Tam Thập Tam Thiên
Hai vợ chồng Thập Tứ vừa về nhà dẫn theo một y sinh trẻ tuổi mang theo hòm thuốc cùng đi vào. Sau khi bắt mạch cho Thập Tam Thiên y sinh liền nói:
"Cậu nhỏ này do quanh năm nhiều bệnh, khí huyết vốn suy kiệt lại bị hàn tà xâm nhập khiến khí huyết lên não bị đọng lại khó lưu thông nên mới bị chứng mất trí nhớ này.".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Thập Tam Thiên nghe vậy thì bội phục vị y sư này rõ ràng mình là linh hồn mượn xác sống lại vị này nói là hàn tà như vậy không phải nhà mất tiền oan sao? Đang định phản bác vị y sư lại thao thao bất tuyệt:
"Muốn trị bệnh này cần chủ dược là nhân sâm, hà thủ ô các loại sắc mười than thuốc mỗi than sắc thành một chén thuốc thì khỏi."
Nghe vậy vợ chồng Thập Tứ mừng rỡ đang muốn đáp ứng thì nghe xong câu kế tay chân bủn rủn.
"Mười than mỗi than giá một lượng bạc tổng cộng mười lượng bạc."
Nghe đến đó hai vợ chồng hơi biến sắc. Thập Tam Thiên thấy vậy thì biết cả hai không đủ tiền anh vội nói: "Cha mẹ có thể con không nhớ được không sao con vẫn là con của cha mẹ".
Hai vợ chồng không nói gì mà kéo y sinh ra ngoài thật xa khỏi nhà tránh khỏi Thập Tam Thiên nghe thấy rồi hai ông bà quỳ xuống đất lạy vị y sinh ba lạy. Lúc này vị y sinh hơi luốn cuốn vội đỡ hai người dậy rồi nói:
"Hai vị không phải ta không biết hai vị có nổi khổ nhưng đây là quy củ của Trường Xuân Đường chỉ kê thuốc tốt nhất giúp cứu chữa nhanh nhất còn lại các loại thuốc bình thường chúng ta mới không dùng tới."
Thập Tứ lúc này mới nói:
"Chúng tôi hiểu quy cũ của các vị nhưng bệnh khuyển tử nặng vô cùng chúng tôi lúc đầu không tin Trường Xuân Đường vì chê thuốc đắt nên đi khắp thành tìm thầy thuốc mới từ nhỏ từ bệnh nhẹ thành bệnh nặng như ngày nay nhà khánh kiệt dần mới phải tìm con dâu xung hỷ."
Ông thở dài một hơi như trút đi bao nỗi muộn phiền nhiều năm rồi nói:
"Bây giờ dốc hết vốn cuối cùng vợ chồng tôi chỉ xin một than thuốc nếu khuyển tử qua khỏi thì mọi người đều vui vẻ còn như khuyển tử có mệnh hệ nào vợ chồng tôi xin đi xa không ảnh hưởng tới danh tiếng Trường Xuân Đường."
Thập Tứ nói tới đây liền rủ đầu xuống trong mắt chôn một tia tử chí rất nhạt. Vị y sinh rất nhanh bắt được một tia đó mà cảm thấy rung động trong lòng lại nhớ về phụ mẫu đã qua đời của mình rồi như có quyết định trọng đại gì đó anh nói:
"Ta học y ở Trường Xuân Đường đã mười năm có chút tích góp thôi thì cho ông vậy coi như ta gieo một nhân duyên bố thí vậy."
Hai vợ chồng thất thần rồi quỳ xuống lạy liên tục rồi quay lại với Trương Xuân Hoa nói:
"Mình đem vật đính ước ra đi."
Trương Xuân Hoa hơi do dự rồi móc trong lòng một cái hộp nhỏ hình dáng thon dài từ bên trong là một cây trâm cài màu bạc đầu hình hoa mai rất đẹp mắt. Bà tỏ vẻ tiếc nuối rồi cắn răng đưa cho chồng.
Ông nhận lấy hai tay đưa lên với vẻ chân thành nói với y sinh:
"Tiên sinh đây là thứ quý nhất trong nhà này xin tiên sinh nhận lấy cùng tiên sinh cho biết tên để ngày sau gia đình có điều kiện trở lại thì sẽ quay lại báo đáp tiên sinh."
Vị y sinh nhận lấy chiếc trâm cất vào lòng rồi nói:
"Tiểu sinh họ Liễu không dám để lại tên thôi hai ông bà đứng lên theo ta về Trường Xuân Đường thuốc của quý công tử ta xuất tiền chỉ cần mỗi ngày uống một than sau mười ngày có thể đi đứng bình thường được."
Hai người theo Liễu y sinh đi bóc thuốc rồi quay trở về. Trương Xuân Hoa vội ra sau sắc thuốc với nấu ăn còn Thập Tứ thì bận biệu việc nhà.
Thập Tam Thiên hơi nghi ngờ nhưng không hỏi nữa rồi tự nhủ khi đã khỏi bệnh cần ra ngoài xem thế giới như thế nào? Đang trầm tư thì thấy Thập Tứ đem theo một mảnh vải cũ treo lên làm vách ngăn rồi ông lại vác một cái chõng tre đủ cho hai người nằm lúc này Thập Tam Thiên mới nhìn ra ngoài trời đã tối mà nhà chỉ có một giường thường ngày không lẽ Thập Tam Thiên trước đây luôn ngủ giường mà hai vợ chồng phải ngủ chõng tre nghĩ tới đây Thập Tam Thiên trong mắt bất giác chảy ra giọt nước mắt.
Trước khi Thập Tam Thiên đến thế giới này anh là một học sinh phổ thông chuẩn bị vào đại học có cuộc sống vô ưu vô lo mọi thứ đều có cha mẹ lo liệu nhưng bản thân đôi khi còn không biết mà còn oán trách cha mẹ bây giờ nhìn thấy cảnh này Thập Tam Thiên thầm hạ quyết tâm phải thay đổi phải giúp cha mẹ ở thế này có cuộc sống tốt hơn. Đang suy nghĩ miên man bất chợt Trương Xuân Hoa cùng Niệm Nhi đi vào cô bé lúc này đã đổi một trang phục khác trông sạch sẽ hơn đang phụ giúp Trương Xuân Hoa bưng thức ăn và thuốc đi vào. Vừa đi bà vừa nói với Thập Tam Thiên:
"Con trai lại đây uống thuốc rồi ăn cơm tối nay còn động phòng đó."
Nghe đến câu cuối Thập Tam Thiên cứng người ra cả người cứ nóng hầm hập nhìn Niệm Nhi nhìn vào ánh mắt hoảng sợ đó anh chợt tỉnh hồn bật thốt lên:
"Con không động phòng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...