Buổi chiều trời nắng chang chang, không một cơn gió nào, ve sầu trên cây kêu inh ỏi, sóng âm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh đi đến lỗ tai học sinh ngồi trong phòng, kết hợp với tiếng giáo viên giảng bài lải nhải, tạo thành một bài hát ru con, mãi cho đến khi học sinh nghe thấy mà buồn ngủ.
Một giây sau, tiếng chuông tan học êm tai vang lên, vốn dĩ đám học sinh còn đang ỉu xìu ngủ gà ngủ gật, giống như bị dội một xô nước đá, nhất thời tỉnh táo lại, giáo viên đứng trên bục giảng cũng thở phào nhẹ nhõm, động tác lưu loát thu dọn giáo trình, nói câu “tan học” bèn vội vàng rời đi.
Trong căn phòng học lớn như vậy, trong nháy mắt trở nên ầm ĩ tiếng người, giống như chợ bán đồ ăn.
Tần Niệm ngồi ở bàn cạnh hành lang, chậm rãi thu dọn sách vở, lấy ra sách giáo khoa cho tiết sau, tùy ý đọc qua.
Ánh mắt cô điềm tĩnh nhu hòa, như không cốc u lan, khiến cho người ta nhìn thấy cô là có loại ảo giác tâm thần sảng khoái, chỉ nhìn một cái là không rời nổi mắt.
Thật ra dáng dấp của cô chỉ được coi là thanh tú, cũng không diễm lệ, nhưng cô có một làn da trắng nõn đến gần như trong suốt, khiến cho ở trong đám bạn học, lộ ra khác biệt.
Một trắng che ba xấu, người xưa nói rất có đạo lý.
“Tần Niệm, lại có nam sinh cấp ba đến thăm cậu này!”
Bạn cùng bàn Từ Gia sáp đến gần, nhỏ giọng thầm thì bên tai cô, vẻ mặt trêu chọc.
Tần Niệm nghe vậy thì ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn qua Từ Gia một cái mới quay đầu nhìn về phía hành lang ngoài cửa sổ, nơi đó quả thực có mấy nam sinh cao gầy đứng đấy, vừa nhìn cô vừa cười toe toét, không biết đang nói gì, trong đó có một nam sinh bị người ta đẩy ra, dường như muốn anh ta đến bên cửa sổ đáp lời, nam sinh kia xấu hổ không được tự nhiên, thế là nhất thời mấy người chen thành một đoàn.
Tần Niệm chỉ nhìn qua mặt ngoài một lát, bèn thu lại tầm mắt, nhẹ giọng nói với Từ Gia: “Không cần để ý đến bọn họ.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...