Sao ngài lại đến đây?
- Nàng làm rơi cài tóc ở chỗ ta này
- Ta..cảm ơn.
Cô nhận lại cây trâm, lúng túng ngượng ngùng.
Thấy dáng vẻ bối rối của cô Mặc Tề Dịch lại bật cười.
Thấy Mặc Tề Dịch cười mình, cô thẹn quá hóa giận.
- Ngài...nếu ngài còn cười nữa ta sẽ cắn ngài đấy!
- Ồ? Vậy nàng cắn đi
-...
- Đồ vô sỉ _ cô mím môi phồng má, bộ dạng này làm người khác chỉ muốn được cưng chiều cô.
- Được được, ta vô sỉ.
Mặc Tề Dịch cưng chiều dỗ dành cô, nhìn vào vết má ửng đỏ vì bị đánh lòng Mặc Tề Dịch lại bắt đầu xót xa, đưa tay xoa nhẹ lên má nàng.
- Đau không?
- Không sao, chút vặt vãnh này đã là gì với ta đâu.
Đúng, nó không là gì cả, tuy là con gái độc nhất của doanh nhân bậc nhất nhưng từ nhỏ cô đã luôn phải trải qua những thứ kinh khủng.
Học cách tự bảo vệ bản thân, nếu không phải do thuốc thì có lẽ bây giờ tên cặn bã kia đã nhừ xương dưới tay cô rồi.
- Đừng lo, một lát ta chườm nước ấm là không sao nữa.
- Nàng nói không sao thì không sao.
Từ sau vụ việc đó, mẹ cô cũng từng bước lấy lại vị trí trong nhà, lấy lại uy quyền của một chính thất, nhan sắc của bà ngày càng thăng hạng nhờ vào những sản phẩm tiên tiến của cô làm ra.
Vô Thụy Trí bắt đầu quan tâm mẹ cô hơn, mọi việc trong nhà đều thông qua ý kiến của mẹ cô rồi mới đưa ra quyết định.
Vì nhận được ưu ái đặc biệt khiến Tần thị càng thêm ghét mẹ cô hơn, bà ta vì ghen tức mà cãi vã lớn tiếng với mẹ cô, giơ tay muốn đánh nhưng chưa kịp xuống tay đã bị cha cô giáo huấn ra trò.
Lại bắt bà ta và Vô Thanh Tuyết đóng cửa suy nghĩ thêm một thời gian nữa.
Nhờ có mẹ là chỗ ưu ái, vị trí của cô trong nhà cũng dần trở nên ổn định.
Mọi người không còn ai dám nói xấu cô nửa lời, không phải vì sợ mà vì những việc cô làm cho họ, giúp đỡ quét dọn, tưới vườn...!Cô và những người làm trong nhà trở nên thân thiết với nhau, cô xem họ như bằng hữu, họ xem cô là cô chủ tốt.
Bây giờ nhắc đến tên cô là sẽ nghe những lời hay ý đẹp chứ không còn là cô tiểu thư vô dụng ngày nào...
Tiếng tăm luôn đi kèm nhan sắc.
Cô bắt đầu chăm chút bản thân trở nên xinh đẹp, nước da trắng hồng thơm mùi hoa nhẹ, gương mặt thanh tao, đôi mắt sắc sảo, xứng đáng là một mĩ nhân trần gian.
Nhờ nhan sắc xinh đẹp lại thêm cô là con gái tướng quân, rất nhiều người ngỏ lời theo đuổi cô nhưng đều bị cô lựa lời từ chối.
Cô biết họ muốn gì và cô muốn gì, cô muốn một tình yêu đẹp, thật lòng và rung động thế nhưng cô lại không có cảm giác với ai cả.
Tại sao lại như vậy ?
Thời gian dần trôi, số người bỏ cuộc cũng không ít, phần vì cô phần vì bị Mặc Tề Dịch dọa cho chạy mất.
Mặc Tề Dịch không để bất kì ai đến gần bông hoa của mình, dù là một con ruồi cũng không có cửa.
Hôm nay, trong cung mở tiệc chiêu đãi quần thần mừng tin hủy của Dương Quý Phi.
Tất nhiên, cô cũng phải đến tham dự.
Vì hoàng thượng ưu ái nhận cô làm cháu gái nên đã đặc biệt gửi thư mời riêng cho cô.
Còn kĩ càng cho người dẫn cô đi mua y phục.
Trong sảnh tiệc, cô xuất hiện với bộ y phục trắng xanh tinh khiết, ngây thơ, thoát tục.
Bộ đồ tôn lên vòng eo nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản nhưng cũng đủ để ăn đứt các vị tiểu thư đài các có mặt tại đây.
Ánh mắt của những kẻ si tình không bao giờ rời khỏi cô.
Vô Ưu theo cha chào hỏi các vị quần thần có mặt tại đó.
Bữa tiệc hôm nay cũng có sự góp mặt của tam vương gia Mặc Tề Dịch.
Từ xa nhìn con mèo nhỏ của mình di chuyển tới lui hành lễ, môi Mặc Tề Dịch bỗng chốc cong lên một cách nhẹ nhàng tự nhiên.
Chàng đang cười.
Ánh mắt dịu dàng nhưng đủ nhanh nhẹn để bóng hình nhỏ không khuất khỏi tầm mắt mình.
Trong bữa tiệc hôm nay có sự có mặt của Lý Tinh Tinh _ con gái Lý thừa tướng, vốn đã đem lòng ái mộ Mặc Tề Dịch từ lâu, thấy Mặc Tề Dịch đang ngồi một mình, Lý Tinh Tinh chạy đến gọi lớn
- Mặc caca !
Nghe tiếng gọi, chàng quay lại nhìn
Lý tiểu thư!
- Mặc caca, sao dạo này huynh không tìm cha ta đánh cờ vậy? Huynh đang bận chuyện gì sao?
- Đúng là hơi bận thật.
Mặc Tề Dịch trả lời Lý Tinh Tinh nhưng ánh mắt lại dời đi tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Thấy mình không được để ý, cũng dời mắt nhìn theo hướng ánh mắt của Mặc Tề Dịch, lọt vào tầm mắt chính là bóng dáng một nữ nhân yêu kiều, xinh đẹp.
Rồi lại nhìn lại ánh mắt dịu dàng mà Mặc Tề Dịch dành cho Vô Ưu, Lý Tinh Tinh cảm thấy khó chịu.
- Huynh đang nhìn Vô Ưu kia sao?
- Phải.
Mặc Tề Dịch không hề phủ nhận mà thẳng thắn trả lời, mắt vẫn không rời con mèo nhỏ.
- Cô ấy đúng là thật biết cách trang điểm...
- Hửm?
- Huynh xem, trang điểm kĩ càng không lộ một điểm xấu nào, ta thật là ghen tị đó
Lý Tinh Tinh bắt đầu vai diễn trà xanh.
- Vậy Lý tiểu thư hãy học hỏi cô ấy cách trang điểm nếu muốn, Vô Ưu nàng ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ mà.
- Aizz, ta làm gì mà có cơ hội chứ, trang điểm kĩ càng như thế chắc chắn rất mất thời gian, ta có học thì cũng có cần đến đâu.
- Dù nàng ấy không trang điểm vẫn xinh, đây là điều không ai có thể phủ nhận.
Mặc Tề Dịch ngoài miệng đối đáp linh hoạt với Lý Tinh Tinh nhưng ánh mắt si tình vẫn không rời khỏi Vô Ưu.
Như cảm nhận được gù đó, Vô Ưu quay đầu lại, thấy Mặc Tề Dịch liền cúi đầu hành lễ, Mặc Tề Dịch cũng theo đó gật đầu với nàng.
Lý Tinh Tinh đứng bên cạnh càng thêm ghen tức, tiến lên phía trước bỗng...
- Á!!!
Thấy Lý Tinh Tinh ngã về phía mình, Vô Ưu theo phản xạ lùi lại một bước, đứng cách chỗ ngã một khoảng trống.
Thấy vậy, Lý Tinh Tinh tức giận đứng dậy chỉ vào mặt Vô Ưu
- Sao cô không đỡ ta.
- Ta...?
- Cô thấy ta ngã nhưng lại không đỡ ta, cô...
- Ta chỉ là né theo phản xạ tự nhiên thôi, xin lỗi.
- Cô cố tình muốn ta bẻ mặt thì có.
Đường đường là đại tiểu thư của Vô tướng nhưng lòng dạ lại hẹp hòi so đo như vậy, thấy người gặp nạn không những không giúp mà còn đứng nhìn.
- Ta...
Nhận thấy mình đang bị kiếm chuyện, Vô Ưu bất giác lười giải thích.
Thấy cô im lặng, Lý Tinh Tinh được nước lấn tới
- Mặc caca, huynh xem cô ấy kìa, thật là vô tâm.
Quay lại thấy Mặc Tề Dịch ở đó, đầu cô bỗng nảy số ra cách đối phó với "tiểu ăn vạ" này.
Cô nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra, nước mắt theo đó rơi xuống lã chã.
- Tam vương gia, ta..chỉ là do sợ hãi nên mới né sang mà thôi, ta không biết đó là Lý tiểu thư, ta...
Vô Ưu vừa nói vừa tức tửi, thấy cô khóc trong lòng Mặc Tề Dịch bỗng nhen nhói, đến bên lau nước mắt cho cô rồi quay sang Lý Tinh Tinh.
- Lý tiểu thư sau này đi đứng hãy cẩn thận, hôm nay Vô Ưu là bị người dọa sợ mà khóc, nhỡ lần sau là một người khác yếu ớt hơn thì phải làm sao? Vô Ưu nàng ấy cũng chỉ là hoảng sợ nên mới né tránh, Lý tiểu thư có hơi nặng lời với nàng ấy rồi đấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...