- Ngày mai đã là đi dã ngoại rồi, mày tính mang pet gì theo ?
- Thiên Cơ Đ-o Khả Lộ bạn ạ !
Tùng trả lời thằng Tịnh, tiện thể cà khịa nó một câu.
- Mày thì chắc là vác heo đi chơi nhỉ ?
Tịnh :
- Uầy ! Sao mày biết ?
Tùng :
- ...
- REENGGGGGGGG !!!!
Tiếng chuông báo hiệu một buổi học được bắt đầu, nhưng không khí cả lớp vẫn cứ thế mà tiếp tục diễn ra sôi nổi.
Chỉ cho đến khi cô chủ nhiệm bước vào lớp, ánh mắt sắc lạnh của cô quét qua từng gương mặt tái mét của lũ học sinh.
Một lúc sau cô mới bắt đầu hạ sát khí.
Miệng nở một nụ cười thân thiện nói :
- Giới thiệu với cả lớp, lớp chúng ta hôm sẽ có hai giáo viên mới.
Xin tự giới thiệu cô Đặng Yến Tâm dạy kĩ thuật cơ khí và cô Đặng Yến Trang môn Tâm lý học.
Liền sau đó là hai bóng hình bước vào, nhỏ nhắn và đáng yêu ! Cô gái tóc ngắn mang chiếc quần rộng thùng thình nhưng bé lại ở phần cổ chân.
Trên chiếc quần màu đất là vô số túi đựng những thứ như kìm, cờ lê, mỏ vít,...!Phía trên mặc một cái áo ba lỗ bó sát màu đen làm lộ ra vùng eo nhỏ nhắn và vòng một nhỏ bé.
Trên đầu mang một chiếc kính bảo hộ to vật vã, nhìn sẽ rất ngầu nếu không có hình sticker con bướm hồng trên gọng kính.
- Cô là Đặng Yến Tâm ! 25 tuổi ! Chuyên viên khoa kĩ thuật, rất mong được giúp đỡ !
- Cô là Đặng Yến Trang ! 25 ! Phụ trách Tâm lý học, mong được giúp đỡ !
Phía sau, một cô gái nhút nhát lên tiếng, giọng điệu có chút e dè.
Cô để tóc búi hai cục nhỏ nhỏ xinh xinh, đeo cặp kính tròn chế gần nửa khuôn mặt.
Tay cầm một quyển sách dày chế phía trước.
Cô khoác trên mình chiếc đầm trắng, trắng tinh khôi, trắng thuần khiết, quá khổ dài tới đầu gối.
Gấu váy có phần ren hình hoa làm tăng thêm vẻ tinh thuần của bộ váy.
Đôi vớ trắng ôm chọn lấy phần bắp chân nhỏ nhắn với họa tiết chấm bi hồng.
Đôi giày cao gót màu xanh được gắn lên là một chiếc nơ.
Khuôn mặt của Tùng hiện tại như kiểu là "What the f*ck " cái đ-o gì đang diễn ra vậy ? Khi hắn nhìn thấy hai thân ảnh vừa từ cửa lớp bước vào.
" Đó chẳng phải là hai cô bé đối diện nhà mình sao ? Với lại...25 tuổi ? Loli hợp pháp ? Thế hóa ra mình phải gọi bằng chị à ?
Ở dưới kia, Đặng Yến Tâm sau khi xác định được vị trí của Tùng liền lẩm bẩm câu gì đó.
Nếu có ai đó ở gần cô lúc này có thể nghe loáng thoáng :
- Ohayo Onii-chan kawaii desu~ Anh không thoát được đâu !
Tùng bỗng cảm nhận được cơn buốt lạnh suốt dọc sống lưng.
Ối đất mẹ ơi ! Ối Giàng ơi ! Sao số ta nó lại tạ tạ tới thế ?
...
- REENGGGGG !!!
Tiếng chuông vang lên báo hiệu một buổi học kết thúc.
Từ phía cổng trường Đại học thấp thoáng một bóng người lấm la lấm lét, lén là lén lút mà rời khỏi đấy.
Đột nhiên từ đâu bay ra một con xe cảnh sát, và cái gì đến thì cuối cùng cũng phải đến :
- Có người nói rằng cậu có hành vi xàm sỡ, ấu dâm ! Mời cậu về đồn làm việc !
Tên thanh niên kia khuôn mặt nhăn nhó, tay gãi gãi mái tóc bạch kim của mình.
Nhìn về phía nữ nhân mặc cảnh phục trong xe mà cất lên tiếng than thở :
- Này ! Cho hỏi, vụ này nghiêm trọng tới nhường nào mà một đại nhân vật như cô phải tới đây ?
Vị nữ nhân kia vẫn giữ lấy giọng nghiêm túc, nói :
- Chỉ là việc này liên quan tới em gái tôi, vả lại nó có liên quan tới cậu nên tôi đích thân phải tới.
- Tới là muốn gặp tôi ?
- Kh...!Không ! S....sao tôi phải m....muốn gặp cậu ?_Yến Nhi lắp bắp.
- Không phải thì thôi ! Sao phải ấp úng làm chi ? Không có tật sao phải giật mình ?
Tùng điềm đạm trả lời, bình thản mở cửa xe phía sau mà vào vị trí mà không cần phải có sự cho phép của cô.
Cứ như thể hắn quá quen thuộc với tình huống này.
Cũng là có phần đúng, hắn quen thuộc chẳng qua lần này lên xe cảnh sát cũng mới có ba lần mà thôi.
Hắn làm sao mà không nhận ra cô nàng có ý với mình, chỉ là đó là tình ý hay địch ý thôi.
....
Tùng lững thững đi rông ( hổng có thả rông nhà ? ) quanh tòa nhà chính của trụ sở công an.
Phía bên trong có 4 người đang chăm chú nhìn vào biểu đồ tùm lum tùm la cái gì mà nhịp tim, cái gì mà sóng não.
- Quả nhiên là cậu ta không có cố tình làm !
Yến Nhi reo lên sau khi người nhân viên chuyên viên kĩ thuật ra khỏi phòng.
Điều này dù có bị nặng tai thì trong căn phòng này không ai là không có thể không nghe được.
- Em có vẻ vui mừng nhỉ ?
Yến Tâm lườm nguýt cô em của mình.
Cô đứng chỉ có thể cao tầm ngực em gái mình.
Chiều cao thì khiêm tốn, đã thế lại còn lép nữa chứ ? Mang danh chị cả mà lại thua hai em gái mình về cái khoản chiều cao và độ nở nang.
Aaaaaaa !
" Kiếp trước ta đã gây nên cái hoạ gì mà kiếp này gánh nghiệp quật nặng thế cơ chứ ? "
- Nói chung chuyện này không phải do cậu ta cố tình làm.
Không phải hắn có ý định đồi đồi bại với Trạng muội.
Yến Nhi nhìn vào màn hình tinh thể lỏng lớn tới 158 inch đặt giữa căn phòng đanh hiện lên nhịp tim của Tùng.
- Sao nghe có vẻ như em đang bênh vực hắn nhỉ ?
- Kh...!không có đâu ! Sao...sao em lại phải làm thế ?_ cô lắp bắp nói.
- Chị chỉ hỏi chơi thôi, sao mà ấp úng thế ? Không có tật sao phải giật mình ?
Yến Tâm khom người khuôn mặt kiểu" Tin cái beep "
- Đâu....!đâu có đâu ! Em và hắn hiện tại không có gì cả ! Chỉ là hiện tại thôi.
Nửa câu đầu cô nói đủ rõ cho ba người nghe, ấy nhưng nửa sau lại lẩm bẩm một mình.
- Hả ?
Yến Tâm như loáng thoáng nghe thấy tiếng gì đó.
- Không ! Có gì đâu ?
Yến Nhi chối hoét.
Yến Tâm quay sang em gái mình, nói :
- Đúng là hắn ta không cố ý, nhưng sự thật hắn vẫn là xàm sỡ em ấy.
Việc này không thể tha thứ được.
Cô là đang mong em gái mình nổi khùng, làm cho tổ tông bao đời nhà hắn ngóc đầu không nổi.
Ấy thế mà cô lại thấy em gái mình buồn bã ngồi một góc lẩm bẩm, thi thoảng xoắn xoắn mấy lọn tóc rủ xuống hai cái bánh bao phúng phính trên gương mặt xinh xắn kia.
- Anh ấy không cố tình tức là anh ấy không quan tâm ? Anh ấy không quan tâm tức là anh ấy không thích mình ? Anh ấy không thích mình tức là mình không phải gu của anh ấy ? Mình không phải gu của anh ấy tức là anh ấy không thích mình ? Anh ấy không thích mình tức là...
Yến Tâm vỗ lên trán cao của mình, nhìn ngắm cô em gái bé nhỏ đang sa vào lưới tình.
" Hắn ta thì có cái gì hay cơ chứ ? Mà lại để cho em thích ? Ngoài cái cái mã đẹp trai công tử, lại khỏe mạnh.
Hình như có cả body 6 múi nữa.
Cộng thêm với cái việc hắn hiền lành, tốt bụng, nhà lại giàu có.
Ngoài mấy cái đấy ra hắn có gì tốt để cho em thích cơ chứ ? Mặc dù những điều đấy cũng khiến cho mình có chút rung động.
Mà hình như nãy giờ mình đang xem hắn thì phải phải.
"
- Em thích hắn phải không ?
Không gian đột ngột yên lặng.
- Ch...!chuyện này ! Em...em...
- Thôi được rồi ! Chuyện này dù thế nào cũng sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn thôi ! Để chị nói cho mà nghe....
...
5h chiều cùng ngày
Tùng đang đứng trước cửa nhà sách lớn nhất cái Hà Thành này.
Hắn trong diện mạo như chuẩn một cái thư sinh.
Bận trên người là sơ mi trắng, dài gần chạm đầu gối.
Quần của hắn là quần jean màu đen.
Hai thứ màu đen trắng này quả là giản dị.
Trên tay hắn ăn mang một quyển sách dày cộm, tựa là " Làm thế nào để cho cho truyện của lão tác giả có thật nhiều bình luận và yêu thích ? "
(( Ta đùa thôi, nhưng mà đúng là ta đang cần comment như thằng nghiện cần thuốc ấy )) Tựa của cuốn sách là " Tam Thiên Giới "
Tác giả của cuốn sách là Trần Dần
Lời Tựa
" Tui...t....tu..tui là Đệ nhứt Quốc sư Hoa kì Trần Dần.
Cố vấn túi cao của Tổng thống Obama.
Hịn tại là ông tổng thống Donal Trump..."
Hắn tựa mình vào tường mà lật từng trang sách, thi thoảng lại nhíu mày suy ngẫm.
Điều này lọt vào mắt xanh của bao nhiêu tay nhiếp ảnh gia đang liên tục bấm máy xung quanh hắn.
Và hằng xa số ánh mắt thèm thuồng của các chị em đang hận rằng nếu không bận việc thì sẽ ở lại cái mà chiêm ngưỡng cho mòn cái con mắt thứ kiệt tác của trời đất kia.
" Ôi ! Thật là một cái vẻ đẹp trai trời ban "
Nhờ vậy, điểm của hắn đang tăng vù vù như diều gặp gió.
Tùng đang nghĩ gì ?
" Hình vuông là bố của hình chữ nhật ! Quỳ tím sẽ trở thành quỳ xuống nếu gặp một phản ứng hóa học..."
(( Ặc ! Lộn rồi ! ))
" Tam Thiên Giới ? Tức là 3 ngafn cái thế giới ? Nếu điềutrong này viết là thật, thế thì nó hoàn toàn đúng với những điều đã xảy ra với mình.
Nữ nhân thần bí kia có lẽ cũng là đi ra từ một trong ba nghìn thế giới đấy.
Và cả giấc mộng kia, cô bé đó cũng có nhắc tới 3.000 cái thế giới.
Cô bé kia là ai ? Mỗi lần nghĩ tới điều đấy trong đầu của mình liền hiện ra ra hình bóng của một bé gái tung tăng chạy nhảy bên mình.
Có điều mình không tài nào thấy gương mặt..."
|| Cho hỏi chủ nhân là đang nghĩ điều gì ? ||
Giọng nói của hệ thống vang lên.
Điều này khiến cho Tùng có một chút vui vẻ.
Nhưng vì sao lại vui vẻ thì hắn không hiểu.
" Đang nghĩ gì chẳng lẽ đến lượt mưa phải hỏi sao ? Không phải ngươi cái gi gỉ gì gi cái gì cũng biết à ? "
|| Có một số điều mà ngay cả hệ thống cũng không có quyền được biết ! ||
" Quyền ? "
|| Quyền mà Thần sáng tạo cho phép hệ thống có thể truy cập giới hạn nhất định một số thông tin.
Trở lại với câu hỏi của hệ thống, chủ nhân đang nghĩ điều gì ? ||
" Ta đang nghĩ nên đặt cho ngươi một cái tên.
Gọi là hệ thống nhiều khi cũng không tiện "
|| Èo ơi ! hôm nay tốt bụng ghê hen ? ||
" Không thích ? Vậy thôi ta không đặt nữa ! "
|| Ấy khoan ! Thích chứ ! Thế chủ nhân định đặt là cái gì ? ||
" Đặt là...!mà nãy giờ ngươi ăn cái gì thế ? Sao cứ chóp chép vậy ?"
Tùng nghe thấy một tiếng động lạ nãy giờ mà chả biết là cái chi.
|| Tui ăn Ngô ||
Aizzzz ! Hệ thống mà cũng biết ăn ? Cũng đúng ! Nó còn biết ngủ mà ?
" Ngô ? Dịch sang tiếng Hán sẽ là...!phải rồi ! Tên của ngươi sẽ là Tiểu Mễ ! Ngọc Tiểu Mễ ! "
|| ...!||
" Sao ? Thấy thế nào ? "
|| Èo !!! Tên xấu giữ ! ||
" Xấu gì ? Tên đẹp thế ! Ngô vốn xuất thân từ Trung Hoa, nó có tên gốc là Ngọc Mễ có nghĩa là viên ngọc.
Thêm chữ " Tiểu " vào là hạt ngọc nhỏ bé.
Vừa đáng quý, vừa đáng yêu.
Phải không ?
|| Nghe vô sinh nhưng lại sinh đôi ! ||
" Hể ? "
|| Không có...!||
- Chào ! Sao cậu...!cậu đến sớm vậy ?
Ai đó vừa giật lấy áo Tùng, cắt ngang cuộc nói chuyện của hắn với Tiểu Mễ.
Hắn nhìn xuống, đó là Đặng Yến Trang, cô gái có vẻ rụt rè nhút nhát đang cố gắng ngước cổ lên nhìn Tùng.
Hắn nhìn vào đồng hồ, 5:10', lại nhìn xuống nói :
- Cô tới muộn 10 phút !
...
Trở về trưa hôm đó, cậu ta tự dưng từ đâu chui ra bà cái công việc kì lạ, đồng thời lại có nhiệm vụ :
[[ Đi chơi cùng 3 chị em họ Đặng, tăng lên 80 hảo cảm của mỗi người dành cho kí chủ.
Lần lượt là :
- Đặng Yến Nhi : 79/100
- Đặng Yến Tâm : 60/100
- Đặng Yến Trang : 81/100 ]]
_____TO BE CONTINUED_____
Trong một buổi triển lãm của bảo tàng nghệ thuật chiến tranh tại Việt Nam, rất nhiều người đã tham dự, trong đó có cả những cựu binh Mỹ tới thăm.
Trong lúc ngắm nhìn những hiện vật, moy người cựu lính Mỹ hốt hoảng nga khỏi xe lăn khi thấy ....
Trước sự tò mò của nhiều người, ông bắt đầu kể, gương mặt già nua đã chứng kiến bao sinh mạng ngã xuống.
Và con mắt đã nhìn thấu được sự bất công vô lí của chính phủ Mỹ :
It was in the fall of 1967 that we belonged to the army reconnaissance force.
Our mission is to find the location of the revolutionary base deep in this desolate forest.
Three days here as hell to us.
Unpleasant insects, dense vegetation, and many other reasons.
At the end of the third day, when we passed a stream.
We immediately heard rustling.
All 6 people gathered in high concentration to observe, but there was no sign of attack.
Only the bushes were moved by the wind.
As soon as we let our guard down, a bush suddenly flew up and said:
- Dit me may !!!!!
Eventually we learned that these were revolutionary soldiers who had disguised and followed us for a long time.
They didn't kill us, they just locked us in one place.
But that's too good for me because I don't want to have to fight anymore.
Vi ông này là người Mỹ nên sẽ nói tiếng Anh.
The nên tác đã sub dùm mọi người nè ! Cảm ơn tui đê !!!!
Đó là vào mùa thu năm 1967, chúng tôi thuộc lực lượng trinh sát của quân đội.
Nhiệm vụ của chúng tôi là tìm ra được địa điểm căn cứ của cách mạng sâu trong cánh rừng hoang vu này.
Ba ngày ở đây như là địa ngục với chúng tôi.
Những loài côn trùng khó chịu, cây cối rậm rạp, và nhiều lý do khác.
Cuối ngày thứ ba, khi chúng tôi đi ngang qua một con suối.
Chúng tôi liền nghe thấy tiếng xào xạc.
Tất cả 6 người đều tập trung cao độ mà quan sát, nhưng chẳng có dấu hiệu tấn công.
Chỉ có những bụi cây bị lay động do gió.
Ngay khi chúng tôi lơ là cảnh giác, một bụi cây bỗng bay lên và biết nói :
- Đ-t me may !!!!!
Sau cùng chúng tôi biết được đó là những chiến sĩ cách mạng đã hóa trang và theo dõi chúng tôi từ rất lâu.
Họ không giết chúng tôi, chỉ là giam chúng tôi lại một chỗ.
Nhưng điều đấy quá tốt đẹp với tôi vì tôi không muốn phải chiến đấu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...