Tam Thiên Nha Sát

Nơi này là một sân viện vuông vắn, tuyết đọng trắng xóa, trăng treo giữa
trời, khắp nơi tràn ngập sắc lưu ly*.

Phó Cửu Vân đang ngồi vắt chéo chân trên ghế đá, lột vỏ quýt. Hắn không nói
gì, Đàm Xuyên cũng gắt gao ngậm miệng, ngơ ngẩn nhìn hắn chậm rãi lột vỏ quýt.
Ngón tay hắn thon dài mà mạnh mẽ, thản nhiên lột vỏ quýt một cách ái muội, ngón
cái hắn đặt trên thân quả quýt, ngón trỏ nhẹ nhàng tìm lối, kéo lớp vỏ mỏng của
quả quýt xuống, như thể đang cởi áo tháo dây lưng cho người yêu.

[ sao bóc vỏ quýt mà cũng có thể làm được như vậy = = ]

Vỏ quýt đã được lột sạch sẽ, đặt trên mặt bàn. Phó Cửu Vân lại bắt đầu chuyên
chú xé xơ trắng dính trên quả quýt, bỗng thấp giọng nói: “Tiểu Xuyên Nhi, nữ
nhân và hoa quả không khác nhau nhiều lắm. Có cái bên ngoài rất nhiều gai, những
nam nhân nhát gan gặp phải đều sẽ tránh xa, tỷ như quả dứa. Chỉ có kẻ gan lớn
không sợ bị gai đâm, mới có thể hiểu rõ mỹ vị tuyệt vời ở bên trong. Có cái từ
trong ra ngoài đều ngọt ngào mềm mại, đại đa số nam nhân đều thích, tỷ như dâu
tây.”

Đàm Xuyên thấp thỏm trong lòng, không biết rốt cuộc hắn có ý gì, chỉ đành
cười gượng: “Cửu Vân đại nhân nói lời sâu xa, tiểu nhân kiến thức nông cạn, nghe
không hiểu. Việc kia… Sắc trời không còn sớm, ngài tìm tiểu nhân, phải chăng có
chuyện gì quan trọng?”

Phó Cửu Vân không trả lời, cứ thế bóc quýt cho đến khi sạch sẽ bóng loáng,
chỉ còn thịt quả mềm mại màu cam, lúc này mới đặt trong lòng bàn tay ước lượng,
sau đó cười nói: “Quýt là loại quả tệ nhất, bên ngoài tròn trịa vàng rực, nhìn
vào thấy vui vẻ vô cùng, ai ngờ lại che giấu sự xấu xa, vỏ quýt vừa chua vừa
chát, không thể ăn được, có khi bên trong cũng đều là thối rữa. Trước mắt, quả
quýt này đã bị ta lột sạch, ngươi nói xem, là ngọt hay chua?”

Đàm Xuyên rất biết nghe lời, nghiêm trang trả lời: “Cái này… Nếu đại nhân sợ
chua, tiểu nhân nguyện vì ngài mà nếm thử trước.”

Phó Cửu Vân quả thật không ngờ nàng trả lời láu cá như vậy, trực tiếp lảng
tránh vấn đề nhạy cảm. Hắn cười cười, tung quả quýt vào lòng nàng, Đàm Xuyên
nhanh tay bắt được, lại thấy hắn đứng dậy đang bước tới chỗ mình, vươn ra một
tay. Nàng theo bản năng nhắm tịt mắt, nhưng bàn tay kia chỉ sờ sờ trên đầu nàng,
tiếng nói của hắn vang lên dịu dàng: “Tiểu Xuyên Nhi, ta thích trẻ nhỏ lanh lợi,
ngươi lại rất lanh lợi. Đêm nay theo ta đi dự tiệc nhé?”

Đàm Xuyên thở dài nhẹ nhõm, thì ra cái hắn gọi là “hầu hạ” chỉ là như vậy.
Nàng đang muốn gật đầu đáp ứng, Phó Cửu Vân lại cười nói: “Có điều bộ dạng ngươi
thế này thật khó coi, tắm rửa thay quần áo rồi nói sau.”

Nàng vội vàng xua tay: “Hả? Phải tắm rửa thay quần áo? Vậy… Tiểu nhân không
đi nữa…”

Phó Cửu Vân ngồi xổm xuống, vươn tay nâng cằm nàng, quan sát tỉ mỉ: “Ta nói
rồi, không phải cứ dùng dầu hoa quế là có thể trở thành mỹ nữ. Tiểu Xuyên Nhi,
không bằng để đại nhân ta dạy cho ngươi làm mỹ nữ thế nào?”

Đàm Xuyên cương quyết: “Tiểu nhân lập chí làm một tạp dịch thật tốt, về phần
mỹ nữ gì đó… Tư chất không đủ…”


Phó Cửu Vân “Ừm” một tiếng, đứng dậy, cười nói: “Nếu thế thì ta đành đi một
mình vậy. Tiểu Xuyên Nhi muốn làm một tạp dịch tốt, vậy giúp ta giặt quần áo
trong sân đi.”

Đàm Xuyên nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thấy trong góc sân là năm chậu
quần áo to tướng, mỗi chậu đều chồng chất quần áo cao như núi, nàng lập tức hít
một ngụm khí lạnh – tên này rốt cuộc chất đống quần áo bao nhiêu năm mới được
chỗ này?

“Đúng rồi”, dường như bỗng nhớ ra chuyện gì, Phó Cửu Vân quay lại dặn dò:
“Nhớ giặt sạch một chút, ta không thích mặc quần áo bẩn. Làm phiền ngươi
nhé.”

Thấy hắn cười híp cả mắt, Đàm Xuyên bỗng giật mình hiểu ra, hầu hạ dự tiệc gì
chứ, mỹ nữ xấu nữ, quả quýt quả dâu, đều là đùa giỡn nàng mà! Hắn chẳng qua
thích làm khổ nàng, nhìn nàng liều mạng chống đỡ, phỏng chừng đã trở thành trò
vui của hắn.

Đàm Xuyên âm thầm cắn răng, cười gượng nói: “Có thể vì đại nhân mà giặt giũ
quét tước, là tiểu nhân đã có phúc tu được mấy đời.”

Một cỗ xe ngựa nguy nga lộng lẫy từ trên trời bay xuống đưa Phó Cửu Vân đi,
Đàm Xuyên ngẩng đầu nhìn theo chấm đen dần khuất dạng dưới ánh trăng, thở dài
một hơi. Quay lại đằng sau, năm chậu quần áo chồng chất dường như đang ngoắc
ngoắc gọi nàng.

À, giặt quần áo phải không? Đàm Xuyên ôn tồn cười, phất tay áo bước tới
đó.

***

Khi Phó Cửu Vân trở lại, trời đã tờ mờ sáng. Hắn xưa nay uống rượu giỏi,
nghìn chén không say, lúc này chỉ có điều trên người nồng nặc mùi rượu. Trong
sân vô cùng im ắng, không giống như có người, làm hắn không khỏi có dự cảm chẳng
lành. Chẳng lẽ nàng cả gan làm loạn, dám tự ý bỏ đi?

Phó Cửu Vân bình tĩnh đi ra sân sau, chợt thấy cửa thư phòng mở rộng, hắn ló
đầu vào, bắt gặp Đàm Xuyên đang cầm một cái khăn, rất cẩn thận mà chà lau bình
hoa cổ đặt trên giá sách. Vóc dáng nàng không cao, đầu mũi chân kiễng lên hơi
run rẩy, bình hoa cũng bị nàng làm cho nghiêng trái nghiêng phải, lung lay sắp
đổ.

Phó Cửu Vân thở dài một hơi: “Vì sao không lấy xuống mà lau?”

Đàm Xuyên bị dọa giật mình thét một tiếng, bình hoa kia cứ thế thẳng tắp rơi
xuống, “choang” một cái vỡ vụn trên mặt đất. Nàng khóc nức nở nhào tới, cả mặt
đầy nước mắt nước mũi, ngay cả lão luyện như Phó Cửu Vân cũng nhịn không nổi mà
hít một ngụm khí lạnh: “Ngươi… cũng thật bẩn…”

“Cửu Vân đại nhân! Ngài trở về rồi! Tiểu nhân đáng chết vạn lần a!” Đàm Xuyên
tỏ ra đau khổ tột cùng.

“Làm sao vậy?” Phó Cửu Vân vừa hiếu kỳ vừa buồn cười, thấy nước mắt nước mũi
của nàng rớt xuống quần áo mình, hắn vội đẩy nàng ra: “Đi, qua bên kia lau mặt
sạch sẽ đã.”


Đàm Xuyên run run lấy khăn tay dụi mắt, vừa dụi vừa tiếp tục khóc lóc: “Đại
nhân ngài dặn dò nhất định phải giặt sạch quần áo, tiểu nhân không dám sơ suất,
liền ra sức chà xát. Thế nhưng quần áo của ngài đều làm từ loại vải mềm, chà xát
hai cái liền rách…”

Phó Cửu Vân biến sắc, không đợi nàng nói xong đã chạy ra sân sau. Trên cây
sào trúc ở sân sau phơi đầy quần áo còn ướt sũng, phất phơ đu đưa theo gió. Hắn
tùy tay rút một chiếc áo, giũ mạnh trước gió, lưng áo chình ình một lỗ thủng
lớn. Lại rút ra một cái quần, trên đầu gối thủng lỗ chỗ vô cùng thê thảm. Toàn
bộ quần áo ở sân sau, cư nhiên không có một cái nào còn nguyên vẹn.

Hắn đột nhiên xoay người, Đàm Xuyên đang rụt rè đứng ở phía sau, hai mắt đỏ
bừng, nước mắt chảy ào ào.

“Tiểu nhân thấy quần áo của đại nhân đều bị phá hư, sợ chết khiếp, lại không
dám trốn, cho nên thầm nghĩ phải lấy công chuộc tội, liền múc nước giúp ngài lau
chùi dọn dẹp. Thế, thế nhưng…”

“Khỏi phải thế nhưng nữa.” Phó Cửu Vân ngắt lời nàng, trừng mắt nhìn nàng như
đang nhìn quái vật. Những lúc hắn không cười, vẻ mặt mơ hồ có chút lạnh lùng,
cùng với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, vừa lộ vẻ u buồn, lại vừa lãnh đạm, “Ngươi đã
tới những phòng nào? Nói.”

“Hức… Chính là phòng thứ nhất bên tay trái, một vài phòng bên tay phải… Tiểu
nhân thực sự thành tâm vì ngài mà làm việc! Tấm lòng của ta, sáng rọi trăng
sao…”

Khi Phó Cửu Vân từ trên hành lang trở lại, sắc mặt đã xanh mét, dù sao sáng
sớm về nhà mà phát hiện đồ vật trong nhà đều bị đập bể thành một đống lộn xộn,
khó mà vui vẻ nổi.

“Cửu Vân đại nhân…” Đàm Xuyên sợ hãi nhìn hắn, “Ngài trách phạt tiểu nhân đi…
Tiểu nhân tội đáng muôn chết…”

Hắn lạnh nhạt liếc nàng một cái: “…Xem ra, ngươi vất vả cả đêm rồi.”

“Đa tạ đại nhân đã khen.” Đàm Xuyên cúi đầu lau nước mắt, sụt sịt mũi, “Nhưng
mà tiểu nhân chân tay vụng về, chẳng làm được việc gì, không đáng khen
ngợi.”

Phó Cửu Vân bỗng nhiên nở nụ cười, vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào, cứ như thể
tiểu tạp dịch đang vờ vĩnh khóc lóc trước mặt chưa từng phá nát bét sân nhà hắn,
ngược lại còn giúp hắn làm việc tốt.

“Không sao,” hắn chu đáo quan tâm, ấm áp như gió xuân, “Chúng ta… cứ thong
thả là được.”

Đàm Xuyên mang theo đôi mắt thâm quầng sưng húp trở về nơi ở của mình, lúc
này trời đã sáng, Thúy Nha đang vắt khăn lau mặt, vừa thấy nàng trở lại, hét một
tiếng rồi chạy nhào tới.


“Xuyên tỷ!” Nàng kêu vang dội, rồi đột nhiên hạ giọng, gương mặt hưng phấn đỏ
bừng bừng, “Thế nào thế nào? Tối hôm qua Cửu Vân đại nhân ngài ấy có phải rất
lợi hại hay không? Tỷ có phải sung sướng muốn chết luôn a?

Đứa nhỏ này rốt cuộc là từ đâu học được mấy lời không đứng đắn này?

Đàm Xuyên mệt mỏi đẩy cô nhóc ra, tự mình vắt một cái khăn ấm lau mặt, lẩm
bẩm: “Hắn quả thực rất lợi hại, ta xém chút nữa sung sướng muốn chết rồi.”

Thúy Nha lại thét một tiếng chói tai, vẻ mặt đầy mơ mộng: “Xuyên tỷ em thật
hâm mộ tỷ nha! Em đã sớm biết Cửu Vân đại nhân không như những đại nhân khác,
không bao giờ khinh thường đám tạp dịch bên ngoài chúng ta.”

“…Đó gọi là bụng đói ăn quàng mới đúng.” Đàm Xuyên ném khăn mặt vào chậu
nước, dụi dụi mắt ra ngoài làm việc.

“Xuyên tỷ tỷ đừng nói vậy…” Thúy Nha nhanh chóng đuổi theo, “Chúng ta đương
nhiên không có tư cách gả cho các vị đại nhân, vả lại, cũng không ai mơ tưởng
chuyện đó. Mọi người chỉ tranh thủ khi còn trẻ, nam nữ hoan ái, chỉ cầu được
thỏa mộng mà thôi.”

Đàm Xuyên ngừng bước, quay sang nhìn cô nàng: “Em thật sự coi nơi này như
hoàng cung, đem những đệ tử tu tiên này làm hoàng đế sao? Hoàng thượng sủng hạnh
cung nữ phía dưới còn phải ghi bài tử nữa đấy! Thích muốn ai thì muốn, cứ thế
đem một cỗ kiệu tới khiêng đi? Sơn chủ sao có thể không thèm quan tâm…”

Thúy Nha nhìn nàng như nhìn một người bảo thủ: “Tỷ cũng thật cổ hủ, đây là
thời đại nào rồi? Sơn chủ chưa bao giờ cấm những việc này, tu tiên cũng đâu phải
cấm dục! Hơn nữa, còn có song tu đấy nhé!”

Đàm Xuyên không còn sức lực mà tranh cãi với nàng ta, mắt nàng đau nhức vô
cùng, một là do mệt mỏi, hai là do khóc, hiện giờ cả người nhũn ra, chỉ muốn tìm
một chỗ ngủ một giấc thật đã, thế nhưng đã sắp đến giờ làm việc.

“Xuyên tỷ!” Thúy Nha tiếp tục đuổi theo, khuôn mặt đỏ bừng, “Vậy chuyện đó…
Tỷ và Cửu Vân đại nhân, tối hôm qua rốt cuộc…”

“Tối qua hắn thể hiện oai phong chủ tử rất lợi hại, ta lao động tới mức sung
sướng muốn chết đây này.”

Một câu nói này của Đàm Xuyên làm Thúy Nha chưng hửng. Cô nàng sửng sốt nửa
ngày, mới thất vọng lẩm bẩm: “Lao động? Không phải hầu hạ ngài ấy sao? Chẳng lẽ
Cửu Vân đại nhân ngài ấy… không được?”

[không được ở đây ý bảo bất lực :">]

Phòng tạp dịch hôm nay rất náo nhiệt, ai ai cũng thảo luận sự tích “chim sẻ
hóa phượng hoàng” của Đàm Xuyên ngày hôm qua, như thể muốn tuyên bố với tất cả
mọi người ở núi Hương thủ Đàm Xuyên từ nay là người của Phó Cửu Vân hắn, một
trận khua chiêng gõ trống đốt pháo ầm ầm kia, thực là long trời lở đất. Trăm năm
cũng chưa từng có cảnh náo nhiệt như vậy.

Khi Đàm Xuyên tới, tất cả thanh âm đột nhiên ngừng lại, mọi người đều lui qua
một bên, nhường đường cho nàng. Trước con mắt săm soi của mọi người, Đàm Xuyên
tỏ ra hết sức bình tĩnh, da mặt nàng đã trải qua muôn ngàn thử thách, đến cả
tường thành cũng phải than thở không bằng. Nữ quản sự trẻ tuổi ngượng ngập nhìn
nàng đi tới nộp lệnh bài, chớp mắt quan sát vành mắt thâm quầng của nàng mấy
lần, mới tiếp tục ngượng ngập mà cấp dụng cụ cho nàng. Chờ Đàm Xuyên xoay người
đi, nàng ta liền thủ thỉ thù thì với người đứng cạnh: “Cửu Vân đại nhân quả
nhiên tư chất trời sinh, tinh lực hơn người…”

Đàm Xuyên buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, mí mắt sụp xuống, hai chân cảm
giác như đang bay, trên đường tới Quỳnh Hoa Hải, bị vấp chân ngã vào bụi hoa,
cũng không biết đau, ngáp dài một cái rồi ngủ lúc nào không hay.


Không biết vì sao lại mơ thấy Tả Tử Thần. Năm ấy nàng giận dữ đâm mù hai mắt
hắn, khi đó còn âm thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ khuất phục, không bao
giờ hối hận. Thế nhưng chưa tới mấy ngày, lại không thể không vứt bỏ hết mọi tự
tôn, dầm mưa cưỡi ngựa tới núi Hương Thủ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Tự tôn
của con người là một thứ rất kỳ diệu, có khi ngàn vàng khó đổi, cũng có lúc lại
chẳng đáng một đồng. Ngươi để nó thật cao, nắm giữ thật chặt, đến một ngày trao
đi, cũng chưa chắc đã đổi được thứ ngươi muốn.

Khác với trong buôn bán, tiền bạc còn có thể thu lại, tự tôn một khi đã vứt
bỏ, thì không bao giờ lấy lại được nữa. m thầm hối hận cũng thế, ngoảnh mặt làm
ngơ cũng vậy, quay lưng quyết định quên hết cũng chẳng thay đổi được gì, mất đi
chính là mất đi, đơn giản mà tàn khốc. Nàng tuổi trẻ ngạo mạn, đến lúc đó mới
hiểu, có đôi khi không phải cứ quỳ gối nhận sai xin tha thứ, dâng tặng tự tôn
bằng hai tay, là mọi chuyện đều có thể viên mãn.

Chẳng qua là, nàng lúc đó cũng chẳng còn gì ngoài tự tôn.

Trên mũi dường như bị thứ gì đó bịt lại, không thể hô hấp, Đàm Xuyên nhíu
mày, bực bội vung tay, lẩm bẩm: “Thật to gan… Kéo ra ngoài bạt tai!”

Có người cười ha ha bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng phun trên mặt, khẽ nói:
“Ngươi muốn bạt tai ai?”

Đàm Xuyên lập tức giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt Phó Cửu
Vân đang kề sát, cách mặt nàng chưa đến hai tấc, gần như là áp trán vào trán
nàng, đôi mắt hắn sáng lấp lánh như sao.

Nàng ngây ngốc, đờ đẫn nửa ngày mới ấp úng: “Tiểu… Tiểu nhân thỉnh an Cửu Vân
đại nhân…”

Trên môi phảng phất hương thơm, Phó Cửu Vân cười càng thêm dịu dàng, nhéo
nhéo chóp mũi của nàng, thấp giọng nói: “Ta bắt được một tiểu tạp dịch lười
biếng, phải trừng phạt thế nào đây?”

Đàm Xuyên rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo, lén lút muốn đẩy hắn ra, có điều người
ta không chịu nhúc nhích, nàng đành phải trưng ra vẻ mặt đau khổ, cất giọng ủy
khuất: “Tiểu nhân đêm qua một khắc cũng không dám nghỉ ngơi, cho nên sáng nay
mới không thể chống đỡ, xin Cửu Vân đại nhân khoan dung rộng lượng. Ơ… Ngài có
thể cho tiểu nhân đứng lên được không?”

Phó Cửu Vân nghiêng người nhích từng chút từng chút, nàng vội bật dậy nhanh
như thỏ, phủi phủi lá cây dính trên tóc, lúng túng cười: “Đại nhân tìm tiểu nhân
là có chuyện gì phân phó sao?”

Phó Cửu Vân giúp nàng phủi sạch lá cây dính trên quần áo, vừa làm vừa nói:
“Ngươi làm hỏng hết quần áo của ta, bình hoa đồ sứ các loại cũng đập vỡ cả,
chẳng lẽ không nên đền cho ta hay sao?”

Đàm Xuyên càng thêm lúng túng: “Nên đền nên đền chứ… Nhưng tiểu nhân chỉ có
hai tiễn bạc…”

“Không có tiền… vậy cũng không sao.” Hắn cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt vừa tươi
tỉnh lên một chút của Đàm Xuyên, lại nhả thêm một câu: “Ngươi tới làm cu li là
được.”

–––––

Zinny: Lúc làm đến cái đoạn lột vỏ quýt của bạn Cửu Vân mình cứ nghĩ đến cảnh
Vân Kiểu đút vỏ vải cho Vô Mẫn Quân trong truyện Công Chúa Quý Tính, cười vỡ cả
bụng =))

(*)Màu ngọc lưu ly


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận