Khốc liệt chi họa, đa khởi vu ngoạn hốt chi nhân. Thịnh mãn chi công, thường bại vu tế vi chi sự (tai hoạ tàn khốc, phần lớn bắt nguồn từ sự vô trách nhiệm của con người. Công đức viên mãn, thường sụp đổ bởi một việc rất nhỏ), năm đó ta mọi chuyện trôi chảy, khắp thiên hạ chẳng có gì lay chuyển được ta, lại không nghĩ chỉ một chén Trường Sinh nho nhỏ, trải qua một trận giáo huấn rồi ta còn bại lần nữa, ta đây đã không phải là Hợp Hư.
“Trong rượu có độc” Đột nhiên có người kinh hô, trong nháy mắt không còn một ai đứng thẳng, ta bĩu môi, diệt cỏ diệt tận gốc, vừa rồi nên đem người giết sạch, giết lầm vẫn tốt hơn bị người chế trụ như hiện giờ, đáng thương thay những người này không chịu thụ giáo.
“Ha ha ha ha ha ha, các ngươi cũng có ngày hôm nay? Ha ha ha ha ha ha” Tiếng cười điên cuồng của Lam Y thành công cắt đứt ý đồ răn dạy đồ tử đồ tôn của ta, có lẽ do cách rèm góc nhìn khó, tóm lại bộ dạng Lam Y không quá rõ ràng, chỉ là một mảng hồng chói mắt, so với màu thảm còn đậm hơn, ta nghĩ kia đại khái chính là máu của hắn, mà hắn mở ra lòng bàn tay cháy đen một mảng, hiển nhiên vừa bị vật gì thiêu đốt, người nếu không làm hại chính mình để báo thù, không phải bản thân hắn mất ý chí sống, mà do hắn sống không bằng chết, ta không biết Lam Y là loại người như vậy, chỉ biết tiếng cười của hắn khiến ta bi thương, cái loại cười lại như khóc, ta thực không thể hiểu, chuyện có thể khiến ta thay đổi nhanh như thế cũng không nhiều, mà lúc này còn không một người nào, không một cái gì có thể đánh giới hạn chịu đựng của ta.
“Ngươi đã bỏ gì trong rượu?” Nhan Chương hoả tốc điểm mấy huyệt đạo trên người, hắn hiện tại đã không còn nhàn nhã như vừa rồi.
“Rượu?” Lam Y đình chỉ cười to, nhìn bốn phía mọi người mặt xám như tro, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên người Nhan Chương “Trong rượu cái gì cũng không có, có vấn đề là máu của ta.”
“Dã Cát?” Nhan Chương ngửi không khí, nhất thời biến sắc “Không có khả năng, độc tính Dã Cát quá mạnh, ngươi sao có thể sống đến giờ?”
Dã Cát, giống như loài cỏ dại, độc tính dai dẳng, nếu thật như lời Lam Y máu của hắn có độc, để máu này chảy trong người, hắn tuyệt không thể còn sống.
Lam Y lại chỉ cười, cười ho ra máu, rồi lại tiếp tục cười “Dã Cát tửu, người uống vô hại, thậm chí còn có thể khắc chế một ít độc xà độc trùng, rất ít người biết, rượu kia kỳ thật còn có tác dụng…” Lam Y nháy mắt mấy cái, thỏa mãn nhìn mọi người trên mặt ngày càng tro tàn vặn vẹo “Chỉ cần lấy hoa của lương diệu thảo, phơi khô rồi đốt, khói bay ra chỉ cần phối một chút lên máu người đã uống Dã Cát tửu liền đủ cho toàn bộ người trong phạm vi mười trượng trúng độc.”
“Người đâu” Tằng Tuyền muốn kêu người đến.
“Vô dụng” Lam Y nằm nhuyễn trên mặt đất, hắn đã không còn khí lực “Giếng nước trong viện đều bị ta hạ độc, bọn hắn nhất thời nửa khắc sẽ không tỉnh lại.”
“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
Lam Y đột nhiên chống đỡ thân thể, ánh mắt giống như lợi kiếm nhìn về phía người sau rèm “Hữu hộ pháp, mục đích của ta ngài hẳn thập phần rõ ràng đi?”
Tử Minh hạ mi, nếu không phải hắn vừa rồi không hề cử động, ta còn thực cho là hắn không trúng độc chứ, chết vì sĩ diện, ta lắc đầu cảm thán.
“Tửu tiên Đới Kê Khang là gì của ngươi?”
Quả nhiên là hậu nhân Đới Kê Khang, ta nói đâu, nếu không phải đồ tử đồ tôn của lão quỷ đó sao có thể bào chế ra Dã Cát, hừ, chết rồi cũng không cho người ta sống yên ổn, bất quá ta cũng tò mò, Lam Y này đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì mà hi sinh cả chính mình.
“Đới Kê Khang?” Dưới lập tức có người kinh hô, xem ra kia danh tiếng Tửu tiên thật không nhỏ.
“Tục danh tổ sư gia là thứ để các ngươi tuỳ ý kêu sao?”
Thì ra Lam Y là đồ đệ của đồ đệ Đới Kê Khang, không nghĩ tới lão quỷ đó bình thường ngốc ngốc liệt liệt, lại cũng biết thu đồ nhi, ta còn tưởng lão cả đời chỉ lảm nhảm với bình rượu chứ, trong giây lát ta lại nghĩ tới Bạch Thưởng, chẳng lẽ Bạch Thưởng là truyền nhân Dược tiên? Tửu tiên là sư huynh Dược tiên, hơn nữa những người bị di hồn đại pháp, cũng không phải là không thể được.
“Năm đó ngươi dẫn người xâm nhập Thần Tiên cốc, giết đệ tử hủy lăng tẩm tổ sư ta có từng nghĩ tới ngươi sẽ có ngày này?”
“Không nghĩ tới lại vẫn có cá lọt lưới” Tử Minh nhíu mi, năm đó y phụng mệnh tới Thần Tiên cốc tìm kiếm tung tích tiền giáo chủ Hợp Hư, không ngờ Tửu tiên đã chết ba năm rồi, dứt khoát giết sachj người nơi đó, sau cũng không để trong lòng, không ngờ lại vẫn có nhân chứng sống.
Ta buồn bực, vốn định sau này vào đó thử vận khí, không ngờ đã bị người ta diệt, chẳng lẽ trời thật sự sinh ta mà không thương, sớm vậy đã vào quan tài?
“Ngươi không hỏi đen trắng liền hủy cả nhà ta, nữ nhân oa nhi vô tội, ngươi cũng xuống tay?” Năm đó hắn chỉ mới mười tuổi, ấu đệ cũng chỉ ba tuổi, cuộc sống hạnh phúc lại chỉ vì một bạch y nhân biến thành địa ngục, đại hỏa cháy bao lâu? Hắn đã không còn nhớ rõ, hắn chỉ biết khi hắn từ trong chum nước chui ra, hết thảy đều đã xong, tất cả mọi người đã rời hắn mà đi.
Ta nhìn người vừa cười vừa khóc, không khỏi có chút buồn cười, Lam Y ở đây luận đàm nhân tính với ma giáo, thật sự là tìm lộn chỗ.
“Đều là người, chẳng có gì khác!” Tử Minh một câu thực khiến ta sửng sốt, lại nghĩ lời này của y cũng không phải không có lý, đều là người có cái gì khác nhau đây? Nếu bỏ qua nhỏ yếu, ngược lại mới là bất công a.
“Hắn là ai?” Thanh âm lãnh đạm từ sau rèm truyền ra, Lam Y thậm chí có chút hoảng loạn không nên lời, rõ ràng người sắp chết, hắn còn sợ cái gì đây?
Lam Y trầm mặc, Tử Minh cũng không để ý “Quên đi, dù sao không khác biệt.”
Ta ngay sau đó mới lý giải ‘không khác biệt’ trong lời y, dù sao cũng phải chết, biết hay không cũng không sao.
Tử Minh đập bàn dựng lên, thân ảnh quỷ mỵ lóe ra, ngay sau đó liền chặt đứt cổ Bạch Thưởng, trong nháy mắt, Lam Y cũng chết dưới thủ pháp đồng dạng.
Không thể không nói ta là khiếp sợ, ta thật không ngờ hắn căn bản không trúng độc, như vậy nói cách khác ta vừa rồi không kiêng nể gì sờ đùi người ta —— ta đột nhiên có chút đau đầu.
Tử Minh không nhanh không chậm tiêu sái quay về phía sau rèm, nhìn lướt qua ta ngồi ở đuôi tháp, trở lại nguyên vị trí “Thế nào, sờ đủ rồi?”
Ta nuốt ngụm nước miếng, vội vàng gật đầu “Sờ đủ rồi, sờ đủ rồi!”
“Còn sờ nữa?”
“Không sờ, không sờ!” Lắc đầu như trống bỏi.
“Hừ” Tử Minh hừ lạnh một tiếng không để ý tới ta, sắc mặt không tốt nhìn chăm chăm thuộc hạ ở ngoài rèm thở không dám thở, ta có thể hiểu được nguyên nhân hắn tâm tình không tốt, ngay trong địa phận của mình lại bị người tiêu diệt hầu như toàn bộ nhân lực, đoán chừng dù là ai cũng không thể làm như chưa có chuyện phát sinh.
“Một đám phế vật!” Nói xong tiếp tục không để ý tới, trực tiếp đi ra cửa, căn bản để ý sống chết của đám người này, ta ngó ngó tình hình chung quanh, lập tức đi theo, nhưng chân ta sao có thể đuổi kịp một người dùng khinh công đi đường, huống chi khinh công người nọ lại là nhất đẳng, còn kém đăng bình độ thủy, bát bộ cản thiền. (đứng trên bèo, đi trên nước)
Khi dễ lão nhân gia ta tẩu hỏa nhập ma, ta dừng lại bên cạnh một cái đình, há mồm thở phì phò.
“Sao không đi?”
“Đi đi, ta theo không kịp. Ta ——” Đột nhiên nhớ tới thanh âm này là của ai, ta chết đứng đem lời oán hận ở cửa miệng nuốt trở về, giống như nuốt một con ruồi bọ thông thường.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...