CHƯƠNG 41: VÌ SAO HẮN LẠI XUẤT HIỆN Ở ĐÂY?
Tác giả: Luna Huang
Vì trận mưa to tối qua, cây cầu treo chính thức bị sập. Mọi người không ai có thể ra khỏi tự nên vụ án lại được kéo dài đến khi cầu treo được sửa lại. Phạm lão gia vì chuyện này mà tức anh ách, vốn nghĩ sẽ có được Nhữ Hinh sớm hơn, nghĩ không ra lại giữa đường hỏng chuyện.
Sáng sớm, Nhữ Hinh cùng Nhữ Nhiên đi chôn xác của Ái Ái xong trở về. Khi đi ngang Linh Lung tháp, nàng nhấc chân vào trong đó xem. Nhữ Nhiên khuyên không được vội vàng để Thiêm Hương đi gọi An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận đến, bản thân ở dưới tháp canh giữ không để bất kỳ người nào tiến vào.
Chỉ không lâu hắn đã thấy Nhữ Hinh leo được lên đỉnh tháp, chính là nơi treo chuông đồng to. Mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, vì sao nàng lại leo được nhanh như vậy?
Cứ cho là lúc ở biệt viện thường xuyên leo núi hái thảo dược, cũng không có thể nào. Nếu để Nhữ Tuân thử sức cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy leo được lên đỉnh tháp, tuyệt đối không có khả năng.
Nàng chòm người xuống hướng hắn vẫy tay đắc ý nói: “Tam ca, ta leo đến nơi rồi. Nếu là thi cùng Quận ca ca và biểu ca ta nhất định thắng.” Không cần đám nam nhân nhường nàng vẫn có cách chiến thắng. Từ trên này quan vọng được mọi thứ thật thích, xung quanh còn có gió lùa nữa.
Hắn dùng hết sức hô to: “Ngũ muội xem kỹ trên đó có vết sướt nào không? Khụ. . khụ” Bởi thứ dính trong móng tay của Xuân Hoa không phải là đồ bẩn, chính là vụn gỗ. Có lẽ khi ngã xuống, nàng đã cố gắng bám lấy nơi nào đó bên trên nên mới để lại vụn gỗ kia.
Nhữ Hinh xem hết mọi thứ có bên trên một cách tỉ mỉ, lại liều mạng chòm người ra ngoài xem thử xem có dấu vết gì đặc biệt không. Đáng tiếc không thấy gì: “Tam ca, không có.” Nàng cũng hét xuống một câu.
Lỡ lên đó rồi, nàng đưa tay nghịch nghịch chuông đồng.
Lúc này Nhữ Nhiên bên dưới đột nhiên ngửi được mùi dầu hỏa nồng nặc. Hắn bừng tỉnh đại ngộ ra lệnh cho đám hạ nhân nâng ghế: “Mau vào cứu tiểu thư.” Rồi lại hô to nói cũng Nhữ Hinh: “Ngũ muội, mau xuống đây.” Lời dứt lại lại một tràn ho khan hư nhược đến đỏ mặt.
Chỉ là đám hạ nhân còn chưa kịp xong vào, đã thấy cửa tháp mãnh liệt bốc cháy, đến chỗ để chạy vào cũng bị lửa bao phủ, nhìn không thấy bên trong. Đám hạ nhân vội nâng ghế của Nhữ Nhiên chạy cách tháp xa xa.
Đúng lúc này ở bên trong tháp có âm thanh của nữ tử hô to: “Cứu mạng, có ai không, mau cứu mạng.” Chỉ là âm thanh tuy lớn lại không người nghe thấy. Dù có nghe được cũng cứu không được nàng, vì căn bản lối vào đã bị lửa vây kín.
Nhữ Hinh ở trên cao nghe không thấy âm thanh, nàng vẫn còn ngồi nghịch chuông đồng. Lại hiếu kỳ dùng dùi gỗ to, mạnh dùng lực hút vào chuông đồng.
Âm thanh cực lớn vang lên khiến nàng bịt hai tai lại. Đến khi không còn âm thanh nàng mới chạy ra ban công khoe với Nhữ Nhiên. Không ngờ vừa xoay người đã thấy khói bốc lên. Nàng hoảng hốt nhìn xuống, đã thấy lửa sắp lan đến tầng hai của tòa tháp rồi.
Nàng hô to: “Tam ca, muội làm sao leo xuống.” Lửa phát sinh từ bên dưới, nên nàng không thể chạy xuống được. Mà nếu là từ đây nhảy xuống nhất định ngã chết như Xuân Hoa.
Mọi người nghe được tiếng chuông lại thấy được khói bốc lên nên đều chạy về phía Linh Lung tháp. An thị đứng bên dưới khóc lóc muốn liều mạng xông vào nhưng lại bị An Lam Ca giữ lại: “Di mẫu, ngươi bình tĩnh, để chúng ta nghĩ cách.”
Lòng của Nhữ Nhiên lúc này cũng như bị ngọn lửa kia thiêu đốt vậy, nóng đến không cách nào áp xuống được. Hắn tự nói với mình phải bình tĩnh, nghĩ cách cứu muội muội mới quan trọng.
Nhữ Dao túm lấy cổ tay của An Lam Ca: “Biểu ca, mau nghĩ cách cứu ngũ muội đi.” Vì sao ngũ muội luôn gặp tai nạn với lửa như vậy?
Nhữ Hinh cũng rất hoảng loạn, chỉ là ngay lúc nàng đi tới đi lui tìm biện pháp thì đã thấy bên thân xuất hiện một nữ nhân. Nàng nâng con mắt duy nhất của mình lên quan sát, chỉ thấy nàng ta há mồm thở hổn hển, cả mặt do bị khói hun nên đen đến nhìn không ra dung mạo. Nhưng nhìn y phục liền biết là người của Phạm gia.
Nhưng lúc này không phải là lúc hỏi nàng ta vì sao lại ở đây. Nàng phải sớm tìm biện pháp xuống đó, nàng còn muốn trở về biệt viện không thể chết ở nơi đây được.
Thiêm Hương chạy đi tìm dây thừng, chỉ là lúc này lửa đã lan đến tầng thứ năm rồi, mà tháp chỉ có chín tầng. Nàng hướng đỉnh tháp hô to: “Tiểu thư, người còn trên đó không?”
Lúc này tiếng cháy rất to, Nhữ Hinh căn bản nghe không được. Nàng đứng ở bên ban công nhìn thấy được mọi người đều tập trung bên dưới.
Nha hoàn kia túm lấy tay áo của nàng, sợ hãi nói: “Cứu, cứu ta.”
“Ta còn cứu không được mình làm sao cứu được ngươi.” Nhữ Hinh chán ghét hất tay nàng ta ra. Nàng cau mày vì mình suy nghĩ. Linh Lung tháp nằm cách rừng cây xung quanh trống rỗng nên căn bản không có tìm được chỗ nào có thể dựa dẫm.
Lúc này do bị lửa cháy nên tòa tháp có chút nghiên. Nha hoàn kia sợ hãi ôm lấy Nhữ Hinh không buông, miệng thì hét cực to khiến nàng cảm thấy phiền chán.
Nếu đã là như vậy. . .!
Nhữ Hinh nhìn trời cao qua làn khói đen mịt, nàng khẽ ho vài tiếng. Nàng sống cũng liên lụy mọi người, biết đâu sau trận hỏa hoạn này, Nhữ Dao cùng An Lam Ca có thể thành một đôi. Chỉ có Nhữ Tuân là phải thú công chúa để bảo toàn Nhữ gia.
Nghĩ vậy lòng nàng một chút sợ hãi cũng không còn nữa, cái tay nàng mân mê chiếc nanh hổ mà phụ thân tặng trên cổ không rời, đôi môi anh đào hiện lên nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai, dù cho hiện tại không khí để thở không còn bao nhiêu, khiến nàng phải dùng sức hô hấp nhưng cũng không để nàng mất hứng.
Lúc này đột nhiên có âm thanh to truyền vào trong tai nàng: “Hinh nhi, nàng mau nhảy xuống, có ta ở dưới đây đỡ nàng.”
Nhữ Hinh cúi đầu nhìn xuống, tuy là khói đen dày đặc nhìn không rõ người nào nhưng âm thanh kia quá đỗi quen thuộc khiến nàng không cần lọc bộ nhớ cũng biết là ai.
Trưởng Tôn Tề Duyệt?
Hắn vì sao lại ở chỗ này?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn là biết được tin tức của Nhữ Hinh liền ra roi thúc ngựa không ngừng nghỉ chạy đến Linh Lung tự. Chỉ vì cơn mưa to đêm qua cản trở tiến độ nên giờ hắn mới đến được. Lại nói đến nơi cả cầu treo đều bị gãy khiến hắn không thể qua bên kia.
Cũng may hắn đã từng cùng mẫu hậu đến nơi này, nên cho dù sương mù giăng kín tầm nhìn hắn vẫn có thể xác nhận được cầu treo là dài bao nhiêu. Thế nên hắn cho người nối dài dây thừng, một đầu treo móc ba chấu, cố ném sang bên kia.
Đương nhiên cũng phải ném đến lần thứ n+1, móc ba chấu mới bám được vào một cành cây to bên kia. Sau vài lần kéo thử độ chắc chắn, hắn để thủ hạ qua trước.
Thủ hạ qua bên đó tháo mốc ra cột vào thân cây lại kéo vài cái ra ám hiệu rằng mọi chuyện đã ổn hắn mới leo qua. Chỉ là vừa đặt chân xuống đã thấy khói bốc lên, còn dày đặc hơn cả sương mù của nơi này, lòng của hắn nóng như lửa không chút nghỉ ngợi chạy đến, cũng may là vẫn còn kịp.
Hắn nhìn thấy được thân ảnh của Nhữ Hinh đứng ở sát ban công. Hít một hơi thật sâu, đảo mắt liền thấy được trong tự có rất nhiều vải. Bởi vì hôm qua là mười lăm nên số vải này là để trang trí trong tự, nên rất dày, rất chắc chắn, lại được thêu rất tỉ mỉ.
Hắn gọi thủ hạ mang hết đám vải đó đến, chia ra làm hai mỗi người căn một đầu ở dưới Linh Lung tháp. Sau đó hướng trên đỉnh tháp hô to.
An thị thấy vậy cũng hô: “Hinh nhi ngươi mau nhảy xuống a.” Lúc này là lúc phải tin tưởng Trưởng Tôn Tề Duyệt. Phải biết từ lúc nhỏ hắn đã vô cùng thông minh, lại có thể đoán trước hết thảy mọi thứ. Vì vậy lúc này niềm tin của nàng đặt toàn bộ trên người hắn.
Nhữ Dao cũng bảo Nhữ Hinh nhảy.
An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận cũng chạy đến giúp. Bọn hắn cũng lấy hai tấm vải dài dày chồng lên nhau cùng căng ra. Đặt lên trên đám vải thủ hạ của Trưởng Tôn Tề Duyệt đang cầm.
Nhữ Hinh nhìn nha hoàn đang ôm lấy mình, chậm rãi nói: “Chẳng phải muốn sống sao, nhảy xuống sẽ sống.”
Nha hoàn lắc đầu không thôi: “Không, nếu nhảy xuống sẽ như Xuân Hoa một dạng.”
Nhữ Hinh thấy tháp đã không còn chắc chắn nữa, nàng cũng không chừng chờ lập tức làm ra quyết định. Đã là người biết suy nghĩ, nếu còn đường sống thì không ai muốn chết cả. Ở cũng chết, nhảy cũng chết, vậy thì nhảy đi, biết đâu tìm được đường sống.
Nàng vừa định leo xuống lại bị nha hoàn kia túm lại: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Nhảy xuống đó sẽ chết đó.”
“Vậy ở lại đây có sống nỗi không?” Nhữ Hinh phản vấn, tay đẩy nha hoàn kia ra. Nàng hừ một tiếng nói: “Nhảy xuống dù cho chết cũng vẫn còn xác, nếu là ở đây, xác bị thiêu đen xấu xí, ta mới không muốn.”
Nha hoàn kia nghe vậy cũng có chút thông suốt. Nàng nhìn ngọn lửa mãnh liệt sắp kéo đến lại nhìn Nhữ Hinh đã leo ra ngoài. Lấy can đảm nàng cũng leo ra.
Chân đứng ở mái ngói dóc, mà bên dưới lửa nóng như vậy Nhữ Hinh đưa tay ôm cột liên tục ho khan. Nha hoàn bên cạnh nàng cũng không khá khẩm hơn cho lắm.
Trưởng Tề Duyệt lại khẩn trương hô lên: “Hinh nhi, không nhảy sẽ không kịp nữa.” Hắn cũng gấp sắp chết, nếu không phải tháp quá cao xung quanh lại không có vật gì hắn cũng sẽ không bất lực như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...