Tác giả: Tà Lão Ma (Nguyễn Nhạc)
1 ngày sau,
“Tít! Tít!”
Trong tinh thần Đoạn Tam vang lên những âm thanh máy móc rồi một giọng già nua xuất hiện:
“Thời hạn còn 4 ngày, yêu cầu huyết chủ mau chóng xuất hiện!”
Một ngày lại một ngày, bữa nào cũng như vậy, vẫn âm thanh ấy, vấn lời nhắc nhở ấy, nhưng vẫn chưa một tin tức hồi báo gì từ Đoạn Tam.
8 ngày sau,
“báo động: thời gian đã hết, thời gian đã hết!”
“Bin!” “Bin!” “Bin!”…..
Bên ngoài, trong căn nhà lá lụp sụp, hai ông cháu nọ, suốt mấy ngày nay vẫn luôn chăm sóc tìm thuốc cứu chữa cho Đoạn Tam.
Bỗng, tự dung thân thể sốc lên hai ba lần, làm hai ông cháu giật mình sợ chết khiếp.
“Gia gia, có phải bị ma nhập không?”
Thằng nhóc từ nhỏ tới giờ vốn quậy phá, giờ đột nhiên thấy chuyện kì lạ liên tiếp xuất hiện làm nó cũng hãi hùng, tai mắt mặt mũi nấm sau chân lão trượng, tay chỉ chỉ về phía Đoạn Tam đang nằm trên giường nói.
“Suỵt!”
Lão trượng ra hiệu im lặng rồi hai tay bế đứa nhỏ lên, rón rén bước từng bước tới góc nhà, hai tay chắp lại cầm cây nhang khấn vái.
“Nhà con làm ăn lương thiện, chưa từng tạo sát nghiệt, mong hai ông Địa, ông Tài phù hộ…”
….
Tự dưng ý thức bị lôi vào nơi này, không bao lâu hắn ý thức dần lấy lại, tiếp đến hắn nhận ra mình hồi phục khả năng khống chế thân thể, điều này khiến hắn thở phào một hơi.
Tuy nhiên điều khiến hắn bất ngờ là đã không còn dáng vẻ thanh niên sức sống của ngày xưa nữa mà thay vào đó là hình ảnh như một ông cụ, râu trắng dài tới ngực, tay chân gầy gò.
Tuy nhiên Đoạn Tam chợt nhận ra điều bất thường…hắn lườm xung quanh, rồi cẩn trọng bước đi mới phát hiện, nếu lấy điểm hắn đang đứng làm tâm, kéo dài bán kính ra mấy chục thước lại xoat tròn thì sẽ tạo thành một vùng lãnh thổ nhỏ.
Nội vi khung cảnh hắn còn có thể quan sát được, nhưng xa ra ngoài ngoại vi vòng tròn thì hoàn toàn là 1 mảnh sương mờ mù mịt.
Nhưng bên trong vùng lãnh thổ nhỏ này, thay vì là cái hang động lúc trước hắn ngất đi, thì bây giờ nơi này là một khối hắc đàm khổng lồ.
"Chổ quái nào đây?"
Đoạn Tam nhau mày tiến tới dò xét hắc đàm.
Đột nhiên, từ dưới hắc đàm, một khối nước gì đó rất lớn, lớn vô cùng, coi như cũng gấp mấy chục lần hắn, bắn lên vụt ra ngoài.
“Cạp cạp!”
“Cạp cạp!”
"Quá nhanh!”
Chỉ trong chớp mắt nó liền lao về phía Đoạn Tam, không phải khối nước cũng chẳng phải long vương tái thế gì, mà đây là một con yêu Ngạc cỡ lớn.
"Ối! Đ-t..."
Đoạn Tam trong giây lát giật mình, theo phản xạ lộn về phía sau hơn chục vòng.
Nhưng mà lộn mấy cũng không thoát ra khỏi phạm vi công kích của yêu Ngạc.
Hự!
Hai con mắt hắn trố lên.
"Quoắc đờ heo….?!"
“Con cá xấu này bị ngu à!”
Những tưởng yêu Ngạc sẽ vùng lên lao tới ăn thịt hắn, nào ngờ hắn lộn một đường, còn con yêu ngạc lại lao về một nẻo.
Vẫn hàng răng trắng nhọn của nó liên tục táp lên mất khúc cây.
“Nó bị ảo tưởng chăng?”
Trong đầu Đoạn Tam lại nghĩ rằng có vẻ như con yêu Ngạc tưởng mấy khúc cây là hắn đây mà.
Bị Đoạn Tam hố, con yêu ngạc hững hồ lấy chân gãi cái đầu, rồi lùi lại vài bước giữ khoảng cách, mắt nhăm nhe, nhìn thẳng vào hắn như đang suy nghĩ nên Xào xả ớt hay Nướng sốt me hắn mới là tuyệt nhất.
“hay là làm Gỏi tám món đi, tao thích cái đó hơn!”
Đoạn Tam tiếu theo cười đùa nói.
“Gàoooo!”
Như bị Đoạn Tam lấy ra làm trò đùa, yêu ngạc nóng máu rống lên thị uy.
“Hự!”
Cực nhanh, nó lao tới vung cái đuôi to tổ chảng đập lên ngực Đoạn Tam.
Đến lúc sắp va vào, Đoạn Tam mới nhớ tới chiếc Ô (Tán) của hắn đã bị hủy, thế là đành cắm chân tại chổ gồng người lên chịu trận để rồi bị quất bay ra cả thước, ngực như muốn lõm vào trong.
So với những con quái vật hắn từng đánh qua, thì đây là con quái vật mà hắn chẳng quái chút thông tin, tên hay cấp bậc thực lực gì cả.
Và dĩ nhiên, giờ thì biết được chút chút rồi, dù là nói đến tốc độ nhanh hay lớp da của nó đều cứng cáp vượt trội nhiều hơn những con yêu thú hắn từng săn.
“Mẹ cha nó, con này ít nhất cũng là đỉnh phong luyện tạng đi….”
Đoạn Tam nuốt nước bọt, nghĩ tới mà phát rợn. lẽ ra hắn nên cố chạy mới phải, vậy sẽ còn đỡ hơn là bị đánh cho suýt nữa ngực bị lõm một lỗ.
Trong lúc hắn đang tính kế phải làm sao mới hạ được con quái này thì nó đã như mũi tên lao tới nhe hai hàm năng mát lạnh ra.
“Lại tới nữa?”
Đoạn Tam trề môi, ngán ngẩm. Con quỷ này thực muốn làm gỏi hắn đây mà.
"Thằng cha mày, tới đây, tao tới làm cái kèo máu….”
Lúc này Đoạn Tam phải dãn mấy ngàn dây thần kinh trong đầu ra để quan sát đón tiếp con ngạc này.
Khi yêu ngạc vùa đúng đến khoảng cách đã đặt ra, Đoạn Tam chớp lấy cơ hội uốn lượn nhảy lên phía trên đầu nó. Cùng lúc đó, cậu dùng cả hai tay hắn cầm sẵn một viên đá to tướng cố nhét vào hàm yêu ngạc phong bế cái hàm răng hôi thối của nó.
xong xuối kế hoạch, Đoạn Tam cố nến toàn bộ lực lương lên hai cánh tay, một tay nắm lấy hàm dưới, một tay nắm lấy hàm trên, đồng loạt hô:
“Một, hai, ba,ZÔ…”
“ROẸT!” một tiếng.
Con yêu ngạc hàm nào liền ra hàm nấy, cơ miệng, thịt, máu đồ bầy nhầy tuôn ra, chưa dừng lại, để an tâm, hắn nắm lấy hòn đá đập liên phanh hơn chục cái lên đầu yêu ngạc làm nó chết rồi còn không được yên.
“Oai!, nhìn ta chẳng khác nào người nguyên thủy cả a!”
Hắn thở dài bỏ hòn đá lăn ra đất, lưng tựa lên gốc cây ngồi nghỉ nghơi.
“Tít!”
“Tít”
Thông báo kết quả:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...