bảo nó xấu xí, nhưng vì sao đôi mắt trong veo thuần khiết đó như níu giữ Trình Khâm, đặc biệt là khi cô bé nhìn ngài khá lâu rồi lại giật mình cúi đầu. Một cảm xúc mơ hồ dấy lên trong trái tim lạnh lẽo của vị vương gia, để rồi đôi chân ấy đã bước ra khỏi đám đông.

Ngạc nhiên vì có người cầm lấy cánh tay mình đỡ dậy, đứa bé gái liền ngước lên nhìn, phản chiếu trong đôi mắt tròn xoe rung rinh là khuôn mặt anh tuấn của người nam nhân ngoài đôi mươi khi nãy. Nó nghe Trình Khâm nhẹ nhàng hỏi:

- Vì sao ngươi lại cúi đầu khi ta nhìn?

- Dạ, ngài là người cao quý, con không được phép nhìn như thế.

- Thế tại sao ngươi lại nhìn ta?

- Vì... ngài rất đẹp.

- Và còn gì nữa? Ta cảm giác không chỉ có như vậy?

- Và vì... trông ngài rất buồn.

Trả lời xong, đứa bé gái nhận ra người nam nhân đẹp đẽ đó bất động trong một thoáng, rõ ràng nó thấy đôi mắt ngài rất dịu dàng nhưng sao lại buồn vợi vời đến vậy, nỗi buồn như khiến tim người ta ngưng đọng.

- Ta sẽ mua đứa bé này!

Đó là câu tuyên bố của Trình Khâm sau khi kín đáo nở nụ cười và mau chóng đứng lên nhìn sang lão Độ vẫn còn hết sức kinh ngạc, yêu cầu lấy ngân lượng trả cho người đàn ông. Tuy vô cùng khó hiểu nhưng lão không thể trái lệnh nên đành lấy ngân lượng trong túi vải ra. Lúc cuộc buôn bán kết thúc thì trời đang nắng đẹp bỗng dưng kéo mây đen, mưa bắt đầu lất phất. Thay vì tìm nơi trú mưa hoặc bảo lão Độ mua chiếc ô để che thì Trình Khâm quay qua đứa bé gái, hỏi:

- Ngươi có thích mưa không?

Nó khẽ gật đầu.

- Ngươi có sợ lạnh không?

Nó lại tiếp tục gật đầu.

Trình Khâm tự dưng cười nhẹ, tiếp theo kéo áo khoác lông rộng ra một chút để chừa một khoảng trống vừa đủ ở bên hông mình, ân cần lên tiếng:

- Nếu lạnh thì vào đây sẽ ấm hơn.


Kỳ lạ! Một người cao quý như thế, đẹp đẽ như thế mà lại đối xử dịu dàng với một đứa bé đói rách thế này ư? Ngài chẳng những mua nó mà còn chẳng ngần ngại để nó nép vào áo khoác mình như thể không bận tâm gì đến sự dơ bẩn, nhếch nhác kia. Ngay cả lão quản gia ở bên cạnh cũng nhắc ngài chuyện này không nên thì ngài vẫn một mực muốn nó đi cùng mình.

Ban đầu đứa bé gái cứ chớp mắt nhìn Trình Khâm, tiếp theo cúi đầu ngượng nghịu bước đến luồn cơ thể nhỏ bé vào bên trong áo khoác lông mềm mại, khẽ khàng nép vào bên cạnh ngài. Ấm áp không tả nổi, không chỉ thân thể run rẩy này mà còn cả trái tim bé nhỏ ở trong lồng ngực nó.

Và cứ thế, Trình Khâm giữ lấy áo khoác che cho đứa bé gái khi cả hai cùng bước ra khỏi phiên chợ dưới màn mưa lất phất.

Về đến phủ vương gia, Trình Khâm sai người tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé còn ngài đi ra đình viên sau vườn ngắm mưa.

Một lúc sau có tiếng bước chân, Trình Khâm sực tỉnh mới chậm rãi quay qua, thấy lão Độ dẫn theo đứa bé gái lúc này đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới và mái tóc xơ xác đã được búi lại gọn gàng. Nó có vẻ khép nép, lúc bước chân vào đây bấy giờ mới biết là vương phủ và người nam nhân anh tuấn ấy chính là thất vương gia Trình Khâm, chủ quản thành Nghê Hoàng này.

Nó vốn mang thân phận thấp hèn, với vương tôn công tử đã là kẻ hèn mọn lắm rồi huống hồ đây lại là vương gia, ngay cả việc nhìn ngài cũng thấy như thể có tội.

Trình Khâm có vẻ cũng hiểu điều đó, liền ngồi xuống ghế rồi đưa mắt quan sát đứa bé gái đang cúi đầu rụt rè, liền gọi nó hãy lại gần đây. Chẳng hiểu sao nó vẫn sợ, đôi chân đứng cứng ngắc tại chỗ, thậm chí lão Độ phải đẩy sau lưng một cái thì nó mới chịu tiến đến chỗ vương gia. Nó thấy ngài nhìn mình từ trên xuống dưới với vẻ hài lòng, sau đó ngài cất giọng, nghe trầm ấm giữa tiếng mưa lớn:

- Ngươi không cần phải sợ, ta mua ngươi về thì sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi cứ xem ta là huynh hoặc là thúc thúc cũng được.

Tức thì lão Độ lo lắng: "Vương gia, chuyện này..." nhưng đã bị Trình Khâm giơ tay lên ngăn, ánh mắt dịu dàng vẫn chưa rời khỏi đứa bé gái, mà tiếp:

- Ngươi tên gì?

Nó nói ra tên mình, không rõ khi đó do tiếng mưa quá lớn đã át đi chất giọng nhỏ xíu ấy hay vì cái từ kia chẳng mảy may lọt vào tai Trình Khâm, ngài mới bảo:

- Từ giờ, ta đặt cho ngươi cái tên mới. Ta vừa mua ngươi thì cơn mưa trong lành này đổ xuống, thật dễ chịu. Vậy ta gọi ngươi là Tô Khiết, sự thuần khiết trở về.

Tô Khiết lại chớp mắt nhìn Trình Khâm, bản thân không rành chữ nghĩa nhưng nghe cái tên này cũng tự thấy hay hay. Nghe lão Độ nhắc nhở, Tô Khiết liền cảm tạ vương gia. Trình Khâm đặt tay lên mái đầu nhỏ vuốt nhẹ, gọi trìu mến: "Khiết Khiết". Chỉ cần nghe vậy thôi là trái tim của đứa trẻ này rung động rồi, thấy ngài tốt bụng lại dịu dàng còn đặt tên cho mình nữa, khiến Tô Khiết không còn thấy sợ hãi, chẳng những thế còn bạo gan ngước mặt lên hỏi:

- Ngài là thất vương gia Trình Khâm ạ?

- Phải, thế nào?

- Ngài bảo Khiết Khiết có thể gọi ngài là huynh hay thúc thúc, vậy Khiết Khiết muốn gọi tên ngài được không?

- Tên ư?


- Là "Khâm".

- Tại sao?

- Vì Khiết Khiết rất thích tên ngài!

Trình Khâm buồn cười nghĩ, sao đứa bé này lại biết nói lời ngon ngọt như thế.

Cùng lúc, giọng lão Độ vang lên tức giận: "Ai cho phép nhà ngươi gọi thẳng tên vương gia như thế hả? Quá hỗn xược rồi!"

Tô Khiết lại bị lão quản gia mắng, lập tức rụt người. Và lần nữa, Trình Khâm phải lên tiếng bảo lão Độ đừng gây khó dễ cho con bé nữa.

- Được rồi, ngươi cứ gọi ta là Khâm.

Tô Khiết liền mỉm cười, đôi mắt trong veo lấp lánh thật đáng yêu.

- Lão đây chẳng hiểu vì sao ngài lại mua con bé xấu xí như thế nữa, đã vậy chưa gì ngài còn tỏ ý nuông chiều quá mức. - Lão Độ khẽ lắc đầu.

Trình Khâm vẫn chưa rời mắt khỏi nụ cười tươi tắn của Tô Khiết, lại tự hỏi: Khiết Khiết xấu xí ư? Ngài lại không cho là vậy, liền mỉm cười buông lời lạ lùng:

- Ta nghĩ rằng, sau này lớn lên, Khiết Khiết sẽ xinh đẹp lắm đấy.

Tô Khiết không rõ nụ cười trên môi của vương gia khi đó mang hàm ý gì nhưng đứa bé gái này vào giây phút ấy đã tự hứa rằng: Mình nhất định sẽ trở nên xinh đẹp và phải đẹp nhất thành Nghê Hoàng này! Vì ngài!

Cứ thế, Tô Khiết sống bên cạnh Trình Khâm, lẽo đẽo bám theo ngài như hình với bóng. Nó được vương gia dạy dỗ nghiêm khắc, từ viết chữ, đọc sách, đàn hát cho đến thêu thùa, tất tần tật những gì mà một nữ nhi khuê các đều phải biết qua.

Chữ đầu tiên Tô Khiết viết, cũng chính là tên ngài, một chữ "Khâm". Tiếng gọi thân thương ấy cứ như người ta ngâm lên một câu thơ.

Và mặc dù Trình Khâm đối với Tô Khiết rất quan tâm, thương yêu chiều chuộng thế nhưng nó vẫn nhận ra ngài thật xa vời. Rất nhiều lần ngài đứng ở ngay trước mặt, chỉ một cái với tay đã có thể chạm tới, vậy mà đứa bé gái đó vẫn thấy thật khó khăn. Anh tuấn và dịu dàng, lãnh ngạo và ôn nhu, thâm trầm và buồn bã, Trình Khâm trong mắt Tô Khiết chính là như vậy!

Thật đúng với cái tên "Khâm" của mình, ngài ở trên cao, rất xa rất khó đến gần. Con đường đi đến trái tim ngài cũng hiểm trở khó khăn muôn vàn, tất cả mọi thứ ấy đều hàm chứa hết trong hai từ "Trình Khâm" kia.


Kỷ niệm khiến Tô Khiết nhớ nhất là năm mười hai tuổi, ngày nọ đột nhiên bị đau bụng và phần dưới còn ra máu vấy bẩn cả y phục. Đứa bé gái ngây thơ không biết đó chính là lúc tới tháng của nữ nhi lại cứ tưởng mình mắc bệnh, chẳng chịu đi hỏi lão Độ hay vú Dung trong vương phủ, cứ thế chạy đến chỗ Trình Khâm khóc lóc một trận. Lúc đầu chưa hiểu chuyện gì, sau đó mới thấy vệt máu ở sau váy Tô Khiết thì ngài lập tức hiểu ra, nửa buồn cười nửa cảm thông cho đứa trẻ non nớt này, liền vươn tay kéo nó vào lòng nhẹ nhàng bảo:

- Không sao đâu, chỉ là thân thể ngươi bắt đầu thay đổi thôi.

- Tại sao ạ? - Tô Khiết ngước nhìn vương gia, thút thít hỏi.

- Vì ngươi là nữ nhi, nữ nhi phải trải qua điều này để trưởng thành.

Trong lòng vẫn mơ hồ chưa rõ tại sao nữ nhi trưởng thành lại phải chảy máu, chỉ duy có điều Tô Khiết nhớ là nụ cười dịu dàng của vương gia dành cho mình, cứ như thể cảm thấy vui vẻ hài lòng về việc nó đang dần lớn lên.

Sau đó vú Dung được Trình Khâm gọi đến để thay y phục cho Tô Khiết, và bấy giờ nó mới nghe bà giải thích cặn kẽ tỉ mỉ về chuyện tới tháng, sau đó còn dặn dò những ngày này của nữ nhi là cấm kỵ nên từ giờ về sau tuyệt đối nó không thể đến chỗ của vương gia khi đang tới tháng. Nghe xong Tô Khiết quay trở về phòng, rồi cứ thế cả ngày chui rúc trong chăn không hề bước chân ra ngoài nửa bước.

Thậm chí đến chiều tối, khi Trình Khâm đứng ngoài cửa phòng gọi thì Tô Khiết cũng tuyệt đối không chịu gặp ngài. Nó nghĩ việc mình ra máu là ô uế sẽ vấy bẩn ngài, ngài sẽ đâm ra ghét bỏ mình như ngày trước nó bị người ta hắt hủi xa lánh khi còn là đứa trẻ ăn mày rách rưới ở chợ phiên. Tô Khiết nằm mãi trong chăn khóc thầm, lòng thấp thỏm chỉ mong vương gia đừng vì chuyện này mà bỏ rơi nó.

Đến tối Tô Khiết mệt nhoài thiếp đi, một lúc sau lại mơ hồ nghe tiếng mở cửa phòng, hình như có ai đó đang tiến đến bên giường và rồi một bàn tay to lớn ấm áp phủ nhẹ lên vầng trán nó, tiếp theo khẽ khàng lau đi nước mắt đã khô từ lâu. Tô Khiết buồn ngủ đến mắt nặng trĩu, chỉ cảm giác người đó đã ngồi xuống đầu giường, hơi thở đều đặn rất nhẹ, cơ hồ khá lâu sau mới rời phòng. Sáng tỉnh dậy, Tô Khiết nhớ về bóng người đêm qua chẳng rõ là mơ hay thật, bất chợt thấy nơi đầu giường có đĩa bánh bao. Chậm rãi cầm bánh lên, bột bên ngoài đã nguội lạnh nhưng tình thương từ người mang đến lại ấm nồng, nó vừa ăn vừa khóc.

Dẫukhông ai nói nhưng Tô Khiết luôn luôn biết, đó chính là vương gia...

Đối với Tô Khiết, có lẽ hình ảnh ấn tượng nhất, sâu sắc nhất của Trình Khâm chính là khi ngài khoác chiếc áo lông màu bạc và lặng lẽ đứng ở đình viên ngắm nhìn những trận mưa dai dẳng. Lúc đó, ngài luôn ngẩng mặt lên cao, khẽ nhắm mắt, tự chìm vào nỗi cô đơn bất tận của bản thân, cái nỗi buồn mà bao năm qua Tô Khiết chưa bao giờ biết ra và hiểu được.

Tô Khiết luôn đứng nép mình ở phía xa, hướng mắt về phía Trình Khâm, đôi mắt trong veo phẳng lặng cứ nhìn như thế rất lâu. Bóng dáng ngài cao lớn uy vũ, trong chiếc áo khoác lông bạc càng toả ra thần thái cao sang đẹp đẽ, như cảm nhận được bên trong con người dịu dàng ấy là sự thâm trầm, đa mưu túc trí. Và Tô Khiết cứ mải quan sát như thế cho đến khi Trình Khâm chậm rãi quay lại, trên môi nở ra một nụ cười êm đềm nhất vào lúc ngài cất tiếng gọi:

- Khiết Khiết, đến đây ngắm mưa với ta...

Tô Khiết nhất định không chần chừ giây phút nào mà chạy đến bên Trình Khâm. Luôn luôn như vậy, dù là bao năm trôi qua thì ngài vẫn sẽ biết Tô Khiết đứng ở đó cũng như nàng biết ngài sẽ luôn chờ mình với nụ cười ấm áp nhất. Rồi hai người lại cùng nhau ngắm nhìn những hạt mưa buông rơi, hay khi Trình Khâm giơ bàn tay ra hứng mưa thì Tô Khiết nhẹ nhàng đặt đôi tay nhỏ nhắn lên lòng bàn tay rộng lớn ấy, để so xem mình đã lớn được bao nhiêu rồi.

- Mọi thứ đều là của thiên tử...

Đó là câu nói bâng quơ phát ra từ môi Trình Khâm mà Tô Khiết thường nghe thấy. Lúc còn nhỏ thì chưa hiểu nhưng lớn thêm chút nữa, nó tinh ý nhận ra, đằng sau những từ ngữ tưởng như rất đỗi bình thường đó lại là một nỗi niềm to lớn bao phủ lên vương gia, thậm chí là cả đời này của ngài.

- Vẫn có một thứ không phải của thiên tử.

Trình Khâm không nghĩ Tô Khiết lại để ý đến tâm tư của mình, liền tò mò hỏi:

- Là thứ gì?

- Là Khiết Khiết! Thiên hạ cần thiên tử, nhưng Khiết Khiết chỉ cần Trình Khâm.


Đây là lần đầu tiên Tô Khiết gọi thẳng cái tên Trình Khâm, xét theo phép tắc là tội mạo phạm, thế nhưng vị vương gia chỉ chăm chú nhìn Tô Khiết.

Năm đó, Tô Khiết mới mười bốn tuổi.

Người nữ nhi nhỏ bé đã biết rõ tâm ý của bản thân mình là gì, và hướng về ai. Tâm ý đó mãi mãi không thay đổi, chỉ dành riêng cho mặt trời ở trước mặt nàng.

Phải chăng vào khoảnh khắc ấy, chính bởi đôi mắt trong veo thuần khiết cùng với tâm ý rõ ràng trong lòng đã giúp Tô Khiết dần dần bước chân vào trái tim đang bị giam hãm của vị vương gia trẻ tuổi đó...?

*****

Cuối cùng, tình yêu tha thiết và tâm ý mãnh liệt của Tô Khiết đã được đáp lại.

Khi đêm nay, nàng cùng Trình Khâm trải qua hương vị ái ân nồng nàn. Ngài ở trên nàng, dịu dàng lẫn nhẹ nhàng đến mức khiến trái tim, thân thể này tan chảy. Kể từ thời khắc này, nàng vĩnh viễn thuộc về người nam nhân đẹp đẽ lãnh ngạo đó. Trinh tiết, tình yêu, kể cả mạng sống này nàng đều dâng hiến hết cho ngài.

Môi Trình Khâm chưa rời khỏi môi Tô Khiết, nụ hôn say đắm vẫn cứ quấn quýt, đem theo cả hơi thở nguyện chặt vào nhau. Bàn tay vương gia ân cần vuốt ve khắp cơ thể trinh nguyên, len lỏi theo từng đường cong, mang hơi ấm lẫn khoái cảm phủ lên da thịt non mịn của người nữ nhi. Cho đến khi những ngón tay thô ráp chạm nhẹ vào đoá hoa sâu kín bên dưới thì Tô Khiết run mạnh một chút, theo phản xạ hơi gập người lại, bờ môi không tự chủ liền thốt lên khe khẽ:

- Vương gia... đừng...

- Khiết Khiết, đừng sợ.

Trình Khâm biết rất rõ đây là nơi kín đáo nhất, nhạy cảm nhất đồng thời cũng xinh đẹp nhất trên thân thể nhi nữ. Với sự khao khát chiếm hữu bên trong người đàn ông, vương gia dĩ nhiên rất muốn có được đoá hoa mỹ miều này. Khiết Khiết của ngài mẫn cảm như vậy, ngay cả những ngón tay này chạm vào cũng đủ khiến nàng run khẽ, thì nhất định sẽ rất khó khăn để tiếp nhận ngài.

Nhẹ nhàng kéo hai chân Tô Khiết vòng qua hông mình, Trình Khâm nghiêng người xuống để khuôn ngực rắn rỏi ép chặt lên ngực nàng, hai cánh tay ngài luồn dưới bờ vai mảnh dẻ khẽ nâng cả phần thân trên của nàng lên một chút, sau đó áp hai bàn tay lên khuôn mặt ửng hồng lau đi mồ hôi đang lấm tấm, thì thầm:

- Khiết Khiết, tin ta không?

Dù chẳng rõ sự đau đớn gì sẽ đến với mình nhưng vẫn thật sự mong chờ, Tô Khiết nghe trái tim trong lồng ngực đập mạnh, ánh mắt lấp loáng nhìn khuôn mặt anh tuấn lúc này đang được vẽ nên bởi sự say đắm lẫn ham muốn, trả lời:

- Chỉ cần đó là Trình Khâm, Khiết Khiết đều chấp nhận.

Cười ý nhị, Trình Khâm hôn khẽ lên chóp mũi ửng đỏ rồi xuống hai cánh môi đang cố hớp lấy chút không khí của Tô Khiết, ấn mạnh. Đây có lẽ là nụ hôn sâu nhất, lâu nhất từ lúc họ bắt đầu nằm trên tấm da lông ấm cúng này. Một người thâm trầm như thất vương gia, làm bất cứ chuyện gì cũng có tính toán của mình. Ngài cố ý hôn Tô Khiết sâu như vậy chung quy cũng để cuốn tâm trí nàng đi nơi khác, và đến lúc nàng đắm chìm thì ngài, từ bên dưới, tiến sâu vào!

Một dòng máu xử nữ chảy ra loang đỏ trên màu trắng tinh khôi của tấm da...

Trình Khâm hiểu sự tổn thương cũng như nỗi đau sắp đến với Tô Khiết, khi bất kỳ người nữ nhi nào cũng phải trải qua trong đời. Ngài lần nữa lại ôn nhu, điềm đạm và nhẹ nhàng hết mức có thể khi vuốt ve bên hông nàng. Là an ủi, là xoa dịu.

Cái đau rách toạc ở bên dưới khiến tâm trí Tô Khiết lập tức trở về, những ngón tay thon dài bấu chặt trên bờ vai cứng cáp nọ liền cào nhẹ một đường. Thế ra cảm giác hoà hợp là vậy ư? Đau và khó chịu quá! Dù không nhìn thấy nhưng nàng cảm nhận rất rõ, như thể đoá hoa bên dưới kia đang dần tách ra những đôi cánh mỏng manh, nhạy cảm để có thể đón nhận một con ong ương ngạnh, thâm nhập vào bên trong nhuỵ hoa mà chiếm hữu. Đôi chân mày khẽ nhăn lại, nàng cắn nhẹ môi thế nhưng không sao kìm được tiếng nấc trong cổ họng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui