Tẩm Thất Mỹ Lang

Miệng vết thương nho nhỏ trên cổ đã muốn chậm rãi ngưng kết, cơn gió rét lạnh không ngừng quát lên hai cánh hoa phiếm hồng, hướng huyết nhục bên trong ăn mòn mà đi……

Lưỡi dao lạnh lẽo vẫn như trước ở bên cạnh cọ xát, tùy thời đều có khả năng lại vẽ lên một dao, hơn nữa sẽ càng sâu càng đau……

Nhưng là, còn có cái gì có thể so với thứ hắn hiện tại để ý quan trọng hơn đâu?

Hoắc Mẫn Lăng không biết, hắn đã sớm quên mất lợi khí đặt ở trên cổ hắn, cũng đã quên miệng vết thương tua nhỏ rát đau.

Đồng tử trong suốt chỉ có hai bàn tay đang khẽ run nâng đến quần áo.

Yết hầu bị gắt gao đè nén, nhưng Hoắc Mẫn Lăng vẫn là thật sâu hít vào một hơi, nhắm mắt lại, lại mở mắt ra.

Hình ảnh trước mắt…… Làm cho lòng hắn chua xót……

Hành động của nhị thiếu làm cho Hoắc Mẫn Lăng không biết nên cảm kích hay là chấn động, hắn chính là cảm thấy trong lòng đau quá, dường như có cái gì đang vỡ nát, từng mảnh từng mảnh bị huyết nhục bên trong kéo xuống……

Thật sự đau quá……

Hắn cũng không biết bọn họ cư nhiên có thể vì hắn hy sinh nhiều như vậy……

Buông tha cho tôn nghiêm…… Vì cái gì đâu?

Vì cái gì lại vì hắn làm như thế?

Trong cái đầu trống trải của Hoắc Mẫn Lăng luôn luôn tự hỏi vấn đề này, nhưng mà, hắn không có đáp án, hắn hiện tại chỉ biết là, hắn rất giận rất giận…… Hảo phẫn nộ hảo phẫn nộ……


Phẫn nộ đến mức muốn, đánh, người!

Không đúng! Không phải người! Mà là sách tham khảo lậu chán ghét ở phía sau!!! (Su: ta hảo muốn nện cho e một búa)

Trong lòng lại một lần nữa khẳng định, con ngươi trong suốt kịch liệt chớp động, trong đầu trống rỗng, Hoắc Mẫn Lăng cái gì cũng không còn muốn, hắn chỉ biết là, hắn muốn cứu ra nhị thiếu, hảo hảo giáo huấn đàn sách lậu tham khảo chán ghét này!! Ngươi làm sách lậu đã không đúng rồi! Còn đi ra hại người thì lại càng không đúng!!

=,=…… Đúng, tiểu Hoắc nói thực sự đúng……

Có lẽ sự tình vừa mới bắt đầu rất thuận lợi thì luôn sẽ có dự triệu không tốt, bóng đen tham lam nhìn hai người đang chuẩn bị cởi quần áo, trong mắt tràn đầy dục vọng bắt đầu muốn ‘Tính’ phái (sung sức), mà dâng lên dâm dục chi hỏa……

Tính phái? Ân, thật sự là tên hay a……

Nhưng mà, không phải cảm giác tốt.

Khi hắn nhìn đến con dao của mình không biết từ lúc nào đã đặt trên cổ mình, nguyên bản cười dâm đãng trên khóe miệng thoáng chốc cương ở trên mặt.

Một đôi mắt trong suốt, mang theo phẫn nộ nhìn thẳng diện, trên gương mặt đạm mạc vang cái lạnh so với thời tiết hiện tại…… Còn lạnh hơn……

“Sao……” Sao có thể…… Hắn muốn nói ra câu như vậy để biểu đạt kinh ngạc cùng khiếp sợ trong lòng hắn, nhưng ai cũng đều không có cho hắn cơ hội này, một cái tát vang dội đánh tới sau khi lời nói của hắn phát ra.

“Ba!!” Đau quá…… Bóng đen đều cảm thấy mặt mình muốn bị sai lệch, hắn không thể ức chế theo xung lượng mà ngã xuống, hàm sáp chất lỏng nhất thời tràn đầy mũi miệng hắn.

“A a a a……” Bóng đen ôm mặt cuộn mình trên mặt đất, hoảng sợ kêu thảm thiết.


Hoắc Mẫn Lăng không muốn xuất thủ tàn nhẫn như vậy, chính là, hắn thật sự rất sinh khí…… Vừa nghĩ đến vẻ mặt khuất nhục cùng bất đắc dĩ kia của nhị thiếu, hắn liền…… phẫn nộ phẫn nộ……

Một đường phẫn nộ…… Đã muốn đánh người……[= =|| cảnh cáo nhị thiếu, trăm ngàn chớ chọc tiểu Hoắc sinh khí……]

Đánh cái đống vô lại này!!

Đám người đứng ở bên người bóng đen còn chưa có hiểu được vì sao bóng đen lại bỗng nhiên bị thương, ngực đã bị hung hăng bổ một cú đau đến nhe răng trợn mắt, ôm cái ngực bị đoạn khí, chậm rãi ngồi xỗm lên đất.

“Tiểu tử này!!” Có người kêu một tiếng, những người còn chưa có bị thương toàn bộ nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng đứng ở giữa vẻ mặt lạnh lùng.

“Con mẹ nó!! Cổ còn chưa có cắt đủ phải không?” tiếng chửi bậy vang lên, đám người từ lúc đầu khuếch tán đều vọt đi lên, vung quyền ở bên mắt Hoắc Mẫn Lăng lóe nhanh.

Bàn tay đưa đến bên cổ, sờ sờ miệng vết thương đã muốn ngưng kết, sờ tới hình dạng, lại sờ chiều dài cùng độ rộng

Cắt đủ. Hoắc Mẫn Lăng nhẹ nhàng hé miệng, trong lòng âm thầm hồi lại một tiếng.

「Người tập võ, chủ yếu là tu thân dưỡng tính, cường thân kiện thể. Nhất thiết không thể cùng người đánh nhau, tổn thương vô tội.」

Lời nói của a gia quanh quẩn ở bên tai, Hoắc Mẫn Lăng thùy hạ mắt.

「Đến trường học, trăm ngàn đừng cho người biết ngươi có võ công, miễn cho gặp phải chuyện gì phiền phức, có thể chịu thì cứ nhẫn đi……」

Hoắc Mẫn Lăng giơ tay gãi gãi má, vẻ mặt bình tĩnh.


「Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, trăm ngàn không thể động thủ……」

Vạn bất đắc dĩ? Hoắc Mẫn Lăng nâng lên mắt, nhìn lợi trảo bốn phương tám hướng đang đánh úp lại, nghiêng đầu nghiêm túc lo nghĩ.

A gia, thật sự đã đến lúc vạn bất đắc dĩ……

Bởi vì……

Tiểu Lăng sinh khí……

Bọn họ…… Cư nhiên làm tổn thương người mà tiểu Lăng để ý……

Cúi đầu, tuyệt không che dấu, trong lòng Hoắc Mẫn Lăng phát hiện vị trí hai người, hắn cảm thấy người lưu lại vị trí trong lòng, sẽ là người mà mình để ý……

Tựa như mẫu thân đã chết đi, phụ thân đã mất đi……

「Tiểu Lăng, ngươi luyện võ chăm chỉ thì ngươi liền biến cường. Chờ sau khi ngươi biến cường phải nhớ, nhất định phải toàn lực đi bảo hộ người mà ngươi để ý, trăm ngàn không cần do dự…… Nếu không, ngươi sẽ hối hận……」

Đó là trong trí nhớ Hoắc Mẫn Lăng, mẫu thân đối hắn nói một câu cuối cùng……

Ân, mụ mụ, tiểu Lăng vẫn đều nhớ a……

Khóe miệng xẹt qua một cái tươi cười, Hoắc Mẫn Lăng bướng bỉnh kéo ra một cái cười, thản nhiên nhìn về phía đám người thất kinh đang tập kích…..

Thực xin lỗi nga, bởi vì ta phải bảo vệ người để ý của mình……

Cho nên a, a gia, tiểu Lăng chỉ có thể không nghe lời ngươi nói nga……

Bởi vì mụ mụ so với a gia lớn hơn……


[[ Hoắc gia gia ]:= = địa vị của ta cư nhiên không thể cao hơn so với nữ nhi……]

──────────── tỉnh lược một đống màn ảnh lớn đánh nhau……

Tóm lại Hoắc Mẫn Lăng là rất tuấn tú rất tuấn tú là được rồi, nhị thiếu muốn năm phút, hắn chỉ cần ba phút liền toàn bộ thu phục.

Vỗ vỗ tay, nhìn một đám người đang nằm la liệt trên mặt đất, Hoắc Mẫn Lăng cung kính cúi mình vái chào, đại biểu cho việc tu dưỡng tốt của một võ gia.

Đến mỗ nhị thiếu nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, trên thân trần trụi cũng đã quên đi rét lạnh.

Hoắc Mẫn Lăng nhìn lại, nhìn hai nam nhân nửa thân trần cùng cái miệng khẽ nhếch và trương lớn, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn mình.

Một trận gió thổi qua, rét lạnh làm cho hắn vội vàng chạy qua.

“Lạnh không?” Ôm cổ hai người, Hoắc Mẫn Lăng mặt chạm lên đôi lồng ngực kia, đúng là lạnh lẽo như vậy.

Cuối cùng từ trong kinh ngạc như tận thế đến phục hồi tinh thần lại, nhị thiếu nhìn người đang bối rối ôm mình, lập tức mang theo không ngừng yêu thương nhung nhớ……

“Mẫn Lăng, hảo lạnh nga, ôm một chút……” Phương Vu Hi lui tiến trong lòng Hoắc Mẫn Lăng, hai tay không an phận hướng hạ phúc Hoắc Mẫn Lăng chui đi.

“Tiểu Tứ mắt, bổn thiếu gia cũng muốn ôm……” Hàn Kì cũng theo hướng trong lòng nho nhỏ kia chui đến, cũng muốn đưa tay tham nhập lên da thịt ấm áp trong quần áo.

Hoắc Mẫn Lăng nhìn nhị thiếu đều chui hướng vào trong lòng mình, tuy rằng không gian không đủ, nhưng vẫn là hết sức đem hai người vòng vào trong ngực.

Hoàn toàn bất giác đậu hủ của mình lại sắp bị người nhân cơ hội ăn luôn……

[[ chúng mỗ nữ ]:= = hừ, hai gia khỏa thích chết các ngươi đi……]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui