Tại yến tiệc trong cung
- Woa, tiểu thư, bữa tiệc long trọng quá, có rất nhiều người từ nhiều nước nữa _ Y Nhi nói vẻ cảm thán
- Tất nhiên, vì đây là tiệc cung đình mà, hơn nữa còn là tiệc chiêu đãi sứ thần, tất nhiên phải nhiều người rồi.
_ với cô mà nói, những bữa tiệc như thế này không khác gì ở hiện đại cả, rất đông và ngột ngạt, nhưng để có được tiếng nói trong nhà, hôm nay cô bắt buộc phải thể hiện thật tốt.
- Các con qua đây _ Vô Thụy Trí gọi hai đứa con gái của mình đến trước mặt hoàng thượng.
- Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vĩnh phúc kim an _ cô nhanh chóng hành lễ
- Ngoan quá, không cần khách khí như vậy, ta với cha con cũng là tri kỷ, cứ gọi ta là hoàng thúc
- Vâng, hoàng thúc
- Haha, đúng là đứa trẻ ngoan, Vô Ưu lại đây, ta giới thiệu con trai ta cho con
- Hoàng thúc, sao người biết tên con?
- Hahahaa _ hoàng đế cười lớn mà không nói gì
Cha cô đến bên và nói
- Vì lúc con sinh ra, hoàng thúc là người đầu tiên bế con đấy?
- Tại sao???
- Vì lúc đấy cha con đã quăng con cho ta và chạy vào phòng xem mẹ con như thế nào.
Ông ấy còn chả thèm nhìn con một cái nữa là, lúc đấy ta từ tri kỷ đánh cờ thành người trông trẻ luôn đấy.
- Ồ ~
- Được rồi được rồi, đừng nói nữa
- Haha, ông ngại cái gì chứ.
Hử? Đây là?
- Đây là con gái thứ của tôi, Thanh Tuyết
- Tham kiến hoàng thượng
- Ồ, người nhà người nhà, nào nào, vào ngồi đi
- Phụ hoàng!
Đang định bước đi thì có tiếng gọi, cô quay lại thì thấy bóng dáng quen thuộc, là vị công tử đó? Huynh ấy vừa gọi " phụ hoàng" sao, chẳng lẽ...?
- Dịch nhi?
- Tham kiến phụ hoàng
- Ây miễn lễ miễn lễ, con không cần như vậy.
- Đây là lễ nghi.
- Được được, mà con gọi ta có chuyện gì?
- Phụ hoàng, người và Vô tướng quân vào trong trước, con có chuyện muốn nói với Đại tiểu thư
- Hử? Được được, lão Vô chúng ta đi thôi
- A...được
Sau khi hoàng thượng cũng cha và Vô Thanh Tuyết rời đi, cô mới cất tiếng hỏi
- Người là....thái tử?
- Phải, lần trước còn chưa giới thiệu, ta tên Mặc Tề Dịch.
- Hóa ra người là Tam vương gia, thất lễ rồi
- Không sao
- Vậy đây là...?
- Phải, hắn là A Vệ, là cận vệ của ta
- Ồ _ cô cất tiếng " ồ" rồi liếc sang Y Nhi, thấy nàng vẫn cúi đầu không dám nói chuyện, có lẽ vì xấu hổ khi lần trước đã thể hiện sự mến mộ mà không biết người trước mặt lại là người trong mộng.
- Y Nhi đúng không, chúng ta ra kia nói chuyện đi _ A Vệ chủ động lên tiếng khiến Y Nhi càng thêm bối rối
- Ta...
- Đi đi _ cô nhìn Y Nhi với ánh mắt hy vọng _ "- Hãy nắm chắc cơ hội của muội."
- V..vâng.
- Ngươi đừng có bắt nạt muội ấy đấy, muội ấy rất nhát gan _ cô quay sang A Vệ cảnh cáo
- Được _ A Vệ gật đầu rồi cùng Y Nhi rời đi
Sau khi hai người đó đi thì cô và Mặc Tề Dịch cũng đi vào tham gia yến tiệc.
Trong bữa tiệc, tất cả mọi người ăn uống no say, vui vẻ duy trừ Vô Thanh Tuyết vẫn còn đang âm mưu muốn làm cho cô mất mặt.
Sau tiết mục múa của các vũ công từ các nước khác nhau, các vị sứ thần muốn nghe cảm nhận của hoàng thượng, người tỏ vẻ hài lòng rồi quay sang Vô Ưu
- Tiểu Ưu, con thấy sao?
- Tiết mục nào cũng hay, tuy nhiên con vẫn cảm thấy Mặc quốc chúng ta cũng có những điệu múa không hề kém cạnh.
- Ồ ~
- Nói hay như vậy, vị tiểu thư này, không biết cô có thể biểu diễn cho chúng tôi xem hay không?
Thấy có cơ hội, Vô Thanh Tuyết mượn nước đẩy thuyền
- Tỷ tỷ, tỷ rất giỏi nhảy múa không phải sao, hay là biểu diễn một bài cho họ cảm phục đi.
Sở dĩ ả nói như vậy là vì biết nguyên chủ không biết gì về ca múa, nhưng nguyên chủ là nguyên chủ, cô là cô, cô bây giờ là một tiểu thư có kinh nghiệm múa dạy dặn đã qua khổ luyện lâu dài.
- Được _ cô đứng lên thì bị cha ngăn lại
- Vô Ưu, con...
- Cha, tin con!
- Được
Vô tướng quân muốn ngăn cản nhưng nhìn thái độ cứng rắn của cô ông cũng đành im lặng mà xem cô thể hiện.
Cùng lúc đó, Y Nhi cũng quay trở lại, nhờ đó Y Nhi phụ trách việc đánh đàn, cô phụ trách việc múa, trình diễn một tiết mục đặc sắc cuốn hút khiến những người xung quanh phải trầm trồ.
Những điệu múa uyển chuyển của cô như hút hồn người xem hòa quyện cùng tiếng dương cầm tạo nên một vũ điệu tuyệt trần độc nhất.
Việc cô và Y Nhi ăn khớp cũng không phải là khó, mỗi ngày Y Nhi đều đánh đàn cho cô nhảy múa, những lúc như thế này cô sẽ bộc lộ cảm xúc thật của mình và cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau khi kết thúc bài múa, tất cả mọi người im lặng hồi lâu, Vô Thanh Tuyết đắc ý nghĩ rằng cô đã thất bại, thế nhưng sau đó mọi người lại dành những lời khen bay bổng cho điệu múa của cô, họ cứ tâm tắc khen không ngớt miệng, vị sứ thần khi nãy thách thức cô cũng vì e thẹn mà im hơi lặng tiếng, không nói một lời.
Ngay cả hoàng thượng cũng các phi tần cũng đều yêu thích điệu múa này, điều này không những làm vơi đi lo lắng của Vô Thụy Trí mà còn giúp ông thêm phần tự hào về đứa con gái của mình.
- Hay! Hay lắm! Hahaaa _ hoàng thượng vẫn không ngơi khen ngợi
- Đa tạ hoàng thúc _ cô mỉm cười nhẹ nhàng làm nên gương mặt ôn nhu xinh đẹp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...