Vui vẻ treo điện thoại, trong đầu vẫn vang lên lời nói của giáo vụ chủ nhiệm, trên mặt Hàn Kì lộ ra thần thái sung sướng.
Con mắt vòng vo chuyển, không biết là đang suy tính cái gì, thân mình đang ngồi bỗng mạnh mẽ đứng dậy, hừ hử một tiểu khúc, khẩn cấp mở cửa đi ra ngoài.
Lại đúng lúc Lam Lưu vừa vặn trở về, hai người đứng ở trước cửa đối mặt.
“Kì? Ngươi muốn đi đâu?” Lam Lưu nhìn bộ dáng Hàn Kì đang chuẩn bị rời khỏi, con ngươi đen không khỏi có điểm không muốn.
“Nga, ta muốn đi trở về.” Hàn Kì đứng ở cạnh cửa, tâm sớm đã bay đến phòng ngủ của mình, đối mặt với vấn đề của Lam Lưu có điểm không kiên nhẫn đáp lại.
“Trở về? Nhanh như vậy đã đi sao? Đêm nay ở lại chỗ này được không?” Giữ chặt tay Hàn Kì, Lam Lưu mềm nhẹ khẩn cầu, hắn thật sự không muốn nam nhân này rời đi.
“Không được, ta muốn trở về.” Hàn Kì mất kiên nhẫn, mắt chực chỉ nhìn về cuối hành lang tràn đầy lo lắng, thân hình chợt lóe, định lướt qua Lam Lưu đi ra phòng ngủ.
“Chờ một chút!” Lớn tiếng ngăn cản cước bộ muốn đi của Hàn Kì, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Lam Lưu bỗng nhiên trở nên thê ai lẫn oán hận.
Đi nhanh một bước vọt tới trước mặt Hàn Kì, Lam Lưu ngưỡng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang không kềm chế được kia, con ngươi đen thấu qua lệ quang.
“Ngươi…… Ngươi thật sự cũng chỉ muốn trở về sao?” thanh âm run run, Lam Lưu khó khăn hỏi.
“Bằng không thì sao?” Không rõ Lam Lưu sao lại biến thành kỳ quái như vậy, biểu tình từng mềm mại đã thay thế bằng vẻ mặt thê ai, sắc mặt tái nhợt làm cho Hàn Kì cảm thấy bất an. Dừng một chút, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen, Hàn Kì khẳng định hỏi ngược lại.
“Là Hoắc Mẫn Lăng sao?” Lam Lưu lạnh lùng cười, con ngươi đen lóe ra nhìn Hàn Kì.
“Ngươi nói cái gì?” Lam Lưu bỗng nhiên nhắc tới Hoắc Mẫn Lăng, làm cho Hàn Kì tức khắc ngẩng đầu lên, long mâu bán mị nhìn qua, có chứa một tia cảnh cáo.
“Ngươi thích tên tứ mắt tử kia?”
Khách ── trong lòng dường như có cái gì run lên, nam nhân vẫn không kiềm chế được trong nháy mắt giống như gà trống bị đánh bại, cái đầu đang nâng lên cao cao lập tức cúi thấp, chột dạ nhìn qua.
Phủ nhận thì tốt rồi nha…… Phủ nhận a…… Nhưng là…… Vì cái gì hắn không muốn phủ nhận?
Ngươi sao có khả năng thích cái tên tứ mắt tử kia? Đúng vậy, không thích a, còn chán ghét muốn chết…… Nhưng ngươi sao lại không lên tiếng…… Lên tiếng phủ nhận a phủ nhận……
Miệng chậm rãi trương trương, trên trán Hàn Kì tuôn ra từng giọt mồ hôi lạnh tinh tế, chưa từng có…… Hắn chưa từng có lần nào ở trước mặt người do dự như thế……
Nội tâm một bên không thừa nhận thích Tiểu tứ mắt, một bên lại không thể nói ra lời phủ định…… Kịch liệt xung đột làm cho hắn chỉ có thể trốn tránh bắt đầu phiền não bất an.
Nhìn thấy Hàn Kì lại không giống như bình thường không thể do dự nói ra từ ‘Không’ như vậy, nhìn khuôn mặt tuấn tú từ từ thấm đẫm mồ hôi, nhìn vẻ mặt do dự không chừng giãy dụa ……
Lam Lưu tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt trong hốc mắt không còn mặc cho lông mi áp chế, theo khóe mắt chảy xuống……
“Lưu……” Nâng lên mắt lại nhìn thấy bộ dáng Lam Lưu lệ rơi đầy mặt, Hàn Kì nhịn không được kêu lên một tiếng.
“Được!! Đi thôi! Đi thôi!! Ngươi đi đi!!!!!” Nhắm mắt lại cười lạnh gật đầu, Lam Lưu điên cuồng rống to, tránh khỏi Hàn Kì chạy vào phòng ngủ, hung hăng đóng sầm cửa.
Tuy rằng áy náy, nhưng Hàn Kì vẫn là chỉ nhìn cánh cửa kia vài giây, liền xoay người hướng cuối hành lang chạy đi……
Đáng giận!!!
“Bính lạp! Thang……” Trong phòng ngủ, nghe thấy thanh âm Hàn Kì chạy đi, Lam Lưu khó thở quét tung cái bàn trong phòng, một loạt đồ dùng rơi rải rác tán loạn trên mặt đất phát ra thanh âm chói tai.
“Bính!” Một cái nắm đấm nặng nề giáng lên mặt bàn, biểu tình Lam Lưu là một mảnh tàn khốc……
Còn có thật sâu oán hận……
Ta…… Tuyệt không tha thứ cho tên gia khỏa kia……
Đừng trách ta……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...