Tam Thế Yêu Hồ

“Ngươi có thể không ăn nữa được không?”

“Nhưng mà gà quay này thật sự ngon quá!”

“Ngươi thật là! Ta gọi ngươi đến đây là để giúp ta tìm người! Ngươi thì chỉ biết ăn!”

Nam nhân cầm đùi gà đưa lên miệng chợt ngừng lại, hơi ngượng ngùng. Trên mặt hắn vấy đầy dầu mỡ, tóc rối bù xù buộc thành một búi. Áo xám như vừa mới nhặt đâu đó mặc vào, có chút lố lăng thậm chí còn lem nhem, nhưng tất cả không thể che đi vẻ đẹp tuấn tú của hắn.

“Xin lỗi nha, ta thấy đồ ăn ngon quá không nhịn được.”

Thấy vẻ mặt đáng thương của hắn, cô nương vừa nãy còn tức giận cũng không nỡ giận nữa. Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng thoáng chút bất đắc dĩ. Nàng thở dài nhẹ, định vỗ vỗ đầu nam nhân, nhưng chợt nhận ra hắn cao hơn nàng nhiều quá nên chuyển sang vỗ vai hắn.

“Ta biết ngươi tham ăn nhưng chúng ta hãy hoàn thành nhiệm vụ trước đã, rồi sau đó ngươi sẽ được ăn no nê, được không?”

Nam nhân ngoan ngoãn gật đầu. Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời đó hoàn toàn không hợp với vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh của hắn.


“Ngươi hãy ngửi lại miếng vải của ta nữa đi.”

Tiểu cô nương cẩn thận lấy ra từ trong ngực miếng vải vấy máu, cầm như đang cầm báu vật vậy đưa lên mũi nam nhân kia.

“Mũi của hồ ly các ngươi thì nhạy hơn hồ ly chúng ta nhiều. Nếu không bị mùi gà quay làm nhiễu, ngươi đã tìm ra người từ lâu rồi!”

Nghe nàng phàn nàn, nam nhân hối lỗi cúi đầu xuống: “Là lỗi của ta, tiểu cô nương đừng giận! Ta sẽ tìm ra người cô nương cần tìm ngay bây giờ.”

Thật ra trên miếng vải còn nhiều mùi của nàng hơn, đó mới là thứ gây nhiễu cho việc tìm kiếm của hắn nhưng hắn không nói ra.

Còn tiểu cô nương mặc chiếc váy đỏ thì chỉ nghĩ đến việc tìm thấy ân nhân cứu mạng của mình càng sớm càng tốt, không suy nghĩ gì thêm.

“Tổ mẫu gần đây rất nghiêm khắc với ta, không cho phép ta chạy đến chỗ loài người. Hôm nay ta lén trốn ra được rồi, không thể lãng phí thời gian nữa.”

Nam nhân nghe vậy gật đầu liên tục, rồi tập trung hết linh lực hồ ly để tìm kiếm chủ nhân của mùi hương đó.

“Tìm thấy rồi!”

Hắn tự hào chỉ về hướng bắc.

“Hóa ra ở phương hướng đó! Đi thôi!”

Nàng lập tức nắm tay nam nhân, chạy thẳng về hướng bắc. Gió thổi tung mái tóc của nàng, vài sợi bay vào mặt nam nhân khiến hắn đỏ mặt.

“Tránh ra, tránh hết ra cho ta!”

Nàng hống hách đẩy đám đông sang hai bên, chạy thẳng về hướng bắc, nhưng giữa đường bị một thanh niên mặc áo xanh đang quay đầu lại va phải.


“Ôi chao, bảo tránh ra mà! Không nghe thấy à?”

Nàng bực bội định mắng nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người chàng thanh niên nàng chợt sững người. Chính là hắn! Đó là khuôn mặt nàng không thể nào quên, đôi mày như lưỡi dao, đôi mắt sâu thẳm và ấm áp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mềm mại quyến rũ. Nàng hít một hơi thật sâu. Đúng rồi, chính là mùi hương này! Chính là hắn!

“Cô nương, có bị thương không?”

Không nhầm được! Giọng nói quen thuộc khiến lòng người như tắm hồ xuân này!

“Này, mùi hương của nam nhân này rất giống với miếng vải của ngươi đấy!”

“Việc này còn phải cần ngươi nói sao? Bây giờ ngay cả ta cũng có thể ngửi ra rồi!”

Sau khi thì thầm với nhau, nàng mới nhận ra bản thân vẫn chưa trả lời ân nhân cứu mạng của mình.

“À ha, không sao đâu, là tại ta chạy quá vội vàng.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Thấy thanh niên áo xanh sắp lướt qua vai mình mà đi, tiểu cô nương hơi hoảng hốt. Nàng không thể để vuột mất cơ hội tốt này!


“Đợi một chút!”

Hắn quay đầu lại nhìn nàng: “Cô nương gọi ta à?”

“Đúng vậy! Chính là ngươi!”

“Ồ? Cô nương có chuyện gì sai bảo?”

“Ngươi có thê tử chưa?”

Chàng thanh niên sững người một lúc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tại hạ vẫn chưa cưới thê tử.”

Nụ cười tươi rói trên môi nàng đủ khiến bao nam tử say đắm, nhưng lời nàng nói tiếp theo lại khiến người ta sững sờ.

“Quá tốt rồi! Vậy ngươi cưới ta đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận