Đi đến bên giường, Lưu Vận Tranh vẫy lui mấy nô tài đang hầu hạ bên cạnh. Xoay người nằm thẳng ở trên giường lớn, hắn buông màn xuống, trong lòng phiền muộn. Hắn biết chính mình vì sao phiền muộn, nhưng không cách nào giải quyết. Nếu là trước kia hắn có thể liều lĩnh phái người đi bắt người nọ quay trở về, nhưng bây giờ thì hắn không thể, cũng không dám, sau khi hắn phạm vào đại lỗi như vậy.
“Điện hạ, Vương gia đến.”
Phía sau bức bình phong, thái giám nhỏ giọng bẩm báo, tiếp theo một người không đợi Lưu Vận Tranh mở miệng đang chầm chậm tiến vào, và cũng học theo bộ dáng của hắn nằm phịch xuống trên giường.
Lưu Vận Tranh vẫn không chớp mắt, Lam Vận Vanh thì nhắm mắt, là anh em song sinh nên hai người đều có thể tinh tường cảm nhận được nỗi phiền muộn trong lòng đối phương dù chẳng ai đề cập tới.
“Vận Vanh, mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều.”
“Ân.”
“Nhìn bộ dáng phụ hoàng cùng phụ vương đối phụ thân, ta cảm thấy được... Chúng ta đối Hãn Triệt quả thật không tốt.”
“Ân.”
“Ta đã đem thị tì cùng thị quân trong phủ đuổi ra ngoài hết rồi.”
“Ta cũng vậy.”
“Vận Vanh...” Lưu Vận Tranh xoay người nhìn về phía người huynh đệ của mình, “Vạn nhất Hãn Triệt không tha thứ chúng ta...” Cho tới bây giờ, với cương vị Thái tử, hắn đối với mọi thứ đều tự tin nắm chắc trong tay, hiện tại lại tràn ngập hoài nghi đối với chính mình. Qua mười lăm năm dùng phương thức ấy đối đãi Bạch Hãn Triệt, hiện tại mới biết đã sai lầm một cách thái quá, điều này không thể không làm cho hắn lo lắng.
“Hắn sẽ không.” Lam Vận Vanh mở to mắt, “Hãn Triệt rất dễ mềm lòng, hắn nhất định sẽ tha thứ chúng ta.”
Lưu Vận Tranh một lần nữa nằm xuống, suy tư nửa ngày, mở miệng: “Vận Vanh, chúng ta không thể ngồi chờ chết.”
“Sao lại nói vậy?” Gần nhất cũng một mực buồn rầu, Lam Vận Vanh lập tức thở dài, “Chúng ta lại không thể đi tìm hắn.” Phụ thân đã lên tiếng nói như thế, bọn họ cho dù có mười lá gan, cũng không dám chọc cho phụ thân sinh khí lần nữa.
“Ngươi có thể chịu đựng được khi Hãn Triệt thích người khác không?” Lưu Vận Tranh ngưng mi, hỏi.
“Ai dám thích hắn... Ta diệt chín tộc nhà hắn!” Lam Vận Vanh nghiến răng, lời nói vô cùng lãnh khốc.
“Ta cũng vậy.” Lưu Vận Tranh khóe miệng gợi lên, tựa như cười mà lại như không cười nói, “Nhưng mà phụ thân không cho chúng ta đi tìm Hãn Triệt, càng không thể phái người đem hắn mang trở về. Nhưng chúng ta cũng không thể ở mãi trong cung chờ đến lúc Hãn Triệt tự mình quay về. Lần này hắn đi ít nhất hơn nửa năm, bất cứ chuyện xấu nào đều có thể phát sinh.”
“Ta không thể chịu nổi lâu như vậy mà không được nhìn thấy hắn.” Lam Vận Vanh nhìn thấy trong mắt huynh trưởng hình như đã nghĩ ra biện pháp gì đó.
“Như vậy...” Nháy mắt bảo Lam Vận Vanh tới gần, Lưu Vận Tranh ở bên tai hắn bắt đầu nói thầm, nghe được Lam Vận Vanh gật đầu tán thưởng.
.......
..........
Vươn đôi chân đang lạnh lẽo chậm rãi bỏ vào hồ nước nóng, Bạch Hãn Triệt thoải mái kêu lên.
“Thiếu gia, suối nước nóng thế này so với nước được đun nóng có phải tốt hơn rất nhiều không?”
Cả người ngâm ở trong nước, Văn Trạng Nguyên ghé vào bên thành hồ hỏi. Thị vệ đi cùng với Bạch Hãn Triệt cũng nhịn không được bị hấp dẫn, đem chân ngâm vào bên trong dòng nước ấm.
“Trạng Nguyên, cha ta trước kia đã tới nơi này sao?” Mặc vào tất, Bạch Hãn Triệt quay đầu lại hỏi. Văn Trạng Nguyên sửng sốt một chút, trên mặt nụ cười đột nhiên trở nên gượng ép, xoay người tiếp tục khoát nước, nói: “A, trang chủ đương nhiên đã tới. Lộ tuyến mà thiếu gia ra kinh đều là do trang chủ an bài.”
Văn Trạng Nguyên khác thường khiến cho Bạch Hãn Triệt nghi hoặc, hắn quay đầu, mặc vào hài, không có hỏi xảy ra chuyện gì, mà là nói: “Trạng Nguyên, chúng ta dừng lại ở đây mấy ngày?”
“Thiếu gia, nếu ngươi thích chúng ta liền ở đây lâu một chút. Toàn bộ đều nghe theo thiếu gia.” Văn Trạng Nguyên lại làm bộ như vô sự mở miệng nói.
“Trước ngày phụ thân hạ sinh ta nhất định phải hồi cung, ta còn muốn đi Thất Hà trấn, cho nên hành trình này an bài như thế nào ngươi tự mình sắp xếp giúp ta đi. Chi cần quay về đúng lúc là được.” Nghĩ rằng phụ thân từng tới nơi này, Bạch Hãn Triệt trong lòng đặc biệt kích động. Nhưng nhìn bộ dáng Trạng Nguyên vừa rồi, dường như không cao hứng lắm thì phải.
“Vâng, tiểu nhân nhất định làm cho thiếu gia đúng giờ hồi cung.” Văn Trạng Nguyên ở trong nước trở mình lặn ngụp, giống như một con cá lâu ngày mới được vui đùa thích thú.
Chuẩn bị tốt cơm trưa, Tiểu Tứ hô to: “Ăn cơm.” Chỉ thấy Văn Trạng Nguyên nhanh chóng phóng lên bờ, bọn thị vệ cũng nhanh chóng mang tất mặc hài bước nhanh đến. Tay nghề của Tiểu Tứ đã muốn bắt được tâm của mọi người.
Đám người của Bạch Hãn Triệt ngồi ở vị trí cách hồ nước không xa, vì nơi này khá rộng lớn nằm phía sau một dãy núi, chung quanh là rừng trúc rậm rạp. Đây đúng là một nơi nghỉ ngơi hóng mát lý tưởng, có thác nước chảy rì rào quanh năm. Hiện tại là mùa khô, sau khi Bạch Hãn Triệt đến Dĩnh Quang trấn, ba ngày qua đều ở nơi này, bọn họ cũng không đi khách điếm, buổi tối thì dựng lều trại ngay bên cạnh hồ. Bạch Hãn Triệt yêu nhất ở nơi này là tiếng chim chóc, côn trùng kêu vang, làm cho hắn cảm thấy thật an bình, nhưng cũng vì vậy mà hắn lại càng thêm tưởng niệm phụ thân đang ở trong kinh thành.
“Tiểu Tứ, thủ nghệ của ngươi giỏi quá, để ngươi ở ngự trù phòng hầu hạ quả thực là hao phí tài năng. Ngươi phải làm ngự trù (chắc là đầu bếp).” Văn Trạng Nguyên ăn như sợ bị người khác giành giật, Trương Dũng vừa ăn vừa gật đầu, tỏ vẻ tán thành. Được khích lệ, Tiểu Tứ nhịn không được cười rộ lên.
“Tay nghề Tiểu Tứ thật sự tốt lắm.” Ăn chim trĩ nướng, Bạch Hãn Triệt cũng khen không dứt miệng. Nhất định khi trở về phải kể cho phụ thân nghe.
“Phù phù!” Tiếng vang thật lớn cùng với một tiếng động như có vật gì rơi từ trên cao vào trong hồ nước cách chỗ Bạch Hãn Triệt không xa, làm nước bắn tung toé. Bạch Hãn Triệt, Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ đang cầm thức ăn trên tay lúc ấy liền sợ tới mức toàn bộ đều quăng rớt xuống đất, Trương Dũng mang theo thị vệ rút đao chạy vội đến xem.
“Thiếu gia, đã đắp thuốc xong rồi.” Từ trong phòng đi ra, Tiểu Tứ buông tay áo hỏi, “Thiếu gia, nàng sẽ không chết chứ?”
“Tiểu Tứ, trong chốc lát còn vất vả ngươi giúp nàng uy dược.” Lúc này Bạch Hãn Triệt mới vén rèm đi vào phòng trong.
Ngồi ở bên giường, Bạch Hãn Triệt nhìn nữ tử kia cả người toàn là thương tích, trên mặt đầy vết xanh tím sưng đỏ. Lúc Trương Dũng đem nàng quay về, hắn hoảng sợ, hoàn hảo nàng chỉ là bị thương ngoài da, tuy rằng từ chỗ cao ngã xuống dưới, nhưng trong cái rủi cũng có cái may, nàng ngã ngay vào trong hồ nước, bằng không thật sự không cứu được rồi.
“Thiếu gia, chúng ta có cần báo cáo quan phủ hay không? Thương tích của nàng rõ ràng là do bị người khác đánh đập.” Tiểu Tứ đứng ở phía sau Bạch Hãn Triệt, nhỏ giọng hỏi. Tuy rằng hắn sinh hoạt tại nơi đáng sợ nhất trong hoàng cung, nhưng ở hậu cung chỉ có một chủ tử tâm địa Bồ Tát, cho nên việc bị đánh mắng hắn cơ hồ chưa từng hưởng qua, càng đừng nói đến nhìn thấy một nữ nhân bị đánh một cách dã man, đáng sợ như thế.
“Trạng Nguyên, ngươi thấy thế nào?” Bạch Hãn Triệt hỏi người vừa bước vào, loại sự tình này với hắn mà nói cũng xa lạ không kém. Tuy rằng hai người kia cũng từng trước mặt hắn đánh người, nhưng rất nhanh đã bị phụ thân ngăn lại, hắn cũng chỉ gặp qua một lần thôi, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Văn Trạng Nguyên bỏ đi dáng vẻ vui cười bình thường, nghiêm túc nhìn nữ tử đang hôn mê trên giường, nói: “Thiếu gia, trước chờ cho người này tỉnh lại hỏi một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rồi chúng ta mới quyết định có báo quan hay không. Trương Dũng đại ca đã dẫn người đi đến chỗ vách núi bên kia xem xét, có lẽ sẽ phát hiện được điều gì đó.”
“Tiểu Tứ giúp nàng thượng dược, sau đó cho nàng uống thuốc, qua vài ngày nàng có thể tỉnh.” Bạch Hãn Triệt dời tầm mắt, không đành lòng nhìn thấy dung nhan đang vô cùng thê thảm kia, đứng dậy ly khai phòng ở.
“Tiểu huynh đệ, khuê nữ kia không có việc gì chứ?”
Ngoài phòng, một vị lão hán thấy Hãn Triệt đi ra, vội vàng tiến lên hỏi. Sau khi cứu lên nữ tử kia, Văn Trạng Nguyên tìm được một hộ dân gần đó xin ở nhờ. Lão hán này họ Phương, sống trên một mảnh đất bạc màu, cho nên công việc hằng ngày là dựa vào đốn củi đổi lấy thức ăn mà sống. Khi biết được Bạch Hãn Triệt muốn cứu người, hắn lập tức đưa bọn họ vào một phòng ở cũng không lớn trong nhà mình, còn dọn dẹp lại một gian phòng ốc bằng cỏ tranh khác cho Bạch Hãn Triệt ở tạm.
“Phương lão bá, nữ tử này ngài có biết hay không?” Tiểu Tứ lên tiếng hỏi.
Phương lão bá lắc đầu, nói: “Ta ở trong này đã hơn hai mươi năm, chưa bao giờ gặp qua. Nhìn vào xiêm y của nàng, chắc là khuê nữ của một gia đình bình thường. Ai, ai lại nhẫn tâm đánh nàng ra nông nỗi như thế chứ? Theo ta thấy, nhất định là có người đem nàng quăng từ trên đỉnh núi xuống. Ở nơi cao như vậy, nếu không may mắn ngã vào trong nước, chắc chắn đã tan xương nát thịt rồi.”
“Bị quăng xuống ư?” Tiểu Tứ líu lưỡi. Bạch Hãn Triệt nghe được cũng rất kinh hãi.
Ban đêm, Bạch Hãn Triệt một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ, một mình ngồi ở trong viện nhìn bầu trời đêm. Học y nhiều năm như thế, lần đầu tiên chân chính cứu một mạng người, thế nhưng Bạch Hãn Triệt không có chút cảm giác hưng phấn nào. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh của nữ tử mặt mày xanh tím kia, hắn thậm chí không dám nhiều xem.
“Cha... Con thật là vô dụng.” Phía sau, hắn mới phát giác chính mình được bảo hộ bởi rất nhiều người. Ai lại nhẫn tâm đối một vị nữ tử hạ độc thủ như thế? Vì nguyên nhân gì chứ? Trong lòng thật loạn, Bạch Hãn Triệt càng cảm thấy được chính mình không tiền đồ, nếu phụ thân có ở đây nhất định biết nên xử lý như thế nào. Không, cho dù là Tích Tứ... Cũng nhất định biết. Bạch Hãn Triệt, ngươi quả nhiên chẳng có chút tiền đồ nào.
Có tiếng vó ngựa, Bạch Hãn Triệt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía trước. Phía sau, thị vệ nhanh chóng che ở trước người hắn.
Một đại mã màu đen dừng lại ở trước gian nhà cỏ tranh, phía sau còn theo hai người. Người vừa đến lập tức nhảy xuống, ánh mắt hắn nhìn thẳng tắp và dừng ở trên người Bạch Hãn Triệt đang được thị vệ bảo vệ. Vừa nhìn thấy hắn, bọn thị vệ buông kiếm trong tay xuống, lui qua một bên, quỳ xuống.
Thấy người nọ đang từng bước một hướng chính mình đi tới, thân mình Bạch Hãn Triệt bỗng cứng ngắc, trong đầu trống rỗng, vừa cảm thấy kinh sợ vừa có cảm giác yên tâm... Tóm lại là không sao nói rõ ra được.
“Ta đi Lâm Thành, thuận đường lại đây nhìn xem ngươi.”
Nam tử nhìn Bạch Hãn Triệt một lúc thật lâu mới thu hồi kích động trong mắt. Khi đi đến bên cạnh Bạch Hãn Triệt, hắn ngồi xổm xuống, cùng Bạch Hãn Triệt nhìn thẳng, khuôn mặt gầy, đáy mắt sâu thẳm lộ ra vẻ mỏi mệt của hắn.
Nắm chặt đôi tay đang rất nhẫn nhịn muốn đem người trước mặt ôm vào trong lòng ngực, nam tử dung mạo lạnh lùng bỗng xuất hiện một tia ôn nhu chưa bao giờ thấy qua cùng với vẻ mặt bối rối như không biết làm sao vì thấy Bạch Hãn Triệt đang nhìn mình như đang nhìn thấy quỷ.
Cùng nam tử đối diện thật lâu thật lâu, Bạch Hãn Triệt nghĩ đến nam tử sẽ phẫn nộ mà đem hắn túm đứng lên mang đi, nghĩ đến nam tử sẽ giống như trước đây dùng phương thức cũ mà trừng phạt hắn, nhưng nam tử vẫn cứ ngồi như thế nhìn hắn bằng ánh mắt so với trước kia một chút cũng không giống nhau.
“Vận... Vận Tranh?”
Sau một lúc quan sát thật lâu, Bạch Hãn Triệt ấp úng kêu lên. Trong lòng sợ hãi dần dần biến thành nghi hoặc.
“Khí sắc của ngươi tốt hơn nhiều. Xem ra phụ thân nói đúng, có lẽ nên cho ngươi đi ra ngoài du ngoạn một thời gian.” Nâng nhẹ tay khẽ chạm vào mặt Bạch Hãn Triệt một chút, thấy đối phương theo bản năng co rúm lại, Lưu Vận Tranh vẻ ngoài phong trần mệt mỏi đứng lên, “Ta phải đi rồi. Hãn Triệt, đêm đã khuya, trở về ngủ đi.”
Ánh mắt của đối phương không nhìn hắn mà có vẻ mông lung, Lưu Vận Tranh xoay người bước đi. Ngay lúc hắn muốn lên ngựa, Bạch Hãn Triệt đột nhiên chạy tới, bắt lấy tay áo hắn.
“Vận Tranh, chớ đi, có người...” Chỉa chỉa vào trong phòng, Bạch Hãn Triệt hai tay túm chặt Lưu Vận Tranh, tựa như bắt được thuốc an thần.
“Xảy ra chuyện gì?” Lưu Vận Tranh mắt lạnh xuống ngựa, nóng vội ôm lấy người nọ.
Ví quá bận tâm đến nữ tử trong phòng, Bạch Hãn Triệt không nhận thấy mình đang bị người ôm lấy, mà là lo lắng nói: “Vận Tranh, chúng ta hôm nay cứu được một người....”
“Ta đi nhìn xem.” Ôm sát Bạch Hãn Triệt đi nhanh vào nhà, Lưu Vận Tranh khoé miệng hiện lên một nụ cười âm hiểm.
Đang ở phòng trong chăm sóc nữ tử kia, Tiểu Tứ và Văn Trạng Nguyên vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Bạch Hãn Triệt cùng Lưu Vận Tranh, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, cằm trễ xuống như muốn rơi trên mặt đất.
Tâm tình vô cùng tốt nên Lưu Vận Tranh không quan tâm đến sự vô lễ của hai người, đi đến bên giường. Sau khi nhìn thấy nữ tử bất tỉnh nhân sự trên giường, cánh tay hắn trượt xuống cầm lấy bàn tay đang lạnh lẽo của Bạch Hãn Triệt, trầm thanh nói: “Hãn Triệt, kể lại sự tình cho ta nghe xem.”
“Vào lúc giữa trưa, chúng ta đang ngồi ăn cơm, rồi sau đó...”
Tiểu Tứ nhẹ nhàng bước đi thong thả đến bên cạnh Văn Trạng Nguyên, giật nhẹ góc áo hắn: “Văn đại ca... Điện hạ hắn...”
Lắc lắc đầu, Văn Trạng Nguyên kéo tay Tiểu Tứ hướng bên phải nhích dần từng bước, rồi thừa dịp lúc Lưu Vận Tranh không chú ý dẫn người lén rời đi ra ngoài, hắn phải lập tức viết thư bẩm báo trang chủ!
“Vận Tranh, Phương lão bá nói nàng có thể là bị người ta quăng từ trên núi xuống. Chuyện này ngươi nói có nên đi báo quan trước hay không? Nhưng Trạng Nguyên nói chờ nàng tỉnh lại rồi tính sau.”
Khi đã kể rõ xong sự tình chân tướng, Bạch Hãn Triệt dò hỏi. Lúc này mới phát hiện tay hắn bị cầm. Vội vàng rút ra, hắn mới sợ hãi liếc nhìn, sợ đối phương tức giận. Nhưng thật sự làm cho hắn không sao ngờ được chính là, Lưu Vận Tranh không những không có vẻ giận dữ, mà còn không cầm tay hắn nữa, chỉ đứng nhìn nữ tử kia với vẻ mặt trầm tư. Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến, cẩn thận quan sát Lưu Vận Tranh, Bạch Hãn Triệt trong lòng nghi hoặc càng ngày càng tăng.
“Hãn Triệt, ngươi đi ngủ trước đi. Hiện tại hết thảy chỉ là phỏng đoán, sau khi chờ nàng tỉnh lại chúng ta tra hỏi một số tình huống cho rõ ràng đã. Còn việc báo quan... Nếu nàng thật sự bị người làm hại, hiện tại báo quan chỉ sợ sẽ đưa tới cho nàng mối họa. Chuyện này ta sẽ xử lý, ngươi không cần sợ hãi.”
Đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Bạch Hãn Triệt, làm cho hắn thả lỏng, Lưu Vận Tranh đi đến cạnh cửa phía trước.
“Đêm nay để ta lo liệu ở đây, ngươi ngủ nhanh đi.”
Dứt lời, hắn bước đi.
“Vận Tranh?” Nãy giờ cứ như đang lạc vào trong sương mù, Bạch Hãn Triệt giờ mới lên tiếng, hắn muốn hỏi: ngươi đi đâu? Nhưng khi mở miệng lại không biết nói cái gì. Lúc trước hắn một mình ra cung, rời đi bọn họ, hiện tại người này tìm đến đây, cũng không tức giận hay phiền não gì, bộ dáng hoàn toàn thay đổi, làm cho hắn sờ không rõ, nhìn không thấu.
“Ta ngủ bên ngoài.” Quay đầu lại nhìn Bạch Hãn Triệt liếc mắt một cái, Lưu Vận Tranh đi nhanh ra bên ngoài. Đi đến ngoài phòng, hắn nhìn Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên vài lần, rồi mới lệnh cho thuộc hạ dựng lều trại.
Từ trên mặt đất đứng lên, Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên nhìn lều trại ngoài phòng cách đó không xa, cùng Bạch Hãn Triệt hồ đồ giống nhau.
“Văn đại ca, đó là Thái tử điện hạ sao?”
“Không biết... Cảm giác không giống...”
“Ta cũng cảm thấy không giống lắm...”
Sau cánh cửa, nghe Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên đối thoại, Bạch Hãn Triệt nhìn về phía bóng người trong lều trại. Hắn so với bất luận kẻ nào là người ngạc nhiên và khó hiểu hơn cả…Hoàn toàn không hiểu.
Đêm nay, Bạch Hãn Triệt ngủ thật sự ngon giấc. Trong những giấc mộng trước đây, hắn chỉ toàn nhìn thấy bộ dáng hai người kia cường thế cùng cố chấp, nhưng qua một đêm bình an hôm nay, lại làm cho hắn phân không rõ người nào là mộng, người nào mới là thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...