Tam Thiên Nha Sát

Huyền Châu thân là công chúa, nơi ở cũng không giống những người khác, núi
Hương Thủ không cho phép trang trí tường long thụy phượng, nàng ta liền noi theo
những vương công quý tộc, trước cửa đặt hai tượng thú bằng đá cao gấp mấy lần
người, khí thế phi phàm.

“Quỳ đợi ở đây! Bao giờ cho gọi ngươi mới được phép đứng dậy!” Tỳ nữ kia lạnh
lùng ra lệnh, sau đó đẩy cửa bước vào.

Đàm Xuyên đồng ý, đưa mắt nhìn bốn phía một lượt, không thấy có người trông
cửa, xung quanh cũng khá yên tĩnh, có kêu gào ầm ĩ trong thời gian ngắn cũng sẽ
không ai tới kịp. Quả nhiên giết người phóng hỏa, cướp bóc cường… mấy cái việc
đó rất thích hợp làm ở đây nha!

Đang nhìn đến ngẩn người, cửa lớn chợt “Kẽo kẹt” một tiếng, tỳ nữ khi nãy
bước ra, cả giận nói: “To gan! Sao không quỳ xuống? Nhìn lung tung cái gì?”

Không chờ ả ta nói xong, Đàm Xuyên “Phốc” một cái nhanh nhẹn quỳ xuống, cười
cười giải thích: “Tiểu nhân may mắn được thấy phủ đệ của Huyền Châu đại nhân,
trong lòng vô cùng vinh dự, không kìm được nhìn đến ngây người.”

Tỳ nữ kia sắc mặt hòa hoãn một chút, lại rụt đầu về. Từ trong cửa thấp thoáng
truyền tới tiếng cười, xem chừng không có ý tốt, ngay sau đó cửa lớn lại mở ra,
một xô nước thình lình hắt tới. Đàm Xuyên phản ứng cực nhanh, ngay tại chỗ lăn
một vòng, vừa lưu loát vừa đẹp mắt. Gặp nguy hiểm nhưng không sao, lại thản
nhiên chọn một chỗ sạch sẽ khác quỳ xuống, cười vô cùng vui vẻ với tỳ nữ đang
tái mét mặt kia: “Không có chuyện gì, tiểu nhân số may, ngài không cần lo
lắng.”

“Nô tài chết bầm, lại nhanh nhẹn như vậy…” Tỳ nữ kia oán hận lẩm bẩm, dùng
sức đóng mạnh cửa, sau đó cũng không thấy có thứ gì hắt ra nữa.

Đây gọi là chủ nhân có quyền, tôi tớ cũng ngang ngược, ỷ vào danh tiếng của
Huyền Châu, ngày thường ngay cả những tiểu đệ tử mới vào đây cũng bị ức hiếp,
nói chi đến một tạp dịch như Đàm Xuyên. Lại nói tiếp, sơn chủ Hương Thủ cũng có
phần quá vô tâm, một nơi tu tiên dưỡng tính bị náo loạn cả lên, lão ta lại chẳng
có ý kiến gì, tính tình tiên nhân đều tốt vậy sao?

Đàm Xuyên ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, mắt thấy đã sắp hết ngày, sắc trời u
ám, đèn lồng khắp nơi trên núi đều được thắp lên, tựa như minh châu khảm trên
vách đá. Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối, bắt đầu chạy
chầm chậm quanh bãi đất trống trước phủ, làm các động tác vung tay đá chân.

Cánh cửa lớn đang đóng chặt lại lần nữa mở ra, đám tỳ nữ đen mặt trợn mắt
nhìn nàng: “Ngươi lại đang làm cái gì? Ai cho phép ngươi đứng lên?”

Đàm Xuyên xoa xoa mặt, run rẩy hỏi: “Các vị tỷ tỷ, xin hỏi khi nào Huyền Châu
đại nhân mới có thể gặp tiểu nhân? Tiểu nhân sắp chết cóng mất! Phải hoạt động
cơ thể cho ấm người.”

Một tỳ nữ tức giận nói: “Huyền Châu đại nhân còn đang bận việc! Ngươi ngoan
ngoãn chờ đi! Mau quỳ xuống!”

Mắt thấy cánh cửa sắp khép lại, Đàm Xuyên vội vã la lên: “Chờ đã chờ đã! Tiểu

nhân mắc tiểu, gần đây có nhà vệ sinh không?

“Nhịn đi!” Đám tỳ nữ đã giận không thể kiềm chế, trước kia chưa từng gặp qua
hạ nhân nào phiền phức đến vậy, đại đa số khi nghe bị Huyền Châu đại nhân gọi
đến, cũng đã sợ choáng váng một nửa, tới đây quỳ vài canh giờ, liền choáng váng
nốt nửa còn lại. Đợi đến lúc thấy Huyền Châu, thì đã ủ rũ chẳng nói được lời
nào.

Phương pháp giết chết lòng tin của hạ nhân này, trăm lần thử trăm lần hiệu
nghiệm, không hiểu sao hôm nay lại không tỏ ra hiệu quả cho lắm.

“Việc này… Việc này sao có thể nhịn được nha?” Đàm Xuyên đã sắp khóc đến nơi,
“Con người có ba việc cấp bách, đến cả thần tiên cũng không nhịn được! Các tỷ tỷ
xin thương xót, nói cho tiểu nhân biết nhà vệ sinh ở đâu đi!”

“Sao mà ngươi lắm chuyện thế?” Dường như có kẻ không nhịn được đã muốn xông
ra đánh người.

Đàm Xuyên thở dài một tiếng, thấy chết không sờn: “Nếu đã thế, tiểu nhân cũng
đành đại bất kính.” Dứt lời liền bắt đầu tháo đai lưng. Đám tỳ nữ đực mặt nhìn
nàng tháo đai lưng, kéo váy, rõ ràng có ý định “giải quyết” ngay tại chỗ, sợ đến
thét ra tiếng, nhào tới ngăn cản.

“Nhà vệ sinh ở hướng Đông! Đúng là đồ láo xược vô liêm sỉ! Cút nhanh đi! Hôm
nay nhất định phải để Huyền Châu đại nhân nghiêm trị ngươi mới được!”

Đàm Xuyên khẽ mỉm cười, buộc lại đai lưng, chắp tay nói: “Đa tạ các vị tỷ tỷ,
tiểu nhân đi ngay đây.”

Xoay người nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh, lại thấy cách đó không xa, một
người khoanh tay đứng dựa dưới tàng cây, hiển nhiên đã đứng xem chán chê một
hồi, hai mắt lấp lánh sáng ngời, vẻ mặt không nhịn được cười, tỏ vẻ nhìn xem rất
hăng say.

Đàm Xuyên vừa thấy hắn, da đầu liền run lên, lại không thể không hắng giọng
mà gọi to một tiếng: “Cửu Vân đại nhân!” Giọng nói mang theo sự vui vẻ, tủi
thân, bao nhiêu tâm tình phức tạp, như tiếng chim cuốc gọi nước, lại như oán phụ
nhớ chồng, quả thật cảm động đến rơi lệ, làm lòng người chua xót. Gọi xong liền
vội vàng nhào tới, lăn trên mặt đất ôm đùi hắn.

“Cửu Vân đại nhân, tiểu nhân nhớ ngài quá a!” Nàng khóc đến nỗi nước mắt nước
mũi tèm nhèm, cọ lung tung trên giầy của hắn.

Phó Cửu Vân khó chịu nhướn mày, vừa bực mình vừa buồn cười: “Bẩn! Không phải
bảo ngươi đi theo Thanh Thanh cô nương ngoan ngoãn làm việc sao? Thế nào lại đắc
tội với Huyền Châu?”

“Tiểu nhân không biết gì hết nha…” Nàng ngẩng đầu, chớp chớp mắt, một giọt
nước mắt thật lớn chảy ra, rồi lại hít hít mũi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

Phó Cửu Vân gật đầu nở nụ cười: “Lá gan ngươi thực không nhỏ, đem y phục của
đại nhân ta giặt hỏng cả, đánh vỡ hết đồ đạc, gọi ngươi tới làm cu li bồi

thường, ngươi lại gây rắc rối cho ta, đúng là không có lòng ăn năn hối cải. Hôm
nay cứ để Huyền Châu cho ngươi nếm thử tư vị măng xào thịt cũng tốt.”

[măng xào thịt: ý nói bị Huyền Châu “xử”]

Đàm Xuyên thấy hắn cất bước muốn đi, vội vàng ôm càng chặt: “Tiểu nhân không
ăn được măng! Ăn xong liền nổi mẩn đỏ cả người! Không ăn được không ăn được
nha!”

Phó Cửu Vân cúi đầu nhìn nàng: “Sao nào? Phải chăng ngươi muốn gọi đại nhân
ta cứu ngươi?”

Nàng ra sức gật đầu, đáng thương vô cùng.

Phó Cửu Vân dứt khoát ngồi xổm xuống, đột nhiên đưa tay nhéo mặt nàng, dùng
lực kéo kéo, trên mặt Đàm Xuyên toàn là nước mắt nước mũi, há miệng cười ngốc
nghếch, mặt bị hắn nhào nặn thành đủ loại biểu tình quái dị.

“Muốn đại nhân ta cứu ngươi, ta được lợi gì chứ?” Hắn ung dung hỏi.

Đàm Xuyên cắn răng một cái, nhắm mắt nói: “Tiểu nhân nguyện ý hiến thân!”

“Vậy ngươi tự lo liệu nha.” Phó Cửu Vân buông tay tiếp tục rời đi.

Đàm Xuyên nào chịu từ bỏ, vội dâng túi tiền của mình lên: “Chỗ này… Toàn bộ
gia sản của tiểu nhân… đều đưa ngài!”

“Quá ít.” Tiếp tục bước.

“Vậy … Vậy ta nói cho ngài tất cả mọi chuyện.” Đàm Xuyên dùng mọi biện
pháp.

Bước chân đột ngột dừng lại. Phó Cửu Vân bình tĩnh nhìn thẳng mặt nàng: “…
Cuối cùng ngươi cũng chịu nói? Ta còn tưởng ngươi muốn tiếp tục giả ngu, coi đại
nhân ta như đứa nhỏ mà đùa giỡn đấy.”

Đàm Xuyên cười gượng hai tiếng, ngay sau đó cả người bị hắn bế lên, gò má
chạm vào ngực hắn, nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn từ trong lồng ngực:
“Bẩn chết mất, lau mặt sạch sẽ đi.” Tuy là khó chịu, trong giọng nói lại mang
theo chút dịu dàng ngoài ý muốn, trong lòng Đàm Xuyên khẽ chấn động, nước mắt vờ
vĩnh cũng không chảy ra nổi nữa, im lặng dùng khăn tay lau mặt sạch sẽ.

Phó Cửu Vân ôm Đàm Xuyên, nghênh ngang bước qua phủ đệ của Huyền Châu, đám tỳ
nữ nãy giờ nấp sau cửa nhìn lén vội vàng gọi hắn: “Cửu Vân đại nhân! Tạp dịch
kia đang bị Huyền Châu đại nhân truyền gọi! Phiền ngài để nàng ta lại có được
không?”

Hắn “Ừm?” một tiếng, cất giọng hờ hững: “Đây là người của ta, Huyền Châu tìm
nàng có chuyện gì?”


Huyền Châu và Phó Cửu Vân thường ngày không qua lại nhiều, hơn nữa hắn ta xưa
nay phóng đãng phong lưu, Huyền Châu trọng danh tiếng, cũng không muốn thân
thiết với hắn. Đám tỳ nữ không hiểu rõ người này, đánh bạo trả lời: “Tạp dịch
này đắc tội Huyền Châu đại nhân, đang đợi xử phạt! Cửu Vân đại nhân cứ tránh đi
trước được không?”

Phó Cửu Vân cười lạnh: “Khi nào thì người của Phó Cửu Vân ta mà cũng có kẻ
dám động tới?”

“Chính là tạp dịch này to gan lớn mật, dám có những hành vi bôi nhọ phủ đệ
của Huyền Châu đại nhân! Cho dù là người của ngài, chẳng lẽ đắc tội với Huyền
Châu đại nhân như vậy nói một câu là cho qua được sao?”

Đám tỳ nữ chó cậy gần nhà, dũng khí tăng lên thập phần.

Phó Cửu Vân cúi đầu hỏi: “Tiểu Xuyên Nhi, ngươi đắc tội với Huyền Châu?”

Đàm Xuyên nhỏ bé nép trong lòng hắn, gật đầu rất khẽ. Hắn cười vang nói: “Làm
tốt lắm! Đã đắc tội, dứt khoát đắc tội triệt để đi.”

Dứt lời tay áo dài vung lên, mọi người chỉ thấy mấy tia sáng vụt qua, hai con
thú quý bằng đá trắng ở trước cửa ầm ầm rạn nứt, trong chớp mắt liền vỡ vụn, rơi
đầy mặt đất.

Đám tỳ nữ cứng người, ngơ ngẩn nhìn hắn đang nghiêng đầu quan sát một phen,
làm như rất thỏa mãn: “Như vậy thuận mắt hơn nhiều. Thay ta nhắn với Huyền Châu:
Đã tới núi Hương Thủ, thì nên có bộ dạng tu tiên một chút. Nếu còn hoài niệm
cuộc sống công chúa lúc trước, cứ việc rời đi, ta nghĩ sơn chủ cũng sẽ không giữ
lại.”

Nói xong nghênh ngang ôm Đàm Xuyên mà đi, không còn ai dám lên tiếng ngăn
cản.

“Thích hay không?” Trở lại sân viện của Phó Cửu Vân, hắn lập tức mở miệng hỏi
một câu rất trẻ con.

Đàm Xuyên thành thật gật đầu: “Thích!”

Phó Cửu Vân cười hì hì, buông tay thả nàng xuống đất: “Thích thì khai hết ra
đi, đừng có giấu diếm điều gì.”

Đàm Xuyên lăn một vòng trên mặt đất, chậm rì rì đứng lên, hai mắt đảo qua đảo
lại, cười xòa: “Đại nhân cho phép tiểu nhân đi vệ sinh trước có được không?”

Hắn cười híp mắt lắc đầu: “Không được, nói xong rồi đi. Nếu ngươi không nhịn
nổi, đi luôn trước mặt ta cũng được, đại nhân ta chẳng để ý đâu.”

Đàm Xuyên không còn cách nào, đành cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, mới nói khẽ:
“Ta… ta có một người yêu là thanh mai trúc mã, năm mười sáu tuổi nghe nói huynh
ấy lên núi tu tiên, ta tìm hỏi khắp nơi, mới biết ở đây có núi Hương Thủ, sở dĩ
vào trong này làm tạp dịch, là muốn tìm người trong lòng. Đáng tiếc là, hình như
huynh ấy không ở đây…”

Phó Cửu Vân sờ sờ nốt ruồi lệ ở khóe mắt, nói hờ hững: “Kể tiếp đi.”

“… Qua một thời gian, ta hiểu ra rằng cho dù tìm được huynh ấy cũng không có
nghĩa lý gì. Huynh ấy có thể bỏ ta đi tu hành, chứng tỏ trong lòng huynh ấy làm
thần tiên còn hạnh phúc hơn so với ở bên ta… Phải rồi, mấy cái châm kia…”

Nàng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy to bằng nửa lòng bàn tay, bề mặt cuốn
đầy sợi tơ, trên đó gắn chi chít một vòng ngân châm, đặt trên bàn trước mặt Phó

Cửu Vân: “Cha ta là một võ sư, từ nhỏ ta cũng đi theo ông học một ít võ công.
Mấy cây châm này và thuốc tê trên đó, đều là để ta phòng thân. Lần trước… Lần
trước làm ngài bị thương, thật sự là tình thế bất đắc dĩ, ngài đại nhân rộng
lượng, đừng để trong lòng.”

Phó Cửu Vân im lặng trong khoảnh khắc, đột nhiên hỏi: “Thanh mai trúc mã kia
của ngươi, tên là gì? Cha ngươi là ai?”

Đàm Xuyên ngẩn người, thấy trên bệ cửa sổ có vài chuỗi hạt đậu đỏ*, xem ra là
những nữ đệ tử yêu mến Phó Cửu Vân làm tặng hắn, lập tức đáp: “A, huynh ấy… họ
Đậu tên Đậu, ta gọi huynh ấy là Đậu Đậu ca. Cha ta là một võ sư quận Xuân Ca của
Đại Yến, tên Đàm Đại Hữu.”

(*) Hạt đậu đỏ còn gọi là hạt tương tư.

Phó Cửu Vân vẫn không có chút biểu tình, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chậm
rãi nói: “Được, ta biết rồi. Ngươi hãy lặp lại những lời vừa nói một lần
nữa.”

Tên này thật là tâm địa gian xảo, căn bản không hề tin nàng chút nào. Nếu là
tạm thời bịa chuyện, đột nhiên bắt nói lại một lần, chỉ e sẽ lộ ra sơ hở. May mà
Đàm Xuyên trước đó đã nghĩ sẵn trong đầu, đề phòng những tình huống đột phát,
lập tức nói làu làu lại một lần, không hề ngập ngừng.

Phó Cửu Vân vỗ tay một cái: “Tốt lắm, nếu đã vậy, thứ này cũng nên trả cho
ngươi rồi.”

Hắn lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ màu vàng nhạt đã cũ sờn, ném cho
nàng. Đàm Xuyên kinh ngạc, thứ này mấy ngày nay nàng không biết đã thất lạc ở
đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy, ai biết cư nhiên là bị hắn cầm đi!

Đàm Xuyên chỉ thấy trái tim đập điên cuồng, sợ hắn phát hiện ra điều gì, cúi
đầu chậm rãi mở túi, bên trong chỉ có một mặt gương đồng nho nhỏ, chế tác vô
cùng tinh xảo, gương không lớn bằng lòng bàn tay, lại có thể chạm khắc vô số hoa
văn, một con chim én đang cất cánh bay cao, bên dưới là kỳ lân cưỡi trên mây,
sống động như thật.

Phó Cửu Vân uống một ngụm trà, làm như lơ đãng nói: “Chim én kỳ lân, nếu ta
nhớ không nhầm, là hoa văn hoàng tộc Đại Yến?”

Mặt Đàm Xuyên thoáng chốc ửng đỏ, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng: “Á… Đại
nhân ngài không nhận ra đây là đồ dỏm sao? Kỳ thật hoa văn này có thể thấy trên
bất cứ cái gương nào của các cô nương nước Đại Yến, rất phổ biến… Gương soi của
hoàng tộc, hẳn phải làm bằng hoàng kim mã não chứ? Tất nhiên là đẹp hơn thứ này
nhiều…”

“Thì ra là vậy.” Phó Cửu Vân cũng giật mình hiểu ra, hướng phía nàng cười dịu
dàng: “Được rồi, mọi chuyện đều đã sáng tỏ, đại nhân ta cũng không còn gì bận
tâm. Trời muộn rồi, ngươi hầu hạ đại nhân ta ngủ một đêm, sáng mai ta sẽ nói
chuyện với quản sự, ngươi lưu lại đây làm hạ nhân cho ta đi, đại nhân ta rất
thích ngươi.”

Cái gì cái gì?! Đàm Xuyên như bị sét đánh, trợn mắt há mồm mà nhìn hắn: “Hầu…
Hầu hạ?!”

“Ừ…” Hắn đứng dậy, thong thả tới gần, nâng lên một lọn tóc dài của nàng, chậm
rãi vuốt ve, tư thế cực kỳ ái muội, “Hầu hạ ta, phải tận tâm tận lực.”

Bịa đặt một câu chuyện dối trá đến vậy, cũng thật không dễ dàng, sao có thể
không đàng hoàng khen thưởng một phen?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận