Tam Thiên Giới
- Xoẹt !
- Aaaaaaaaa ! Tha cho tao đi !
Huyết Quỷ hét lên, luống cuống bò lùi.
- Tha cho ngươi ? Những con người xấu số kia vẫn xin thì ngươi có tha cho họ không ?
Tùng hỏi, dần đến chỗ Huyết Quỷ.
Đoạn dơ Linh Quang kiếm lên.
- Khốn khiếp ! Có chết tao cũng kéo theo mày.
Nói rồi Huyết Quỷ lao đến ôm chặt lấy người Tùng.
Dù cho bị đánh, đập cũng không chịu buông.
Cơ thể hắn đột nhiên phồng lên, các mạch máu có thể nhìn rõ xuyên qua da.
Làn da đỏ thẫm như máu.
Hắn là đang muốn tự bạo, có chết cũng phải chết chùm.
Tùng vùng vẫy muốn thoát thân nhưng quá muộn.
Chỉ biết vận lực mà cường hoá cơ thể để có thể chịu đựng.
- BÙMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vụ nổ chấn động cả một góc trời, làm những người xung quanh hoảng hốt tưởng có máy bay rơi.
Khu vực hiện tại lúc này đất đá văng tùm lum.
Cả một góc tòa nhà cứ thế mà đổ gục.
Xa xa , Lớp trưởng dù vậy mà vẫn bị sức ép của vụ mà bị chấn bay xa 10m.
Tùng ý thức lơ mơ, có cảm giác mình sắp chết.
( Chú yên tâm, còn ăn đập dài dài, chú chết anh hết chuyện để kể à ? )
.....................
Tôi thức dậy với cơ thể nặng trịch.
" Khốn ! Không cử động được ! "
Cơ thể dù một chút cũng không nhúc nhích, tôi đành bất lực nhìn ngắm nơi mình đang nằm.
Đây là một căn phòng khá rộng, sơn màu trắng với đầy đủ trang thiết bị y tế với của ra vào bên ngoài.
Bên tay trái tôi là một chiếc cửa sổ khá rộng, đang được mở.
Dù tôi có phóng xạ tầm mắt cũng không thấy đường chân trời, chỉ thấy nhấp nhô nhà là nhà.
Có vẻ nơi này rất cao !
Tôi nằm trên một chiếc giường bệnh màu trắng, nom có vẻ chắc chắn.
Ngoại trừ gương mặt, cơ thể tôi toàn bộ là quấn băng.
Tay phải đang được truyền thứ dùng dịch gì đó.
Mải đánh giá tình hình, tôi phân tâm lúc nào chẳng hay.
Cánh cửa phòng bật mở, bước vào là một thân ảnh thiếu nữ.
Mái tóc bồng bềnh dù không có gió, gương mặt trái xoan với từng đường nét tuyệt đẹp, xứng danh gọi là một cái tuyệt thế đại mỹ nhân.
Cô diện một áo sơ mi, quần Jean rách gaui, đôi một chiếc mũ đen.
Cô bước tới bên Tùng, nhìn thẳng vào cơ thể băng bó kia.
Tùng thì thào, nhưng không nói lên lời.
Đành phải dựa vào khẩu hình miệng.
- Tôi !
- Đang !
- Ở !
- Đâu ?
- Bệnh viện chỉ nhánh phụ của Việt Quốc tu giả.
Dương Tuyết Vân mỉm cười nói.
- Ngươi bất tỉnh đã 3 ngày.
Châu Âu
Tại một căn biệt thự xa lạ khu dân cư nằm khuất sau rặng núi.
Bên ngoài mưa dông chớp dật, thời tiết cực kì cực quan.
Ấy thế mà vầng trăng màu máu vẫn hiện rõ một mảng đỏ rực trên bầu trời sao.
Bên trong căn biệt thự, nó rộng đến và cổ kính một cách lạ thường.
Trong căn phòng khách là một chiếc bàn dài với những đường nét chạm khắc tinh xảo.
Hai đầu là hai người đàn ông ăn mặc như kiểu quý tộc, đang được mỗi bên một cô hầu đứng trực.
Người râu ria xồm xoàng nói.
- Nghe nói con trai ông đã tử trận !
- Quả là vậy !
Người kia trả lời.
Không khí có chút trùng xuống.
Vị kia lên tiếng :
- Chỉ là một đứa con rơi ,! Ta vứt đi chả tiếc.
Giữ lại chỉ tổ vướng víu ở Huyết Hội.
- Thế vụ đan được ông làm đến đâu rồi ?
Người râu xuề xòa nói :
- Hiện tại đan dược tạo ra chỉ có 10% sức mạnh nhưng trong tương lai có thể lên tới 90%.
Trực tiếp tấn thành lên cả một đại cảnh giới.
Mớ thất bại thì vứt trở Huyết Quỷ.
Mà khúc xương rồng này quả là tuyệt.
- Tuyệt vời lắm ! Sravin !
- Có gì đâu ? Asir !
- Chuyện này đáng mừng ! Nào ! Mời !
Asir nâng ly rượu lên, nó sóng sánh và mang màu đỏ của máu.
Đưa lên miệng uống cạn.
- Ài iiii! Thứ này chả ngon gì cả.
- Phập !
- Bịch !
Asir quay sang tấn công, hút cho khô máu nàng hầu.
- Quả là uống khi còn ấm là ngon nhất !
Asir cười cười.
Sravin lên tiếng :
- Hình như ngươi vừa đột phá !
Nếu có kẻ nào cao thủ ở đây chắc chắn xẽ nhận ra kẻ tên Sravin kia tu vi đã là Sư cấp nhị phẩm, và gã Asir đã là Sư cấp tứ phẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...