Trở về sau tiệc tất niên, ai nấy đều vui vẻ kể lại ngày hôm đó có bao nhiêu kỷ niệm, chỉ duy nhất một mình Khổng Tiếu Ngâm luôn tìm cách lãng tránh.
Chính Tôn Nhuế nhìn ra được nàng có tâm sự, khéo léo hỏi qua một chút tâm trạng có phần không tốt đó của Khổng Tiếu Ngâm.
" Có phải gặp ủy khuất gì đó ở tiệc tất niên không? Nói em biết, em thay chị đòi lại công bằng " Hai người còn lại trong phòng đương nhiên không thể làm gì nàng, nhưng trong bữa tiệc còn có rất nhiều người.
Khổng Tiếu Ngâm trước giờ không thích nói dối, thậm chí nàng cho rằng mình không thể giấu bất cứ điều gì được quá lâu.
Nhưng loại chuyện La Tử Kiện cưỡng hôn, thật sự không thể nói qua với Tôn Nhuế.
Với tính cách của Tôn Nhuế mà nói, đứa nhỏ này nhất định đi tìm La Tử Kiện.
Tuy rằng Tôn Nhuế là nữ nhân giống như nàng, nhưng tính cách nóng nảy lại không khác gì nam nhân.
Trước đây từng có nhiều năm học qua võ thuật, lại từng cùng với những đứa trẻ đường phố đánh đấm lẫn nhau.
Có những chuyện đều thích giải quyết bằng bạo lực, đó là chuyện mà Khổng Tiếu Ngâm không muốn nhìn thấy nhất.
" Thật ra chị có hai chuyện giấu em, Nhuế xin lỗi " Nếu như nàng cứ như vậy nói rằng không có chuyện gì cả, đứa nhỏ cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng nàng đang thẳng thắn.
" Em chỉ sợ chị bị ủy khuất thôi, còn những chuyện khác nếu không quá quan trọng cũng không sao đâu "
Chị ấy là một người rất thẳng thắn, loại chuyện muốn giấu mình chính là không muốn mình biết đến.
Nếu như không có gì quá nghiêm trọng, Tôn Nhuế cũng không muốn mình can thiệp quá nhiều về cuộc sống của chị ấy.
" Bộ mô hình lần trước không phải chị mua được, là một nam nhân đã tặng nó lại cho chị trong buổi mở bán.
Hôm qua chị lại cùng anh ta ăn cơm, xem như trả lại món nợ đó " Khổng Tiếu Ngâm rụt rè kể lại hai chuyện có thể nói, mặc dù nó không nghiêm trọng như La Tử Kiện, nhưng cũng không hẳn là không chút gợn sóng.
Quả nhiên đứa nhỏ vừa nghe nói đến chuyện này, sắc mặt liền có chút u ám hẳn đi.
Nhưng sau đó có vẻ như cố gắng kìm chế cảm xúc, tránh để cho nàng có cảm giác sợ hãi.
Mặc dù vậy Khổng Tiếu Ngâm vẫn không muốn nhìn thấy bạn ấy khó chịu, liền giải thích rõ ràng với bạn ấy thêm một lần.
" Anh ấy chẳng qua chỉ muốn làm bạn với chị, chị cũng cảm thấy anh ấy không có ý gì khác " Mặc dù nàng rất thích làm bạn với Tử Lăng, nhưng nếu như Tôn Nhuế không thích, nàng cũng không nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa.
Về chuyện này thật ra Tôn Nhuế không hẳn là tức giận nàng quen biết nam nhân khác, ngược lại chính là không hiểu vì sao học tỷ phải giấu mình.
Đúng là bình thường cô không thích nam nhân ve vãn xung quanh chị ấy, nhưng dù sao ve vãn một cách công khai cũng sẽ dễ đề phòng hơn.
Giống như việc anh chàng kia cùng nàng tối hôm qua gặp mặt, cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu như anh ta là người xấu, chẳng phải học tỷ có chuyện gì đó cô cũng như kẻ ngốc không biết đầu đuôi mọi chuyện sao?
" Em giận chị sao? " Rất lâu vẫn không nghe thấy Tôn Nhuế nói gì, lại nằm xoay lưng về phía nàng.
" Bất quá sau này chị sẽ không gặp lại anh ta nữa..."
Mặc dù rất muốn chân chính giận dỗi chị, nhưng nghe thấy thanh âm ủy khuất xém một chút có thể khóc mất đó, thôi vậy.
Người ta căn bản cũng không thể giận chị quá lâu, ngược lại chỉ vì muốn chị hiểu rõ, chị không nên đem những chuyện này giấu người ta thôi.
" Em không cấm chị kết bạn với người khác, cũng không cấm chị gặp họ.
Chẳng qua em sợ chị gặp phải người xấu, em lại không thể biết gì về họ thôi " Nói cô tiêu cực cũng được, Tôn Nhuế luôn cảm thấy thời đại bây giờ người tốt dần ít đi rồi.
" Vậy chị có thể gặp lại Vu Tử Lăng đúng không? " Nhận thấy tiểu học muội đã bắt đầu mềm lòng, Khổng Tiếu Ngâm liền tranh thủ hỏi qua một chút ý kiến.
" Chị thích anh ta đến vậy sao? " Ngay cả Vương Thiên Hựu bạn học của chị ấy nhiều năm, Khổng Tiếu Ngâm cũng chưa quan tâm đến anh ta nhiều đến mức này.
Đối với loại câu hỏi kèm theo một ánh mắt sắc lạnh đến có thể sát thương đó, Khổng Tiếu Ngâm nhất thời cũng không biết có nên nói tiếp hay không? Chẳng qua Tôn Nhuế đã hứa danh dự với nàng sẽ không nổi giận, đơn giản muốn biết anh ta có loại mị hoặc gì có thể khiến nàng muốn qua lại với anh ta như vậy.
" Chị cảm thấy con người của Tử Lăng rất am hiểu về cuộc sống này, anh ta có cách nhìn mọi thứ qua lăng kính vô cùng đặc sắc.
Anh ta là nhiếp ảnh gia, Nhuế cũng có thể làm bạn với anh ta " Phải rồi, nàng cũng chính là muốn đứa nhỏ tiếp cận với lĩnh vực bản thân đam mê.
Vu Tử Lăng? Nhiếp ảnh gia? Cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, Tôn Nhuế liền có thể nhớ ra được nhân vật này rốt cuộc là ai? Chính là giới trẻ hiện tại có đôi khi không học qua trường lớp, nhưng đam mê nhiếp ảnh đều ít nhiều nghe nói đến anh ta.
Người này đúng thật là không thể dùng từ bình thường để hình dung anh ta, tuy còn trẻ tuổi những lại có số lượng người theo dõi rất cao.
Đó là còn chưa nói đến những bức ảnh anh ta chụp được, từng được trưng bày ở rất nhiều buổi triển lãm.
Có mấy tấm còn được bán đấu giá rất cao, nhưng anh ta chung quy đều đem số tiền từ chúng làm từ thiện.
Mấy năm trước khi Tôn Nhuế chưa bị học tỷ lấy mất tất cả thời gian, cũng từng một thời điên cuồng theo đuổi nghệ thuật nhiếp ảnh đường phố này.
Vu Tử Lăng cũng từng là một người khiến Tôn Nhuế vô cùng ngưỡng mộ, không ngờ đến hiện tại chính là gián tiếp biết đến anh ấy.
" Người này cũng được báo chí nhắc đến nhiều, nhưng không gặp ngoài đời ai biết có phải báo nói quá không? " Mặc dù rất muốn được gặp anh ta, nhưng chính là không muốn mở miệng nói với Khổng Tiếu Ngâm, dù sao vừa rồi cũng tỏ ra ghét anh ta đến vậy.
" Lần sau nếu như có đi gặp anh ấy, đưa em theo cùng có được không? " Bộ dạng đó còn không phải muốn gặp người ta sao? Còn tỏ vẻ ngại ngùng, có chút gì đó cũng thật đáng yêu đi.
" Em thèm gặp anh ta sao? Chẳng qua em chỉ muốn đi theo giữ chị thôi " Nhiếp ảnh dù sao cũng là đam mê một thời, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến liền thấy bồi hồi trở lại.
Đêm hôm đó nàng chính là như vậy an toàn vượt qua, một câu cũng không nhắc đến sự xuất hiện của La Tử Kiện.
Chuyện của nàng là Tử Kiện trước đây còn khiến Khổng Tiếu Ngâm bâng khuâng, không biết dùng biện pháp gì nói giảm nói tránh để giảm tối đa tổn thương cho anh ấy.
Nhưng hiện tại cái gì cũng không còn nữa, hình ảnh của Tử Kiện trong mắt nàng đã xấu xa đến mức không còn muốn nhắc đến nữa.
Trong suốt một tuần sau đó, điện thoại của nàng liên tục nhận được tin nhắn từ Tử Kiện gởi đến.
Nội dung chỉ có một, anh ấy chỉ muốn gởi đến nàng một lời xin lỗi.
Nhưng tất cả tin nhắn đều không được hồi đáp, cho đến một ngày Khổng Tiếu Ngâm chủ động gọi cho anh ta.
Tử Kiện lúc tiếp cuộc gọi này cũng biết kết quả sẽ rất tệ, quả nhiên nàng chính là dứt khoát cùng anh ta trở thành những người xa lạ.
Ngay cả tình bạn cũng không còn, gọi một cuộc điện thoại cũng chỉ thông báo cho anh ta biết không cần gởi đến nhiều tin nhắn như vậy.
Từ nhỏ lớn lên cùng Khổng Tiếu Ngâm, sau này khi đã trở thành tình nhân của nhau cũng vậy.
Tử Kiện chưa từng nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm tức giận đến mức này, sau cuộc gọi đó cũng chính thức cắt tất cả liên lạc với anh ấy.
Thậm chí còn nói với anh ấy rằng, nếu lần sau còn gặp lại ngay cả một câu cũng không mở lời.
Anh ta nếu như có hành động nào quá khích với nàng, chỉ có thể nhờ luật pháp can thiệp đến.
Những ngày đầu từ cửa sổ ký túc xá, nàng vẫn nhìn thấy xe của Tử Kiện đậu lại.
Nhưng bẵng đi một thời gian, cũng không còn thấy nữa.
Có một lần khi Khổng Tiếu Ngâm gọi về cho ba mẹ, nghe họ nói Tử Kiện hôm trước có qua thăm họ.
Anh ta cùng với ba mẹ của nàng nói qua mấy lời, mua một ít quà gởi đến.
Nghe nói công việc ở Bắc Kinh đã hoàn thành, sắp tới lại nhận dự án bên nước ngoài, sẽ lại đi một khoảng thời gian dài.
Xem như trước mắt cũng có thể tránh được người này, Khổng Tiếu Ngâm tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.
Về việc Tử Kiện đến thăm ba mẹ, lại khiến ba mẹ cho rằng nàng cùng anh ta quay lại.
Khổng Tiếu Ngâm mất rất lâu thời gian mới có thể giải thích cho ba mẹ yên tâm, sau đó ông bà lại hỏi nàng có cùng người khác tìm hiểu qua chưa? Về việc này nàng chỉ nói chưa có thời gian suy nghĩ, nhưng chắc chắn sẽ chọn một người tốt hơn nam nhân này.
Lại nói đến Tôn Nhuế và Vu Tử Lăng, lúc đầu khi nàng đưa Tôn Nhuế đi gặp Tử Lăng, đứa nhỏ liền trưng ra cho nàng kiểu mặt rất miễn cưỡng.
Nhưng sau đó không lâu, liền có thể nói nhìn thấy thần tượng liền bỏ bê người khác.
Khổng Tiếu Ngâm chính là cảm thấy bạn ấy ngồi nghe Tử Lăng nói về nghệ thuật nhiếp ảnh đến say mê, trước đó có bao nhiêu hiềm khích đều giống như chưa từng tồn tại.
Nhận thấy Tôn Nhuế có tư chất rất tốt, lại còn có Khổng Tiếu Ngâm ở bên cạnh nói giúp vài lời.
Vu Tử Lăng trước giờ không nhận đệ tử, cũng tạm thời cho Tôn Nhuế ứng cử vị trí này.
Nhưng nguyên tắc của anh ta rất rõ ràng, nếu sau một tháng Tôn Nhuế vẫn không thể nộp được một bức hình khiến anh ấy hài lòng, sẽ mặc nhiên gạch tên ra khỏi vị trí đó.
Đối với chuyện này khiến cho Tôn Nhuế dạo gần đây mất ăn mất ngủ, bình thường chụp ảnh cũng không thể nói là tệ, nhưng để đạt được đến giá trị nghệ thuật trong mắt của Vu Tử Lăng cũng không phải dễ.
Vì thế tạm thời nói với học tỷ sẽ bỏ bê học tỷ một chút thời gian đi, cứ có thời gian rảnh liền đi ra ngoài tìm ngoại cảnh.
Nhìn thấy Tôn Nhuế vui vẻ như vậy, nàng cũng không chấp nhất chuyện mình bị bỏ lại phía sau, ngược lại càng cảm thấy việc giới thiệu Tử Lăng cho Tôn Nhuế là quyết định sáng suốt.
Đứa nhỏ dạo gần đây cứ ra khỏi phòng thì thôi, về đến đều đem rất nhiều hình ảnh được chụp rất đẹp cho nàng xem.
Tuy rằng nàng đều nói rất phong phú, rất sống động.
Nhưng Tôn Nhuế lại cho rằng vẫn chưa đạt yêu cầu, chưa hết một tháng sẽ không dừng lại việc đi tìm những thứ độc đáo hơn.
" Em họ, ở đây làm gì vậy? "
Trước giờ Tôn Nhuế không tin vào ma quỷ, cho đến khi đi chụp ngoại cảnh cũng gặp được bản mặt khó ưa này của anh họ.
Kiếp trước có vẻ như có lỗi với cả nhà anh ta rồi, kiếp này mới có thể bám lấy cô không chịu buông tha.
Ở đây dù sao cũng không phải Tôn Gia, đối với anh ta càng không có chút khách khí.
" Tránh ra một chút, đừng làm ô uế khung ảnh của tôi " Cũng may hôm nay không đưa theo học tỷ đi cùng, nếu không lại để cho anh ta có cơ hội nhìn thêm vài phần.
" Rảnh rỗi đi chụp ngoại cảnh, không ở nhà giữ học tỷ của em sao? " Tôn Kỳ Long bộ dạng kiêu ngạo đưa hai tay vào túi quần, đối với Tôn Nhuế ngữ khí vô cùng bỡn cợt.
Biết rõ chỉ cần nhắc đến Khổng Tiếu Ngâm, liền có thể khiến cho Tôn Nhuế động tâm.
Kỳ Long lại có chuyện hay muốn kể cho em họ nghe, đương nhiên không sớm như vậy đã rời khỏi địa điểm chụp ngoại cảnh đó.
Quả nhiên đúng như những gì Kỳ Long suy tính trước đó, em họ đích thật có chút quan tâm đến lời nói của anh ta.
" Cái loại người như anh đang ở đây cùng tôi, chị ấy cần gì phải trông chừng nữa " Hôm nay học tỷ cũng chỉ thực tập tại phòng thí nghiệm trong trường, không có gì chị ấy cũng sẽ không ra ngoài để gặp phải dạng khó ưa này.
" Anh ở cùng với em thôi, nhưng cô ấy vẫn có thể ở cùng người khác mà, đứa ngốc " Đương nhiên Tôn Kỳ Long không biết gì về quan hệ của hai người họ, chẳng qua cảm thấy Tôn Nhuế đối tốt với vị học tỷ này, anh ta chính là muốn đập tan bất cứ thứ gì Tôn Nhuế xem trọng.
Lời nói của những kẻ không ra gì vốn không khiến Tôn Nhuế để tâm, nếu như anh ta không đưa màn hình điện thoại của mình lên cho cô xem.
Bên trong chính là bức ảnh được chụp khá rõ nét, một nam một nữ cùng ngồi trong một chiếc xe đậu ở con đường bên cạnh ký túc xá.
Nam nhân đó không ai khác ngoài La Tử Kiện, còn cô gái mà anh ta đang hôn lấy khiến cho Tôn Nhuế không giữ được chiếc máy ảnh trên tay mình.
" Không ngờ đến đúng không? Anh nói rồi mắt nhìn người của em rất tệ hại, anh họ của em thì em cho là người xấu, còn cái loại nữ nhân lẳng lơ này em lại tôn cô ấy như nữ thần " Chính là muốn tiện thể chửi xéo Tôn Nhuế vô tri, đối với người khác phán đoán bừa bãi.
" Anh nói lại một lần nữa..." Những gì cô nhìn thấy chẳng qua chỉ là một bức ảnh thôi, bây giờ là thời đại nào chứ? Ảnh thôi mà, có thể ghép, họ có thể ghép vào đúng không?
" Khổng Tiếu Ngâm cô ấy là loại nữ nhân không ra gì, cách đó ít phút cùng nam nhân kia ăn uống vui chơi, sau đó ít phút liền leo lên xe tên này.
Nói không chừng hôm đó nếu anh đến mời cô ấy vui vẻ một đêm, cô ấy hẳn cũng không từ chối " Xem ra mắt nhìn người của thím và Tôn Nhuế đều tệ giống nhau, đều bị bộ dạng băng thanh ngọc khiết của cô ấy qua mặt hết lần này đến lần khác.
" Khốn kiếp, anh câm miệng cho tôi "
Không nghĩ đến Tôn Nhuế lại thẳng tay vung một cú đấm vào bên mặt mình, Tôn Kỳ Long nhất thời cảm thấy đau điếng.
Cú đấm của Tôn Nhuế không phải như những nữ nhân khác, chính là người đã có nhiều năm học qua võ thuật.
Lại còn bị đấm bất ngờ, khiến cho Tôn Kỳ Long phút chốc cảm nhận được mùi máu tanh lan trong khuôn miệng.
" Chú thím thương mày quá nên mày không coi ai ra gì đúng không? "
Dù sao cũng mang thân phận lớn hơn Tôn Nhuế, lại bị em họ đánh đến chảy cả máu miệng thế này thật mất mặt.
Hơn nữa ở đây cũng không phải Tôn Gia, Kỳ Long đích thực là muốn ra tay đánh lại.
Tôn Nhuế trong lúc nóng giận không nghỉ được nhiều, chính là mỗi một lần hắn xúc phạm nàng, liền muốn lao đến cùng hắn đánh nhau một trận.
Kết quả mặc dù cô có học qua võ nhiều năm, nhưng dù sao Kỳ Long cũng không phải loại nam nhân yếu ớt.
Khi hắn bị đánh liền tức thời nóng giận, cầm một khúc cây gần đó đánh mạnh vào một bên vai của Tôn Nhuế.
Như thế nào lại đánh trúng khớp vai, nơi có thể coi là điểm yếu trên cơ thể đứa nhỏ này, khiến cho Tôn Nhuế đau điếng không thể làm gì tiếp theo nữa.
" Nè cậu kia, tại sao lại đánh nữ nhân " Bảo vệ gần khu vực đó trong lúc đi tuần tra, nhìn thấy một nam nhân cầm cây đánh vào nữ nhân liền nhanh chân đến ngăn cản.
Tôn Kỳ Long không nán lại lập tức bỏ đi, nhưng sau khi quay trở lại xe lại thập phần hối hận.
Tuy rằng Tôn Nhuế ra tay với anh ta trước, nhưng dù sao anh ta đánh Tôn Nhuế như thế này thật sự quá mạnh tay rồi.
Nếu như nó đem loại chuyện này nói lại với chú thím, cuộc sống sau này của anh ta cũng vì hành động ngày hôm nay mà hối hận.
Cú đánh đó của Kỳ Long quả thật đánh vào nơi yếu nhất trên xương bả vai, Tôn Nhuế chịu không được đành phải theo như yêu cầu của bảo vệ đi viện kiểm tra.
Loại tin tức này được truyền đến tai của Khổng Tiếu Ngâm, nàng thậm chí phải xin nghỉ tiết thực hành buổi chiều nhanh chân chạy đến bệnh viện.
Lúc đến đó cũng có Lục Trác Kỳ túc trực trong phòng, vốn không phải Tôn Nhuế gọi cho bà ấy.
Chẳng qua khi được đưa đến bệnh viện, Tôn Nhuế chính là có lúc bị choáng bất tỉnh.
Bảo vệ đành phải dùng điện thoại của cô gọi cho người thân, lúc này Lục Trác Kỳ mới vội vàng có mặt.
" Xảy ra chuyện gì vậy? Em chẳng phải là đi chụp ngoại cảnh thôi sao? " Mỗi ngày Tôn Nhuế đều ra ngoài sau giờ học, nhưng hôm nay tại sao lại xảy ra đến loại tình huống này.
Tuy rằng Tôn Nhuế nghe rõ câu hỏi vừa rồi của nàng, nhưng không có ý định trả lời.
Về việc này khiến cho Khổng Tiếu Ngâm nhất thời không hiểu, có phải Tôn Nhuế có chuyện khó nói gì hay không? Tại sao thái độ đối với mình lại hời hợt đến vậy, trong đôi mắt vẫn là chất chứa vô số thứ không thể nhìn ra được.
" Mẹ nghe bảo vệ nói con bị một nam nhân đánh, hắn ta là ai vậy? " Hai năm nay Tôn Nhuế cũng không còn qua lại với đám người đường phố đó nữa, cũng không còn đi gây sự đánh nhau.
Khi không sao lại bị người ta đánh, còn là đánh mạnh đến mức xém một chút gãy cả xương vai.
" Hắn là kẻ nghiện thôi, hắn muốn cướp tiền của con.
Con chống cự khiến hắn lập tức nổi điên lên, nhưng bây giờ không sao rồi " Trả lời tạm bợ vài câu liền đem chăn trùm kín đầu của mình, Tôn Nhuế lo sợ mình nhìn thấy học tỷ sẽ chịu không nổi cảm xúc dần dần bộc phát.
Về phần của Tôn Kỳ Long, Tôn Nhuế không muốn nhắc đến hắn chính là kẻ đánh cô.
Bởi vì trước giờ Tôn Kỳ Long thậm chí mắng một câu cũng không dám mắng mình, ngược lại hôm nay lại dùng lực đánh cô đến chật cả khớp vai.
Nếu như mẹ biết nhất định sẽ truy ra đến cùng, tìm ra cho bằng được lý do vì sao khiến Tôn Kỳ Long điên tiết đánh cô.
Điều tra sâu hơn nữa, nhất định sẽ điều tra ra được tấm hình đó của Khổng Tiếu Ngâm.
Cho dù hiện tại Tôn Nhuế chính là tận cùng tuyệt vọng, vẫn không hy vọng trong mắt của mẹ có một chút hạt sạn nào khi nhìn lấy nàng.
Hơn ai hết, cô không muốn để nàng ở trong suy nghĩ người khác, lại biến thành một nữ nhân vô cùng tùy tiện.
" Nhuế, vai của em còn đau lắm hay không? " Trong lúc Lục Trác Kỳ ra bên ngoài thanh toán viện phí cho Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm mặc dù không kéo chiếc chăn đang trùm kín người đứa nhỏ xuống, vẫn là nhẹ nhàng hỏi rõ đứa nhỏ không hiểu vì sao lại lạnh nhạt với nàng.
" Học tỷ, vết thương của em vốn không phải ở vai "
———
TBC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...