Tẩm Thất Mỹ Lang

Tựa hồ chuyện lo lắng luôn dễ làm cho người ta ủ rũ.

Một ngày mới, vẫn như thường không thấy bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng, hai người tâm tình rơi vào đáy cốc sâu nhất, cơ hồ ngay cả phòng cũng không muốn bước ra.

Không có tinh thần hoành thất thụ bát (nằm ngang dọc la liệt) nằm ở trên giường, nhị thiếu cơ hồ đã tiến nhập giai đoạn lão niên si ngốc, hai mắt mỏi mệt lại vô thần nhìn ngoài cửa sổ xanh biếc, tâm tư lại sớm không biết bay tới nơi đâu.

Nếu không phải Nguyên di bỗng nhiên tới chơi, hai người tựa hồ tính ngay ở trên giường nằm cả ngày chờ Hoắc Mẫn Lăng trở về, đổi hình thức nói thì chính là giúp làm ấm giường……

Nói thật, bọn họ đối với sự xuất hiện của Nguyên di cũng cảm thấy hơi hơi ngoài ý muốn.

「Là như vậy, trong nhà củi đã hết, người trẻ tuổi đều đi ra ngoài mua sắm tết, chỉ còn lão gia tử cùng ta một người cũng là nửa lão phụ nhân gia, tiểu Lăng đi luyện tập…… Nhưng củi này vừa lúc phải dùng gấp…… Cho nên…… mới mạo muội đến cầu các ngươi hỗ trợ……」

Nguyên di nói xong còn làm một cái cúi người thật sâu.

Cái này bảo bọn họ……= =|| làm sao không biết xấu hổ mà cự tuyệt a?…………

Cho nên, hiện tại bọn họ đang ngồi xổm trước một đống củi gỗ thô thô, mắt to trừng đôi mắt nhỏ……

Tuy rằng nói hai người bọn họ không tỏ ra sang quý bao nhiêu, nhưng dù sao vẫn là hai đại thiếu gia tập đoàn, hiện nay lại muốn bọn họ tới chẻ củi?

Đúng, chính là chẻ củi!

= =|||…………

Cầm lấy búa đốn củi, tay hai người run rẩy.

Hai khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc liền trướng thành màu khô quắp, trời ạ! Hai thiếu gia bọn họ cư nhiên lưu lạc đến mức đi đốn củi?!

Một mảnh hắc tuyến xẹt qua đầu hai người.

Bất quá……

Vừa nghĩ đến đêm qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Mẫn Lăng trầm nhanh……

Nhị thiếu còn ở cực độ không tình nguyện lại không khỏi sửng sốt.

Bọn họ nếu không giúp, tiểu gia khỏa nhất định sẽ thực thương tâm đi?


Tay gắt gao nắm búa bỗng nhiên hạ xuống dưới, nhìn hai chồng củi chất thành núi, thân hình như núi chậm rãi loan hạ, đem đôi củi gỗ kia đặt tới trước mặt.

Bắt đầu nghiên cứu loại củi này nên làm sao bửa mới tốt……

“Lão gia tử, ngươi làm như thế thật sự được không? Kêu bằng hữu tiểu Lăng làm việc này……” Nguyên di đứng ở trên hành lang, nhìn bóng dáng màu xanh bận rộn ở xa xa, trên mặt xinh đẹp nổi lên lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì?” Hoắc Chấn Nguyên đứng ở bên cạnh, hai mắt tinh quang nhìn chăm chú hai đại thiếu gia đang cam nguyện hạ mình bửa củi, trong lòng không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng cư nhiên gợi lên một chút tươi cười.

“Sao vậy? Chặt củi làm cái gì, nhà chúng ta là dùng lò điện……” Nguyên di thản nhiên trả lời.

“─ ─|||| a Nguyên…… Nhỏ giọng chút……”

……………

“Chuyện ngày hôm qua a gia bảo ngươi làm ngươi làm chưa?” Hoắc Mẫn Lăng vừa luyện tập trở về đã bị Hoắc Chấn Nguyên kéo đến trong phòng,‘Mỉm cười’ dò hỏi.

“A gia……” Hoắc Mẫn Lăng xoa nắn vành tai phát đau, đôi mắt nhỏ chợt tắt, đã sắp tông cửa xông ra.

“Trở về!” Một phen xách cổ áo sau của Hoắc Mẫn Lăng, Hoắc Chấn Nguyên thoáng chốc liền hiểu được đứa cháu bất hiếu này nhất định không có dựa theo lời nói của mình đi làm, lập tức hé ra nét mặt già nua tựa như tàu Titanic trầm trầm trầm xuống……

“A gia, ngươi làm gì phải bức tiểu Lăng đi làm loại sự tình này……? Tiểu Lăng không muốn làm…… Ông sao lại không chút lo lắng cảm thụ của tiểu Lăng a? Chán ghét……” Cánh môi phấn hồng của Hoắc Mẫn Lăng khẽ mân, tựa hồ đối với Hoắc Chấn Nguyên hết bức lại bức cảm thấy không biết theo ai, tránh khỏi trói buộc của gia gia, Hoắc Mẫn Lăng đứng lên, cũng không quản Hoắc Chấn Nguyên phản ứng như thế nào liền không quay đầu lại chạy ra khỏi cửa.

Này…… Hoắc Chấn Nguyên bị vứt bỏ ở phòng trong nhìn đứa cháu dám ngỗ nghịch của mình, trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ dị thường, lập tức ngồi yên ở trong phòng, hoảng sợ không nói gì.

Tiểu Lăng…… Thế nhưng không nghe lời hắn nói? Này…… Này quả thực là rất bất khả tư nghị ……

Chẳng lẽ là sức mạnh tình yêu làm cho nó cải biến sao?

Hoắc Chấn Nguyên hai mắt chợt lóe, sắc mặt nguyên bản còn cứng rắn lãnh liệt lập tức đại tỏa ánh sáng,= =|| biểu tình hảo dâm loạn……

Tiểu Lăng của ta, ngươi cuối cùng cũng bị tình yêu cảm hóa sao?……

…………

……

Hoắc Mẫn Lăng cuối cùng đứng lại chân, sau khi từ trong phòng gia gia đi ra, hắn vẫn chạy, thẳng đến hậu viện.


Nhìn trước mắt một rừng trúc lớn đầy lá rụng, Hoắc Mẫn Lăng chậm rãi ngồi xỗm xuống, ôm đầu gối, xuất thần nhìn mặt đất.

Tiểu pp (mông=3=)  từ từ hạ, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Lẳng lặng tựa đầu nhập vào trong hai tay giao triền, Hoắc Mẫn Lăng không biết hiện tại chính mình nên nghĩ cái gì.

Nghĩ đến Phương hội trưởng? Nghĩ đến Hàn hội trưởng? Nghĩ đến gia gia? Hay là nghĩ đến ba ba……mẹ?

Nhưng mặc kệ nghĩ đến ai…… Hắn đều hảo tâm phiền……

Vì cái gì nhất định phải có nhiều chuyện phiền hắn như vậy a?

Ai……

Trong miệng thở ra một chút bất đắc dĩ, Hoắc Mẫn Lăng nâng cằm nhìn lên trời, bầu trời màu lam nhạt, mây bay tuyết trắng rốt cuộc cũng không giảm bớt phiền muộn trong lòng hắn……

“Mẫn Lăng! Ngươi đã trở lại?” Phía sau bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm, Hoắc Mẫn Lăng vừa mới quay đầu, trên vai liền hạ xuống một cánh tay dài bay qua sau gáy hắn, đưa hắn ôm nhập vào trong ngực.

Ngẩng đầu, trên trán liền kề sát một cái cằm thon nhọn mà xinh đẹp, trên cằm là một đôi phượng mâu xinh đẹp đang mỉm cười nhìn mình.

“Ba.” Một cái hôn nhẹ rơi xuống trên trán Hoắc Mẫn Lăng đang ngơ ngác, xúc cảm mềm mại làm cho nỗi lòng hắn lại nhảy lên bất an.

“Tiểu Tứ mắt…… Bổn thiếu gia mệt chết ……” Một cái bóng đen bỗng nhiên áp chế từ bên kia, thân hình cao to mà tu mỹ mềm nhũn dán ở trên người Hoắc Mẫn Lăng, đầu chôn ở trước ngực hắn đang vô lực rên rỉ.

“Không nghĩ tới đám củi kia lại khó chẻ như vậy nga……” Hàn Kì tựa đầu khoát lên trên đùi Hoắc Mẫn Lăng, thoải mái mà nhắm mắt rồi lại mở ra, đáng thương nhìn lòng bàn tay đều sắp bị chai của mình.

“Chẻ?” Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, lúc này mới phát hiện trên tay nhị thiếu cũng không còn trơn như ban đầu mà nổi lên từng vết bỏng rộp nho nhỏ, trong lòng bàn tay trắng noãn bị che kín những vết sưng đỏ, một chút cũng không có tao nhã và dễ nhìn lúc trước……

“Xảy ra chuyện gì?……” Ở trong lòng Phương Vu Hi thay đổi tư thế, kéo qua hai tay kia phóng tới trước mặt, đôi mắt nhỏ kinh dị nhìn mặt trên sưng tấy.

Đáy lòng xẹt qua một tia quái dị, không đợi nhị thiếu trả lời, Hoắc Mẫn Lăng liền đứng lên, bay nhanh hướng ‘Trúc ốc’ chạy tới.

“Chờ ta một chút.”


Bỏ xuống những lời này, bóng dáng Hoắc Mẫn Lăng liền biến mất ở chỗ góc mộc thạch.

Tuy rằng không rõ vết thương trên tay nhị thiếu từ đâu tới, nhưng bọn họ đối với hắn ôn nhu, sủng  nịch cùng vô tận bao dung đều làm cho Hoắc Mẫn Lăng cảm thấy…… kia nhất định cùng mình có liên quan……

Vì cái gì…… Bọn họ lại đối tốt với hắn như vậy a?

Vừa nghĩ vừa bước lên trước cầu thanh đi lên phòng, ánh mắt thoáng liếc, đột nhiên nhìn thấy trước cầu thang nằm một đống củi gỗ đã được chẻ tốt, chân vừa bước đi lại ngừng lại.

Sao lại có một đống củi a? Nhà bọn họ đã thật lâu không dùng thứ này ……

Đôi mắt nhỏ lại liếc đến hai cây búa bên cạnh, con ngươi trong suốt run lên.

Lẳng lặng nhìn hồi lâu, Hoắc Mẫn Lăng cắn cắn môi dưới, xoay người tiếp tục đi lên cầu thang, mở ra cửa phòng mình.

Một lát sau, chỉ thấy Hoắc Mẫn Lăng cầm một cái hòm thuốc từ trong phòng đi ra, hướng đến chỗ nhị thiếu chạy đi.

“Mẫn Lăng…… bộ dáng ngươi sao dường như lại mất hứng?” Phương Vu Hi kéo kéo hai bên má, nhìn tiểu gia khỏa chưa kịp sát thuốc cho mình, thật cẩn thận hỏi.

“Không có a.” Hoắc Mẫn Lăng nói rất nhẹ, nhưng cũng thực khẳng định.

“Ân……” Sau khi nghe được thanh âm mỏng manh của Phương Vu Hi ngừng lại, Hoắc Mẫn Lăng lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp vẫn hướng đến hắn cười kia.

Phương Vu Hi cười đến thực ôn nhu, cũng rất mỹ lệ, nhưng…… y sao lại tiều tụy nhiều như vậy a?

Phương hội trưởng trong ấn tượng đều là tinh thần rất lãnh tĩnh, cho dù là có nhiều công tác cũng không suy yếu giống như bây giờ……

Còn có Hàn hội trưởng kia…… Vốn sức sống mười phần, tựa hồ cũng dần dần đứng yên, bắt đầu trở nên im lặng, bắt đầu trở nên ít lời, trở nên thành thục……

“Còn nói không có? Xem, mặt đều banh thành như vậy ……” Từ phía sau vươn tay kéo mặt Hoắc Mẫn Lăng quay qua, tay khoát lên trê  vai hắn, quở trách.

Đã quen với nhị thiếu vô lý mà lại yêu thương vuốt ve, Hoắc Mẫn Lăng tĩnh đôi mắt nhỏ vô tội nhìn hai mĩ nam đem hắn bao quanh. Tính hắn trời sinh chính là như vậy a……

Nhưng mà……

Mắt khẽ hạ, Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên nâng miệng:“Các ngươi ôm ta một chút ta liền vui vẻ ……” (O.o)

Ân?!

= =|| Trời thấy……

Tâm tình nhị thiếu sau khi nghe xong một câu như thế…… quả thực là rất khiếp sợ! Rất kinh hỉ!

Đơ mặt tĩnh mắt nhìn Hoắc Mẫn Lăng một bộ dáng đạm mạc, bên tai lời nói càng bay càng xa, hai người thậm chí cho rằng lời nói trăm năm đều đợi không được này chính là một hồi ảo giác của bản thân…… Một hồi…… ảo giác mỹ hảo……


Đúng, nhất định là ảo giác……

Nghĩ đến đây, nhị thiếu đều là vì vọng tưởng của mình mà tự giễu cợt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên mất mát đã học được cách che giấu.

“Thật sự là, Mẫn Lăng…… Ta cư nhiên nghe được ngươi nói muốn chúng ta ôm ngươi?” Phương Vu Hi sờ sờ mặt Hoắc Mẫn Lăng, một bên tự chặt đứt ảo tưởng ban ngày ban mặt nghe được tiểu gia khỏa nói với mình, một bên giơ lên một cái cười khổ xấu hổ.

“Đúng vậy, ta cũng có nghe được nga. Thật sự là…… kỳ quái……” Hàn đại thiếu cũng đồng ý nhíu mày, rồi mới vui cười cùng Hoắc Mẫn Lăng đùa giỡn.

Lúc này…… Đến phiên Hoắc Mẫn Lăng nhíu mày…… Hắn bỗng nhiên cảm thấy hai tên gia khỏa này hảo quái…… Bọn họ hết chỗ cười nói rồi tự mình đến ôm hắn, hiện tại hắn nói với bọn họ sao ngược lại không ôm a?

Đôi mắt nhỏ nhìn hai hội trưởng đang mãi cười gượng, Hoắc Mẫn Lăng cảm thấy thế giới này sao trở nên càng ngày càng khó hiểu a?

Cúi đầu, suy nghĩ mãi, hắn nghĩ hắn vẫn là nói lại lần nữa đi, còn có…… Hắn chưa bao giờ biết, lời nói của mình cư nhiên không có chút lực thuyết phục như thế……[= =|| là nội dung rất bất khả tư nghị thôi……]

“Không có a…… Ta quả thật là nói như thế này a.”

Một thanh âm thản nhiên tinh tế, đem nhị thiếu đang hừ hừ ha ha nhất thời đánh gãy, hai phiến tươi cười sáng lạn cũng cương ở trên gương mặt nhìn rất đẹp.

Hồi lâu sau đó, Phương đại thiếu gia trước hết phục hồi tinh thần lại, phượng nhãn tĩnh lặng, không dám tin chỉ người vừa lên tiếng, gằn từng tiếng hỏi:“Dọa? Mẫn Lăng…… Ý của ngươi là…… Ngươi đã nói……  nói cái này?”

Quay đầu nhìn nhìn phía sau, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Hàn Kì còn một bộ ngốc lăng, chính là sau khi nghe được câu hỏi của Phương Vu Hi, đôi mắt đang dại ra mới chậm rãi sáng lên một mảnh chờ mong…… Chờ mong nhìn Hoắc Mẫn Lăng……

Nhìn bộ dáng hai người vẫn là có điểm không tin, Hoắc Mẫn Lăng cũng rất có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là khẳng định gật đầu.

Vừa mới gật xong, trước người lẫn phía sau liền đột nhiên đánh tới hai cái ôm giống như bom nguyên tử nổ mạnh!

“Mẫn Lăng, Mẫn Lăng, thật tốt quá……” Phương đại hội trưởng ôm lấy thân hình yếu gầy kia, trong miệng không ngừng thì thào, trong mắt tràn đầy kích động ngoài ý muốn, tay ôm lấy vai Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng rung động.

“Tiểu Tứ mắt, ngươi tiểu tử này! Ta yêu ngươi chết mất!” Lập tức nằm úp sấp ở trên lưng Hoắc Mẫn Lăng hạ xuống vài cái hôn vang, Hàn Kì hưng phấn khó kiềm từ phía sau ôm chầm tấm lưng tinh tế, đem mặt dán ở trên má phải mềm mại, kích động cắn cắn.

“Ngô……” Bị hai người gắt gao ép ở bên trong, trên gương mặt bỗng nhiên đồng thời đánh xuống hai cái hôn hung hăng mà dùng sức, cảm thấy thịt trên vách ngực truyền đến áp bách, Hoắc Mẫn Lăng tựa hồ có chút hối hận ……

Đi phía trái một bên, cánh môi Phương Vu Hi mềm mại làm cho mặt trái của hắn đỏ lên, hướng bên phải một bên, Hàn Kì liếm cắn làm cho má phải hắn nóng lên.

Khuôn mặt trướng đến hồng hồng, Hoắc Mẫn Lăng quẫn bách giơ tay ôm lấy Phương Vu Hi, mà phía sau cũng an tâm tựa vào trong lồng ngực vững chải của Hàn Kì, tùy ý hai đại sắc lang còn chưa có rút môi về ở trên mặt mình du di không ngừng……

“Ân……” Hoắc Chấn Nguyên nhìn ba người ôm nhau thân mật kia, trên mặt hiện lên vẻ nắm bắt không ra.

Hắc hắc hắc…… Tựa hồ thêm một chút mãnh liêu (kích thích mạnh= =) nữa liền ok ……

Ha ha a ~~[= =|| chính tông lão gia tử đang cười gian…… Thỉnh cẩn thận……]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui