Tam Thế Yêu Hồ

“Mặc Phi......”

Nghe tiếng gọi, Mặc Phi quay đầu lại, thấy Hồng Phong và Khôi Diệp.

“Anh tưởng em đã......”

Nói rồi hắn tiến lên ôm chặt lấy nàng.

“May quá em chưa đi.”

Hồng Phong bối rối trước cái ôm bất ngờ này.

“Đi? Đi đâu cơ?”

Mặc Phi vùi mặt vào mái tóc nàng: “Anh tưởng em đã rời khỏi đây rồi.”

Hồng Phong cười.

“À, em chỉ đi chơi công viên cả ngày với Khôi Diệp thôi.”


Mặc Phi ngước lên, nhìn thoáng qua Khôi Diệp, như lúc này mới phát hiện ra hắn ta.

Trong khi đó, Khôi Diệp lại nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt cực kỳ bực bội.

“Thôi nào, đừng ôm nữa. Hồng Nhi mệt cả ngày rồi, cần nghỉ ngơi.”

Khôi Diệp thực sự không chịu nổi gã đàn ông đáng ghét này, cuối cùng cũng mất bình tĩnh.

“Em không mệt lắm đâu......”

Hồng Phong đang tận hưởng sự gần gũi hiếm hoi của Mặc Phi, hoàn toàn không muốn rời xa.

Khôi Diệp bực bội “hừ” một tiếng, “Vậy anh đi đây, hai người tiếp tục đi.”

Nói rồi hắn ta bước xuống cầu thang.

Mặc Phi cuối cùng cũng buông Hồng Phong ra, nhìn theo bóng dáng Khôi Diệp đang đi xa, suy tư.

“Ơ, sao anh ấy lại giận dỗi vậy nhỉ?”

Nghe Hồng Phong lẩm bẩm, Mặc Phi khẽ nhếch mép: “Tiểu Hồng, có vẻ bạn của em không thân thiện lắm đâu.”

Hắn sẽ không nói với nàng Khôi Diệp đang nghĩ gì đâu! Kẻ tình địch càng ít càng tốt mà!

“Bình thường anh ấy không như vậy. Chờ chút, anh gọi em là gì cơ?”

“Tiểu Hồng, có gì không ổn à?”

Hắn nghe thấy tên Khôi Diệp gọi nàng là “Hồng Nhi”, hắn không muốn tiếp tục gọi “Hồng Phong”, cũng không muốn gọi giống hắn ta.

Nghe cách gọi thân mật của hắn, Hồng Phong lập tức đỏ mặt.

“Không, không có gì không ổn cả.”


Mặc Phi không còn bình tĩnh nữa, trước mặt hắn là người phụ nữ quyến rũ, không biết xưa kia hắn kiềm chế được như thế nào.

“Tiểu Hồng, anh muốn nói chuyện với em, sang nhà anh ngồi nhé.”

Hồng Phong không suy nghĩ gì cả, gật đầu ngay: “Được!”

Kể từ lần xâm nhập nhà Mặc Phi lần trước, cảm giác như đã lâu lắm rồi. Mặc dù hai người sống cạnh nhau, nhưng không hề ghé thăm nhau.

“Ngồi thoải mái đi. Anh lấy đồ uống.”

Hồng Phong ngồi trên ghế sofa đen, hài lòng ngửi mùi hương của Mặc Phi khắp phòng. Mặt nàng ửng hồng, nghĩ rằng nếu có thể sống ở đây thì tuyệt biết bao, có thể ngắm hắn mỗi ngày.

“Chỉ còn bia thôi, uống được không?”

Hồng Phong gật đầu: “Được chứ. Rượu của loài người, rất hợp khẩu vị của em.”

Mặc Phi ngồi cạnh nàng, mở một lon bia đưa cho nàng.

Hồng Phong nhìn đôi bàn tay rắn chắc của hắn khéo léo mở nắp lon, suýt nữa đã nhào tới liếm một cái. Nàng lắc đầu, cố làm cho bản thân tỉnh táo. Một mình hắn, căn phòng đầy mùi hương cám dỗ nàng, nàng rất dễ mất kiểm soát.

“Em sao vậy?”

“Không có gì, em không sao.”


Nàng giả bình tĩnh uống vài ngụm bia.

“Xin lỗi, những ngày vừa rồi anh bận việc, chưa kịp nghĩ kỹ những gì em nói. Hôm nay anh cuối cùng đã hiểu ra.”

Hồng Phong thấy vẻ nghiêm túc của hắn, càng cảm thấy toàn thân hắn toả ra mùi hương quyến rũ, không nhịn được uống thêm vài ngụm bia nữa.

“Tiểu Hồng, anh thích em, dù em là người hay yêu tinh. Lúc nãy ở cửa nhà em, tưởng em không còn đó nữa, anh sợ lắm, sợ sẽ không bao giờ gặp lại em. May mà em đã quay lại.”

Nói rồi Mặc Phi ôm chặt lấy nàng.

Hồng Phong ngửi mùi hương làm say đắm nàng ở khoảng cách gần, càng mê muội. Nàng đỏ mặt ôm lại hắn.

“Em cũng thích anh mà, phải không? Nhưng anh hy vọng tình cảm của em dành cho anh, cho Mặc Phi, chứ không phải cho kiếp trước của anh.”

Hồng Phong nghe xong, hơi khó hiểu. Dù là kiếp trước hay hiện tại, không phải vẫn là hắn sao? Đương nhiên mỗi kiếp của hắn đều khác nhau, dù ngoại hình giống nhau, nhưng tính cách khác biệt hoàn toàn. Nàng thích sự ôn hòa của Vân Thanh, thích sự trầm ổn của Xích Diễm, cũng thích sự lạnh lùng và thẳng thắn của Mặc Phi.

“Em thích anh, Mặc Phi.”

Nàng nói khẽ rồi tự động leo lên người hắn, hôn lên môi hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận