- Không được ! Sư phụ ta chưa đứng dậy, ta chưa thể đi mà không có người.
Cô từ chối, giọng điệu có chút tiếc nuối.
Không phải cô không muốn đi, muốn ra thăm thú cái thế giới bên ngoài.
Chỉ là sư phụ cô còn thiền tịnh tại đó, cô k khôn ngoan thể bỏ mặc ông ấy mà đi được.
Tùng sao hắn lại không hiểu có đang nghĩ gì chứ ? Nhưng nếu hắn nói ra sự thật, e rằng có sẽ không chịu nổi.
Hắn phân vân, không biết rằng mình có nên nói ra sự thật không.
Tùng lưỡng lự
" Đằng nào cô ấy cũng sẽ biết ! Không thể giấu mãi được, rồi một ngày cô ấy sẽ phải chấp nhận sự thật.
"
- Sư phụ của cô...đã chết !
- ...
Bầu không khí trở nên im lặng.
Lời Tùng nói ra như sét đánh ngang tai cô.
Người cô run lên bần bật, hãi hùng.
- Nói dối ! Là nói dối đúng không ?
- ...
Tùng chỉ im lặng đứng chôn chân tại chỗ không giám nhìn vào đôi mắt của cô.
Hắn làm sao không hiểu cái cảm giác lúc này của cô.
Hắn cũng mất đi người thân của mình.
Ba hắn - Người luôn quan tâm, yêu thương hắn, che chở cho hắn khỏi cái tuổi thơ thường bị bắt nạt vị thể trạng yếu đuối của hắn.
Mẹ hắn - Người chăm sóc, nuôi dạy hắn, cho hắn biết rằng không có khó khăn nào không thể vượt qua.
Khi hắn mất cả hai, hắn suy sụp.
Cực kì suy sụp ! Hắn thu mình lại, không giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Trầm cảm ! Tự kỉ ! Là những từ ngữ có thể miêu tả chính xác hắn khi đó.
" Mình đã mất tất cả ! "
Đó là những gì hắn nghĩ khi ấy ! Rồi dì Lâm vực dậy hắn.
Động viên hắn.
Khích lệ hắn.
Cô nhắc lại những lời mà mẹ hắn từng nói.
" Không gì là không thể ! Không có rào cản nào con người không thể vượt qua ! "
Và rồi hắn trở khôi phục lại được tinh thần.
Bởi hắn còn dì hắn, hắn phải sống tiếp một cách tốt đẹp.
Nhưng còn cô ? Nhìn bộ xương kia xem ! Ông ta đã chết tự bao giờ ? Một năm ? Ba năm ? Năm năm ?
Bộ xương trắng đã ngả đen vì oxi hóa.
Cô sống đơn độc ở cái nơi đáy vực sâu hun hút này bao lâu ? Cô đơn ! Lạnh lẽo ! Vẫn chờ ở đấy và tin rằng rồi một ngày sư phụ cô xuất quan, đứng dậy mỉm cười với cô và khen ngợi cô vì chờ ông ấy suốt bao năm.
Cô ngu ngơ, ngốc nghếch, vẫn tin vào điều đấy.
Bởi ông là người thân duy nhất của cô tại đây.
A~ ! Đáng thương !
Tùng nhìn cô suy sụp mà ngồi xuống với ánh mắt đồng cảm.
................................
Tại một hư không nào đó, có một khối lập phương đen tím huyền bí trôi nổi giữa không gian.
Bên trong có sáu con người đang ngồi quanh một cái bàn.
Con người ? Nói vậy có đúng không nhỉ ? Hay cứ gọi cho dễ hiểu là sáu dạng sống linh hồn nhỉ ?
- Đã cách âm ?
- Chắc chắn ! Với kết giới cực mạnh này, trừ khi " Ngài ấy " chú ý bằng không không ai phát hiện ra.
- Con trai của kẻ đó đã chết gần hai thập kỉ.
Sao ta chưa phát động tấn công ?
- Ngu ngốc !
- Tại sao ?
- Bởi thế ta mới nói ngươi ngu ngốc ! Ngươi có biết tại sao năm người các ngươi được ngồi đây không ?
- ?
- Vốn ban đầu chỉ có Nhị đại thần ! Ta Thần Huỷ giệt và hắn ! Nhưng " Ngài ấy " đưa các ngươi vào đứng chung hàng ngũ với ta để cân bằng sức mạnh.
Không Thần hỏi :
- Sức mạnh ?
- Sự chênh lệch giữa ta và hắn...!Quá xa vời !
Ngừng một lúc, Thần hủy diệt nói tiếp :
- Đừng nói một canh giờ ! E rằng năm người bọn ngươi không cũng không thể cầm chân hắn quá một khắc.
Thần huỷ diệt nói.
Các vị thần khác nuốt một ngụm bọt, trên trán lăn dài một dòng mồ hôi lạnh.
Linh Thần tỏ thái độ bất mãn, đứng lên nói :
- Vô lí ! Ngài và năm người bọn ta chả nhẽ không thể giết hắn ? Tên đó có gì mạn...
Chưa kịp nói hết câu, Linh thần cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
Thần huỷ diệt nói với giọng trầm khàn, nhưng những vị thần khác khi nghe thấy giọng nói này liền nổi da gà.
Kinh hãi.
- Đạt cấp bậc thần có thể tự tái tạo lại cơ thể.
Vậy ngươi nghĩ kẻ nào có thể để lại vết sẹo này trên cơ thể ta ?
Linh thần đau đớn khi phát hiện chưa đầy chớp mắt hắn đã mất đi cánh tay phải.
Vội vàng tập trung chữa thương.
Còn cánh tay kia vẫn nằm trên đất, xương trắng lòi ra lộ rõ ống quyển với cấu trúc như tổ ong ở bên trong
Thần huỷ diệt vạch trường bào rực lửa của mình ra, để lộ trên vai phải là một cái vết sẹo cực lớn.
- Hắn là một con quái vật.
Ngay cả sức mạnh của ta ! Cùng năm người các ngươi mới có thể lấy lại được cân bằng.
Chờ đợi ! Là cách tốt nhất chúng ta có thể làm vào hiện tại.
- Vậy...!Nghe theo ý ngài !
Năm vị còn lại cùng đồng thanh !
........................................
- Cứ để mặc cô ấy như vậy có ổn không ?
Tuyết Vân vừa hỏi vừa ngoái đầu nhìn lại nơi cô nàng đầu heo đang gục xuống.
- Tôi sẽ trở lại đón cô ấy sau !
Tùng nói, mặc dù hắn biết việc này có hơi khó khăn nhưng hắn ta sẽ đưa cô ấy ra ngoài.
Dì Lâm đã cứu rỗi hắn và giờ đến lượt hắn cứu rỗi cô ấy.
Nói rồi hắn bế Tuyết Vân lên theo kiểu bế công chúa.
Cô nàng bất ngờ trước hành động này của hắn nhưng có vẻ như không có ý định phản kháng.
Tùng vận lực vào hai chân mặc dù hắn đếch cần thiết phải làm như vậy bởi tất tần tật các thông tin liên quan đã được hệ thống tống hết vào não bộ của hắn.
[[ Khinh công : là một skill thuộc vị diện Dragon ball.
Người dùng có thể tùy ý lăng không, bây lượn.
Tốc độ phụ thuộc vào tu vi.
GIÁ : 500.000 điểm ]]
Tuyết Vân bất ngờ, hốt hoảng khi thấy cả hai đang bay lên.
- Lăng Lăng ba vi bộ ? Anh biết dùng nó ?
Lăng ba vi bộ là cái khỉ gì hắn không biết, bởi tuổi thơ của hắn cũng giống như lão tác giả thiệt là bất hạnh.
Chỉ biết tới phim hoạt hình chứ đâu cày phim chưởng.
A~ ! Thật đáng tiếc, nếu hồi đó tác chịu khó xem phim Tàu một chút thì giờ đây Tùng nhà ta có thể oai phong lẫm liệt hơn nhiều.
- Cũng có thể coi là như vậy ! Bộ nó hiếm người luyện sao ?
- Không phải hiếm ! Phải gọi là cực kỳ hiếm.
Nói không đây thôi, tại Việt Quốc Tu Giả chỉ có ông e...!tôi luyện thành.
" Weooooo ! Không ngờ cái công pháp này hiếm hoi vậy.
"
Tùng thầm nghĩ.
- Mà anh học n....
Chưa kịp hỏi, cô liền cảm thấy cơn lạnh như tạt ttạt một xô nước lạnh vào người giữa mùa đông.
( Tháng 12 là giữa đông nhỉ ? )
Thì ra Tùng là vừa phi vào nơi bắt nguồn còn còn thác.
Hắn ôm Tuyết Vân mà bơi trong mạch nước ngầm này.
Khoảng độ 100m liền thấy thành mạch nước ngầm rộng ra, chắc chắn đây là thêm một cái hồ.
Hắn bơi lên mặt nước.
- Xoạt !
- Phù oà !!!
Tùng và Tuyết Vân ngoi lên mặt nước, hắn dìu cô lên bờ mà nằm vật ngửa.
Quả đúng như hắn dự đoán bên trong là một khoảng trống.
Ở đây cũng có một con thác, nhưng nó nhỏ hơn nhiều con thác dưới kia.
Chảy từ tận cao vút trên cùng kia xuống đây, tụ thành một lòng hồ rồi chảy vào con thác dưới đáy vực.
- Thứ đó là gì ?
Tuyết Vân hỏi.
Tùng nhìn theo hướng cô chỉ tay.
Rải rác xung quanh thành vực, hằng sa số các vật thể nhìn như những viên đá pha lê gắn đầy tường tỏa ra màu sắc cực kỳ lưng linh huyền ảo.
Cả hai như lạc vào cõi bồng lai, tình thần trở nên thoải mái lạ kì.
Tuyết Vân như người mất hồn, tiến tới muốn chạm vào những viên pha lê này.
- DỪNG LẠI !
Tùng hét toáng lên làm cô như người mộng tỉnh giấc, vội vàng lùi ra sau.
- Sao...sao thế ?
Tùng không nói gì.
Hắn lôi ra một chai rỗng, múc nước hồ mà tiến lại gần đổ lên viên pha lê kia.
- N...!nước bốc hơi ?
Tuyết Vân kinh hãi nhìn những dòng nước Tùng đổ lên chưa kịp chạm viên pha lê đã bốc hơi.
- Sức nóng thật kinh khủng a~
Tùng cảm thán, không biết có phải do óc suy luận nhạy bén hay nhờ giác quan thứ sáu mà hắn nhận ra những viên pha lê này có gì đó không ổn.
Thật không thể tưởng tượng nếu lúc nãy Tuyết Vân đặt tay lên đó hậu quả đã ra sao ?
Sau khi nghỉ ngơi một chút, chủ yếu cho cả hai thay đồ, họ tiếp tục lên đường.
Lần này cô đề nghị hắn cõng.
Và thế là đôi gò bồng đảo B-cup của cô cứ thế ép sát hắn, làm hắn phê tê lê mê một hồi.
A~ cái cảm giác này thật là mềm mại.
Độc Thoại Nội Tâm
\ - Hello ! Ohayo Onii-chan !
Bên dưới, thằng em trai của hắn ngẩng cao đầu dũng mãnh chào hắn.
- Cút ! Lặn xuống ! Tao có Thảo rồi ! Hiểu không ? Tao đ*o thể phản bội cô ấy.
- Nhưng nơi đây đa thê là hợp pháp mà anh trai ?
- Nghe vô lí nhưng rất thuyết phục ! ....!Nhưng mà đéo !
- Thôi nào ! Vui vẻ chút đi anh trai.
Chiều thằng em này một chút !
- Nghe hay đấy !..
CÚTTTTT!!!!!!! //
Hắn và cô, cả hai bay tới cả tiếng mới lên tới mặt đất.
Tùng nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ, nằm vật xuống mà nhìn lên bầu trời.
A~ đúng là mặt trăng kìa !
- Phiuuuuuuuu !!!!
Một vật thể đang lao tới và mục tiêu của nó là Tuyết Vân, hắn nhận ra điều đó liền vội vàng bật dậy mà đỡ lấy vật thể đó.
- AI !!!
Hắn gầm lên tức giận, trong tay hắn là một con dao găm.
Từ trong bụi rậm gần đó phát ra âm thanh loạt xoạt.
Một tiếng nói trong trẻo nhưng đầy sự ghen tuông.
- Anh đó còn dao cho nhỏ đó ? Tại sao anh lại làm thế ? Còn nhỏ đó là ai ? Cả con bé kính cận kia nữa ? Sao chúng mày cứ lại gần anh ấy ? Của tao ! Anh ấy là của tao ! Chỉ riêng tao mà thôi.
Bóng đen tiến lại gần, Tùng cảnh giác cao độ.
Khi ánh trăng soi sáng lên gương mặt cả ba, Tùng bàng hoàng khi nhận ra khuôn mặt người đối diện.
Hắn thối lên mà không thành lời :
- Cô...cô....!cô là......
.......................................
Cũng là thời gian đó nhưng ở một hoa viên tại một hành tinh khác.
Kẻ A :
- Này ! Sao các ngài ấy chưa ra chỉ thị ?
Người B :
- Ta cũng không biết !
Tên C :
- Hắn ta không chịu chờ đợi nên bắt đầu hành động hòng muốn lập công cho " Ngài ấy ".
Kẻ A :
- Hắn ta ?
Người B :
- À ! Củ khoai tím bắt đầu đi tìm đá à ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...