Tam Thiên Nha Sát

Đàm Xuyên lăn tại chỗ vài vòng, tuy rằng trái tim vẫn bị lão siết chặt trong
tay, đau đến chết đi sống lại, nàng vẫn ha ha cười vài tiếng, giống như hiểu hết
mọi chuyện, nói khẽ: “Chiêu oản tâm thuật này của ngươi, hết thời rồi! Nếu muốn
thái tử hồn phi phách tán, ngươi cứ việc giết ta!”

Tám cánh tay yêu của quốc sư lập tức rụt lại, lão rốt cuộc phát hiện tóc của
lão đã bị nàng cắt một nhúm. Tóc, da, thân thể, đều có thể thông qua đó mà sử
dụng thông linh thuật, nhất là lão am hiểu dị thuật như vậy, càng biết rõ tóc bị
người ta cắt đứt là chuyện đáng sợ cỡ nào. Nếu như nàng muốn mời một tiên nhân
lợi hại đến niệm chú giết lão, lão căn bản không còn đường sống.

Nếu không vì hồn phách thái tử, lão chỉ hận không thể cắt vụn trái tim nàng
thành từng mảnh nhỏ, khiến nàng chịu hết giày vò đày đoạ mà chết. Lão nhẫn rồi
lại nhịn, mới điềm nhiên nói: “Đế Cơ, ngươi rất lợi hại. Nhưng ngươi tốt nhất
nên biết rằng, nếu ta không muốn thả người, ngay cả thần tiên cũng đừng mơ thoát
được cung điện ngầm của ta!”

Tám cánh tay yêu trên lưng lão trong thoáng chốc trở nên lớn dần, như tám con
rắn đỏ yêu dị, chậm rãi ngoe nguẩy giữa không trung. Đàm Xuyên nằm trên mặt đất,
vô lực nhìn lão hóa thành bộ dáng yêu quái, thầm đoán lão ta có lẽ là một con
nhện yêu, bằng không sao có thể có nhiều tay như vậy?

Từ cửa truyền tới tiếng đao kiếm tựa rồng gầm, một ánh sáng trong suốt chợt
lóe, Tả Tử Thần đã nhún người nhảy dựng lên, nháy mắt liền chặt đứt hai cánh tay
yêu của lão, ai biết vừa mới chặt đứt, hai tay lại mọc ra, móng tay dài như đao
như búa, vươn tới quấn quanh người hắn. Đàm Xuyên đột nhiên kêu to: “Công Tử Tề!
Ngươi mang tóc của lão đi! Dựa vào thân thủ của ngươi chắc chắn có thể tự mình
thoát khỏi đây! Hồn phách thái tử cũng xin nhờ ngươi, ngươi biết rõ ta muốn làm
gì. Ngươi không cần để ý gã quốc sư yêu quái này, cứ để lão giết ta là
được!”

Tả Tử Thần hơi ngẩn người, ngay sau đó lập tức hiểu ý, nhún người một cái đáp
xuống bên cạnh nàng, quốc sư đột ngột ngừng công kích, lão thở hổn hển thấp
giọng nói: “Đợi một chút —— Được! Ta trả lại trái tim cho Đế Cơ, nếu các ngươi
chịu trả lại lọn tóc và hồn phách thái tử, ta nguyện lấy danh nghĩa quốc sư đưa
các ngươi ra khỏi biên giới Thiên Nguyên quốc, đời này kiếp này tuyệt không nuốt
lời truy cứu!”

Đàm Xuyên cười nói: “Thành giao! Trả lại trái tim cho ta trước!”

Quốc sư hận tới mức chết đi sống lại, run run cổ tay ném trái tim kia vào
ngực nàng, một bàn tay khác vẫn luôn xòe ra vươn tới trước mặt nàng: “Tóc!”

Đàm Xuyên thống khổ chịu đựng nỗi đau đớn khi trái tim được trả lại, run tay
lục tìm trong túi Càn Khôn da trâu hồi lâu, lấy ra một nhúm tóc bạc, nhưng là do
năm đó lúc tiên sinh qua đời đã cắt xuống cho nàng làm kỷ niệm, nhanh chóng ném
vào lòng bàn tay lão. Tả Tử Thần đỡ nàng ngồi dậy, thình lình nàng kéo kéo ống
tay áo hắn, thì thầm: “Mau… Mang theo Huyền Châu, chúng ta chạy mau!”

Quốc sư quả nhiên nhanh chóng phát hiện tóc không phải là của lão, phẫn nộ

điên cuồng cơ hồ muốn ngất. Đường đường là quốc sư Thiên Nguyên, ba lần bốn lượt
bị một con nhóc đùa giỡn trong lòng bàn tay, quả thực là nỗi nhục hơn cả bị
giết. Quay đầu lại nhìn, Tả Tử Thần một tay xách eo Huyền Châu, một tay kẹp chặt
Đàm Xuyên dưới nách, làm như định tìm cơ hội chạy trốn.

Lão rống lên một tiếng, tám cánh tay yêu đỏ rực bỗng trở nên đen như mực, hợp
lại cùng một chỗ, biến thành một bàn tay yêu khổng lồ đen kịt. Tay yêu kia đột
nhiên tản ra như mây mù, chớp mắt lại biến thành thực thể xuất hiện trước mặt Tả
Tử Thần, nhanh tới nỗi làm người ta không kịp phản ứng. Tả Tử Thần theo bản năng
lùi lại, nào ngờ bàn tay kia giữa chừng thay đổi phương hướng, mục tiêu lại là
Đàm Xuyên, túm lấy nàng nhấc lên, ném thẳng lên cao.

“Ùm” một tiếng, bàn tay kia mạnh mẽ chụp trước ngực nàng, thân thể nàng bị
hất ra như một con diều đứt diều, Tả Tử Thần chỉ thấy máu trong người từ đầu đến
chân nháy mắt trở nên lạnh toát, cơ hồ muốn bỏ mặc Huyền Châu xông tới đỡ
nàng.

Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm Phó Cửu Vân: “Đều chuẩn bị cho tốt, mau
mang nàng ta đi trước! Mau!”

Cơ thể Đàm Xuyên dường như được một đôi tay trong suốt khẽ khàng tiếp được,
giữa khói bụi mịt mù, một bóng người từ từ hiện ra, tóc đen trong cuồng phong
như mây bay, khuôn mặt như ẩn như hiện, chỉ có nốt ruồi hứng lệ nơi đáy mắt vô
cùng xinh đẹp. Hắn ôm siết Đàm Xuyên vào trong ngực, lạnh lùng liếc nhìn lão
quốc sư còn đang xanh cả mặt, giơ ngón tay chỉ nóc nhà, thấp giọng nói: “Tay của
ngươi quá nhiều, thực ghê tởm. Dọn dẹp chút cho tử tế đi!”

Quốc sư vô ý thức thuận hướng tay hắn chỉ mà nhìn lên trần nhà, chỉ thấy trên
đó chẳng biết từ lúc nào đã bị người ta dính đầy lá bùa, đang rơi xuống rào rạt
như một trận mưa kiếm gió đao, lão muốn trốn cũng không kịp, đành phải dùng bàn
tay yêu đen kịt kia che chắn trên đầu, xoay người chạy ra phía cửa. Ai ngờ người
nọ còn dán cả bùa trên cửa, tạo một kết giới màu vàng nhạt ở trước cửa, lão dùng
một bên vai xô vào, lại giống như xô phải một bức tường kim cương, xương cốt
cũng muốn vỡ nát đến nơi.

Cùng đường bí lối, lão chỉ còn cách cuộn tròn toàn bộ thân thể trong bàn tay
yêu, mặc cho vô số đao kiếm như mưa như gió bổ tới. Bàn tay yêu kia dần dần gãy
đứt, càng ngày càng nhỏ. Cho đến khi trận mưa kiếm kia rốt cục ngừng lại, bàn
tay yêu loong coong rạn vỡ, lại biến thành tám cánh tay yêu, chỉ là mỗi cánh tay
đều không ra hình dạng, máu chảy đầm đìa.

Giữa không trung nhẹ nhàng bay xuống một mảnh thư nhỏ, quốc sư chịu đựng đau
nhức tiếp được, chỉ thấy trên đó là hàng chữ rồng bay phượng múa: 【 Công Tử Tề
tới đây một chuyến, biếu tặng một trận mưa kiếm gió đao, xin chủ nhân vui lòng
nhận cho. 】

[Nguyên văn: lôi kiếm phong nhẫn: kiếm sấm dao gió ~ tên chiêu của Cửu
Vân]


Lão hận tới mức đem bức thư kia xé tan thành từng mảnh, đến tận lúc này mới
biết lão bị người ta đùa bỡn từ đầu tới cuối, người tới sau kia mới là Công Tử
Tề thực sự!

***

Đàm Xuyên lúc này chỉ cảm thấy đau. Đau tới nỗi nói không ra tiếng, còn đau
hơn nhiều so với oản tâm thuật, đau đớn không thể nào lý giải. Trong cơn đau
nàng suy nghĩ lung tung một đống chuyện, cảm thấy chính mình từ khi tới núi
Hương Thủ hình như chẳng gặp được chuyện tốt gì, hết lần này tới lần khác chỉ
biết gồng mình lên mà chống chọi với đau đớn.

Còn nhớ trước kia đi theo tiên sinh học tập, chẻ củi không cẩn thận chẻ vào
mu bàn chân nứt toác máu me be bét, lập tức đau tới nỗi gào ầm lên, tuy nói có
hơn phân nửa là vì muốn được tiên sinh thương xót, cho thêm chút bạc để nàng mua
đồ ăn vặt, nhưng cũng có nửa non là vì nàng từng là Đế Cơ mười ngón tay chưa
từng nhúng nước lạnh, đau đớn máu chảy đầy đất đối với nàng vẫn thật xa lạ.

Kết quả tiên sinh vừa thay nàng băng bó, vừa chậm rãi bảo: Thế này mà đã kêu
đau rồi? Sau này thắp sáng hồn đăng, còn đau hơn thế này ngàn vạn lần, ngươi nên
hiểu rõ.

Hồn đăng còn thiếu hai hồn phách nữa mới đến phiên nàng ra trận, có điều lúc
này Đàm Xuyên rất hoài nghi liệu có phải trong lúc bất tri bất giác nàng đã bị
rút hồn phách đi thắp hồn đăng rồi hay không.

Hốt hốt hoảng hoảng, mông mông lung lung, không ngừng có người đi đi lại lại
bên cạnh, cũng không ngừng có người dùng tay sờ tới sờ lui trên mặt nàng, sờ
nhiều tới mức làm nàng tức giận trong lòng, rất muốn bật dậy mắng ầm lên đồ háo
sắc.

Một giọng nói trầm thấp nhu hòa từ một nơi xa xôi mơ hồ vang lên: “… Trái tim
vẫn bị quốc sư khoét đi, là lỗi của ta.”

Trái tim… Hèn chi cứ thấy trong ngực trống rỗng lạnh buốt, thì ra một chưởng
cuối cùng kia chẳng những đánh bay nàng, mà còn nhân tiện thần không biết quỷ
không hay dùng lại một chiêu oản tâm thuật? Ách, nàng sắp chết rồi chăng? Không
có trái tim con người vẫn có thể sống được sao?

Một thanh âm khác thấp giọng nói: “Bây giờ không phải lúc tự trách, bắt buộc
phải tìm thứ gì đó thay thế, để nàng đỡ khổ sở.”

Sau đó một đôi tay cởi y phục trước ngực nàng, một vật cứng rắn lạnh như băng
đặt trên ngực nàng. Chờ một chút ——! Khoan đã! Lẽ nào bọn họ định lấy tảng đá
làm trái tim tạm thời cho nàng?! Đàm Xuyên lo lắng, dù nói thế nào, lấy tảng đá
làm tim cũng quá khoa trương rồi nha!


Một bàn tay ấn vào thứ lạnh như băng trên ngực nàng kia, chưa đến thời gian
uống nửa chén trà, thứ đó dần trở nên nóng rực mềm mại, từng chút từng chút nảy
lên, như thể đã biến thành một trái tim xa lạ. Bàn tay dùng lực nhấn một cái,
trái tim thay thế kia nhập vào trong ngực, lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo trong
lồng ngực, máu huyết trong cơ thể phảng phất một lần nữa bắt đầu lưu động, nỗi
đau đớn toàn thân nhất thời giảm đi, khiến nàng dễ chịu không ít.

“Tạm thời chỉ có thể như vậy, trong vòng ba tháng nhất định phải đoạt lại
trái tim thực sự của nàng—— ta khuyên ngươi tốt hơn hết không nên tự ý hành
động, lần này đối phó quốc sư có thể chạy thoát suôn sẻ, mấu chốt vẫn là xuất kỳ
bất ý, huống chi lão muốn lôi kéo Công Tử Tề, nên vẫn chưa nặng tay. Bây giờ lão
đã biết nội tình của chúng ta, chỉ dựa vào một mình ngươi tuyệt đối không phải
đối thủ của lão.”

[xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng]

“Lão đã bị ngươi đánh trọng thương, còn đang suy yếu, lúc này không đi còn
đợi đến bao giờ?”

“Lai lịch quốc sư vô cùng kỳ quặc, ngay cả ta cũng không nắm chắc phần thắng.
May mà Xuyên Nhi thông minh, lấy được tóc của lão. Tuy lão khoét được trái tim
nàng, lại vẫn không dám hành hạ thương tổn, chỉ sợ cũng vì cố kị điều này. Chỉ
cần có tóc ở đây, phần thắng của chúng ta lại thêm một phần. Ngươi thay vì đứng
đây vô ích, không bằng ra ngoài phòng xem một chút, nữ nhân kia khóc lóc làm ta
nhức cả đầu.”

Tiếng bước chân dần dần đi xa, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Gánh nặng
trong lòng Đàm Xuyên đã được giải tỏa, dần dần liền muốn ngủ, bỗng nhiên có một
bàn tay chậm rãi vuốt ve trên trán nàng, gạt những sợi tóc thấm đẫm mồ hôi của
nàng sang hai bên.

Giọng nói dịu dàng êm ái kia mang theo chút mệt mỏi và than thở hiếm thấy:
“Đàm Xuyên, hai hồn phách đã có đủ, hồn phách của lão quốc sư kia ta nhất định
sẽ mang tới cho nàng, chỉ là… Hồn phách cuối cùng để thắp hồn đăng, nàng muốn
dùng của ai? Hoàng đế Thiên Nguyên? Nhị hoàng tử? Hay là… Nàng đã sớm chuẩn bị
để chính mình trở thành hồn phách cuối cùng?”

Cho nên mới không thèm nhìn đến ai, không tới gần ai; cho nên mới bỏ đi dứt
khoát như vậy; cho nên nói chính mình không có tương lai?

Thực chưa từng gặp qua cô gái nào cố chấp đến đáng sợ như vậy.

“… Ta có lẽ đã sớm biết, hồn phách cuối cùng quan trọng nhất, chọn kẻ nào
cũng đều không thể, chỉ có nàng mới được. Nàng muốn giết ai ta đều có thể giúp
nàng. Thế nhưng người nàng muốn giết cuối cùng là chính mình, ta có nên giúp
nàng không đây?”

Không có người trả lời hắn, trong căn phòng vẫn im ắng như vậy. Bàn tay kia
chậm rãi rút khỏi trán nàng, như là mang theo cả sự ấm áp vô cùng quan trọng,
Đàm Xuyên bỗng nhiên không còn buồn ngủ. Rõ ràng lồng ngực đã không còn trống
rỗng, lại phảng phất như lần nữa được nếm trải tường tận nỗi cô tịch lạnh
lẽo.

Cứ như vậy đi… Nàng tự nói với mình, như vậy rất tốt. Có lẽ trái tim bằng đá
cũng sẽ trở nên cứng rắn lạnh lùng, nàng tựa hồ có thể lãnh đạm vô tình mà nhìn
bọn họ buồn bã thất vọng. Mọi chuyện đã tới nước này, trời có sập nàng cũng sẽ

không lùi bước, không ai có thể ngăn cản nàng.

Ngay cả trái tim bằng đá đang âm ỉ khó chịu kia cũng không thể.

******

Không biết ngủ say bao nhiêu ngày, lần nữa mở bừng mắt, trước giường nửa bóng
người cũng không có. Đàm Xuyên lăn lông lốc từ trên giường xuống, kinh ngạc cúi
đầu nhìn thân thể mình, một chút cũng không đau, cũng không có chỗ nào khó chịu.
Trái tim thay thế trong lồng ngực thong thả đập từng nhịp vững vàng, hết thảy
như thường.

Cái không bình thường là căn phòng này…

Nàng nhìn chằm chằm chiếc “Giường” như một kẻ ngốc, nghiên cứu xem nó đến
cùng có đúng là một con trai ngọc khổng lồ hay không, thoạt nhìn nó thật sự rất
giống một con trai. Vật dụng xung quang đều đủ cả, nhưng cũng đều là san hô và
hải thạch làm thành, những đám tảo biển mềm mại bám trên tường khe khẽ đong đưa
theo làn nước, một bầy cá nhỏ màu sắc sặc sỡ bơi qua bơi lại giữa san hô và hải
tảo.

Nàng ra sức dụi dụi mắt, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi, lại dụi
dụi, một con cá nhỏ đã bơi tới bên cạnh, bị nàng dùng ngón tay chọc chọc, dọa
cho chạy trối chết.

… Nàng sống dưới đáy nước rồi sao?

Xỏ giày, vén rèm cửa làm từ trân châu, đi qua bao nhiêu cánh cửa bằng san hô,
bên ngoài là đáy biển trắng xoá mênh mông, cát mịn như bạc, căn phòng nàng đang
ở là một vỏ sò cực kỳ to lớn, tựa một đóa hoa rực rỡ phong tao nở trong cát
biển.

Đàm Xuyên ngây ngốc.

“Ta nói, nàng vừa mới khỏi bệnh, lại làm cái quỷ gì thế?” Một giọng nam đột
nhiên vang lên ở phía dưới, Đàm Xuyên ngạc nhiên cúi đầu, chỉ thấy Phó Cửu Vân
Tả Tử Thần cùng Huyền Châu ba người đứng dưới vỏ ốc, ngửa đầu im lặng nhìn nàng.
Giờ phút này hình tượng của nàng cực kỳ không lịch sự, chỉ khoác một tấm áo
mỏng, nằm úp sấp trên nóc vỏ sò bằng tư thế chó dữ chụp mồi, vươn tay muốn lấy
cái rổ đựng minh châu to bằng quả trứng bồ câu trên nóc nhà.

Đại khái là vì có chút xấu hổ, chân nàng khẽ trượt, từ trên nóc nhà lăn thẳng
xuống, nhất thời khuấy tung một đống bọt biển bên dưới. Giữa đám bọt bay tứ
tung, Phó Cửu Vân túm lấy eo nàng, kẹp ở dưới nách như kẹp gạo, như cười như
không cúi đầu liếc nàng một cái: “Tiểu tặc định trộm minh châu?”

Đàm Xuyên thành khẩn cúi đầu nhận sai: “Không có không có, ta chỉ định kiểm
tra, ca ngợi sự xa xỉ nơi đây một chút.”

Thời điểm xa xỉ nhất của Đại Yến, cũng chưa từng nghe nói treo một rổ dạ minh
châu trên nóc nhà để trang trí, khảm hai viên minh châu lên tường đã là quá lắm
rồi, sau này vì chiến tranh mà quốc khố trống rỗng, bị vua Bảo An đưa ra ngoài
lén lút bán đi.

Thảm thương thay, đường đường Đế Cơ một nước, lại bị dạ minh châu làm cho hoa
mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận