Bạch Hãn Triệt phải mất một phen công phu mới từ chỗ Lưu Tích Tứ lấy được dược, đúng hơn là hắn phải muôn vàn cam đoan, là cho Tiểu Tứ, Lưu Tích Tứ mới cho hắn cầm hai viên. Lấy dược, Bạch Hãn Triệt trực tiếp xuất cung đi tìm Tiểu Tứ. Bất quá khi tới chỗ Tiểu Tứ rồi, hắn lại không đi vào, mà là gõ cửa nhà bên cạnh nhà Tiểu Tứ.
Người mở cửa vừa thấy là hắn, vội vàng khom người: “Hầu gia, ngài đã tới!” Tiếp theo thì cao giọng gọi, “Nhanh đi bẩm báo trang chủ cùng lão gia, Hầu gia đến đây!”
Bạch Hãn Triệt quen thuộc đi theo vào, chỉ chốc lát sau liền thấy một người từ phòng trong vọt ra.
“Đại ca!” Đồng Đồng vui sướng bổ nhào vào trên người Bạch Hãn Triệt, ôm lấy hắn, “Đại ca, ngài đến sao không cho người nói cho ta biết trước?” Theo sát ở phía sau gã chính là Đồng Hàm Trứu cùng con trai của hai người: Đồng Nhạ.
“Hôm nay đến tìm Tứ Nha, vừa vặn tới thăm các ngươi một chút.” Hướng Đồng Hàm Trứu gật đầu, Bạch Hãn Triệt nhìn về phía Đồng Nhạ, “Tiểu Nhạ, sao nhiều ngày không thấy tiến cung?”
“Thúc, Tiểu Nhạ ngày mai tiến cung bái kiến gia gia. Tiểu thúc mấy ngày nay có khoẻ không?” Đồng Nhạ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cha gần như giống nhau như đúc, nhưng tính tình thì lại nghiêm túc giống người nào đó, nhìn thấy mà Đồng Đồng phá lệ bực mình, nhất là mỗi khi gã vào trong cung chơi đùa với Dụ Đầu trở về, thì càng thêm uất ức, bộ dạng đứa con trai giống gã như vậy, vì sao tính tình lại không giống chứ? Đồng Đồng giận trừng mắt nhìn Đồng Hàm Trứu liếc một cái.
Hết thảy đều được Bạch Hãn Triệt xem ở trong mắt, không khỏi cười thầm. Tiến lên sờ đầu Đồng Nhạ, đi vào phòng trong.
“Đại ca, cho Tiểu Nhạ vào trong cung ở cùng Tiểu Dụ Đầu vài ngày đi.” Đồng Đồng muốn đứa con sống chung với Tiểu Dụ Đầu một thời gian, đứa con sẽ thay đổi được một chút.
“Cha.” Đồng Nhạ lên tiếng, làm cho cha không cần hồ đồ, rồi mới ngửa đầu, “Thúc, Tiểu Nhạ cùng với thái tử đi vận phường, Tiểu Nhạ đi trước. Ngày mai Tiểu Nhạ tiến cung thỉnh an thúc sau.”
“Đi đi, nhưng ngươi còn nhỏ, chớ để thân thể mệt mỏi quá. Đêm nay ở trong cung đi, cũng đỡ phải ngày mai lại chạy vào.”
Đồng Nhạ lúc còn nhỏ đã cùng thái tử Lưu Thao một chỗ. Lưu Vận Tranh cùng Lam Khuyết Dương tính toán đem nó bồi dưỡng thành tâm phúc đắc lực cho thái tử trong tương lai, cho nên đối với Đồng Nhạ cũng phá lệ nghiêm khắc. Hơn nữa tính tình Đồng Nhạ lại di truyền từ phụ thân, đối với việc này cũng không một câu oán hận, nhưng Đồng Đồng thì luôn oán hận, bởi vì đứa con càng ngày càng giống “người xấu” tứ ca, không giống gã.
Đồng Nhạ theo quy củ sau khi hành lễ mới rời đi, Đồng Đồng trề môi lên tới trời. Bạch Hãn Triệt nở nụ cười: “Đồng Đồng, tiểu Nhạ lúc còn nhỏ khôn ngoan như thế, ngươi nên vui mới phải. Ngươi không phải vẫn sợ nó bị dược phá huỷ đầu óc sao?”
“Nhất định là lúc trước bị dược phá huỷ.” Đồng Đồng nén giận mà nhìn về phía tứ ca, “Đại ca, bằng không ngài nói thử xem, tiểu Nhạ tối giống ta, vì sao tính tình lại một chút cũng không giống? Nếu nói là ngoan, tiểu Dụ Đầu mới là ngoan a.”
“Hầu gia, trà trang vừa đưa tới một loại trà mới, ngài nếm thử, nếu uống được, ta sẽ cho người mang vào trong cung.”
Đồng Hàm Trứu trên lầu lại cố tình gây sự với Đồng Đồng, trực tiếp mời Bạch Hãn Triệt đến trong hoa viên uống trà. Tiểu vương gia Lưu Thiên Tứ có thể nói là thế gian ít có, làm sao dễ dàng sinh ra như vậy.
“Đại ca, người xem, tứ ca lại khi dễ ta.” Thấy tứ ca căn bản không để ý tới mình, Đồng Đồng liền mất hứng.
“Đồng, ” Đồng Hàm Trứu ôm sát gã, “Ngươi lần trước ăn vải, kết quả nóng lên hai ngày, chẳng lẽ đã quên? Ta cùng Tiểu Nhạ không cho ngươi ăn, chỉ là không cho ngươi ăn nhiều, vạn nhất lại bị bệnh, khó chịu không chỉ có mình ngươi, còn có ta cùng Tiểu Nhạ.”
Đồng Hàm Trứu nhịn không được lên tiếng, nói ra nguyên nhân làm cho Đồng Đồng giận dỗi.
“Ta chỉ ăn có năm quả, lại không giống lần trước, ăn một rổ.” Đồng Đồng vạn phần uỷ khuất, thì ra không thể tuỳ tâm ăn vải mà khổ sở.
“Đồng, ” Đồng Hàm Trứu cũng trầm mặt, “Không được, một ngày ăn năm quả là nhiều rồi.”
“Tứ ca xấu xa! Ta muốn tiến cung.”
“Đồng!”
Hai oan gia lại bắt đầu “tranh cãi ầm ĩ”, Bạch Hãn Triệt nhìn thấy quả muốn cười. Nhiều năm trôi qua như thế, tính tình Đồng Đồng đúng là một chút cũng không đổi, nói đúng hơn là Đồng Hàm Trứu không cho gã thay đổi, đem gã chặt chẽ mà che chở ở trong ngực của mình, làm cho gã không rành thế sự, làm cho gã cứ tuỳ tính như thế. Có lẽ, Đồng Hàm Trứu là đang hưởng thụ Đồng Đồng đối với y cố tình gây sự, hưởng thụ sự ồn ào huyên náo này, Đồng Đồng đối gã càng không muốn xa rời.
“Đồng Đồng, theo ta đến chỗ Tứ Nha, ta tìm hắn có việc.”
Thấy hai người huyên náo gần xong, Bạch Hãn Triệt mở miệng.
Cuối cùng tranh được một ngày ăn hai mươi quả vải Đồng Đồng lập tức đồng ý, kéo tay đại ca vui mừng hoan hỉ mà đi tìm Tiểu Tứ bên cạnh. Đồng Hàm Trứu vẫn nhìn theo gã ra khỏi cửa, trong mắt lướt qua yêu say mê cùng cưng chiều chìm đắm.
… …
Từ khi cùng thiếu gia nói sẽ sinh cho Trạng Nguyên một đứa con, Tiểu Tứ về đến nhà vẫn mãi bất an. Văn Trạng Nguyên nhìn ra, nghĩ đến hắn là sợ lá thư của Cừu Lạc mang đến phiền toái cho thiếu gia, còn khuyên hắn một buổi tối, y làm sao nghĩ tới, Tiểu Tứ đang muốn sinh cho y đứa con.
Chuyện đứa nhỏ, Văn Trạng Nguyên không bắt buộc, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cho Tiểu Tứ sinh, không phải bởi vì Tiểu Tứ không trọn vẹn, mà là thống khổ lúc thiếu gia, Đồng Đồng sinh con làm cho y nghe thôi đã thấy đau, đừng nói chi là làm cho Tiểu Tứ sinh. Huống chi, Tiểu Tứ từng chịu qua nỗi khổ bị tịnh thân, Văn Trạng Nguyên chỉ muốn cưng chiều hắn, thương hắn, cũng không bỏ được làm cho hắn bị đau chút nào, bởi vậy Tiểu Tứ không nói chuyện đứa nhỏ, y cũng không nhắc lại. Tuy rằng trong nhà luôn thúc giục, nhưng y chưa bao giờ cho Tiểu Tứ biết, cũng không cho người trong nhà ở trước mặt Tiểu Tứ nói.
Sáng sớm, Văn Trạng Nguyên đã vội đi ra vận phường. Tiểu Tứ ở nhà mất hồn mất vía, mà ngay cả nấu cơm đều không yên lòng, nghĩ thiếu gia khi nào sẽ đi lấy dược, nghĩ sẽ nói với Trạng Nguyên ca như thế nào, nghĩ sau này đứa nhỏ lớn lên có thể ghét bỏ hắn hay không, trong lòng vô cùng lộn xộn. Ngay tại thời điểm hắn nghĩ đông nghĩ tây, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”, tiếp theo chính là tiếng kêu của Đồng Đồng vang lên.
“Tứ Nha ca, mở cửa, đại ca tới thăm ngươi.”
“Thiếu gia?!” Gàu nước trong tay Tiểu Tứ suýt nữa rơi xuống đất, thiếu gia đến đây, chẳng lẽ là… Tiểu Tứ bối rối chạy ra phòng bếp đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Đồng Đồng nhảy ra trước, đặt tay lên vai Tiểu Tứ: “Tứ Nha ca, ta nghĩ ngươi hôm nay sẽ đến tìm ta, vậy mà lúc này ngươi cũng không đến. Trạng Nguyên ca lại không ở nhà, một mình ngươi ở nhà không buồn chán sao?”
“Ta đang làm dầu bánh trái, định khi nào làm xong, thì mới qua.” Nhìn thấy nụ cười trên mặt thiếu gia, Tiểu Tứ quay qua nói với Đồng Đồng, trống ngực lại đập thình thịch.
“Dầu bánh trái? Ta muốn ăn!” Vừa nghe có ăn ngon, Đồng Đồng chạy thẳng đến phòng bếp.
Sau khi Đồng Đồng tiến vào phòng bếp, Bạch Hãn Triệt cười nhạt, đem bột mì trên mặt Tiểu Tứ lau sạch.
“Tứ Nha, ta lấy dược cho ngươi rồi đây.”
“Thiếu, thiếu gia.” Sắc mặt Tiểu Tứ trắng bệch, hắn, hắn hối hận, hắn sợ.
“Tứ Nha, không sợ.” Nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Tứ, làm cho tuỳ tùng bên ngoài đóng cửa lại, Bạch Hãn Triệt nói, ” Đứa con của Tứ Nha cùng Trạng Nguyên, sẽ cùng Tiểu Dụ Đầu, Tiểu Nhạ giống nhau, vừa ngoan lại vừa xinh xắn. Có đại ca cùng Trạng Nguyên ở đây, Tứ Nha cứ việc yên tâm.”
“Thiếu gia…” Tiểu Tứ không dám đón nhận cái chai mà đại ca đưa cho, hắn tự biết xấu hổ không dám xa cầu hạnh phúc thường nhân.
“Tứ Nha, không tin đại ca sao?”
Tiểu Tứ cúi đầu khóc lên, lắc đầu. Hắn tin đại ca, hắn không tin, là chính mình.
“Tứ Nha ca, dầu bánh trái này có chút mặn a.” Đồng Đồng cắn dầu bánh trái từ phòng bếp đi ra, vừa định hỏi sao dầu bánh trái hôm nay lại thành mặn như vậy, thì thấy Tiểu Tứ đang khóc. Gã vội vàng phun một miếng bánh lớn trong miệng ra, chạy tới, “Tứ Nha ca, sao lại khóc? Có phải Trạng Nguyên ca khi dễ ngươi hay không?” Trạng Nguyên ca cũng không phải tứ ca, thích khi dễ người khác. Đồng Đồng cảm thấy kỳ quái.
Tiểu Tứ lắc đầu, Bạch Hãn Triệt nói: “Đồng Đồng, Tiểu Tứ muốn một đứa con, nhưng hắn lại lo lắng đứa nhỏ sau này sẽ không cần hắn.”
Đồng Đồng “A” một tiếng, chớp mắt, sau khi gã hiểu rõ lời đại ca là có ý gì, gã kêu lên sợ hãi: “Tứ Nha ca? Đứa nhỏ vì sao không cần ngươi? Ngươi là cha của nó mà.”
“Đồng Đồng…” Trên đời này ngoại trừ Trạng Nguyên ca ra, hai người này là đối hắn tốt nhất, Tiểu Tứ thống khổ mà khóc, “Ta, ta là hoạn quan…”
“Tứ Nha ca!” Đồng Đồng thay đổi sắc mặt, “Ta, ta không thích ngươi nói như thế. Ngươi là Tứ Nha ca của ta, là vợ của Trạng Nguyên ca!”
“Đồng Đồng…” Trong lòng Tiểu Tứ vừa khổ lại vừa ngọt, hắn bị lời nói của Đồng đồng làm cho cảm động.
Bạch Hãn Triệt nắm tay Tiểu Tứ, đem bình dược nhét vào: “Tứ Nha, trong đây có hai viên sinh tử dược. Nếu ngươi không muốn đứa nhỏ, ta sẽ không cho ngươi uống. Nhưng ta hiểu được ngươi, ngươi mỗi ngày đều muốn một đứa con của mình cùng Trạng Nguyên, bởi vì ngươi thương hắn. Tứ Nha, nghe ca nói, nếu sau này đứa nhỏ không tiếp thu ngươi, vậy nó sẽ không là cháu của ca, sẽ không là con của ngươi cùng Trạng Nguyên.”
“Cũng không là cháu của ta!” Đồng Đồng nắm chặt tay đang cầm cái chai của Tiểu Tứ, “Tứ Nha ca, nếu đứa nhỏ ngươi sinh ra sau này dám không nghe lời của ngươi, ta sẽ cho tứ ca đánh mông nó!”
“Thiếu gia, Đồng Đồng…” Tiểu Tứ nhìn về phía hai người, nước mắt chảy dài trên gương mặt, “Ta muốn, ta muốn đứa con, ta muốn.”
“Vậy đem dược ăn.” Đem dầu bánh trái ăn không ngon trên tay ném đi, Đồng Đồng “tranh đoạt” lấy bình dược, lấy ra hai viên thuốc bên trong, “Tứ Nha ca, đem dược ăn, đêm nay chờ Trạng Nguyên ca trở về, ngươi cởi xiêm y hắn, cùng hắn sinh hoạt vợ chồng.” Nói đến việc khuê phòng này, mặt Đồng Đồng không một chút hồng.
Bạch Hãn Triệt ho khan vài tiếng, đối với Tiểu Tứ nín khóc mỉm cười nói: “Tứ Nha, chờ có rồi hãy nói cho Trạng Nguyên hay.”
“Thiếu gia?” Tiểu Tứ khó hiểu.
Bạch Hãn Triệt nở nụ cười, Đồng Đồng nói: “Tứ Nha ca thật dốt nát, chờ có bảo bảo, Trạng Nguyên ca mới có thể bị hù doạ đến a.” Nói xong đem dược đưa lên bên miệng Tiểu Tứ, “Mau ăn mau ăn, có thể sớm có bảo bảo.”
Tiểu Tứ lại nhìn về phía thiếu gia, hắn nhìn thấy thiếu gia cười, sau đó ánh mắt thiếu gia làm cho hắn an lòng, hắn lấy dũng khí, ngậm viên thuốc vào.
“Tứ Nha ca, thuốc này có hương vị thế nào?” Đồng Đồng rất là tò mò, gã mặc dù đã sinh con, cũng không biết thuốc này hương vị ra sao.
Tiểu Tứ nuốt dược xuống, do dự nói: “Không đắng.”
“Không đắng?” Đồng Đồng nhìn một viên thuốc khác trong lòng bàn tay, vô tình nói, “Đó là hương vị gì.” Nói xong để vào trong miệng mình, muốn nếm thử.
Đầu lưỡi liếm viên thuốc nho nhỏ, Đồng Đồng nhíu mày: “Không thể ăn, đắng.”
“Đồng Đồng…” Bạch Hãn Triệt há mồm, Tiểu Tứ cũng sững sờ kêu lên.
“Ân?” Đồng Đồng giương mắt, còn muốn cảm thụ viên thuốc này, “Tiểu Tứ ca, ngươi muốn ăn hết cả hai viên sao?” Tiếp theo nhấc tay định đưa tới, lại phát hiện trong lòng bàn tay không có dược.
“Ai? Thuốc đâu?” Đồng Đồng nhìn nhìn mọi nơi, gã nhớ rõ Tứ Nha ca vừa rồi chỉ mới ăn có một viên a.
“Đồng Đồng, thuốc… ngươi, ăn.” Tiểu Tứ ngập ngừng nói.
Đồng Đồng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hai tròng mắt mở to: “Ta ăn?”
Bạch Hãn Triệt cùng Tiểu Tứ đồng thời gật đầu, lúc này, trong miệng Đồng Đồng phiếm ra một chút vị ngọt, gã chép chép miệng.
Tiếp theo, trong viện Tiểu Tứ vang lên tiếng thét chói tai.
“A!! Ta ăn sinh tử dược!! Bạch đại ca! Cứu mạng!”
“Đồng Đồng…”
“Nước, nước, ta muốn phun.”
“…”
“Nôn… Không sinh, không sinh, ta không cần sinh, ô ô, Bạch đại ca, ta không sinh, ta không sinh…”
Đồng Đồng khóc gọi vang vọng không trung, sau khi gã kịp phản ứng chính mình ăn sinh tử dược, đầu tiên gã nghĩ đến chính là tình cảnh của mình những ngày sau này, sẽ bị phụ tử ba người quản ngay cả cánh cửa cũng không cho ra.
Sinh? Hay là không sinh?
Này… Ai… Chỉ có ông trời mới biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...