Gã kích hoạt áo Nano Dạ Hành trên người, lập tức như hoà lẫn vào hoàn cảnh bên ngoài, nhiệt độ cơ thể cũng được điều chỉnh hạ thấp xuống bằng môi trường xung quanh, nhằm né tránh các thiết bị dò tầm nhiệt. Không gian trở nên an tĩnh, Mục tử phía sau gã vẫn đang xoay tròn, nhưng tuyệt nhiên không có ánh sáng hay tiếng động phát ra.
...
Lạc Tiên bối rồi bưng mặt khóc, nàng đang bị bủa vây trong hối hận khôn cùng, vì mình đã tiếp tay giúp Lạc Thạch lấy cắp mật mã. Nhưng thứ khiến nàng suy sụp nhất chính là, gã, người nàng yêu thầm từ lần đầu gặp mặt, lại chọn trở thành tội nhân thiên cổ.
Tin nhắn nạc danh do Job gửi đi quả thực nếu Sở Tình Báo bỏ ra khoảng ba phút là có thể kiểm tra ra thật giả, và tất nhiên còn có thể truy tung nguồn tin, vấn đề này đối với Lạc Tiên ngày thường thì rất khó qua mặt được nàng. Lạc Thạch chọn thời điểm gửi rất gần, chỉ đủ cho nàng đọc hết tin nhắn, và với sự nhạy bén của một nhân viên tình báo, cắt ghép các sự kiện gần đây, Lạc Tiên ngay lập tức không nghi ngờ gì mà gọi vào đường dây Nội bộ khẩn cấp cho Tổng Tham Mưu trưởng. Bà Chi với sự khẳng định của nàng, tuyệt nhiên tin tưởng tính chân thực của hung tin, ngay lập tức dẫm vào cái bẫy tâm lý thứ hai của Lạc Thạch. Sau đó là hỗn loạn khắp nơi như những gì đã diễn ra. Kế hoạch hoàn hảo, thời điểm hoàn hảo, đều tăng xác suất thành công lên rất cao.
Bà Chi vẫn không rời khỏi ghế từ nãy tới giờ, trong bóng tối, chỉ thấy từng giọt lấp lánh rơi xuống, tay bà đang vuốt ve khung ảnh cũ, mắt thất thần. Bao lâu rồi kể từ khi chồng bà bị bắt, bà đã không đổ một giọt lệ. Kết thúc thế này, là đau thương hay giải thoát đây?
...
Lạc Thạch đang mở mắt trừng trừng, an tĩnh quan sát xung quanh. Lúc này đã là mười phút sau khi Mục tử phát hiện dị tượng. Theo tính toán, thời gian hẳn phải xuýt xoát cho Đội đặc nhiệm tiếp cận nơi này. TUE chắc cũng đang gấp rút khắc phục hậu quả, bóng tối vẫn bao trùm cả ngọn núi thiêng. Đánh úp bất ngờ vào thời điểm ai cũng đang vui vẻ, hiệu quả thật sự rất tốt.
“Gáaa...”, hai bóng đen từ phía trên cây đại thụ lao xuống, hung hãn chém thẳng về nơi đầu thuốc đang cháy đỏ. “Xoẹt xoẹt”, tiếng dao cắt sắc ngọt vào thân cây, nhưng lại không thấy máu tươi phun ra.
“Hai thằng chúng mày quả nhiên đợi rất lâu rồi đấy nhỉ, này!!!”, một tiếng thì thầm lạnh toát sống lưng, hai cái tên kia còn chưa hết kinh ngạc thì đã ngã vật ra, bỏ mạng.
“Phù...”, gã thở chầm chậm, đoạn với lấy điếu Thức Thần thảo vẫn đang cháy đỏ trên nhánh cây, hút một hơi rồi bất ngờ búng vào một bụi cây gần đó, đồng thời cũng rút ra hai dao găm nhỏ rồi phóng tới.
Sau khi bom từ phát nổ, mọi thứ máy móc đều bị ngắt kết nối, gây mất điện diện rộng, kể cả giữa gã và Job cũng chịu chung số phận. Điều tương tự xảy ra cho các vũ khí hiện đại như súng hồ quang hay thậm chí các công cụ hỗ trợ lợi hại khác. Khi không còn trợ giúp, thì con mắt trái đặc biệt của Lạc Thạch, trong bóng tối lại là một lợi khí. Khi mắt con người chưa kịp thích ứng bóng đêm, trong hoàn cảnh giơ tay không thấy ngón thì tầm nhìn rất hạn chế, trên dưới nửa mét quanh thân, còn gã thì vẫn có thể thấy rõ trong vòng bán kính ba mét. Điếu thuốc vừa rồi là mồi nhử, quả nhiên bẫy được hai con chuột nhắt. Con chuột thứ ba khôn hơn núp trong lùm chờ thời cơ gần đó, cũng bị gã từ phía sau quan sát thấy trước đó, tiên phát chế nhân, búng điếu thuốc khiến hắn giật mình, sau đó, lại thêm một cái xác nằm lại.
Gã quỳ xuống kiểm tra nhanh ba thi thể, đều là huy hiệu của đội Neo số 0. “Đội này có bốn người, không biết còn đội nào tham gia nữa?”, gã lẩm nhẩm. Có lẽ vì chỗ này là nơi tuyệt đối an toàn, thời gian như thế thì cũng chỉ điều động kịp được một đội gần nhất đi kiểm tra.
Tình hình ngoài kia còn đang hỗn loạn, các đội khác vẫn đang phải hỗ trợ xử lý hậu quả. Bỗng gã giật mình nhìn về phía Mục tử cách đó không xa, một bóng người cao lớn chợt hiện ra bên cạnh nó, tay lăm lăm dao nhỏ.
“Hỏng bét”, gã thầm hét, lao vội về phía đó, đâm ra một nhát quyết đoán.
“Phập”, tiếng dao cắt thịt vang lên, máu tươi toé ra, chứng tỏ Lạc Thạch đã đắc thủ. Nhưng gã điếng người, khi thấy tay cầm dao của mình bị chộp xuống, như một gọng kìm sắt khiến gã đau nhói, không thể rút về. Hai hàm răng vàng ố cái bọc bạc cái không nhe ra nhăn nhở, tiếng cười gằn vang lên.
“Huso, Geh’ sterben!!!” (#1), bóng đen cao lớn quay lại, một tay bị dao găm xuyên qua đang nắm chặt lấy tay Lạc Thạch, máu nhễu thành dòng, tay kia cầm dao nhỏ đưa lên miệng liếm láp, đoạn nhắm thẳng vào giữa hai mắt gã, đâm xuống.
Bóng dao phóng lớn dần trong mắt, gã kinh hoàng chôn chân, “Toang rồi”, tim gã nhói lên một cái, trúng nhát này thì chết chắc không phải nghi ngờ. Kinh nghiệm chiến đấu chưa đủ phong phú, đưa đến một tình huống thập tử nhất sinh. Bình thường gã có thể nhìn thấy bóng dao di động, nghiêng đầu có thể né thoát, nhưng mọi thứ nào như mong đợi. Kinh nghiệm sẽ mang đến cho cơ thể những phản xạ phòng ngự tự nhiên, điều này gã hiểu rõ, nhưng muốn đạt đến mức độ đó, phải thân chinh bách chiến. Lý Chấn Phiên cao thủ Hương Đô thời trước, luyện được một thân công phu trác tuyệt, cũng đã từng đề cập đến điều này (#2).
“Rít”, một tiếng xé toạc thinh không, gã bàng hoàng co rút con ngươi, mũi dao đâm lệch sang một bên, xẻ một đường trên chiếc mặt nạ. Mặt nạ rơi xuống, mồ hôi gã lăn dài, ánh mắt vẫn đang liếc nhìn thân dao lạnh buốt bên cạnh. Cái tên to lớn kia ngã vật ra, đầu đã bị bổ ngang, máu tươi phun ra như suối, lần này mới là chết hẳn.
Cơn đau trên mặt truyền đến, một lằn máu ấm nóng trên má rỉ ra, kéo Lạc Thạch từ cõi chết trở về. Phía đằng sau tên cao lớn vừa đứng, Mục tử đã dừng quay, lơ lửng bất động, quanh nó là một vòng sáng đang loé lên từng tia điện mang, phóng ra như cào cấu không gian.
“Đ.m nó, tí toi”. Gã thở hồng hộc, rồi liếc nhìn tình hình Mục tử hiện này, có vẻ vừa rồi cái thứ cắt bay đầu tên kia, là do nó làm rồi.
Mục tử không có dị động, Lạc Thạch lại thủ thế nhìn quanh, nguy hiểm có thể chưa tiễu trừ hết. Trên bầu trời đen hắc ám, nơi xa xa về phía tây, dần hiện lên những bóng Siêu Thanh tiêm kích, gã biết thời gian không còn nhiều, lực lượng hỗ trợ từ các căn cứ khác của TUE bắt đầu bủa về đây.
“Mục tử, mày làm gì?”, gã hét lên không thành tiếng, mắt vẫn đảo khắp nơi.
Vừa dứt lời, bên phía Mục tử cũng bắt đầu nhúc nhích. Vỏ trứng nứt thành sáu mảnh như múi cau, tách ra, chèn vào vành sáng đang có xu hướng khép lại, màn hình LCD vỡ nát thành bụi cám, tiêu tan.
Bóng trắng vụt bay ra, lướt đến bên cạnh Lạc Thạch, chính là hình dáng của Mục tử, nhưng có phần nhỏ hơn, hư hư thực thực.
“Ca, lùi ra sau một chút!”, giọng nói trẻ con vang lên trong đầu Lạc Thạch, khiến lông tay lông chân gã dựng đứng, gã ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng ảnh Mục tử đang chập chờn.
“Mày sao thế, giọng nói này...?”, gã nhíu mày, ngẫm nghĩ trong đầu.
“Không gì, là Viễn Lý Hồn Giao, sẽ chỉ dùng được khi ta bỏ đi thân thể, tồn tại dưới dạng này. Hiện ta có thể giao tiếp thẳng với Tinh hồn ngươi, không cần lo lắng”. Giọng nó mang chút gấp gáp, đoạn tiếp lời. “Cái đáng quan tâm là kia kìa, ta đã dẫn dắt Toàn Oa mài đứt không gian, nhưng không hiểu lý do gì mà Tri Tuyền lần này quá mức điên cuồng, chữa trị thương tổn với tốc độ khủng khiếp. Ta hi sinh thân thể, có thể tạm thời chặn lại lỗ hổng đang thu hẹp...”
“Sai lầm sao? Có thể chống chọi được bao lâu?”, Lạc Thạch ngẩn người.
Kế hoạch đại náo của gã hoàn hảo, vậy mà lại đi tin cái quả trứng ung này, giờ lại bảo có sai lầm. Thật ra nguyên nhân lần này ngay cả Mục tử cũng không ngờ tới, bắt nguồn từ lần đầu thức tỉnh nó đã vội vàng sử dụng Tri Tuyền Lưu Khảo. Thần Kỹ này như que thăm dò có thể khoắng động cả dòng chảy, đã gây mầm mống Tri Tuyền Toàn Oa từ chính lúc đó. Cửu Tinh Liên Châu xuất hiện sau chỉ vài ngày, hiệu ứng trùng điệp khiến Toàn Oa vượt trên cả cấp độ Thiên Khiển vốn có, làm Mục từ lại phải hết hồn vận dụng sạch Chân Nguyên để tạm ổn định lỗ hổng, được không bằng mất, chính là do sai lầm của nó vô tình tạo ra.
“Toái Tinh Kính, hiện!”. Không nhiều lời, Mục tử gọi ra một tấm kính tròn, vành ngoài khảm mười hai lỗ trống, màu vàng xỉn rêu phong cổ phác, mặt phản chiếu dường như bằng đồng, không có độ sáng trong. Nó đẩy cái kính về phía trên lỗ hổng vẫn đang hung dữ dãy dụa cọ sát vào sáu mảnh vỏ trứng, khiến chúng méo mó vặn vẹo sắp không chịu nổi.
Mặt gương lật lên, hướng thẳng bầu trời, chỉ thấy ngay lập tức không gian phía dưới chiếc kính ngừng sụp đổ, lỗ hổng đã yên tĩnh trở lại. Toái Tinh Kính run lên bần bật, đồ văn dạng vi mạch đặc trưng của Vị diện Giới Bi hiện trên mặt gương, đan chéo vào gặp nhau nơi tâm Kính.
“Thình thịch”, ánh sáng trên đồ văn loé lên, càng ngày càng mạnh.
“Kẻ xâm nhập đỉnh ‘Die Heilige Glocke’, phá vỡ giấc ngủ ngàn năm của ‘Der Vater’, đề nghị buông vũ khí đầu hàng”. Tiếng loa vang vọng trên bầu trời, những chiếc Siêu Thanh tiêm kích đã mau chóng áp sát đỉnh Thần Phong, đang dừng lại bay là là xung quanh, đèn đóm sang choang rọi liên tục lên ngọn núi.
“Lộ rồi Mục tử, mày còn chưa xong?”, Lạc Thạch hét khản cả giọng, mắt vẫn không ngừng đảo quanh, mồ hôi ướt đầm, tóc dài xổ ra bay múa. Tiếng tiêm kích rất lớn át cả tiếng gã, thiên không phía trên loang lổ từng mảng sáng tối, bốn góc trời rực sáng lôi vân.
“Vị diện Giới Bi, ta, Hỗn Thiên Mục, nhân danh Hỗn Độn Chân Thần, khai môn!”. Đồng thời với chú pháp của Mục tử, lôi vân tứ phía nhất khởi tề phát, đánh vào Toái Tinh Kính ‘bùng’ một tiếng, từ mặt kính lại chiếu ra cột sáng phá không bắn thẳng lên trời.
Cảnh tượng quá đỗi bắt mắt, tất cả Siêu Thanh tiêm kích đều chiếu đèn về phía hai người bọn Lạc Thạch, ánh sáng cao áp làm mắt gã phải nheo lại. “Bỏ vũ khí xuống và bước xa khỏi ‘Der Vater’, chúng tôi nhắc lại...”
...
Trên màn hình lập thể đang phát trực tiếp ở tổng bộ TUE, bàn tròn năm người đều trong bộ quân phục cấp cao, đang trợn mắt theo dõi, một cột sáng rực rỡ hiện lên từ đỉnh Die Heilige Glocke, khiến họ sững sờ.
“Ist Der Vater aufgewacht?” (Tiếng Tân Phổ: Cha đã thức tỉnh rồi à?)
“Meine Güte!!!“ (Tiếng Tân Phổ: Lạy chúa tôi!!!)
“Bí, bí thải?” (Tiếng Hoa Hạ)
“Raijin-sama” (Tiếng Đông Doanh: Thần Sấm)
Một loạt tiếng xôn xao vang lên cùng lúc phá vỡ sự im lặng, lãnh đạo TUE bất giác hoảng sợ thốt ra tiếng Cựu quốc của họ. Trên màn hình đột ngột có biến chuyển, từ cột sáng ban đầu loe dần ra thành một hình phễu ngược rất lớn, dị văn hiện rõ, dần định hình thành một Kim Tự Tháp dạng Tứ Diện khổng lồ hư ảo, lấy mặt kính kì lạ làm chóp, sừng sững cắm xuống giữa trời đêm.
...
Lạc Thạch ngây người ngắm cảnh tượng kinh nhân trước mắt, máu và mồ hôi loang lổ trên mặt, tóc rối bù, miệng đang từ há hốc kéo lên thành nụ cười hưng phấn, trẻ con thấy ắt hẳn phải khóc thét. “Tuyệt, tuyệt vời, ha ha” gã cười khằng khặc “Thế giới sẽ phải ghi nhớ tên tao, ghi nhớ lấy ngày hôm nay!!!”
...
Phi công Ralf Mustermann, trẻ tuổi, tài năng, lần đầu tiên được tham gia chiến dịch. Hắn có một người anh còn kinh khủng hơn nhiều, là Đội trưởng của đội Neo số 0 danh tiếng lẫy lừng, được phụ trách bảo vệ ‘Der Vater’ linh thiêng. Michael Mustermann là thần tượng của mọi sĩ quan quân đội trẻ tuổi TUE, là tượng đài khó có thể xô đổ, mà cũng không chỉ mình em hắn sùng bái.
Kim Tự Tháp cao gần năm ngàn mét sáng loáng lật ngược xuất hiện trên màn hình tiêm kích, Ralf nhìn thấy rõ ràng mặt đất phía dưới. Hắn liếc qua, rồi vội vàng trợn trắng, phóng to màn hình. Không tin vào mắt mình, từ kinh hoàng chuyển sang giận dữ, đồng phục đội trưởng, vóc người kia, là anh hắn chỉ còn nửa đầu đang nằm dài trên vũng máu.
...
Người dường như có quyền chỉ huy cao nhất trong tổng bộ TUE, sau giây phút kinh hãi, vội vàng hét vào trong mic “Tất cả chú ý, bắt sống, không được phát động tấn...”
...
Ralf như mất trí, hét lên điên dại, hắn quyết định khai hoả. Đồng thời với tiếng của Đại Tướng Quân vang lên bên tai là tiếng của hai tên lửa không đối đất phóng vút đi. Sau chỉ một giây, khi tất cả còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hai tiếng nổ lớn vang lên, cả đỉnh Bí Thải Thần Phong chìm trong biển lửa.
Lạc Thạch giật mình quay lại, chỉ thấy phía trên cách mình trăm mét hình thành một quang tráo lớn bao bọc cả ngọn núi, lực sát thương của hai quả tên lửa thế mà không làm rung động mảy may. Tiếng tạc đạn tiếp tục như sấm vang rền, Ralf điên loạn kích hoạt vũ khí của Siêu Thanh tiêm kích, cả đầu đạn hạt nhân mini hắn cũng đã mang ra sử dụng.
“Ngu, ngu xuẩn.” tiếng Mục tử lắp bắp hét váng lên trong đầu gã, “Bọn chúng đã kích hoạt phòng ngự của Giới Bi rồi, đi theo ta”.
“Đi? Đi đâu?” gã thẫn thờ đáp, tiếng nổ vẫn vang lên ầm ĩ bên phía trên đầu.
“Ca ngươi bị ngu sao, tất nhiên là rời khỏi Thế Giới này. Vị Diện Giới Bi chỉ kích hoạt phòng ngự khi nó cảm thấy mối đe doạ, Thế Giới Mạt Lộ này chính thức xong rồi. Toái Tinh Kính không chống được bao lâu nữa đâu, mau đi với ta, Ca ngươi rất hợp với ta, chúng ta chắc chắn sẽ phi thiên độn địa, đại náo tam thiên!” Mục tử sau ba tỉ năm cô đơn, coi bộ cũng đã kiếm được một người huynh đệ thân thiết, nó thúc giục.
Lạc Thạch ngây người, gã đã là tội đồ của cả Nhân loại, những lời của Mục tử như giáng mạnh vào bế tắc trong lòng gã. Gật đầu quyết đoán, không do dự nhiều nữa, Mục tử thấy vậy liền nhấc gã tiến tới mặt sau của Toái Tinh Kính, như xuyên vào một tầng chất lỏng, dần dần biến mất. Khung trời đỏ lửa là những gì khép lại đầy bi tráng trong tầm mắt.
...
Văn phòng Bộ Tổng Tham Mưu Bất Trị Khu Không Số, bà Nguyễn Linh Chi gục trên bàn làm việc, tay vẫn ôm lấy tấm ảnh cũ. Trên bàn là bức thư còn chưa khô mực, dòng cuối, chỉ thấy ghi “...con trai, mình, vĩnh biệt”.
Đâu đó trong TUE-Zone, người đàn ông tóc đã hoa râm, gương mặt có mấy phần hao hao giống Lạc Thạch, nhưng từng trải hơn nhiều, đang mỉm cười nhìn về hướng đỉnh Bí Thải Thần Phong. “‘Extraodinary Mighty Power’ (#3) cuối cùng cũng bùng nổ rồi, con trai, mình à, vĩnh biệt”.
“Con xin lỗi, Cha, mẹ, tạm biệt” Lạc Thạch cúi đầu, hai mắt có chút nóng hổi, lần cuối gã chào từ biệt Trái Đất, lại chính là cảnh địa ngục trần gian.
(#1): Thằng con hoang, đi chết đi!
(#2): “Tôi không sợ người luyện mười ngàn kiểu đá chỉ một lần, mà chỉ sợ người thực hành một kiểu đá mười ngàn lần”.
(#3): Nguồn năng lượng mạnh mẽ bất thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...