Dòng nước uốn lượn trong vắt, đá cuội đen đen trắng trắng xuyên thấu qua chất lỏng mỏng như lá, phát ra hào quang tươi sáng lần lượt thay đổi.
Trên núi thật sự rất tĩnh, trừ bỏ vài tiếng côn trùng mỏng manh kêu vang cùng thanh âm chim chóc vui đùa, tựa hồ sẽ thấy không có ngoại nhân quấy phá.
Mùi thơm ngát của lá cây cùng bùn đất, làm cho người ta như trở về chốn cũ.
Từ trong động đi ra, trên đầu lại bị bộc bố (thác nước) hung hăng tạc thẳng xuống, nhắm mắt làm cho nước không chảy tới hốc mắt, Hoắc Mẫn Lăng nhảy xuống hồ nhỏ bên dưới thác nước được ao hố lưu thành, chậm rãi bơi qua hướng bên bờ.
Đây là bài luyện hôm nay ── ngồi xuống, tĩnh tâm.
Hai tay chống đỡ mặt đất đầy cỏ vàng, Hoắc Mẫn Lăng mượn xung lượng từ trong nước nhảy lên ngồi ở bên bờ, tuy rằng nói là hồ nhỏ, nhưng đất được tích lâu nên hồ nhỏ cũng là sâu hơn người.
Lau đi bọt nước trên mặt không ngừng rơi xuống, Hoắc Mẫn Lăng đứng thẳng thân thể, vẫy vẫy nước nơi khóe mắt, chuẩn bị chấm dứt huấn luyện hôm nay.
“Mẫn Lăng!” Tiếng kêu vội vàng cắt qua núi rừng yên tĩnh, Hoắc Mẫn Lăng còn chưa kịp làm tốt phòng hộ, hai bóng người liền liều lĩnh từ trong đám cây cối đi ra.
“Các ngươi……” thanh âm có chút bất đắc dĩ, Hoắc Mẫn Lăng nhìn nhị thiếu bỗng nhiên xuất hiện, có điểm do dự dừng động tác trong tay.
“Di?”
Tiếng nói nhẹ nhàng mà kinh ngạc, từ trong miệng Phương Vu Hi thốt ra.
Tìm được Hoắc Mẫn Lăng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng càng làm bọn hắn cả người khó nhịn mà không tưởng được là…… Bọn họ nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng đang quang lỏa thân trên đứng ở bên bờ, tuy rằng hạ thân có mặc quần dài, nhưng bởi vì bị nước làm ướt nên quần màu trắng dính sát trên đôi chân dài thon nhỏ xinh đẹp, bên trong da thịt trắng noãn hoạt ngọc như ẩn như hiện, loại mông lung có hiệu quả với thị giác này càng làm cho người huyết mạch phun trào……
Tưởng tượng đến dưới lớp y phục ẩm ướt chướng mắt kia, có dụ hoặc làm người ta ý loạn tình mê như thế nào……
Trên thân thể trắng nõn dính đầy nước, thuận theo đường cong mềm mại xinh đẹp ái muội trượt xuống nhập vào dưới bụng trong lưng quần, trong sương mù, hai người không tự giác đem bọt nước kia tưởng tượng thành tay của chính mình, theo thủy ngân từ xương quai xanh phủ xuống dưới, trong ngực, bụng, rồi mới tham trụ nơi tư mật khéo léo…..
Trời ạ……
Thật sự là sức chịu đựng giết người……
Không biết là thói quen hay là như thế nào, nhị thiếu nhìn cảnh đẹp ngoài ý muốn trước mắt, khó chịu nuốt nuốt cơn tức trong cơ thể.
Cái này đã không phải lần đầu tiên, suốt một cái học kỳ, bọn họ không biết đã bị tiểu gia khỏa này khơi mào bao nhiêu thứ dục hỏa, mỗi một lần đều nhịn xuống, sức lực chịu đựng như vậy làm bọn hắn đều dị thường bội phục chính mình. Nhưng là……
Hai người bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, chẳng lẽ…… mỗi một lần tới thời điểm muốn đều phải tự mình diy hoặc là hướng đến một đêm đầy nước lạnh áp qua sao?
Là nam nhân cuối cùng cũng đã giác ngộ đến vấn đề liên quan tới ‘Tính’ phúc cả đời mình ── vì cái gì bọn họ không tiếp tục đi tới chặng cuối a? Hơn nữa…… Nếu vẫn còn tiếp tục ‘Hài hòa’ như vậy…… Vậy tiểu gia khỏa sẽ dựa theo lẽ thường đi kết hôn!? Đó là muốn bọn họ đợi cho già sao? Rồi mới…… trơ mắt nhìn người mình thích cùng người khác kết hôn?!!
Trong lòng chấn động, nhị thiếu cuối cùng hiểu được kỳ thật chính mình……
Vẫn đều ở thế bị động!
Đúng rồi, ngẫm lại xem, từ lúc bắt đầu nhận thức Hoắc Mẫn Lăng đến khi chấm dứt, cũng chính là suốt một cái học kỳ tới nay, nhị thiếu thế nhưng kinh ngạc phát giác chính mình từ đầu đến đuôi đều không có làm ra chuyện quá mức ở bên ngoài!
Đương nhiên, cái gọi là bên ngoài a….. Chính là chỉ chuyện xxoo ……
Nói trắng ra như vầy, người bọn họ coi trọng trong vòng một tuần tuyệt đối tuyệt đối sẽ bị ném lên trên giường hoàn thành quá trình chinh phục……
Nhưng mà, vì cái gì bọn họ thà rằng tự mình diy giải quyết, cũng không có động một chút vào Hoắc Mẫn Lăng a?
Nhị thiếu trừng lăng nhìn Hoắc Mẫn Lăng, đôi mắt trong suốt kia đang nghi hoặc quét về phía bọn họ, trên mặt trắng nõn xẹt qua xấu hổ quẫn bách, bộ dáng bình thường, quả thật không có gì có thể hấp dẫn người, nhưng cả người phát ra tinh thuần làm cho người ta không khỏi lâm vào động dung……
Hoắc Mẫn Lăng đơn thuần thật sự, ở trong thế giới của hắn tựa hồ chỉ có sách tham khảo chiếm cứ quá nặng, mà phồn hoa bên ngoài sách tham khảo, hắn lại chưa bao giờ lây dính qua, thuần khiết mà chất phác, não bộ bình thường trong linh hồn lạnh nhạt như thế.
Nhị thiếu đột nhiên hiểu được, sở dĩ phải tiếp tục nhẫn nhịn như thế, là vì…… Thật tình thích một người, không phải cần dựa vào tình dục để trở thành dược tề thúc giục tình cảm. Chỉ cần có thể cùng một chỗ thì tốt rồi, dù là làm bạn, hạnh phúc cũng sẽ bất tri bất giác dâng tràn đầy lòng……
Cảm thụ hương rượu tình yêu nồng đậm, cái loại ngọt ngào thản nhiên này khiến người yên tĩnh, khiến người trầm túy……
Trời biết bọn họ muốn tiểu gia khỏa này bao nhiêu, nhưng mà…… Bọn họ muốn tiểu gia khỏa tự nguyện…… Mà không phải là bọn họ bắt buộc……
Những thứ cưỡng cầu luôn không ngọt, không muốn nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng chán ghét bọn họ, sợ hãi bọn họ……
Nếu là như thế này, vậy bọn họ tình nguyện cả đời cứ như vậy chỉ yên lặng canh giữ ở bên cạnh hắn……
Nói đến nói đi, đều là thứ tình yêu này phá rối.
Oán khí thở hắt ra, trên mặt hai người hai loại biểu tình mất mát cùng ngọt ngào giao triền, khi thì hu khí, khi thì tiếu ý dạt dào.
Tóm lại, bọn họ đã hiểu…… Cái gì cũng đều đã hiểu……
Bọn họ không có việc gì đi?
Hoắc Mẫn Lăng đứng ở bên bờ rất là hoang mang nhìn hai người cổ cổ quái quái, không rõ biểu tình bọn họ sao lại âm tình bất định như vậy.
Một trận gió đánh úp lại, làm cho Hoắc Mẫn Lăng cả người ướt đẫm trên người tăng thêm phần cảm giác mát, nhìn lại quần áo trên đất, đôi mắt nhỏ khó xử nhìn nhị thiếu còn đang đứng ở phía trước.
Toàn thân ướt đẫm hảo khó chịu, hắn muốn thay quần áo…… Nhưng là……
Hắn không quen ở trước mặt người khác thay quần áo, bởi vì sẽ thực không được tự nhiên……
Tuy rằng nhị thiếu đã sớm lột qua quần áo hắn, nhưng Hoắc Mẫn Lăng vẫn là cảm thấy không quá thỏa đáng, không thích chính là không thích ……
Hơn nữa, mỗi lần Phương hội trưởng cùng Hàn hội trưởng nhìn thấy hắn không mặc quần áo, ánh mắt sẽ là lạ, ngay cả hành vi cũng hảo quái……
Trước khi Hàn Kì suy nghĩ hiểu được, Phương Vu Hi đã phục hồi tinh thần lại nhìn Hoắc Mẫn Lăng đang lăng lăng nhìn bọn họ, tựa hồ có chuyện gì muốn nói.
“Mẫn Lăng, có việc sao?” Người hiểu ý đã mở miệng trước, vẫn là bảo trì khoảng cách ban đầu, không có tiến lên.
Hoắc Mẫn Lăng nghe được thanh âm, yên lặng gật đầu.
“Sao vậy…… Có phải muốn thay quần áo hay không?” Thấy ánh mắt Hoắc Mẫn Lăng luôn luôn phiêu tới trên đống quần áo, Phương Vu Hi thông minh lập tức hiểu ý.
Quả nhiên, lại thấy được Hoắc Mẫn Lăng đem cái đầu nhỏ khẽ gật.
“Ân, không sao, vậy thay đi, miễn cho bị lạnh.” Miệng đầy sảng khoái đáp ứng, Phương Vu Hi vòng tay trước ngực, ôn hòa nhìn tiểu gia khỏa, miệng quan tâm tuy rằng tốt nhưng hắn lại không ý thức được ý tứ chân chính Hoắc Mẫn Lăng muốn biểu đạt là cái gì……
“Ân.” Cuối cùng phục hồi tinh thần lại Hàn Kì cũng gật gật đầu theo, còn trong một mảnh hỗn loạn nên hắn cũng không nhận thấy được ý tứ của Hoắc Mẫn Lăng.
Hoắc Mẫn Lăng nghe được hai người sảng khoái trả lời, nhưng không có ý muốn hành động, vẫn là đứng ở tại chỗ là lạ nhìn hai người.
Rất lâu sau đó, Phương Vu Hi cuối cùng phát giác đến không thích hợp mới dỡ xuống tươi cười, lo lắng nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng:“Mẫn Lăng, xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Mẫn Lăng dừng một chút, cuối cùng mới không tình nguyện chậm rãi phun ra câu nói, nói thật ra thì hắn vốn là không muốn nhiều lời, nhưng hai người kia một chút cũng không có ý lảng tránh, kết quả hắn vẫn là phải thúc đẩy miệng mình……
“Ân…… Các ngươi có thể không nhìn hay không?”
Thanh âm sợ hãi, có điểm do dự cùng không kiên nhẫn.
Cuối cùng bị điểm tỉnh, nhị thiếu mới phát giác đến mình vẫn đang đóng đinh trên đất đứng ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng, như vậy, quả thật là không tốt lắm……
Không nghĩ tới Hoắc Mẫn Lăng sẽ bảo bọn hắn không nên nhìn, nhị thiếu vì mất đi cơ hội vô cùng tốt này mà đau lòng không thôi, lưu luyến liếc mắt nhìn cái mông tròn tròn như cánh hoa đang bị quần siết chặt kia thêm một cái, thở dài chuyển người qua.
Nhìn thấy hai người xoay người đi, Hoắc Mẫn Lăng đã đứng trong gió lạnh hồi lâu chậm rãi khom người nhặt lên quần áo đã dùng trên đất, đi đến sau đại thụ không xa, cởi xuống quần dài sắp co rút, bên trong cư nhiên không có mặc khố khố, thân mình trơn bóng đứng đó dùng khăn mặt nhẹ nhàng chà lau nước trên người, sau đại thụ là một mảnh cảnh xuân vô hạn……
Lén từ phía trước liếc về sau ngắm giữa đại thụ ngẫu nhiên thò ra cánh tay và khuôn mặt nhỏ nhắn, nhị thiếu tức giận phẫn hận trừng mắt đại thụ cứ như đang vui sướng khi người gặp họa kia một cái……
Ai, sao hắn lại không phải là cây đại thụ kia a?
Cho dù là một bụi cỏ nhỏ cũng tốt a……
Tốt nhất là kiện quần áo bị thay kia……
Ai oán nhíu mày, hai người nhàm chán bắt đầu ăn dấm chua đối với nhóm hoa hoa thảo thảo (hoa cỏ) vô tội tới gần Hoắc Mẫn Lăng……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...