“Thợ nề Trần chết vì sửa mộ cho nhà họ Lạc, sao người không gọi người nhà bọn họ đến thắp đèn?”
Những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, hiện trường ngay lập tức có rất nhiều người hùa theo.
Cái gì cũng nói, chẳng qua ý cơ bản đều là để người nhà tôi đi.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết rõ nhà họ Lạc chúng tôi đối với bà con trong thôn là người bên ngoài.
Khi tôi còn nhỏ, rất nhiều đứa trẻ sẽ xúm lại bắt nạt tôi, chỉ vì họ của bọn chúng đều là Vương, mà tôi lại mang họ Lạc.
Quan niệm của dòng họ đã ăn sâu bén rễ vào trong nhận thức của người dân nơi này, đây là kết quả của sự tích lũy tư tưởng Nho giáo hơn hai nghìn năm, không thể thay đổi.
Tôi vẫn nhớ lúc đó, mỗi khi tôi bị bắt nạt khóc lóc quay về, ông nội đều mỉm cười an ủi tôi, nói mười năm sau, cháu hãy nhìn xem những người bắt nạt cháu sẽ như thế nào.
Lúc đó tôi không hiểu tại sao ông nội lại nói như vậy, hiện giờ hiểu được thì ông nội đã không còn ở đây nữa.
Âm thanh hùa theo của bà con trong thôn càng ngày càng lớn, từ lúc ban đầu chỉ đề nghị đã biến thành cưỡng ép.
Dường như chỉ cần nhà chúng tôi không đi sẽ bị Thiên Lôi đánh.
Tôi biết cuối cùng nỗi oán hận mà bọn họ tích tụ mấy ngày nay cũng sắp bùng nổ.
Bác hai tôi không nghe được nữa, chủ động đi ra nói muốn thắp đèn.
Thế nhưng ngài Trần lại từ chối, ông ta nói: “Sát khí nghề nghiệp trên người ông quá nặng, không thể thắp đèn.
Không chỉ lần này mà kể cả sau này nếu có người chết, ông cũng không được thắp đèn.”
Bác cả bảo mình sẽ đi, ngài Trần nhìn ông ấy đầy ẩn ý, rồi lắc đầu nói: “Ông cũng không đi được.”
Bác cả hỏi tại sao, ngài Trần không nói gì, chỉ bảo: “Dù sao ông cũng không thể thắp.”
Tôi liếc bác hai, phát hiện ông ấy cũng đang nhìn tôi, chắc cũng cùng một suy nghĩ với tôi: Trên người bác cả có chú ‘ngũ thể đầu địa’, hồn phách bản thân không ổn định, không thể thắp đèn.
Ngài Trần cũng nói bản thân không thể đi, ông ta là thợ đóng giày, thân phận đặc biệt, sẽ bị phát hiện ngay khi bước vào.
Không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng chỉ còn lại tôi.
Tuy bác cả và bác hai không đồng ý, cho rằng quá nguy hiểm nhưng vì không có cách nào tốt hơn nên đành phải đồng ý.
Ngài Trần đưa cho tôi một hộp diêm, sau đó lấy ra một đôi giày âm từ trong lòng cho tôi mang vào.
Sau đó ông ta dặn dò tôi, nhất định không được để ‘Vương Nhị Cẩu’ nhìn thấy, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy rằng tôi rất muốn hỏi tại sao lại gặp nguy hiểm tính mạng nhưng tôi biết thời gian eo hẹp nên không hỏi tiếp.
Tôi cầm diêm, leo lên từ một góc sân, rồi nằm bò trên đầu bức tường, nhìn vào trong sân.
Phát hiện không có động tĩnh gì, tôi mới nhanh chóng trèo qua tường, hai tay vịn vào vách, chậm rãi tụt xuống.
Sau khi chạm đất, tôi vội vàng quay đầu nhìn sân nhỏ, khá tốt, rất thuận lợi.
Tôi nhìn thoáng qua cử, không thấy gì, nhưng tôi biết chắc chắn bác cả và bác hai đang nhìn tôi qua khe cửa.
Giống như bọn họ đã nói lúc trước, nếu như tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ mặc kệ sự sống chết của Vương Nhị Cẩu, lao vào cứu tôi.
Nghĩ tới bên ngoài vẫn còn có hai người bác đang trông nom, trong lòng tôi vững tin hơn rất nhiều.
Tôi hóp lưng lại như mèo đi dọc theo bờ tường về phía phòng chính.
Còn chưa đi được mấy bước, tôi lại có cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Tôi vốn cảm giác này đến từ mấy người bác cả ở cửa ra vào nhưng thật ra không phải, và ảo giác này suýt chút nữa đã lấy mạng tôi.
Tôi nhanh chóng đi tới bên ngoài nhà chính nơi đặt linh đường.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, lặng lẽ thò đầu ra, nhìn xem lúc này ‘Vương Nhị Cẩu’ đang đứng phía bên nào của quan tài.
Khá tốt, vận may của tôi không tệ lắm, ‘Vương Nhị Cẩu’ đang cầm dao sửa mặt kia của quan tài.
Thế là tôi cong eo lại như mèo, chuẩn bị đi vào trong.
Trước khi di chuyển, tôi vô tình liếc qua bức ảnh di của thợ nề Trần, phát hiện ông ấy vẫn nhìn theo tôi như cũ.
Hơn nữa lúc này, ánh mắt ông ấy đang nhìn xuống dưới phía bên trái, chính là vị trí nơi tôi ngồi xổm.
Cho đến lúc này, tôi mới nhận ra cảm giác bị theo dõi sau khi bước vào sân nhỏ không phải tới từ bác cả bác hai của tôi mà là vị trong di ảnh này.
Mặc dù trong lòng đang rất sợ hãi, nhưng hiện tại tôi không thể để ý nhiều như vậy.
Dù sao thì di ảnh cũng không nói chuyện, sẽ không la lớn khiến ‘Vương Nhị Cẩu’ chú ý.
Tôi chỉ cần cẩn thận chui xuống dưới quan tài, thắp đèn lên là được rồi.
Tôi dán lưng vào một phía quan tài cẩn thận đi từng bước, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm hai cặp chân của ‘Vương Nhị Cẩu’ ở phía bên kia để xác định vị trí của gã ta, rồi thay đổi vị trí của mình tùy theo đó.
Cuối cùng vất vả lắm mới đến phần đuôi quan tài, ‘Vương Nhị Cẩu’ vừa hát vừa vung dao.
Tôi nghĩ đã đến lúc ra tay nên móc hộp diêm, lấy ra một que, nhẹ nhàng quẹt một cái vào cạnh hộp.
Tôi không dám tạo ra âm thanh quá lớn, sợ sẽ bị phát hiện.
Thế nhưng ai từng dùng diêm đều biết, lực quẹt quá yếu, không đủ lực ma sát, hoàn toàn không thể bắt lửa.
Đúng lúc này ‘Vương Nhị Cẩu’ lại giúp đỡ tôi một chuyện lớn, vở kịch trồng hoa mà gã ta hát đến đoạn cao trào.
Thế là tôi tranh thủ thời gian quẹt mạnh một phát nhân lúc gã ta hát lên nốt cao.
Tuy nhiên, không biết có phải que diêm bị ẩm hay phốt pho đỏ trên đầu que đã bay sạch mà que diêm vẫn không bắt lửa.
Không có cách nào, tôi đành phải thay đổi một cây khác, tiếp tục quẹt.
Thế nhưng vẫn giống như trước, phốt pho đỏ đã bị lau sạch hoàn toàn hoặc vốn đã không có.
Trên đất đã ném xuống mười mấy que diêm rồi, vẫn không có que nào đốt được.
Đầu tôi túa đầy mồ hôi, cảm thấy sắp không thở nổi nữa.
Lúc tôi bước vào, ngài Trần cũng không dặn tôi phải làm gì nếu que diêm không thể bắt lửa! Mà ngay lúc này, tôi lại có cảm giác bị theo dõi, cái cảm giác đó rất mãnh liệt, giống như có ai đang ở gần đây nhìn chằm chằm tôi.
Tôi vội vàng quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi chân của ‘Vương Nhị Cẩu’, phát hiện gã ta vẫn đang đứng ở chỗ khác nhưng đang từ từ tiến về phía tôi rồi.
Tuy gã ta đi một bước lại dừng rồi sửa quan tài, nhưng từ đầu đến đuôi quan tài dài có bao nhiêu mét, còn không phải chỉ bảy tám bước thôi à?
Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, hai tay cũng bắt đầu run lên.
Nhưng việc vẫn phải làm, tôi cố gắng chịu đựng sự sợ hãi, niệm Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ trong lòng, sau đó quẹt mạnh diêm.
“Xoẹt!”
Cuối cùng diêm cũng bắt lửa, tôi mừng rỡ như điên, vội vàng đi thắp đèn.
Thế nhưng mới vừa đưa vào một nửa, diêm lại bị một cơn gió thổi tắt!
Suýt nữa tôi đã chửi mẹ nó, sao sớm không có gió trễ không có gió, hết lần này tới lần khác lại có ngay lúc này thế, nhắm vào tôi đấy à?
Phàn nàn là phàn nàn nhưng động tác của tay tôi vẫn không dừng lại, không biết có phải do tôi niệm chú Bồ Tát phù hộ hay không mà lần này tôi quẹt một phát, diêm đã bùng lên.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi đặc biệt dùng hai tay bảo vệ diêm rồi từ từ tiến lại gần ngọn đèn dầu.
Thấy ngọn lửa nhỏ sắp chạm vào bấc của ngọn đèn dầu thì một luồng gió khác xuất hiện, diêm bị thổi tắt.
Lúc ấy tôi sững sờ cả người, hai tay tôi đang bảo vệ trái phải diêm, bên dưới là mặt đất, bên trên có quan tài chắn gió, luồng gió này đến từ đâu? Chẳng lẽ là hơi thở của tôi?
Thế là tôi lại quẹt một cây khác, nín thở đi thắp đèn.
Tuy nhiên, diêm vẫn bị gió thổi tắt.
Tay tôi không thể tạo gió, mặt cũng không thổi gió được, lẽ nào là quan tài thổi?
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim tôi gần như ngừng đập.
Di ảnh của thợ nề Trần được gắn chặt vào dưới đáy quan tài, khi tôi nhìn lên, ông ấy cũng ngước mắt nhìn tôi, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Qua khóe mắt, tôi còn trông thấy ông ấy ra sức chu miệng, không ngừng thổi gió!
Tất cả các que diêm đều bị ông ấy thổi tắt!
Ma thổi đèn?
Ông ấy kề sát đầu tôi từ lúc nào thế? Tại sao lại chạy xuống dưới này.
Có phải tôi vừa chui xuống dưới quan tài thì ông ấy đã chạy từ linh vị của mình xuống đây dán vào đáy quan tài không? Nếu đúng như vậy, có phải thật ra những gì tôi vừa làm đều được thực hiện dưới mí mắt ông ấy không?
Tôi rất muốn chạy nhưng lại phát hiện vì quá sợ hãi mà chân tôi đã không còn nghe lời.
Mà đúng lúc này, ‘Vương Nhị Cẩu’ lại đi tới ngồi xổm ở vị trí của tôi.
Tôi thấy chân gã ta chậm rãi cong lại, không sai, gã ta đang ngồi xuống.
Mà tôi, chắc chắn sẽ bị gã ta tóm được!
Tôi cố gắng khống chế đôi chân của mình, nhưng phát hiện ra tất cả đều vô ích.
‘Vương Nhị Cẩu’ đã hoàn toàn ngồi xổm xuống rồi, tay phải cầm dao, tay trái đặt lên quan tài.
Tôi không nhìn thấy mặt gã ta, bởi vì trong khoảnh khắc gã ta ngồi xổm xuống, di ảnh thợ nề Trần lại trượt qua dán lên mặt gã ta.
Trong di ảnh, thợ nề Trần nhe răng trợn mắt, mỉm cười vô cùng quỷ dị.
Sau đó, tôi nghe gã ta nói: “Bắt được rồi.” Tiếp đó, tay phải gã ta giơ con dao lên cao, chém về phía tôi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...