Buổi tiệc chung của phòng ký túc xá đã đưa ra, nàng cũng không quen dùng lý do để khước từ.
Lục Đình và Phùng Tân Đoá chuẩn bị quần áo rất đơn giản, dù sao chỉ là đi ăn một bữa cũng không phải tiệc gì lớn lao.
Không hiểu sao nhìn thấy bộ quần áo của Khổng Tiếu Ngâm lại có chút khác lạ, bất quá cũng không có hỏi qua.
Bình thường ra ngoài nàng đều chọn những bộ quần áo thoải mái năng động, không quá câu nệ hình thức.
Không hiểu sao tối nay lại tự mình chọn một chiếc váy có phần dùng cho một dịp đặc biệt hơn, vừa trong phòng thay đồ bước ra bên ngoài liền nghe thấy Tôn Nhuế đối với nàng có ý kiến.
" Không phải chứ học tỷ, chị lấy nhầm đồ sao? Tiết trời bây giờ lạnh như vậy, chị còn ăn mặc thiếu vải thế này"
Ngay cả Tôn Nhuế cũng chỉ chọn một bộ quần áo ra ngoài dạo phố, nhưng chị ấy lại vận lên một chiếc váy dùng để dự tiệc thật có phần hơi trang trọng rồi.
Khổng Tiếu Ngâm nghe qua ngữ khí của tiểu học muội, liền trở nên sinh khí tiến lại tủ quần áo chọn bừa một bộ khác kín đáo hơn.
" Em nói có gì sai sao? " Không hiểu đột nhiên sao lại nổi giận, người ta bất quá lo cho đôi chân của chị sẽ bị tiết trời làm lạnh cóng.
" Tiểu Khổng hôm nay thật sự rất lạ, cả một buổi chiều đều kéo rèm.
Có phải em chọc giận gì cậu ấy không? " Phùng Tân Đoá vẫn cảm thấy hôm nay bạn cùng phòng đặc biệt có vấn đề, lời nói và thái độ đều không giống thường ngày.
" Em cả ngày hôm nay chỉ gặp chị ấy ở căn tin một lần, cũng đâu có..."
Khoan đã, đợi một chút.
Tôn Nhuế định nói bản thân mình vốn không đụng chạm gì đến học tỷ, nhưng xem ra đích thị từng đụng chạm qua.
Chính là lúc ở căn tin, khi chị ấy nhìn thấy Tiểu Miêu cùng với mình có chút thân thiết liền muốn hỏi qua.
Sau đó có vẻ như tức giận rời khỏi khi bị Tiểu Miêu đuổi khéo, xem ra cũng không hẳn là không đạt được mục đích lúc đó.
Bốn người một chiếc taxi đến địa điểm quen thuộc mỗi khi tụ họp, trong suốt cả quãng đường đi hầu như Tôn Nhuế không hề nghe thấy Khổng Tiếu Ngâm lên tiếng.
Nàng chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại của mình, nhưng cô biết rất rõ nàng chỉ nhìn vào đó chứ chẳng để tâm đến mình đang đọc thứ gì.
Màn hình vẫn đứng yên ở đó không xê dịch, chị vốn dĩ không hề đọc qua nội dung trước mắt.
Trong suốt bữa tiệc Tôn Nhuế cũng vờ như không để tâm lắm đến nàng, cứ huyên thuyên về bộ mô hình sắp tới được bày bán.
Phùng Tân Đoá và Lục Đình đương nhiên không hiểu gì, cứ ngồi nghe là được rồi.
Ngược lại Khổng Tiếu Ngâm lại cảm thấy lời nói của Tiểu Miêu đích thị rất đúng, Tôn Nhuế đối với những thứ khiến bản thân thích thú, sẽ muốn có cho bằng được.
Nhưng sau khi có được rồi, sẽ đối xử với nó như thế nào, nàng lại chưa hề chứng kiến.
Xem như vẫn còn một chút hy vọng, hy vọng? Chính Khổng Tiếu Ngâm bị loại suy nghĩ của mình dọa đến sợ, nàng hy vọng cái gì ở Tôn Nhuế mới được chứ?
" Ăn xong hai chị có dự định đi đâu không? " Trước khi hỏi qua một câu, phía dưới bàn đã dùng chân của mình chạm vào chân của Lục Đình như ra hiệu.
" Đoá Đoá dạo gần đây không được khỏe, không thể đi chơi khuya quá.
Chị đưa em về trước, để Tôn Nhuế cùng Tiểu Khổng đi là được rồi " Lục Đình cũng được tính là có khả năng quan sát, lại nhận được ám hiệu của Tôn Nhuế nên cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.
Mặc dù không muốn về sớm như vậy, nhưng Lục Đình cứ ở sau lưng đặc biệt ra ám hiệu cho Phùng Tân Đoá, tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không kháng cự.
Dù sao hôm nay tâm trạng của Khổng Tiếu Ngâm không tốt, bình thường lại rất thân với Tôn Nhuế, cứ để cho đứa nhỏ đó giúp nàng trút bỏ tâm sự đi.
" Em viện cớ đuổi họ về là muốn hẹn hò riêng với chị à? " Trên bàn hiện tại cũng chỉ còn nàng và Tôn Nhuế, hiện tại nàng cũng không tiện giả vờ tĩnh lặng như vừa rồi được nữa.
" Không phải chị mong đợi nhất là chuyện này sao? " Đương nhiên học tỷ có chết cũng không nhận, chẳng qua chiêu khích tướng này sử dụng được thì cứ sử dụng qua.
Đối với câu hỏi của Tôn Nhuế, nàng không cần giải thích, dù sao đứa nhỏ đó miệng mồm lanh lợi cũng có cách trêu chọc nàng.
Cũng sắp bước qua một ngày rồi, chỉ còn 9 ngày nữa thôi ai lại về chỗ nấy.
Tôn Nhuế nếu như muốn hao phí thời gian của chính mình, nàng cũng không có gì phải quan trọng nó.
Rời khỏi quán ăn cũng đã gần 9h, 10h phải quay về ký túc xá nên không thể đi đâu đó quá xa.
Bất quá chỉ cần cùng chị ấy đi dạo một chút bên một con đường vừa cạo xong một lớp tuyết chiều nay, thời tiết lạnh lẽo như vậy đột nhiên lại có vài phần ấm áp.
" Học tỷ, trước đây chị cùng với La Tử Kiện hẹn hò sẽ làm những gì? " Người ta không phải cố tình soi mói những chuyện đã qua, chẳng qua người ta cũng là lần đầu hẹn hò không có kinh nghiệm.
" Lúc đó vẫn còn khá ngây thơ, chỉ cùng nhau đi ăn món vỉa hè, vài que kem.
Cũng không có gì khác..."
Trước đây nàng và Tử Kiện không ít lần được gọi là hẹn hò, nhưng tiết mục vẫn luôn là lặp đi lặp lại như vậy.
Ngày trước cảm thấy chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, tiết mục nhàm chán thế nào cũng có thể xem như vô cùng đặc sắc.
" Anh ta có nắm tay hay có hôn chị không? " Chính là lúc đầu không cố ý hỏi qua, nhưng đột nhiên có chút tò mò.
" Có " Quả thật không nghĩ sẽ che giấu điều này, dù sao nó cũng đã từng trải qua.
Không nghĩ đến câu nói vừa kết thúc, bàn tay phải của nàng liền nằm gọn trong tay Tôn Nhuế.
Chính là theo quán tính muốn rút lại, nhưng quả thật lực bất đồng tâm.
" Cảm giác như thế nào? " Ngoại trừ lúc đầu có một chút rụt rè, nhưng sau đó dường như Khổng Tiếu Ngâm hoàn toàn không cử động.
" Như thế nào? Em muốn hỏi chuyện gì? " Đột nhiên lại căng thẳng nhìn lấy nàng, muốn biết cảm giác gì mới được.
" Bỏ đi, người ta chính là nhiệt tình như lửa, còn chị lại lạnh nhạt như băng "
Một chút biểu hiện cũng không có, còn nhớ lần đó ngoài cổng bệnh viện nhìn thấy chị nắm tay La Tử Kiện, rõ ràng là phong tình vạn chủng như thế.
Ngược lại đối với em, chính là không chút phản ứng.
Lòng bàn tay vừa rồi được sưởi ấm nhất thời bị buông lỏng, có vẻ như vừa rồi nàng khiến tiểu học muội không được vui thì phải.
Cảm giác gì? Em muốn nói đến loại cảm giác vừa rồi khi chúng tay mười ngón đan xen sao?
" Có vẻ như không cần đến mười ngày? " Bất quá nàng chỉ tỏ ra lạnh nhạt một chút, đứa nhỏ đó đã chán nản buông tay rồi.
" Chị nói mười ngày chính là mười ngày, một ngày cũng không thể thiếu " Xem đó, chưa qua hết một ngày đã muốn nuốt lời rồi.
Lúc đầu nàng cứ nghĩ ngay ngày đầu tiên Tôn Nhuế nhất định sẽ làm đủ mọi cách, bày đủ mọi tiết mục để họ có thể từng bước tiến lại gần nhau hơn.
Nhưng xem ra ngày đầu tiên chính là còn xa cách hơn cả ngày thường, đi bên cạnh nhau nhưng chẳng khác gì người dưng đi chung một con đường, không hơn không kém.
" Chúng ta về thôi, chị lạnh rồi "
Đi được một đoạn liền nghe thấy tiếng hắt hơi của học tỷ, khiến Tôn Nhuế nhớ lại loại thời tiết này cũng không thích hợp tản bộ quá lâu.
Ngồi cùng một xe trở về ký túc xá, nhưng lần này người không nói gì lại là Tôn Nhuế.
Vốn dĩ Khổng Tiếu Ngâm cho rằng Tôn Nhuế bị loại phản ứng của mình làm tổn thương, nhất định đứa nhỏ đang không mấy dễ chịu.
Cá cược mà nàng cùng với cô đang tiến hành, chính là thử thách mười ngày yêu nhau.
Tức là hiện tại sẽ chẳng khác nào tình nhân, tình nhân đi với nhau cũng không phải như vậy.
Thật ra tổn thương thì có tổn thương, nhưng không đến mức tĩnh lặng như đáy bình.
Vốn dĩ trầm ngâm như vậy chính là đang nghĩ kế hoạch cho chín ngày còn lại, đột nhiên lại có thứ gì đó nắm lấy tay mình.
" Chị quên mang găng tay, cho vay một chút nhiệt lượng của em, không có gì quá đáng chứ? " Dù sao cũng đang thực hiện thử thách tình nhân, nắm tay cũng xem như không có gì quá đáng.
Mặc dù thâm tâm chính là thụ sủng nhược kinh, nhưng Tôn Nhuế phát hiện nếu mình càng nhiệt tình, chị ấy sẽ càng lạnh nhạt.
Ngược lại cứ tỏ ra lạnh lùng bất cần một chút, chị ấy có vẻ như sẽ chủ động hơn.
" Dù sao cũng chỉ là nắm tay thôi, đâu có cảm giác gì mà được hay không được "
Đứa nhỏ đích thực thù dai, bất quá Khổng Tiếu Ngâm nghe thấy Tôn Nhuế trả lời mình liền có chút an tâm hơn.
Lời nói tuy có phần quăng câu vào miệng người khác, nhưng ngữ khí vốn dĩ rất trẻ con.
Về đến ký túc xá đã nhìn thấy Phùng Tân Đoá và Lục Đình ngủ mất, Khổng Tiếu Ngâm rón rén đi vào phòng tắm thay một bộ quần áo khác rộng rãi hơn.
Cũng không có chuyện gì đáng nói, nếu như lúc bước vào giường không cảm nhận được cả một tấm ga giường ướt sủng.
Nhìn lại liền thấy cửa sổ ngay cạnh giường của nàng mở toang, xem ra Lục Đình và Phùng Tân Đoá quên đóng cửa, cơn mưa cách đây nửa tiếng trước lại vô tình hướng thẳng vào giường của nàng mà trút xuống.
" Tôn Nhuế, đã ngủ hay chưa? "
Rèm bên phía Tôn Nhuế đã kéo, không biết đứa nhỏ đó có ngủ chưa nữa.
Nếu như Tôn Nhuế ngủ rồi, xem ra nàng chỉ có thể thức tới sáng thôi.
Loại thời tiết này nằm trên sàn sẽ chết mất, thật sự bất khả thi.
" Muốn vào ngủ chung với em sao? Không sợ em nửa đêm làm gì chị? "
Tôn Nhuế mặc dù đưa ra cho Khổng Tiếu Ngâm một câu hỏi, nhưng vốn không cần nàng trả lời đã một lực kéo nàng vào trong rèm.
Sáng mai nàng còn có một bài thuyết trình, nếu như thức tới sáng sợ rằng không đủ tỉnh táo.
Hơn nữa nơi này là ký túc xá, bên cạnh còn có Phùng Tân Đoá và Lục Đình không sợ Tôn Nhuế làm bậy.
" Nè, mới nói có một câu chị làm gì muốn bò lên tường ngủ luôn vậy? "
Người ta đối với chị chính là đâu phải đam mê nữ sắc, nhất định không có hành vi cưỡng đoạt người thân cô thế cô.
Làm gì mà lùi vào đến dính cả vách tường, nói thêm một câu nữa có phải chị sẽ bò lên tường ngủ luôn không?
Chiếc giường nhỏ đến vậy, cho dù có cố tình né cỡ nào một lúc nữa cũng sẽ phải chạm vào nhau.
Tôn Nhuế cảm thấy thật phiền phức,để một chiếc gối ôm chính giữa liền giả vờ ngủ mất.
Đợi đến lúc Khổng Tiếu Ngâm thực sự ngủ đi, liền đem chiếc gối chật chội đó quăng vào một góc, từ từ đem cả cơ thể của nàng ở trong lòng bao bọc.
Bất quá lúc này chị ấy đã ngủ rất say, trong tiềm thức còn giống như rúc sâu vào người của cô tìm hơi ấm tựa một chiếc chăn bông.
Cũng chính là cách đây nửa tiếng trước, khi vẫn còn ngồi trên xe taxi nhìn thấy cơn mưa bên ngoài cửa sổ.
Điện thoại của Lục Đình đã nhận được một tin nhắn của Tôn Nhuế, nói rằng đem cửa sổ bên cạnh giường của nàng mở được liền mở, sau đó cứ vờ như ngủ quên là được.
Đánh trận cũng không nên đơn thân độc mã, dù sao Lục Đình cũng có phần nghi ngờ mối quan hệ của cô dành cho học tỷ.
Chính vì vậy Tôn Nhuế cũng không nghĩ sẽ giấu chị ấy, ngược lại còn lôi kéo Lục Đình về phe của mình.
Bữa cơm vừa rồi cũng đâu có phải tự dưng lại mời, đời cũng đâu ai cho ai ăn không cái gì? Chính là như vậy...
——.
truyện tiên hiệp hay
TBC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...