Chương 16: Nghe hát trong vườn
Trong gương dần dần hiện lên con đường Giang Ngạn trong tiết tháng 3.
Mưa bụi giăng mắc không gian. Một gia đình giàu có vừa khóc lóc thảm thiết vừa bê ra một cỗ quan tài. Tiền giấy bay đầy trời càng làm tăng thêm vẻ thê lương cho cảnh sắc ảm đạm này. Người qua đường liếc nhìn rồi bình luận, người con gái đó đúng là mệnh khổ. Mới hai mươi tám tuổi đầu mà đã chết yểu. Nghe nói là do mắc bệnh hiểm nghèo mà chết. Nhưng một người chưa từng bước chân ra cửa sao lại chết vì bạo bệnh kia chứ?
Một người nói :" Nghe nói cô ta bị ma nam bám riết nên mới chết."
Tuy người đó nói rất nhở song vẫn bị ba người ngồi uống nước bên đường nghe thấy.
Ba người bọn họ ăn mặc như nông dân. Một ông già- chắc là bố của hai người còn lại, một nam một nữ. Người con trai trông rất đàn ông, lông mày rậm, mắt to, còn cô gái thì khỏi phái nói- xinh đẹp tuyệt tran. Vẻ đẹp của cô khiến bao người trên đường cứ trố mắt ra nhìn. Người con gái ngượng ngùng mặt đỏ bừng lên, e lệ tự như một bông hoa đào còn thấm đẫm sương đêm.
Người con trai có vẻ khó chịu; anh nói nhỏ với cô:
- Sư muội à, không phait tức giận làm gì. Huynh sẽ đánh bọn chúng.
Ông cụ can thiệp:
- Đạo nhi, ta đã nhắc con không được gây sự rồi phải không?
- Nhưng bọn chúng cứ nhìn sư muội.
- Hiểu Nguyệt vốn xinh đẹp, đương nhiên làm cho người ta phải chú ý. Chẳng lẽ con muốn móc hết mắt của họ ra mới được à?
Người con trai bị mắng xong, tức tối quét ánh mắt thù hằn vào bọn người háo sắc kia nhưng cũng không dám nói gì thêm nữa. Ông cụ tiếp tục quan sát hướng đi của chiếc quan tài đằng xa.
Đột nhiên, ông vụ bỏ bát xuống rồi chạy. Hai người liền đuổi theo sau. Trong lúc hoảng loạn, người con gái vẫn không quên trả tiền cho người bán nước đậu.
Ông già lướt về phía trước, nhanh như một luồng gió. Hai người cố gắng bám theo sau; sau cùng họ dừng lại trước một chiếc cổng lớn màu đỏ. Trên cổng đề chữ " Thính viên". Nơi đó vốn là một nhà hát cũ- nơi người ta thường biểu diên Kinh kịch.
Thời kỳ Dân quốc tuy chính trị loạn lạc, song loạn thì loạn mà chơi vẫn cứ chơi. Số lượng người nghe hát và đi hát rất đông. Bà giống như một quy luật, thời thế càng loạn thì người ta lại càng ham vui, bởi không ai biết được ngày mai sẽ thế nào, do vậy mà nhà hát này kinh doanh rất tốt.
Ông cụ cười mỉm rồi nói:
- Chính là nơi này.
Đạo Nhi lên tiếng:
- Sư phụ à, là chỗ này sao?
- Đúng vậy, sư phụ vừa thấy hồn người con gái ấy bay vào đây, do vậy thầy cứ đuổi theo sau. Chính mắt thầy thấy cô ta bay vào. Xem ra, lại là một cô gái si tình, đã làm ma rồi mà vẫn không quên tìm gặp người tình.
Vào thời đó, hầu hết người con gái nào cũng có một người tình trong mộng là những kép hát nổi tiếng. Họ trở thành những kẻ mộng du, lúc nào cũng như mê như say vậy. Vì vậy khi chết đi họ đều mong muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mình là gặp được tình lang.
Ông cụ liền rút bùa giấy ra dán xung qunh cửa rồi cười to :" Rốt cuộc ta đã giam được cô ta ở đây."
- Sư phụ à, tại sao chúng ta lại phải bắt con ma nữ ấy? Cô ấy có hại ai đâu? - Cô gái không nén nổi nưuax bèn lên tiếng.
- Haha, Hiểu Nguyệt à, con ngây thơ quá! Đối tượng mà pháp sư chúng ta cần bắt không phải là cô ta, bởi cô ta chỉ đến đây để thỏa tâm nguyện của mình mà thôi; hơn nữa cô ta còn phải xuống suối vàng để tiếp tục đầu thai nữa chứ. Chúng ta và cô ấy không liên quan tới nhau, ai đi đường nấy thôi. Ta cần bắt là bắt con ma đã làm cho cô ấy chết cơ.
- Thế cô gái ấy bị ma hại chết ư?
- Nếu thầy không tính nhầm thì cô gái đó không phải chết vì bạo bệnh mà bị ma bám riết khi tới đây nghe hát, sau đó chết do cạn nguyên khí. Con ma làm đó lại trốn trong nhà hát này. Được rồi, Hiểu Nguyệt, giờ con đã mười bảy tuổi rồi, đã đến lúc phải hành sự một mình hôi. Sư huynh của con đã làm việc độc lập từ lâu rồi. Nếu cứ không chịu bắt ma một mình thì nhà họ Kha cũng không thẻ giữ con lâu hơn nữa. Con nên tìm lấy một tấm chồng tử tế, không nên tiếp tục theo cái nghề pháp sư này.
Người con trai dường như không còn kiên nhẫn lâu hơn được nữa, anh hét toáng lên:
- Cha à, sao cha lại bắt Hiểu Nguyệt lấy chồng kia chứ?
Ông cụ lườm anh ta một cái, ông thầm mắng đứa con trai khờ dại của mình:
- Đồ ngốc, ta làm thế cũng la tốt cho con thôi mà.
Người con gái này, lúc nhỏ đã bị bỏ rơi trước nhà họ Kha. Thấy đứa trẻ đáng thương, hơn nữa trông mặt mũi cũng sáng sủa, ông liền quyết định nuôi dưỡng nó. Ông còn dạy cho nó kỹ năng bắt ma; nhưng cô gái bản tính nhút nhát, lại rất sợ ma. Tuy học nghề đã lâu, nhưng chưa bao giờ cô tự mình bắt được một con ma nào. Ông nhận thấy con trai ông có cảm tình với cô gái này nên quyết định chọn chiêu này để ép cô bỏ nghề rôì lấy con trai ông. Song ông không dám nói thẳng ra, bởi cô gái rất bướng bỉnh. Nếu nói thẳng là cô không có năng lức bắt ma, cô gái sẽ tức giận rồi gây họa mất. Do vậy, ông chọn cách này ép cô thấy khó mà tự rút lui. Đúng như ông sự đoán, nghe xong lời sư phụ, cô sợ hãi, tái mét cả mặt, kiếm báu trong tay cô rung lên. Bình thường, cô còn rất sợ bóng tối. Tuy đã cùng sư phụ bắt được rất nhiều ma song cô thuộc loại người càng bắt được nhiều ma thì càng thêm sợ ma. Thế nhưng cô vẫn nhận lấy bùa của sư phụ đưa cho rồi lặng lẽ quay đầu nhìn vào nhà hát tối tăm kia.
Màn đêm buông xuống, cô nghe thấy hai cha con họ cãi nhau ngoài sân. Sư huynh nhất định không cho cô đi một mình và anh ta đang cãi lý với cha.
- Tuy sư muội học nghề đã nhiều năm nhưng thực ra muội ấy chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế. Chuyến này bắt muội ấy đi một mình e rằng lành ít dữ nhiều.
- Con thì biết cái gì? Đến loại ma đào hoa này mà còn không bắt được thì gọi gì là pháp sư thứ thiệt nữa, thà sớm lấy chồng cho xong chuyện.
Hiểu Nguyệt nhẹ cắn môi; cái tính khí bướng bỉnh không chịu thua của cô trỗi dậy. Cô lén cầm bảo kiếm và bùa pháp rồi nhảy qua cửa sổ đi vào nhà hát.
Trí nhớ của cô rất tốt, các khẩu quyết của sư phụ đã dạy, cô thuộc làu làu. Vừa đi cô vừa niệm chú. Lúc này, người đến xem hát đã về hết, chỉ còn sân khấu trống trơn.
Người cô nhẹ như chim yến, chỉ cần lắc mình một cái là đã vào trong vườn.
Vừa tới nơi, cô thấy một cô gái đang ngồi trong góc vườn. Cô ta đang đờ đẫn nhìn lên sân khấu. Hiểu Nguyệt thầm nghĩ nếu vì chuyện bắt ma mà vô tình làm cô ta bị thương thì phải làm sao đây? Thế là cô nhẹ nhàng đi về phía cô gái kia rồi nói:
- Cô à, kịch đã hết rồi, sao cô vẫn còn ngồi đây?
- Tôi còn chờ Giang lang lên sân khấu.
- Giang lang là ai vậy?
- Là Giang Ngạn Hoa, một kép hát nổi tiếng đó! Anh ấy hát vở Nhị Lang cứu mẹ cực hay. Cô chưa nghe anh ấy hát bao giờ à?
Cô gái mê hát kia liền ngâm nga mấy câu.
Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh lo lắng, chỉ sợ tiếng hát của cô ta sẽ làm kinh động đến con ma đào hoa kia. Nó mà tới bất ngờ thì cô cũng khó xoay sở đây.
Cô kia hát mãi rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô liền đứng dậy hỏi:
- Cô cũng thích Giang Lang phải không?
- Đâu có, tôi chưa từng nghe thấy anh ấy hát bao giờ.
- Anh ấy hát rất hay, cô mà xem thì sẽ mê thôi. Không được, không thể để cho cô xem được, chi bằng tôi móc mắt cô để cô vĩnh viễn không thể thấy được Giang lang của tôi.
Cô gái kia liền quay đầu lại. Trong ánh trăng bợt bạt, Hiểu Nguyệt nhìn rõ khuôn mặt cô ta, thấy rất quen nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi.
Hiểu Nguyệt bỗng nhớ ra, cô ta chính là người trong bức di ảnh mà sáng nay cô nhìn thấy khi đang uống nước đậu.
Cô lùi lại thì bị vướng vào ghế liền ngã lăn ra. Ngẩng đầu nhìn lên bức màn đỏ trên sân khấu, cô thấy rất nhiều cô gái khác đang treo mình trên đó; cô nào cô nấy cũng trợn mắt nhìn mình.
Hiểu Nguyệt sợ hết hồn. Cô biết chỗ này có ma nhưng không ngờ lại nhiều đến thế. Cô vừa lùi lại vừa cố nhớ các khẩu quyết đã được sư phụ truyền dạy. Con ma nữ kia dường như đã coi cô là tình địch của mình, kiên quyết đòi móc mắt của cô. Tội nghiệp cho cô vừa lùi vừa khua khua bảo kiếm rồi nhắm tịt mắt lại.
Một cánh tay ôm chặt lấy cô. Một mùi thơm dễ chịu lan tỏa.
Cô từ từ mở mắt, hóa ra mình vẫn chưa bị mù. Cô nhìn lên trần, không thấy lũ ma nữ đi giày thêu hoa đâu nữa. Một anh chàng tuấn tú đang cười, đôi mắt dài nhìn soi mói vào ngực cô.
Cô hét toáng lên rồi đẩy anh chàng háo sắc một cái làm anh ta ngã lăn xuống đất. Cô cảm thấy mình hơi quá tay với ân nhân cứu mạng, do vậy cô lý nhí nói :" Cảm ơn anh!" Cô không dám đỡ anh ta dậy mặc dù biết rằng anh ta ngã rất đau, anh ta xứ rên ư ử. Cô cảm thấy hối hận vô cùng liền ôm lấy anh ta để xem tình hình vết thương của anh ta thế nào.
Nào ngờ anh chàng láu cá kia hết rên rủ ngay, liền úp mặt vào ngực cô như một đứa trẻ. Hít một hơi dài, anh chàng thổ lộ:
- Người em có mùi hương hoa đào, chắc em còn là trĩnh nữ.
Cô vội buông tay, giận dữ nhìn hắn. Hắn ngồi trên đất, trông thật đa tình. Cô cảm thấy người hắn lạnh toát. Hắn cười nhạt rồi châm chọc cô:
- Con gái con nứa mà nửa đêm canh ba mò vào nhà hát này làm gì?
- Thế anh là người trông coi nơi này phải không? Thôi, tôi không nói với anh đâu, bởi sợ rằng nói ra lại làm anh sợ tới vãi cả ra quần mất. Ngày mai tôi lại tới.
- Việc gì có thể dọa được anh vậy?
Hiểu Nguyệt nghĩ một chốc rồi quyết định sẽ nói cho anh ta hay bởi cô thấy anh chàng này cũng dễ dãi. Cô sợ rằng nếu mình không nói cho anh ta hay thì rất có khả năng anh ta sẽ bị bọn ma nữ kia bức hại mất.
- Anh không nên làm ở đây, chỗ này bị ma ... ám đấy.
Nói xong, cô rùng mình vì sợ.
Người đàn ông đó chẳng tỏ vẻ sợ sệt gì, anh ta còn vặn lại cô:
- Thế sao em lại không sợ, em tới đây làm gì thế?
- Em ấy à? Em tới đây để bắt ma. Sư phụ nói nếu em bắt được con ma hoành hành ở đây thì em sẽ chính thức được làm pháp sư rồi.
Anh ta cười to tỏ vẻ không tin.
- Em? Em mà đòi bắt ma sao? Trông bộ dạng em lúc nãy liệu có bắt được ma không?
Hiểu Nguyệt cay mũi, chạy nhanh ra ngoài. cô hạ quyết tâm sẽ làm mọi cách để bắt được con ma ở nhà hát này, để anh chàng này thấy được bản lĩnh của cô cao cường đến mức nào. Cô cũng muốn chứng tỏ cho sư phụ và sư huynh thấy mình đã thực sự trưởng thành rồi, không còn là trẻ con nữa.
Khi một cô gái vội vàng muốn chứng minh bản thân với một ai thì rõ ràng, cô đã có cảm tình với người đó rồi.
Về tới nhà, cô lẩm nhẩm khẩu quyết siêu độ cho bầy ma nữ đáng thương kia mặc dù họ rất hung hãn. Siêu độ xong thì tốt rồi bởi họ cũng đã hại ai đâu; không nên đuổi đánh họ tới địa ngục để mãi mãi không được đầu thai.
Ngày hôm sau Hiểu Nguyệt ngủ rất sớm. Cô chờ sư phụ và sư huynh vừa ngủ là nhảy vội ra ngoài. Vào tới nhà hát, cô hít dài một hơi, tay cầm chắc bảo kiếm rồi xông vào trong. Không biết lũ ma nữ đã đi đâu hết, chỉ còn trơ lại sân khấu trống trải. Cô vừa đi vừa nhắc mình không được sợ.
Cầm chắc bảo kiếm trong tay, chốc chốc cô lại nhìn lên trên xem có những đôi giày thêu hoa không. Hôm nay nhà hát không có vẻ âm u như hôm trước. Trăng trng hơn và rọi ánh bạc xuống hồ nước rất đẹp- nơi những người giàu có nghe hát xong đến chơi. Nhìn từ cửa sổ của nhà hátm cô thấy những búp sen hé nở trong ánh trăng lên trên mặt hồ. Thật làm cho người ta xao xuyến, rung động.
Tuy Hiểu Nguyệt theo học nghề pháp sư, nhưng cô lại là một cô gái rất ngây thơ, lãng mạn. Nhìn cảnh đẹp mê hồn đó, cô như quên đi thực tại, hòa hồn mình vào những đợt sóng nhấp nhô ánh bạc trên hồ.
Một giọng nói nhỏ nhẹ phảng phất bên tai phải khiến nửa người cô như tê dại.
- Pháp sư lại đến bắt ma à?
Quay đầu lại thấy người con trai đã cứu mình tối qua đang nhoẻn cười, cô nóng bừng mặt. Cả đời cô chưa khi nào đứng gần đàn ông như thế cả. Rõ ràng là anh chàng đó tới trêu cô. Cô hơi ngượng một chút nhưng vẫn cố trả lời mạch lạc:
- Lũ quỷ tối qua đều bị tôi dọa cho chạy mất dép rồi.
- Có đúng thế không? Em cũng lợi hại thật đấy nhỉ!
- Điều đó thì liên quan gì tới anh?
- Đương nhiện là không liên quan rồi. Nhưng bản chất anh nhút nhát. Biết rằng hôm nay thể nào em cũng tới, tuy rằng rất sợ nhưng anh sẽ trốn sau em nhé. Nếu thực sự có ma, có quỷ như me nói thì mình em đối phó với chúng thôi.
- Sư phụ tôi nói rằng chúng tôi bắt ma là để bảo về những người đang sống, do vậy tôi sẽ bảo vệ anh. Tại sao anh cứ để tay vào eo tôi thế nhỉ?
- Thực ra, anh chỉ muốn biết số đo vòng hai của em thế nào để còn íup em may một bộ phục trang biểu diễn. Chúng mình lên sân khấu hát đi!- Anh chàng nhũn nhặn nói.
- Công việc của tôi là bắt ma chứ không phải là ca hát, tôi cần cái thứ phục trang ấy làm gì?
- Dù gì thì em đã tới đây rồi, cũng phải chờ ma đến, vậy tranh thủ lúc này ta cùng vừa hát vừa chờ. Cũng là một cách để giết thời gian ý mà. Sư phụ em dặn khi không co ma thì không được phép hát hò à?
- Điều này...
- Được rồi, đi theo anh! Bây giờ, chúng mình lên sân khấu hát, chỗ nào em không biết anh sẽ dạy cho.
Nụ cười của anh chàng kia như có ma lực vậy, cô ngoan ngoãn đi theo anh ta lên sân khấu. Đứng giữa sân khấu, anh ta làm mặt ma dọa cô rồi chạy tọt vào cánh gà. Trước đây Hiểu Nguyệt đã từng ngồi dưới khán giả xem hát; thỉnh thoảng cô cũng ngân nga mấy câu nhung chưa bao giờ cô dám tưởng tượng mình lại có thể đứng giữa sân khấu cả.
Bên dưới khán đài vắng tanh khiến cô phấp phỏng, lo âu.
Chẳng mấy chốc anh chàng kia chui ra khỏi cánh gà, anh ta đã thay trang phục biểu diễn, hóa trang xong xuôi. Trông anh ta lúc này thật quyến rũ. Cô quay mặt đi, ra hiệu mình không muốn hát. Anh chàng kia bắt đầu cất tiếng hát, tiếng hát của anh làm cô sững sờ. Chưa bao giờ cô được nghe ai hét hay và thê lương đến thế.
Anh ta hát đoạn hoàn hồn trong vở Mẫu đơn tình. Người con gái trong vở kịch sống lại rồi kết thành phu phụ với chàng công tử nọ. Anh ta hát vai nữ nhưng còn hay hơn đào hát rất nhiều. Nhìn vào mắt anh ta, cô đọc được nỗi vui mừng sau khi sống lại của nhân vật nữ và tình yêu mãnh liệt của cô đối với chàng công tử. Niềm vui và tình yêu đó làm con người ta say mê.
Hiểu Nguyệt đứng trên sân khấu, cảm thấy như thời gian đang quay ngược trở lại. Dường như cô đang sống ở một thời xa xôi nào đó. Còn anh ta, cho dù hát ở vai nam hay vai nữ cũng đều hay cả. Hát xong câu cuối trong đọc kịch, hai người nhìn nhau đắm đuối không nói nên lời.
Rất lâu sau, Hiểu Nguyệt mới thốt lên:
- Anh hát hay thật! Nếu được lên sân khấu, chắc anh sẽ là một kép hát có tiếng đấy.
Người đó cười rồi nhìn cô như muốn nói :" Anh chính là một kép hát nổi tiếng đấy chứ, có điều em không biết đó thôi."
Hai người cứ tán gẫu bên mép sân khấu. Chờ mãi, nhưng không thấy bóng dáng con ma nữ nào, cô quyết định đi về.
Người con trai tiễn cô ra tới cổng. Cô cứ luôn miệng nhắc anh phải cẩn thận.
- Anh tên gì?
- Giang Ngạn Hoa. Thế còn em?
- Hiểu Nguyệt, Liễu Hiểu Nguyệt.
Hai người chia tay trong ánh trăng. Đã vào tới hẻm nhỏ, cô vẫn còn nghe thấy tiếng hát của anh. Cô mỉm cười, bước về phía trước. Ánh trăng đẹp quá làm cô xao xuyến. Một cơn gió nhẹ mơn man khuôn mặt cô.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết. Một bầy chó đang vây quanh một con mèo đen, nó chỉ còn biết sợ hãi kêu cứu.
Hiểu Nguyệt vốn rất sợ chó, định bỏ đi, nhưng nhìn thấy mắt con mèo long lanh ngấn lệ, cô thương quá. Cô liền xông lên phái trước để cứu nó. Bầy chó hung dẽ nhảy chồm xông tới. Hiểu Nguyệt liền ôm con mèo lên, lăn tròn trên đất mấy vòng làm thủng một lỗ to trên quần áo. Thật nguy hiểm biết bao! Cô dùng khinh công phóng lên tường. Con mèo run bắn lên trong lòng cô. Bầy chó dưới đất tức tối nhìn cô, dường như chúng đang trách kẻ lắm chuyện. Cô và con mèo cứ đứng trên tường thi gan với bầy chó một hồi lâu.
Lũ chó cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, chúng bỏ đi. Cô nhẹ nhàng đặt con mèo xuống bờ tường. Có vẻ nó cũng biết đã được cô cứu sông nên thè lưỡi ra liếm vào tay cô để cảm ơn. Nó nhanh chóng biến mất vào bóng đêm nhưng chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn cô.
Hiểu Nguyệt vui mừng trở về nhà, ngủ một giấc ngon lành. Tuy cô dậy rất sớm nhưng sư phụ đã đi đâu mất. Cô cùng sư huynh Kha Đạo đi lượn phố để mua một chút đồ lễ về siêu độ cho đám ma nữ kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...