Cả lớp...!Chào !
Tiếng lớp trưởng hô to, cả lớp đứng lên thẳng tắp chào cô Hiền như những người quân nhân.
Đùa chứ, chỉ có tiết cô Hiền thì lũ vịt trời này mới nghiêm túc vậy thôi.
Danh tiếng về cô đáng sợ đến nỗi năm nhất như lớp tôi còn sợ nữa là.
Sau một hồi điểm danh, cô Hiền lên tiếng :
- Cả lớp ngồi xuống ! Hôm nay cô sẽ kiểm tra bài cũ.
- Chết rồi ! Hôm qua tao mải lo đi sinh nhật Diệu Như mà quên mất học bài rồi.
- Tao cũng thế ! Làm sao giờ ?
Cả lớp nhốn nháo thì thầm to nhỏ.
Hừ ! Một lũ ham chơi quên học, đâu như con ngoan trò giỏi như anh.
Lúc nào cũng...
- Chết rồi ! Mình cũng chưa học.
Tần Chính nghĩa bên cạnh lo lắng quay sang nhìn Tùng với ánh mắt hi vọng rằng thằng học giỏi nhất lớp này đã học bài và sẽ lên làm bình phong cho cả lớp.
Bên cạnh Tùng đang lo lắng liên hồi.
Trên trán từng giọt mồ hôi lạnh toát chảy ra.
- Má ! Hôm qua mình lại quên mất rằng hôm nay có tiết của cô Hiền.
Làm sao bây giờ ? Làm sao bây giờ ?
Chính Nghĩa :
- Ăn lone rồi ! Đừng bảo mày chưa học nhá.
Trên bục giảng, cô Hiền gõ thước xuống mặt bàn :
- CẠCH !!!
Cả lớp im lặng.
Ngó qua tình hình lớp vừa rồi cô cũng không muốn làm rối lên vấn đề.
Hôm nay cô bỗng dưng hiền hẳn ra, tâm trạng là đang rất vui.
Vì sao á ? Bởi hôm nay người bạn trai công tác nước ngoài của cô sẽ trở về.
Cô sẽ ra sân bay đón anh ấy, cả hai hai sẽ ăn tối cùng nhau và về nhà anh ấy.
Anh ấy nói rằng cha mẹ anh ấy đã đồng ý cho hai người kết hôn và đã định ngày cưới là tháng sau.
Hai người đã yêu nhau được 3 năm rồi, cô yêu anh ấy rất nhiều vậy nên khi nghe được tin này cô rất vui mừng.
Tâm trạng vui vẻ như vậy nên cô không muốn phá bĩnh nó.
- Ai hôm nay học bài rồi giơ tay !
Cô đã đưa ra dây thừng rồi chỉ việc nắm lấy để cô kéo lên thôi...! nhưng đáp lại cô là bầu không khí im lặng đến nỗi tiếng kim rơi nghe cũng thấy.
Có vẻ như sự kiên nhẫn của cô đã đạt giới hạn.
" Có lẽ mình nên gọi một người trả lời sai cũng được " trước khi sự tức giận của cô đạt tới giới hạn.
- Thôi được rồi hôm nay là ngày 9/11 số 20 lên trả lời.
Khi cô nói như vậy cả lớp quay lại nhìn về phía Tùng với ánh mắt van xin, chỉ trừ một người.
" Mày làm ơn học bài với, mày là hy vọng cuối cùng của cả lớp đấy.
Không trả lời được chỉ có nước chép lại bài giảng 100 lần thôi.
Làm hơn đi mà ! "
Gánh nặng trên vai Tùng ngày càng nặng hơn.
Tôi là học sinh giỏi nhất lớp.
Đúng ! Nhưng tôi lấy cần cù bù khả năng, tối cày đêm sáng cày ngày nên mới giỏi.
Không phải loại Thiên Tài đọc qua một lần là nhớ.
- Tùng ! Là em phải không ? Lên bảng.
Tùng thì ảo não rời khỏi chỗ đi xuống còn cô Hiền thì vui mừng.
" May quá là Tùng, nó là đứa thông minh và chăm chỉ nhất lớp.
Nếu là nó chắc chắn đã học bài "
Nếu mà Tùng nghe được trong đầu cô hiện đang nghĩ gì thì hắn sẽ quỳ xuống mà xin lỗi cô.
" Em không đáng tin như vậy đâu ! Đừng có kỳ vọng vào em.
"
Tùng khổ sở nghĩ thầm khi thấy ánh mắt vui mừng như chết đuối vớ phải cọc của cô Hiền.
- Hãy trao cho c...!nhầm hãy cho cô biết......!
- Quả này ăn lone rồi ! Tùng mồ hôi chan chứa đứng chôn chân trên bục giảng suy nghĩ.
" Anh em tin mày ! "
" Bạn bè tin mày ! "
" Thầy cô tin mày ! "
" Thức tỉnh đi thằng kia !!! " Bên dưới lớp cũng căng thẳng không kém gì ở trên bục giảng.
- Tùng !
- Dạ !
- Em học bài chưa ? cô Hiền gằn giọng hỏi.
- D...Dạ rồi ạ !
- Thế thì trả lời đi !
- V...!vâng !
" Hệ thống ! "
" Hệ thống ?"
" Hệ thống xinh đẹp ơi ? "
| Ký chủ không cần phải khen ta đâu.
Hì hì ! |
" Khen cái tổ cha ! Mau nghĩ cách cứu ta !"
| Bố láo với hệ thống, hệ thống không giúp ký chủ.
Hứ ! |
" Thôi mà~ Xin lỗi mà ! Tha lỗi cho ta.
Mau mau nghĩ cách cứu ta ! "
| Mị nhớ không nhầm trong cửa hàng có combo kiến thức đại học mà ? Kí chủ sao không sử dụng ? |
" Ừ nhỉ ! Ta quên ! Mau ! Ta mua "
| Mua thành công hiện kí chủ còn 1.003.500 điểm.
|
" Ta giàu từ kh...!"
Chưa nói hết câu, não hải của hắn liền đau đớn.
Hàng loạt thông tin được truyền thẳng của não hắn.
Tùng kìm nén lại cơn đau.
- Cô hỏi lại lần nữa ! Em có trả lời được không ?
Cô Hiền là đang cảm thấy rất sốt ruột.
Cái tên này nói trả lời được mà lại im như thóc ngâm.
- Dạ thưa...!câu trả lời là.....
Tùng sau khi tiếp nhận thông tin thì có thể tự tin rằng về kiến thứ có lẽ hắn đứng đầu cả cái trường này.
- Thưa cô em trả lời xong rồi.
- À ừ ! Em về chỗ đi !
Cô Hiền là đang suy nghĩ, không ngờ vừa lắp bắp nói mà sau khoảng vài giây lại trôi chảy trả lời đúng.
Thậm chí không sai một câu.
- Còn ai nữa không ?
Hiền hỏi cả lớp, Tùng tuy trả lời đúng nhưng trong tiết học của cô, kiểm tra bài cũ bắt buộc phải kiểm tra ít nhất hai người.
Đây là luật lệ cho chính cô đặt ra cho mình, không thể thay đổi.
- Thưa...!thưa cô ! Em ạ !
Nhìn về phía phía tiếng nói đó.
Là một bạn nữ dáng người nhỏ nhắn, tóc ngắn bù xù, đeo kính tròn.
- Được rồi ! Mời lớp trưởng !
- Lớp trưởng trả lời rất tốt.
Tuy có vài chỗ sai nhưng như vậy là tốt rồi.
Được rồi em về chỗ đi !
- Cả lớp ! Ta vào bài học !
RENG ! RENG ! RENG !
- Cả lớp ! Chúng ta kết thúc bài học ngày hôm nay.
Về nhà nhớ ôn bài thật kỹ, tiết sau cô sẽ kiểm tra.
- Phù !!!
Khi cô Hiền đã đi khỏi lớp được một lúc nhiều người lúc này mới thả lỏng cơ thể.
- Làm tốt lắm người anh em.
Nghĩa quay sang nói với Tùng, người đang gục mặt xuống bàn.
Nhờ có thằng này mà cả lớp hôm nay mới thoát nạn một phen.
- Ờ ! Kệ tao đi ! Bỗng dưng tao thấy buồn ngủ mày ạ !
- Vậy thôi tao xuống căng tin đây.
Uống gì tao đãi ?
- Sao mày không hỏi ăn gì ấy ? Lấy tao chai 247.- Ờ ! Bye !
- OK !
Tùng hiện tại vẫn úp mặt xuống, mặc kệ những tiếng ồn ào xung quanh.
Hắn hiện tại chỉ muốn ngủ.
A~ tối qua ngủ muộn nên giờ muốn ngủ bù, nhưng hắn không muốn.
Phải còn tỉnh táo nghe giảng tiết sau nữa.
Tiết sau hắn muốn bùng không phải không thể nhưng hắn phải giữ lấy cái danh hiệu con ngoan trò giỏi không bị hoen ố.
- Xuân !
Hắn giật mình tỉnh giấc, nhìn ngó xung quanh.
Quanh hắn có khá nhiều người nên không biết rằng ai vừa gọi tên hắn.
" Quái lạ ? có lẽ là mình ngủ mơ nên sinh ảo giác thôi.
"
- Tùng lớp phó !
- Hả ?
Hắn quay sang bên vậy cạnh.
Một bạn nữ nhỏ nhắn tầm 1mét 5, tóc bù xù, mặc đồng phục, đeo kính cận trước mặt hắn.
- Cảm ơn Tùng nha !_ cô bé kia nói.
- Sao lớp trưởng lại cảm ơn mình ?
- Nhờ cậu kéo dài thời gian nên tớ mới kịp nhớ được một số ý chính trong câu trả lời.
- Không có gì đâu ! Chẳng qua tớ cũng phải trả lời câu hỏi thôi !
- Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu.
Nói rồi cô quay đi.
- Kỳ lạ ! Tùng lẩm bẩm.
- Này ! 247 của mày này.
- À ừ ! Này ! Lớp trưởng tên là gì ý nhỉ ?
- Lớp trưởng ? Con bé tóc bù xù ấy á ? Hình như là Trịnh Thanh Thảo thì phải.
Mà mày hỏi làm gì ? Ý đồ gì đấy ?
- À không ! Học với nhau mấy tháng rồi mà không biết tên nó, nó lại biết tên tao.
Ực ! vừa nói hắn vừa tu nước.
- Vậy à.....!vào lớp rồi kìa !
________________________________
Tùng gà gật trong tiết giảng.
- Như các em đã biết, về việc thiếu hụt dân số và mất cân bằng giới tính hiện nay đang là vấn đề nan giải của thế giới với tỉ lệ cứ 3 nữ chỉ có 1 nam dân số hiện tại là 5 tỷ nam và hơn 15 tỷ nữ và vì thế nhiều nước đã ban hành ra bộ luật đa thê.
Nhưng những người phụ nữ đó bắt buộc phải hoà thuận với nhau nếu muốn sống chung một chồng, bằng không sau khi kết hôn nếu có vấn đề mâu thuẫn gì xảy ra họ phải tự chịu trách nhiệm.
-
- Em thưa thầy ! Em có câu hỏi._ một bạn nữ giơ tay.
- Được thôi mời em !
- Dạ thưa ! Trong trường hợp nam đã có bạn gái nhưng vẫn cặp kè với cô gái khác điều này có gây ra vấn đề gì không ?
- Câu hỏi của em rất hay ! Về câu trả lời thì không có vấn đề, nhưng sau khi kết hôn với người vợ cả người chồng muốn lấy thêm vợ phải chờ 6 tháng nữa.
- Vậy kết hôn cùng một lúc được không ạ ?
- Điều này thì theo luật pháp thì được.
Nhưng trong thực tế hiếm có chàng trai nào có nhiều bạn gái cùng một lúc lắm.
- Thế đất nước chúng ta đã công nhận đa thê là hợp pháp chưa ạ ?_ Một bạn nam đứng lên hỏi.
- Chúng ta đã đồng ý vào tháng trước và trở thành nước thứ 100 đồng ý điều luật này.
Còn ai có câu hỏi gì không ?
" Hệ thống ! "
| Chủ nhân gọi việc gì ? |
" Tại sao những gì ông thầy nói lại khác xa những gì ngươi nói vào hôm qua ? "
| Hôm qua hệ thống buồn ngủ chưa được nhập thì kịp chính xác dân số hiện tại là 20.003.000.764 người.
Thể tích, diện tích, khối lượng, của trái đất lớn hơn trước kia gấp 3 lần và chỉ mình kí chủ nhận ra điều khác biệt này.
|
Tùng chợt thấy một luồng khí lanhj thoáng qua gáy.
Nhìn về phía người đứng trên bảng kia, trong lòng hắn dấy lên cảm giác bất an.
Đó là một nam nhân tóc vàng rất đẹp trai, mang vẻ đẹp của Trung Âu, có vẻ là con lai.
Làn da nhợt nhạt như thiếu nắng.
Mặc áo dài tay, quần bẫm gót, đeo găng tay.
Chỗ hở duy nhất trên cơ thể có lẽ là gương mặt kia, gương mặt vô hồn như của người chết.
- Này Nghĩa ! Mày biết ông này là ai không ? Lần đầu tao mới thấy.
- Vậy à ? Mày hỏi thầy Hà Huyết Quy à.
Thầy dạy môn xxx ở trường mình hồi tuần trước.
Là con lai ! Bố của thầy là người nước ngoài định cư ở Anh, thầy ấy lấy họ mẹ của mình.
- Thế à ? Mày thấy có điều gì kỳ lạ ở ông ấy không ? Tùng hỏi.
- Không ! Tao chả thấy đặc biệt gì...!nhưng mà nghe bọn bàn đầu nói, khi thầy cười bọn nó thấy răng nanh của thầy dài hơn người bình thường khoảng nửa phân.
RENG ! RENG ! RENG !
Tùng vừa đi vừa suy nghĩ, hắn mồ hôi lạnh cả gáy.
Vừa nãy khi đi qua phòng giáo viên đưa đồ, hắn dù sao cũng là lớp phó học tập.
Lúc lướt qua thầy Quy, một cảm giác lạnh lẽo như bóng tối bao trùm lấy Tùng.
- Con người này chắc chắn là có vấn đề._ Tùng rùng mình.
- KÉTTTTTTTT !
Một xe cảnh sát tiến tới dừng lại bên cạnh Tùng.
Cửa kính xe hạ xuống, là một người phụ nữ.
Cô ấy mặc cảnh phục, đeo kính râm, mái tóc vàng búi sau gáy, cô giơ thẻ của mình ra.
Tôi là phó thanh tra tổ điều tra án mạng, mời cậu hợp tác lên xe về đồn cùng chúng tôi.
- Tôi không liên quan !_ Tùng đáp rồi lẳng lặng bỏ đi.
Chiếc xe tiến tới song song cậu.
- Chúng tôi chưa nói gì về vụ án, tại sao cậu lại khẳng định rằng mình không liên quan ?
Biết rằng mình lỡ lời, Tùng bỏ đi nhanh hơn.
- Trích xuất từ camera an ninh trên đèn giao thông tại hiện trường, chúng tôi đã xác định được nhà của cậu.
Nếu cậu không muốn muốn chúng tôi làm rối rắm vụ việc hơn xin hãy hợp tác điều tra.
Biết rằng không còn đường lui, Tùng đành lặng lẽ lên xe ngồi ghế sau.
Xung quanh có khá nhiều người khi đấy, một số người còn nghe được đoạn đối thoại của Tùng liền lên OMON rêu rao.
NAM THẦN GIẾT NGƯỜI !
LÂM ĐẠI TÙNG - SINH VIÊN GƯƠNG MẪU LÀ NGHI PHẠM CỦA MỘT VỤ ÁN ?
........vân vân ......mây mây...........
Đủ mọi thể loại tin gà tin vịt !
_______________________________
Tôi hiện tại đang ngồi trong một căn phòng nhỏ diện tích 5 x 5 m.
Ngồi trên một cái ghế trắng, trước mặt tôi là một cái bàn cũng màu trắng.
Phó thanh tra Đặng Yến Nhi đeo một cái vòng gì đó vào cổ tay tôi.
- Thứ này là gì ? Tôi đưa tay lên hỏi, một cái vòng đen xì ở cổ tay tôi.
- Cái vòng này để đo nhịp tim cậu.
- Vì sao ?
- Khi nói dối tim con người sẽ đập nhanh hơn, cơ thể sẽ xảy ra một số phản ứng khác.
- Thế...!ta bắt đầu được chưa ?
- Được rồi ! Tôi hỏi, cậu đã giết Ngô Khánh Vân đúng không ? Yến nhi ngồi xuống ghế đối diện hỏi tôi.
- Không phải !_ tôi lặng lẽ đáp.
- Trích xuất camera ở hành lang tầng trệt, ở cầu thang bộ, ở thang máy, 11:26 cậu xuống bàn tiếp tân, 11:30 cậu đi vào thang máy, 11:32 cậu bị Ngô Khánh Vân kéo ra từ phòng 217, 11:35 cậu bước xuống từ sân thượng, 11:37 cậu bắt taxi bỏ đi.
Lúc lên và lúc xuống cậu như hai người khác nhau hoàn toàn, nói tôi biết chuyện gì xảy ra ở đó !
- Tôi chỉ nói một lần thôi.
Đúng là tôi bị kéo lên sân thượng nhưng tôi không phải là người giết thằng Vân ! _ vẫn giữ thái độ như cũ tôi trả lời cô ta.
- Cậu có hiềm khích với nạn nhân ?
- Chúng tôi là huynh đệ !
- Vậy tại sao cậu có vẻ ghét nạn nhân ?
- Tôi không muốn trả lời.
- Tôi nói cho cậu biết cậu là nghi phạm, cậu không có quyền lựa chọn ! Cô nàng gằn giọng nói, có vẻ là rất bực tức.
- RẦM !!!
Tôi đập tay xuống bàn, tiến tới sát mặt vào phó thanh tra.
- Tôi đã nói tôi không giết thằng Khánh Vân, còn cô muốn biết chuyện gì xảy ra ở đó ? Hừ ! Cô sẽ tin sao ? Cô sẽ tin là Diệu Như - khoa khôi của trường đại học mà lại vì tiền mà bán thân ? Còn Ngô Khánh Vân, đại gia công tử lại là tiên biến thái ? Cả hai bị tôi bắt gặp khi đang làm chuyện đó.
Khánh Vân phi gạt tàn thủy tinh vào trán tôi, làm tôi bất tỉnh rồi kéo tôi lên sân thượng.
Định một đạp giết chết tôi rồi vứt bỏ hoa xuống thì lại bị một cơn gió thổi bạt mất đạp sang bên cạnh ngã chúi xuống đập mặt mà chết ? Tôi thì bất tỉnh một lúc sau đó tỉnh dậy bỏ đi ?
Toi nói liền tù tì một hồi, Yến nhi ở bên cạnh sầm mặt ngồi nghe.
- Tôi nói sự thật rồi đấy, thả tôi ra được ?
Tùng bước ra từ trụ sở Công an thành phố, xoay xoay cổ tay bước về.
- Má ! Hỏi cung có tí thôi mà tối rồi !
Ở trong, Yến nhi lúc này mới bình tĩnh lại.
Cô không tin được lúc nãy, một quân nhân như mình lại tỏ ra sợ hãi cái con người kia.
Vào phòng giám sát cô hỏi người nhân viên đang xem biểu đồ tim mạch.
- Thế nào ? Cậu ta có nói dối không ?
- Không ! Hoàn toàn không ! nhịp tim rất bình thường._Người nhân viên có chút ngạc nhiên nói.
- Kể cả lúc cậu ta nổi giận với tôi ?
- Vâng !_ Người nhân viên kia cũng cảm thấy kỳ lạ.
" Sao cậu ta có thể bình tĩnh như vậy ? Mình có nên tin những gì cậu ta nói ? "
- Giờ làm sao đây sếp ?
- Thôi thì chúng ta cũng không có bằng chứng ! Diệu Như kia là đang mất tích.
Cậu viết báo cáo ra sao thì tùy !
- Nhưng mà gia đình nạn nhân sẽ không chịu đâu, họ sẽ làm ầm lên mất.
- Mặc kệ họ ! Chẳng lẽ họ lại muốn chống lại luật pháp sao ?
Yên Nhi bỏ đi.
Nhớ lại hình bóng lúc nãy thật là lạnh lùng.
Cô là không hiểu sao mình bị gì.
- 6h tối rồi ! về lẹ kẻo gì Lâm mắng !
Chạy qua một con hẻm.
Vâng ! Là một con hẻm.
Chắc là mọi người đã mường tượng được chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi chứ ?
- Chậc chậc ! Không ngờ hôm nay lại vớ bẫm như vậy.
Ở đây mà cũng có một mỹ nhân như vầy ?
Hắn vốn tính tò mò nấp sau một thùng rác nghe ngóng chuyện.
- Phải đó anh Bình ! Con hàng này phải gọi là cực phẩm !
Xời ! Thì ra là hiếp đáp thiếu nữ.
Hắn chả dại gì dây vào, định bụng bỏ đi nhưng lại tò mò không biết người kia xinh đẹp như thế nào.
Ngó quá thì...
" Chẳng phải là cô Hiền sao ? Sao cô lại ở đây ? "
- Chúng ta chơi nó nhé ? Ở đây không tiện mình ra chỗ khác đi anh !
- Từ từ ! Tao cho nó uống Xuân được đã.
- Ưm~ ! làm gì vậy ?
" Cứu hay không cứu đây ? Khó nghĩ quá ! Dù sao đó cũng là cô giáo của mình.
"
Hắn rối não suy nghĩ, nhìn về phía hai thằng giang hồ đó mắt mở ra Thần Nhãn :
Tên : Hạ Bình
Tuổi : 42
Sức mạnh : 135
Tài năng : Võ Giang hồ
Nhan sắc : 50/100
Tên : Hạ Tốn
Tuổi : 36
Sức mạnh: 70
Tài năng : Võ mồm
Nhân sắc : 56/100
" Vãi ! Thằng Hạ Bình kia mạnh hơn cả mình.
Làm sao giờ ? "
| Thỉnh ki chủ muốn mua tổng hợp võ giá 13 triệu điểm ? |
-Tổng hợp võ ?
| Tổng hợp võ là tất cả các loại võ trên thế giới kí chủ khỉ mua có thể dụng sử dụng thành thạo nó như những bậc thầy võ thuật của từng phái võ |
- Đù ! Ngon ! Ta mua ! Mà khoan, mua xong có thể đấu ngang cơ với bọn chúng không ?
| Có thể trên kèo luôn ! |
- Mua ngay cho nóng !
| Hệ thống thông báo với kí chủ thanh toán thành công.
Chủ nhân còn 7.003.265 điểm.
Một luồng thông tin tràn vào lão hải làm hắn đau đớn.
Một lúc sau đỡ đau hơn, hắn nhìn vào con hẻm tụi nó vẫn ở đó.
Gõ lên thùng rác.
- CỘC ! CỘC !
Hai tên kia giật mình, Hạ Bình sai Hạ Tốn ra xem xét.
Hắn vừa qua khúc cua, khuất mắt Hạ Bình thì bị Tùng bịt miệng, ra đòn chặt cổ như mấy anh sát thủ trong phim khựa.
- Có...
" Má ! Đúng là giỏi võ mồm, chặt thêm phát nữa.
"
Tùng đứng tim, suýt thì bại lộ.
Hắn rón rén luồn vào con hẻm, tính chặt cổ bất ngờ như thằng Hạ Tốn thì chân đá phải cái chai :
- KENG !!!
Hạ Bình ngay lập tức nhận ra, quay lại :
- Mày là ai ? Mày làm gì Hạ Tốn rồi ?
- Cái thứ rác rưởi nằm kia á ?
Đòn bất ngờ bị bại lộ, chuyển qua kế hoạch B- khích tướng.
- Thằng chó !!!!
Hạ Bình lao đến, bình sinh hắn ghét nhất những kẻ coi thường anh em hắn.
" Quá chậm "
Tùng giờ đây đã giỏi võ vl, thấy các chuyển động của Hạ Bình quá chậm chạp.
Trong karate có một luật lệ không được đánh vào mặt bởi khi đánh nghiêm túc, một cao thủ võ thuật có thể đánh chết đối phương.
Ra đòn sát thủ.
Tùng nắm chặt tay ngón cái kẹp ngón giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Một quyền ! Nhân Trung.!
Tùng xoay người sang trái, tay trái mở ra ra đòn chặt ! Mượn lực đạo từ cú xoay.
Hai quyền ! Chặt hàm !
Còn một đòn nữa là móc mắt nhưng như vậy quá tàn nhẫn.
Hắn đạp vào chân Hạ Bình, Hạ Bình quỳ gục xuống, Tùng đạp chân lên đùi Hạ Bình chân còn lại đầu gối thúc vào Thái Dương.
Hạ Bình lăn ra bất tỉnh.
Tất cả vừa rồi kể thì lâu nhưng chỉ diễn ra trong 5 giây.
- Cô ơi ! Cô có sao không ? Tùng tiến tới lay vai cô Hiền.
" Ặc ! Người cô toàn mùi rượu.
"
- Cút ra ! Đồ bội bạc !
" Nà ní ? Em đã làm gì cô đâu ?
- BỐP !!!
- Mày là thằng đánh Hạ Bình và Hạ Tốn phải không ?
Một thằng mặt lone nào đấy vừa cầm ống sắt đập vào lưng Tùng.
" Mẹ nó ! Rạn xương sống rồi ! Tụi nó có đồng bọn ? Không sao có bao nhiêu anh cân tất ! 1,2,3,4,5,6,...27,28,....!mẹ nó đông quá ! Chạy ! "
Vác cô Hiền trên vai, Tùng chạy thục mạng.
" Con mẹ nó ! Làm người tốt sao khó thế ?
- Thả tôi ra đồ khốn nạn !
Cô Hiền trên vai hắn nửa tỉnh nửa mê đấm thùm thụp vào lưng Tùng.
" Á ! Cô ơi đừng đấm ! em vì cô gãy cả lưng rồi đấy ! "
HỘC ! HỘC ! HỘC !
Tùng thở hắt, từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu hắn chạy lâu như vậy.
- Nhà cô ở đâu ?
- Ưm~!
- Ngủ rồi à ?
" Haiz ! Thôi kệ ! Nhật Minh hotel ? Cho cô nghỉ một đêm ở đây vậy ! "
......................................
- Chị ơi cho em 1 phòng !
- Đá 4` hả ? Xin lỗi nhưng chị không ông không thể cho em thuê rồi.
Dạo này công an vào cuộc ghê lắm, thông cảm cho chị.
Bị bắt em thiệt chị cũng thiệt.
" Chết cha, muốn thuê cũng khó.
Giờ làm sao đây ? "
- Chị ơi ! Bọn em là người yêu.
- Thật sao ?
- Vâng ! Em ơi dậy đi !
Tùng giả vờ gọi cô Hiền đang ở trên lưng.
- Im đi ! Bỏ tôi xuống, đồ bội bạc !
Thì ra là đang giận nhau, cô tiếp tân nghĩ
- Chị hiểu lầm rồi, xin lỗi hai đứa nhé, chìa khóa phòng đây.
Khi cả hài đi xa khuất bóng, cô nhân viên liền thở dài.
- Đẹp trai thế kia mà mình nghĩ lại đi đá phò....
Tùng đặt cô Hiền lên giường, cởi giày, cởi luôn cả áo khoác cho cô.
Theo bản năng của một thằng đàn ông, Tùng sẽ xông vào ăn.
Nhưng hắn là người có liêm sỉ, hắn sẽ không làm thế.
Chuẩn bị đi xuống trả tiền phòng rồi về nhà Xuân liền bị một bàn tay kéo lại.
Còn ai vào đây ngoài cô Hiền ? Xuân dược bây giờ mới phát huy tác dụng.
Cô hiện tại là rất ham muốn, khuôn mặt cô đỏ gay, miệng phả hơi nóng, tay lần mò đến thắt lưng của Tùng.
" Má ơi ! Hấp diêm ! Cô muốn ăn trò ! A a a~ "
Trong cơn hoảng loạn, Tùng thoát ra được nhưng chưa kịp định thần lại liền bị đè xuống sàn.
Cô giáo thật sự hết chịu nổi rồi.
Hắn không biết nên chọn con ch...!con tim hay là nghe lí trí ? Sau một hồi kháng cự lí trí còn sót lại đã chiến thắng.
Hắn đưa tay tát cô một cái ( nhẹ thôi )
Đến đến đây có một số bạn bảo rằng Tùng không biết thương hoa tiếc ngọc.....không ! ta muốn lần đầu của ta phải là " công " chứ không phải bị " ngược " như vậy *
Sau cái tát của hắn, cô tỉnh hơn một chút, nhưng rồi lại gục xuống, chắc là do men.
Cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô cô.
Hắn nắn nót viết một tờ giấy để lên bàn :
" Em thấy cô ngồi gục bên vệ đường nên đưa cô đến đây.
Túi của cô trong ngăn kéo, giày bỏ dưới gầm giường, áo khoác trong nhà tắm.
"
Hắn tắt đèn bước ra mở cửa phòng, trước mặt hắn là Yến nhi :
- Tôi muốn kiểm tra đột xuất căn phòng này
- Từ khi nào cô chuyển sang cục phòng chống tệ nạn vậy ?
- Bạn của tôi bị ốm nên tôi thay cô ấy một buổi.
- Vậy thì xin mời, nhưng nói trước cô giáo của tôi say rượu ngủ quên ở bên vệ đường tôi đi qua nên đưa về đây do không biết nhà.
Tùng lạnh lùng ghé vào tai cô nói xong rồi bỏ đi, để mặc cô nàng ở sau.
- A~ Hôm nay nhiều chuyện xảy ra thật ! Hy vọng là kết thúc rồi.
Tùng đang ở trong thang máy chung cư, bước ra cửa thì thấy trước nhà mình có huyên náo.
Dì Lâm và hai người nào đấy.
- Cô Lâm ạ ! Thiệt tình thì cô có trả nợ cho chúng tôi không ?
- Các người lừa đảo vừa thôi ! Tôi chỉ vay 10 triệu, mới hai tháng thôi sao số nợ tăng lên 170 triệu rồi ?
- Ai mượn cô không đọc kỹ.
Trong giấy khai rõ tiền lãi là 50% một ngày mà ? Khục khục !
- Tôi thật sai lầm khi vay các người !
- Giờ cô kêu ca cũng chả ích gì.
Cô có trả nợ không ? Hay là...!cô ngủ với đại ca chúng tôi một tuần, đảm bảo anh ấy sẽ xóa nợ cho.
Khục khục !
- Ta khinh ! Toẹt !!!!_ dì Lâm nhổ nước bọt vào áo tên cao to.
-Con đĩ này !_ Hắn giơ tay tát dì Lâm.
Dì Lâm nhắm mắt, chờ đợi cú cú đánh trời dáng kia thì....
- BỘP !_ Một bàn tay nhỏ bé đang giữ chặt cổ tay gã to lớn kia.
Vâng ! Đó chính là Tùng.
Hắn mặt lạnh băng, tỏa ra sát khí :
- TỤI MÀY ĐỊNH LÀM GÌ GIA ĐÌNH TAO ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...