Tầm Thần Tuyệt Lộ

Tạm chưa cần lo cho Lạc Kỷ, gã tiến tới chỗ cái xác của Tàn Báo, lửa đã tắt ngúm từ lâu, nửa thân trên bị cháy đen thui, trông không khác gì than củi mục, hiện vẫn còn đang nghi ngút khói.

Lấy cành trúc chọc vào, khều khều đám tro tàn, Lạc Thạch kiểm tra qua mấy lượt, lúc sau thì bới ra được một viên đá nho nhỏ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Gã mỉm cười, lấy vải bọc quanh cho đỡ nóng, cầm lên tỉ mỉ ngắm nghía, đoạn mới yên tâm, cẩn thận gói ghém treo vào cạp quần, rồi lại tiếp tục lục soát thi thể.

Ngoài thanh truỷ thủ văng ra bên cạnh, thì vẫn còn một túi nhỏ được giấu trong thắt lưng của Tàn Báo, tất nhiên đều đã bị Lạc Thạch tìm thấy và cầm luôn coi như chiến lợi phẩm.

Quần áo trên người đã rách nát hết, không thể sử dụng được nữa, gã nghĩ ngợi một lúc, liền mặc kệ cái xác Tàn Báo nằm đó, vòng về ao nhỏ tắm rửa qua loa, rồi mới tới đánh thức Lạc Kỷ.

Cô bé lơ mơ tỉnh lại, mở mắt ra, đầu tiên là trông thấy Lạc Phàm tiểu đệ đệ đang cười nham nhở trước mặt, mừng rỡ mà ôm lấy cổ gã, oà khóc một hồi đầy ấm ức.

“Kỷ tỷ...” gã im lặng đứng yên chịu trận từ nãy đến giờ, hiện tại mới vỗ vỗ vai Lạc Kỷ, lên tiếng “Nếu tỷ lo lắng cho đệ, vậy đệ giám khẳng định, bản thân vẫn hoàn toàn khoẻ mạnh, chỉ đang hơi đói bụng thôi...”

Vừa gỡ tay cô bé ra, vừa đung đưa túi vải trước mặt, gã lại nhăn nhở cười, đoạn tiếp lời.

“Còn nếu tỷ lo cho Niệm Niệm, thì đây, Tinh Hồn của... Ừm, của huynh ấy, đang ở chỗ này...”

Nghe vậy Lạc Kỷ vội vã chộp lấy, mở ra, chỉ thấy một ‘viên ngọc’ trong suốt, lớn cỡ ngón tay cái trẻ con, dáng thuôn dài như giọt lệ, bên trong lấm tấm tinh điểm phản chiếu. Lặng thinh ngắm nhìn hồi lâu, nàng khẽ đưa tay đón lấy, áp vào trước ngực, tay còn lại dụi mắt sụt sùi.

“Làm sao... làm sao đệ biết Tiểu Niệm là...”

“Cũng dễ đoán, người luôn lo lắng nhắc nhở cho tỷ, hẳn phải yêu thương tỷ lắm, giống như thân huynh muội vậy, có phải không?”

Lạc Thạch dứt lời liền quay đi, cô bé cũng nghệt mặt giây lát, rồi cũng vội vàng chạy theo, tất tả rời khỏi trúc lâm, hướng chợ thôn trở về.

...


Sa Kê trưởng thành, bao tử của nó chứa hàm lượng cát khoáng (#1) rất cao, và đặc biệt là, thỉnh thoảng còn có lẫn cả Dạ Tinh Sa, thứ cát phát sáng được trong bóng tối, nguồn gốc từ Thác Bậc Thang, lưu chuyển theo hệ thống sông Võng Hà mà chảy đi khắp mọi nơi.

Mề Sa Kê bị đốt cháy, liền trở nên trong suốt, bởi hiện tượng ‘thuỷ tinh hoá’ (#2), mới đẹp như lúc này. Hình dạng giọt lệ thì hoàn toàn là vô tình, nhưng có lẽ một phần, do lúc đó bị nung nóng, chúng lại đang lơ lửng trên không, trọng lực khi rơi xuống kéo dãn ra mà thành. Kiến thức phổ thông ở Trái Đất, nhưng trên Thiên Diễn thì hết sức cao siêu, ngay cả Sấu Thỉ thường xuyên được tiếp xúc với bếp núc, cũng khó lòng để ý đến việc ‘cỏn con’ chẳng liên quan như thế.

“Cái tên tiểu tử này, ngươi dám hý lộng cô bé vậy sao? Nàng ta là bị Tinh Hồn Nhược Tri đó...” Nặc lão lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của gã.

“Bị bệnh tâm lý thì phải chữa bằng liệu pháp tâm lý thôi. Chẳng còn cách nào an ủi tốt hơn, nhưng bây giờ thì tạm yên tâm được rồi, ít ra có thể nhờ nàng ta giữ bí mật...”

Lạc Thạch thở dài trong lòng, gã khá là bất đắc dĩ, phải vội vàng về hội họp với nhóm Phiên bà bà, lại cũng không thể nào giết người diệt khẩu được, nên ‘tranh thủ cảm tình’ liền là thượng sách.

...

Trong rừng Sĩ Biệt, lúc này đã gần chín giờ sáng, sương mù tan hết, hai bóng hình nhỏ bé nối đuôi nhau, lặng lẽ bước nhanh.

Mục tử dĩ nhiên bay liệng phía trên, vừa trinh sát, vừa né tránh Lạc Kỷ. Chợt từ phía bìa rừng chạy lại một bóng người, nó trông thấy liền giật thót, mau chóng núp vào ngọn cây gần đó, thông qua Viễn Lý Hồn Giao mà cảnh báo hai người Lạc Thạch bên dưới.

“Đại ca, phía trước khoảng nửa cây số, có người hướng về đây, tốc độ khá nhanh. A tên này...”

Vội vã kéo Lạc Kỷ núp sau gốc cây gần đó, gã lại tập trung mở ra Lĩnh vực Trinh sát, nghe vậy liền truyền âm hỏi.

“Có gì không đúng sao?”

“Là tên chủ gian hàng mà ta đã đánh cắp mề Sa Kê ở chợ thôn lúc nãy, sao lại? Chẳng lẽ muốn sống mái với bổn...”


“Cái x con mẹ nó, mày...???” Lạc Thạch giật mình chửi đổng, cắt ngang lời nó, kẻ đến, chẳng phải là Tật Lang kia hay sao?

Con cú lười này, thay vì về Lạc Dược Trai trộm đồ, lại chọn phương án nhanh nhảu, trong lúc vô ý đã mang đến một rắc rối vô cùng khủng khiếp. Chưa cần biết thực lực Tật Lang như thế nào, nhưng nếu cái tử thi Tàn Báo bị phát hiện sớm hơn dự tính, sợ rằng mức độ nghiêm trọng của vấn đề, sẽ không còn chỉ nằm lại trong khu rừng Hoa Thục Nữ nữa, mà lan ra toàn thôn mất.

“Lớn chuyện, tuyệt đối là lớn chuyện rồi...” gã cố giữ bình tĩnh, đầu càng cúi thấp hơn, đoạn lấy từ trong người nhánh Tâm Diệp, đưa cho Lạc Kỷ. Qua cuộc chiến với Tàn Báo, Lạc Thạch đã phát hiện ra thêm một tác dụng khác của loại lá này, đó là khả năng ẩn đi mùi hương cơ thể phát ra, hay nói cách khác - tác dụng phụ của sát khuẩn - ‘khử mùi’.

Chỉ khoảng nửa phút sau, Tật Lang đã tới gần, tốc độ bỗng chậm dần, ngay khi lướt qua gốc cây nơi hai đứa đang trốn, lập tức dáng vẻ trở nên hoài nghi.

“Thất bộ...” Lạc Thạch nặng nề hít một hơi thật sâu, tay vô thức siết lấy dao nhỏ, chờ đợi.

Ánh mắt Tật Lang sắc lẹm, y đưa mũi ngửi ngửi mấy cái trong không khí, nhíu mày phán đoán, rồi lại chuyển dời thân mình, tăng tốc hướng ao nhỏ lúc trước lao đi.

Phải đợi đến khi Mục tử xác nhận Tật Lang đã chạy được khá xa, gã mới buông lỏng hơi thở, đoạn cất dao, vội vàng kéo tay Lạc Kỷ rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Sẽ rất nhanh thôi, đợi Tật Lang kia phát hiện xác tên đệ đệ y, thì nơi này tuyệt đối sẽ bị xới tung lên, thế nên, trước cứ về được đến chợ thôn đã, rồi hẵng tính tiếp.

Tặc lưỡi một cái, gã liền tăng tốc, kéo theo Lạc Kỷ lật đật phía sau, mau chóng biến mất.

Cắm đầu chạy thật nhanh, cả hai đứa đều ý thức được cái gì đang chờ đợi đằng sau, chẳng mấy chốc, cơn thịnh nộ thực sự mới lan tới.

Đường về dường như ngắn hơn, loáng cái liền đã tới được cửa chợ. Lạc Thạch nấp lại một góc, đoạn lục lọi túi vải thu được từ trên người Tàn Báo, móc ra được năm thẻ bạc (#3), và đôi ba xâu tiền bằng đồng thau đã hơi ngả màu xanh rêu hoen rỉ (#4). Đưa cả số xu lẻ cho Lạc Kỷ, căn dặn hướng dẫn nàng vào sạp quần áo gần nhất, mua lấy mỗi đứa một bộ đồ để cả hai trông đỡ tàn tạ hơn chút đỉnh. Rồi sau đó, chúng không hẹn mà cùng lầm lũi chạy thật nhanh, tít vào bên trong chợ.

...

Lúc này đã hơn mười giờ, đáng ra là cả ‘nhóm người’ Phiên bà bà đã phải tới được Ngọc Mễ Quán, nhưng hôm nay có vẻ do hội đông, đường xá trong chợ càng không thuận lợi lắm cho việc lượn lờ mua sắm, nên bà bà cũng lười chen lấn, vậy mà cố nhích mãi, mới có thể lọt qua cửa quán chật ních những người là người.


Chống nạnh thở hổn hển, Phiên bà bà nói lớn, tay khua khua vẫy chào chưởng quầy, vẫn còn đang mải chạy tíu tít như mọi khi, bận bịu quanh các bàn khách.

“Mễ Tiểu nương, khụ... Một bàn bảy người như mọi lần nha” rồi lại quay ra đằng hắng gọi to mấy đứa còn lại.

Mại Ngầu che chắn cho cả Niên, Khải, Ngoan, ba đứa, lúc sau thì vượt qua được đám đông, đẩy xe tới trước của quán, chiếm ngay một góc lớn.

Mọi người còn đang mải cất tiếng xì xào chửi đổng tên nào vừa tấp vào đỗ xe hàng ngáng bạt, bất quá đến khi thoáng thấy cái tướng to lớn, đen trũi cồng kềnh của Mại Ngầu, mấy lời lầm bầm đó dần nhỏ lại rồi bị nuốt ực xuống cổ họng. ‘Chợ’ lại tiếp tục huyên náo như vốn dĩ, tự biết nhẹ nhàng né vòng qua mà tiếp tục lưu thông, chẳng ai mảy may để ý đến, hai bóng người nhỏ thó vừa vặn lọt qua, liền chui vào bên trong.

“Còn thiếu... A hai người họ kia rồi, Bàn bảo mẫu...” Lạc Niên điểm qua sĩ số, vừa định báo cáo thì đã thấy Kỷ, Phàm hai sư tỷ đệ thở hổn hển, mặt cắt không còn hột máu, xuất hiện nơi cửa ra vào.

“Hai đứa lại đây” Phiên bà bà cất tiếng gọi “Mễ tiểu nương mau cho chúng ta gọi món!” Rồi lại quay sang chăm chú nhìn Lạc Kỷ, đoạn ngạc nhiên hỏi.

“Tiểu Niệm của con đâu, Kỷ Kỷ?”

Nàng còn đang giật thót chưa biết phải trả lời ra sao, thì Lạc Thạch đã nhảy ra phân bua, đại khái là dòng người ngoài kia quá đông, dẫm đạp cuốn lấy búp bê vải của Kỷ tỷ đi đâu mất tiêu, gã tìm mãi không được, mới đành dắt tỷ ta về đây. Mọi thứ, tốt nhất đem đổ hết lên đầu chủ nhân của cái đống hỗn loạn này, Ngũ Yên gia Bách Tính Hạt, Ngũ Yên Tam Khôi, là hợp lý nhất. Oan có đầu, nợ có chủ, Tiểu Niệm biến mất chắc chắn phải là do một tai nạn gì đó xảo hợp tình cờ, thật thật giả giả, thì câu chuyện mới có tính thuyết phục người ta.

Phiên bà bà cũng ậm ừ, loáng thoáng nghe giải thích, tiếng được tiếng mất do âm thanh tạp loạn bên trong Ngọc Mễ Quán, rồi không để ý đến gã nữa, chỉ chú tâm quay sang giỗ giành Lạc Kỷ, chửi Yên gia mấy câu, sau mới yên tâm đặt đồ ăn.

Lạc Thạch thở hắt ra trong lòng, tạm thời mọi thứ, vẫn đang trong tầm kiểm soát, hiện giờ giấu vết dẫn ra Lạc Kỷ bị xoá sạch, búp bê vải cũng hoá thành tro. Phần lớn các vật chứng còn sót lại ở nơi đó đã được gã dọn dẹp qua, duy chỉ có, xác của Tàn Báo, thời gian không cho phép hoàn toàn huỷ thi diệt tích, đành phải xử lý một cách hết sức sơ sài, gần như vẫn vứt nguyên đấy.

Mục tử ẩn nấp bên ngoài, trên ngọn cây Sĩ Biệt rất lớn, đủ cao để quan sát toàn cảnh chợ thôn, liên tục dáo dác ngó quanh, thỉnh thoảng lại báo cáo tình hình với Lạc Thạch.

Gã huých huých tay Lạc Kỷ còn đang mải ngơ ngẩn, mời mọi người dùng cơm, đoạn không chút khách khí mà gắp một đũa lớn đồ ăn, gã thực sự đã đói hoa cả mắt lên rồi.

...

“Tiền bối, Tẩy Tuỷ cảnh, là có tính chất như thế nào?” tranh thủ lúc ăn uống, gã cũng không quên đánh giá tình hình hiện nay của cơ thể, nên mới chui vào trong Tá Hồn Quang Hoàn, khoanh chân ngồi trước mặt Nặc lão, chờ nghe giảng giải.


Lão mỉm cười, ngửa hai lòng bàn tay ra, hình ảnh lại hiện lên mờ ảo, lần này là toàn bộ hệ thống Kinh Mạch của Tu Chân giả, bắt đầu từ Thiên Mục Huyệt, hay nói cách khác - Tinh Thần Giới, đoạn mới chậm rãi cất lời.

“Tẩy Tuỷ, đúng như cái tên, gột rửa, cải tạo nền móng nhục thân lần nữa, kiến lập cơ sở thật vững chắc, Kinh Mạch mới có thể bước đầu hình thành...”

Lạc Thạch nhắm mắt sử ra Nội Thị, liền lập tức nhận thấy, từ sâu bên trong xương cột sống của mình, bắt đầu lờ mờ ẩn hiện những đường vận tuyến hết sức mỏng manh, đâm túa ra khắp mọi hướng. Chúng đều nhắm về các Tiểu - Đại Huyệt trên cơ thể, đặc biệt còn có một bó lớn Kinh Mạch theo chiều đi lên, trực chỉ Thiên Mục Huyệt mà kết nối.

“Tiếp theo đây, ngoài chú trọng tăng cường luyện tập thể lực, nhằm truy rèn xương khớp cơ nhục, mau mau nâng cao tu vi Hoán Cốt cảnh nhất giai hiện giờ, thì Thạch đầu tử ngươi còn cần phải thường xuyên tiến hành Thổ Nạp, thành thạo Nội Ngã Chu Thiên của bản thân, điên cuồng mài giũa Kinh Mạch...”

Tẩy Tuỷ cảnh, dựa trên đánh giá tình trạng cường hoá của Kinh Mạch mà phán đoán, qua đó sẽ dần tiến giai. Một công ngồi thiền Thổ Nạp liền có thể kết hợp, cùng lúc mấy việc, Lạc Thạch tuyệt đối không ngại.

Rời khỏi Nội Thị, bụng cũng vừa lúc nhét đầy Nhục Mễ, gã chầm chậm tốc độ đũa, liếc sang thấy Lạc Kỷ vẫn đang mân mê nhìn ngắm viên thuỷ tinh kia, bèn cất lời.

“Kỷ tỷ, Tiểu Niệm không có đi đâu mất, huynh ấy chỉ trốn tạm trong đó thôi, khi nào tỷ thực sự hết buồn, chắc chắn sẽ gặp lại...”

Nàng nghe thấy vậy thì gật đầu dụi dụi mắt, gói ‘kỷ vật nhỏ’ thật kỹ vào túi vải lụa đẹp đẽ không hiểu mua từ lúc nào, buộc lên lại trên cổ, đoạn vừa nắm lấy nó vừa thì thầm đủ để Lạc Thạch nghe được.

“Phàm đệ đệ nếu đã nói vậy thì như vậy đi. Tiểu Niệm rất tốt, không bao giờ lừa gạt ta, trước đó đều kêu ta phải tin tưởng ngươi tuyệt đối, giây phút cuối cùng cũng vẫn như vậy. ‘Niệm Tinh Lệ’, lần này đến lượt muội bảo vệ lại huynh rồi đó. Chúng ta cùng hẹn một ngày, chờ huynh tỉnh dậy nhé...”

(#1): nguyên tố hoá học Silic.

(#2): silicat trong cát dưới nhiệt độ cao thích hợp sẽ biến thành kết cấu dạng thuỷ tinh. Tò mò liền hỏi google-sama nhé các độc giả.

(#3,4): đơn vị tiền tệ của Phàm nhân trên Thiên Diễn Tinh Cầu, đồng nhỏ nhất, lấy giá trị là Hào, tiếp đến:

•1 Thẻ bạc = 10 xâu xu = 100 Hào.

•1 Hào = 1 xu đồng thau xanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui