- Này ! Ai đó dừng họ lại đi !!!!
Tiếng con người, tiếng la hét, tiếng âm thanh đổ vỡ tiếng của sự hủy diệt cứ vang lên tại nơi gọi là trụ sở hải quân.
Không khí tại đây nóng, nóng kinh khủng.
Nó khiến cho mọi người phải tránh xa tới cả trăm thước nơi là trung tâm, gốc rễ của nó.
- Này ! Gã đó có phải người không ? Hắn đang đánh ngang cơ với ngài Akainu kìa +
- Không phải chứ ? Hắn ta có haki vũ trang !
Akainu nghiêm mặt phán xét kẻ đứng trước mặt mình.
Kẻ có thể thản nhiên quyền đối quyền với hắn chắc chắn phải có haki.
Nhưng điệu bộ tên kia nhìn cực kì chật vật, hơn nữa ngọn lửa đen kì dị kia là gì ?
- Trong chiến đấu, lơ là một giây là tự dâng mạng cho kẻ thù.
Tùng lầm bầm trong miệng, Akainu trong một khoảnh khắc lơ là liền bị Tùng chiếm lấy cơ hội.
Hắn một cách nhanh chóng luồn ra đằng sau, chuẩn bị tấn công nhưng không hiểu sao liền chùn bước vội lùi lại.
[[ Hắc hoả phù hết thời gian tác dụng trong 3s ! ]]
Chậc ! Thì ra là hắn sử dụng chiêu trò mới có thể cầm chân được Akainu.
Nhưng thử nhìn kết quả xem ? Họ đánh nhau tuy mới chưa đầy một phút nhưng trong vòng phạm vi trăm mét, đất đá đảo lộn, magma vương đầy đất, khỏi lửa nghi ngút trời.
Không ai dám tiến gần nội khu vực đó.
Và cũng nhờ thế mà hơn nữa số hải tặc đã rút quân một cách êm xuôi.
Còn những kẻ cộm cán thì còn níu lại xem diễn biến của chiến trường.
Trong lịch sử thì việc cô người có thể cầm chân được đô đốc không phải không có, nhưng nhìn kẻ kia xem ? Hắn mới bao nhiêu tuổi ? Chỉ sợ thêm vài năm nữa thôi sức mạnh của hắn có thể đe doạ tới chính quyền thế giới.
- Ra vậy ! Ngươi còn chưa kiểm soát được haki của mình !
Akainu bật cười khi nhìn thấy cánh tay nhuộm đen một màu trên cánh tay của Tùng nhạt nhạt dần rồi biến mất.
Toàn trường thì được một phen kinh hãi bởi ai có thể nghĩ rằng một kẻ còn không kiểm soát nổi haki lại có thể mạnh tới nhường vậy.
- Ngài đô đốc ạ ! Tôi không thiếu cách để có thể cầm chân ngài đâu.
Nói rồi bỗng dưng tiếng gió bắt đầu thiết gào, chỉ thấy thiên địa tối sầm một khoảng trên đầu Tùng.
Mái tóc của hắn dựng đứng lên.
Mái tóc bạc xén lẫn vài lọn tóc màu vàng dựng ngược lên.
Xung quanh cơ thể hắn xuất hiện ánh hào quang màu vàng nhạt.
Khí chất mạnh mẽ lại ngùn ngụt bốc lên.
Toàn trường lại thêm một phen kinh ngạc, a~ ! Tại sao một kẻ mạnh mẽ như vậy lại có thể sinh ra.
Nãy giờ là hắn chưa toàn lực ? Không chỉ những người tại đó, hình ảnh của hắn còn được phát qua màn ảnh nhờ sên truyền tin.
Vô số tay báo bấm máy lia lịa, rồi giật tus câu view cho cả thế giới biết tại băng mũ rơm lâu nay, một kẻ hành tung cực kỳ bí ẩn bỗng dưng xuất hiện.
Ngồi trên một chiếc ghế salong, lão già cầm trên tay chai rượu Rum nhìn ra màn ảnh trước nhà lão.
- Tiểu tử ! Thảo nào cứ nài nỉ ta dạy haki !
Akainu tái mặt, kẻ trước mắt hắn còn tính chế dấu tới bao điều nữa ?
- Ngươi nghĩ chỉ tăng thêm chút sức mạnh liền có thể ngang cơ ta ?
- Điều đó là không cần thiết nữa rồi !
Tùng trở về hình dạng thường của hắn, cuời khẩy.
- Người đó đã tới !
Chỉ thấy sau khi Tùng nói xong, đám người liền chia làm hai hàng để cho ai đó xuất hiện.
Akainu tối xầm mặt nhìn kẻ đó.
- Ai trong các người còn muốn đánh tiếp...!Lên đi ! Bọn ta sẽ tiếp đón các người !
Chỉ thấy một người với tấm áo choàng đen trên người, hông phải dắt một thanh kiếm, tay một bên đã không còn.
Phải ! Đó chính là Dương Quá đại huynh....!Lộn ! Là Shanks tóc đỏ.
- Mọi người ! Kể từ giờ tất cả phải nghe theo lời tôi nói !
____________________.
2 năm đã trôi qua ! Nó là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng chẳng quá ngắn.
Nhưng sao nhìn lại lại thấy tiếc nuối quá khứ.
Trên con tàu với gam màu vàng chủ đạo, mũi tàu là một con sư tử "dễ thương", 9 con người còn đang níu lại chờ đợi điều gì đó mặc cho ngoài kia vô số kẻ với thái độ không thân thiện tiến tới chỗ họ.
Cô nàng mặc bikini hai dây nóng bỏng gắt gỏng với vị thuyền trưởng của mình.
Nami hét lên :
- Chúng ta mau xuất phát thôi ! Sao phải chờ hắn chứ ?
Luffy chỉ đứng yên, đáp lại Nami :
- Tớ sẽ đợi tại đây cho tới khi cậu ta tới.
- Tớ không đồng tình ! Hoàn toàn không !
Một anh chàng với cái mũi dài phản đối.
- Không thể để một kẻ nguy hiểm như vậy trên tàu chúng ta được !
Bên dưới, một con chồn với cái mũi xanh gật đầu lia lịa.
- SUPPER !!!!!!!
- Chỉ nghĩ đến việc hắn ở cùng chúng ta trên con tàu này.....!tôi đã sởn da gà rồi.
À ! Mà tôi làm gì còn da ? Yo ho ho ho ho !!!
- Tao thì thế nào cũng được !
Một tên đầu rêu mặc một bộ yukata xanh, bên hông dắt ba thành kiếm lên tiếng.
- Cái gì ? Mày tính để tên đó nhởn nhơ trên tàu của chúng ta ?
Một kẻ có mái tóc màu vàng, hàng lông mày xoăn tít, trên miệng phì phèo điếu thuốc.
- Nếu mày không thắng được hắn thì cứ việc sợ !
- Nói gì hở ? Thằng đầu rêu chết tiệt ?
- Thằng bếp quèn hạng ba !
- Thôi thì cứ chờ cậu ta xem ?
Một cô nàng quyến rũ mặc một chiếc áo bó sát màu xanh, phía dưới được quấn khăn gọn gàng nhưng vẫn để lộ ra đôi chân dài miên man.
- Robin choan~~~
Bỗng dưng không khí đột nhiên im lặng, tất cả không bảo nhau đều đồng loạt ngước lên trời.
Chỉ thấy tự đó, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống.
- Chào ! Lâu rồi không gặp !
Tám người kia ai cũng chuyển sang chế độ phòng thủ, cẩn cẩn thận quan sát kẻ vừa mới xuất hiện.
Vị thuyền trưởng chỉ nói :
- Nami ! Cho tàu xuất phát !
.........................
Dưới đáy biển tại độ sâu 200m , nhìn từ xa ta có thể thấy được một chấm bóng nhỏ đang chìm dần xuống.
Ở bên trong con tàu đó, có 10 con người đang chằm chằm nhìn nhau.
- Chuyện về quá khứ của tôi chắc mọi người đều đã biết cả rồi ! Tôi không có định biện hộ gì về chuyện tôi giết người.
Nhưng ! Công lí viết lên sự thật, nhưng sự thật đó nó có là sự thật ?
Cả chín người còn lại đều ngạc nhiên trước câu hỏi của hắn.
- Thật ra...!Tôi không phải là người của thế giới này !
Lại thêm một tràng ngạc nhiên.
- Khi tôi tới thế giới này, không người thân ruột thịt.
Nhưng có một lão già lại chấp nhận làm bạn với tôi.
Cho tới một ngày....!ông ấy bị giết.
Ông ấy chết khi ông ấy yếu đuối nhất.
Chết một cách nhục nhã, tức tưởi nhất.
Rồi hắn kể, hắn kể hết về vụ việc thật sự năm xưa, nỗi phẫn uất trong lòng hắn hồi ấy.
Chứ không phải như trên báo chí.
Hắn giết người vì thỏa mãn thú vui bệnh hoạn
- Oaaaaaaa ! Bất hạnh quá đi.
Tiếng khóc vang lên, ai cũng sụt sùi, chỉ trừ Nami.
Cô chằm chằm nhìn hắn không thôi.
- Mọi người nhớ đến cô bé phụ bếp trên tàu chứ ? Đó là con gái của goá phụ kia.
Tôi không đưa con bé xuống đây bởi sợ khi nhắc lại sẽ động tới vết thương lòng của con bé.
Chuyện tôi vừa kể, mọi người tin hay không cũng được.
Luffy ôm chầm lấy Tùng.
- Không sao ! Tớ luôn tin tưởng cậu !
Tùng xúc động, hắn suốt thời gian qua luôn sống cạnh họ.
Những thần tượng của hắn.
Hắn khóc nấc lên ! Ôm chặt lấy Luffy như hai người huynh đệ trăm năm mới gặp.
- Tớ.....!tớ...!hức...!tớ rất hạnh phúc....!! ...!Hức....!Cảm ơn...!hức...!cảm ơn mọi người...!hức....!vì đã tin tưởng tớ !
- Mọi người ở đây luôn chào đón cậu ! Shi shi shi !
Tùng cười ! Đã lâu rồi hắn không thể cười một cách hạnh phúc như vậy.
Nhưng hắn đột nhiên buông Luffy ra lắc đầu rồi nhảy khỏi lớp bong bóng của tàu, ngồi trong một bóng khí mà nổi lên trên.
Hắn trước khi đi khỏi liền để lại một chiếc đai ghi âm
|[....!Xin lỗi ! Nhưng tớ không thể ở lại.
Thời gian của tớ tại thế giới này đã cạn ! Nếu tớ còn níu laij đây chỉ sợ sẽ khó xử khi biến mất trước mặt các cậu ! Tạm biệt ! Nếu có cơ duyên chúng ta sẽ gặp lại....! ]|
Mọi người còn chưa kịp tiếp thu được thông tin Tùng để lại, rất nhanh liền thấy Nami lao ra khỏi bong bóng, tạo một bóng khí khác mà nổi lên trên.
- Tớ có chuyện cần nói với hắn !
.............
Tùng vừa ngoi lên mặt nước, hắn rất bình tĩnh mà lướt bước chân lên trên mặt cỏ.
Bỗng từ phía sau lưng, một bóng người lao từ dưới nước lên, trên tay là một ống sắt vụt thẳng vào mặt Tùng.
Vì không có phòng bị gì cả nên Tùng ăn nguyên một gậy.
Hắn choáng váng lăn vài vòng trên mặt đất, chưa kịp định thần lại bóng người kia liền cứ thế nhảy đè lên hắn, dùng gậy mà vụt tới tấp.
Hắn nhìn thấy ở đó, gương mặt của người kia lăn dài hay dòng lệ trên đôi má ửng hồng.
- Đồ chết tiệt ! Chó má ! Sở Khanh !
Tùng giờ đây đã bình tĩnh hơn, lấy hai tay chặn lại cây gậy.
Nami liền buông cây gậy ra mà đấm thùm thụp vào ngực hắn.
Miệng không ngừng chửi rủa :
- Đồ đáng chết ! Sao anh không chết ở cái xó nào đi !
Tùng mặt ngơ hắn hình như là vừa nghe thấy một âm thanh lạ.
Nami lại gọi hắn bằng anh điều này hoàn toàn chưa xảy ra bao giờ cả.
Tùng là một tên rất hiểu chuyện, bởi thế hắn biết hiện tại là đang xảy ra tình huống gì.
Nhưng điều đầu tiên hắn cần phải làm là giải quyết cô nàng này trước đã.
rất nhanh hắn dùng một lực rất khéo léo và nhẹ nhàng đẩy nhẹ cô nàng qua một bên.
Hắn nhìn chằm chằm cô, cô cũng nhìn lại.
Nami hiện giờ trong lòng là đang rất bối rối.
Tới thời điểm này việc nói cô thích hắn là hoàn toàn không thể chối cãi.
Nhưng tại sao cô thích hắn ? Chịu !
Cô thích hắn tự bao giờ cũng chẳng biết, nhưng cũng chẳng có can đảm hay là cơ hội để thổ lộ với hắn.
Bởi mỗi lần đến gần, tỏa ra cái bầu không khí xa cách với cô.
Và không gì chỉ riêng Nami, tất cả mọi thành viên trong băng hắn đều giữ một mối quan hệ như vậy.
Cô cũng chỉ có thể lấy nó làm điều nổi bằng rằng hắn không ghét bỏ cô.
Nhưng rồi cho tới 2 năm trước, sau khi lo lắng cho thuyền trưởng của mình cô liền bắt gặp trở trang sau là một bài báo viết về hắn.
Một con ác quỷ đã giết rất nhiều người.
Phân vân và bối rối ! Không biết có nên tin tưởng hắn 20 cho đến tận ngày hôm nay, cô vẫn nghi ngờ mình là do dự không biết phải lựa chọn như thế nào giữa tình cảm cá nhân và sự thật.
Liệu cô có yêu hắn hay chỉ là một chút thoáng dao động lúc yếu lòng.
Và giờ cô đã quyết định.
- Anh cho em theo với !
Tùng ancol đứng hình mất 5 giây.
A~ ! Sắp đi rồi mà sao mọi chuyện cứ rối hết cả lên như vầy.
Đưa cô ấy theo không phải là không thể, nhưng mà điều đó sẽ làm thay đổi lịch sử của thế giới này.
băng mũ rơm sẽ mất đi một hoa tiêu và điều đó làm hệ lụy đến cả tương lai.
Việc băng mũ rơm có thể không tồn tại nữa hoàn toàn xảy ra được.
- Thế còn việc hoa tiêu thì sao ? Bọn họ không thể thiếu cô được ?
Nami nghe thấy vậy liền sướng lại không nói gì.
Ngay cả cô cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.
" Làm sao bây giờ ? "
|| Chủ nhân là đang nghĩ điều gì ? ||
" Tiểu Mễ ! Ngươi đây rồi, suốt thời gian qua người đã đi đâu vậy làm ta ở đây một mình đơn côi lẻ loi chiếc bóng ? "
|| Là bận chút chuyện mà thôi ! Giờ thì ta đã xong rồi ! ||
" Này hiện tại ta phải làm cái gì đây ? Rối não quá ! "_Tùng quả là không biết xử lý tình huống này ra sao.
|| Hệ thống gợi ý chủ nhân có thể sử dụng vật phẩm " búa thần kỳ " được bán tại cửa hàng hệ thống ||
Nghe thế Tùng liền vội vàng vào Không Gian hệ thống mà truy cập vào cửa hàng.
Chỉ thấy ở đó có một vật phẩm hình cây búa gỗ trông y như là bảo bối của Doraemon.
[[ Búa thần kỳ : sử dụng được một lần.
Tác dụng làm phân tách cơ thể ra làm hai bạn thể khác nhau với những tư tưởng khác nhau.
Hiệu lực vĩnh viễn.
Giá : 1.500.000 điểm ]]
Tùng mừng rỡ bởi vì cuối cùng cũng có cách để giải quyết.
Anh không suy nghĩ gì nhiều mà quyết định mua luôn vật phẩm.
[[ Cảm ơn cái chỗ đã sử dụng cửa hàng của hệ thống.
Hệ thống tự động trừ điểm vào trong tài khoản của ký, thế chủ còn 102.500.020.000 điểm ]]
" What the f* ? Ta giàu sụ từ khi nào vậy ? "
Tùng ngạc nhiên khi phát hiện ra số điểm trong tài khoản của hắn đã chạm tới ngưỡng 12 con số.
|| Tại vì sau cái vụ ở tổng bộ hải quân kia, chủ nhân nổi như cồn trên khắp thế giới hải tặc này cho nên độ nổi tiếng của ký chủ cực cực là nhiều ! Ok ? Kí chủ mà không sử dụng vật phẩm nhanh lên là thời gian đếm ngược còn khoảng 5 phút, khỏi về luôn đấy ! ||
Tùng thất thố, hắn thấy mình quá sao nhãng rồi.
Lên lập tức triệu hồi ra cây lúa, Nami liền giật mình khi thấy nó bởi giữa hư không từ đâu ra một cái búa nằm trên tay Tùng.
- Nhắm mắt lại một chút được không ?
Tùng thì thầm, Nami liền nghe theo.
không nhắm mắt lại tưởng tượng ra hắn sẽ " làm việc đó " với cô.
Bỗng...!Cốp ! Đầu cô đau điếng một hồi.
tiền sau đó là cảm giác cơ thể như tách ra làm 2 phần.
Cô hé mở mắt ra thì thấy ngay bên tay trái của mình là một người giống y hệt cô.
Từ gương mặt, màu mắt cho đến mái tóc, đến cả quần áo trên cơ thể.
Từng biểu cảm trên gương mặt đều giống y như đúc từ một khuôn ra vậy.
- Tôi sẽ trở về tàu và làm hoa tiêu !
Bản thể kia nói một câu, sau đó liền rút ra một chiếc gậy thời tiết tạo ra một bong bóng và chìm xuống dưới đáy biển sâu.
Nami ngạc nhiên trước những điều vừa xảy ra cô không hiểu sao từ đâu ra lại có một người giống y hệt như cô.
mà không hiểu sao từ lúc người kia xuất hiện cái cảm giác yêu Tùng mạng ở trong cô lại càng thêm sâu đậm và rõ nét hơn.
- Đó là bản thể khác của cô, người đấy không còn một chút dính líu gì đến tình cảm với tôi cả.
Nami vui mừng bởi vì cô Không cần phải rời khỏi băng mà vẫn có thể đi theo Tùng.
Giờ đây ở bên hắn là thứ duy nhất cô quan tâm tới.
Cô vui vẻ chạy tới ôm lấy cánh tay của hắn.
Tùng đứng bên cạnh cũng chỉ biết lấy tay còn lại thở dài mà gãi đầu.
___________.
- Um~....!Không chịu đâu!
Cô bé nhí nhảnh đang ôm lấy tay phải của Tùng, tay còn lại nơi đang giữ chặt lấy nó như thể là sợ bị cô bé kia giật lấy Tùng mất.
Tùng cười khổ :
- Không chịu là không chịu vì chuyện gì ?
- Anh nói em là em gái duy nhất của anh cơ mà ? Bây giờ sao chị ấy lại ở đây ?
Cô bé Phùng má lên lườm hắn.
thùng bật cười, lấy cánh tay đang bị cô bé ôm mà chọc chọc lên cái má bánh bao hồng kia.
- Đồ ngốc ! Thì em vẫn là em gái bé bỏng của anh đấy thôi ?
Cô bé ấm ức khi bị trêu ghẹo.
- Nhưng anh là có bao giờ chịu hỏi tên em đâu ?
Tùng giật mình, quả đúng là bao lâu nay sống chung với nhau mà hắn lại chưa bao giờ biết tên con bé là gì.
Cảm thấy tội lỗi, Tùng xoa đầu đầu mà nói :
- Thế tên em gái bé bỏng của anh là.....!Chuyển này nói sau đi.
Tùng đang định hỏi, nhưng đột ngột lại ngắt lời của chính mình.
Hắn liền nắm chặt lấy tay của hai người.
[[ Quá trình cưỡng chế chuẩn bị bắt đầu ]]
Cô bé ngượng ngùng.
[[ 3 ]]
Nami đỏ mặt.
[[ 2 ]]
...
[[ 1 ]]
[[ 0 ]]
[[ Bắt đầu ! ]]
.....
...........................
Tùng mở mắt ra sau một hồi choáng váng.
hắn cảm giác có gì đó không đúng ở đây tại sao lại im lặng tới vậy.
đôi mắt sau một hồi bị loa liền lấy lại được thị giác, đặt vào hẳn là khung cảnh hoang tàn, đổ nát của thành phố.
Không còn những dãy nhà sầm uất, những con đường đông đúc.
Thay vào đó là những ngôi nhà sụp đổ, bầu trời thì tối sầm lại.
Phảng phất trong không khí lúc nào cũng có mùi khói, lập lòe trong những dãy nhà cao tầng đã bị bay mất một nửa kia những ánh lửa.
Hệt như như cảnh máy bay Mỹ ném bom năm hồi chiến tranh Việt Nam vậy.
(( Bác nào không tưởng tượng ra cảnh trên đừng có tự nhận mình là người Việt Nam ))
Xa xa về phía đường chân trời, lấp ló sau những tòa nhà nhà cao tầng, một bức tường mờ ảo như làn sương màu đỏ sẫm đang không ngừng lay động.
nó hệt như một kết giới lồng giam giam cầm những con người hay thứ gì đó ở trong này vậy.
Hắn tự hỏi đây có đúng là Hà Nội - thủ đô nơi hắn sống không ?
Nami và cô bé kia đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là run rẩy.
Có vẻ họ bị cả bất ngờ và sợ hãi của khung cảnh kia làm cho run rẩy như vậy mà nắm chặt lấy cánh tay của Tùng.
Điện thoại của hắn vang lên tiếng chuông.
Hiện lên màn ảnh là là tên của Thảo.
Hắn vội vàng bắt máy.
Tùng muốn hỏi cô tại sao và chuyện gì đã xảy ra ở đây trong lúc hắn biến mất.
Sau khi Tùng bắt máy, hàng loạt tiếng rè rè vang lên như thể là bị mất sóng.
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng thở hổn hển, tiếng gió rít từng hồi.
- Xảy ra chuyện gì vậy ? Thảo ! Chuyện gì đang diễn ra vậy ? Em đang ở đâu ?
Lại một hồi im lặng nữa, vang lên tiếp đó là tiếng rè rè, tiếng bước chân chạy, tiếng thở dốc.
- ALO ? ALO !!! THẢO ????
-......rẹt ! rẹt ! Cứu.....rẹt rẹt ! em.......!với !....rè.......!!.......!BÙM !!!
Tùng nghe thấy âm thanh của tiếng bom nổ vang lên từ điện thoại.
tiếp đó không xa liền có một xung Chấn từ đâu kéo tới một cột khói bốc lên trên cao.
Tăng tốc cực nhanh chạy đến chỗ đấy.
" Thảo ! Đừng có xảy ra chuyện gì đấy ! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...