“Thạch đầu tử, ăn từ từ thôi, nghe lão phu nói đây...”, Nặc lão đằng hắng, sau một hồi im lặng, lão cũng mất kiên nhẫn mà cất lời “Ba bữa chính và hai bữa canh thêm sau mỗi buổi tập, khẩu phần hằng ngày của ngươi đã hợp lý, tạm thời chưa cần tăng lên vội. Nhưng chúng ta sẽ lợi dụng mệnh lệnh của thằng nhóc đó, xin thêm một ít nguyên liệu về phòng. Lão phu sẽ chính thức truyền dạy Dẫn Dược cho ngươi”.
“‘Thằng nhóc’? Ý tiền bối là Lạc Dược Siêu kia?” Lạc Thạch cũng đồng thời nhai chậm lại, chống tay lên bàn, khẽ lẩm bẩm “Người đó quả là có ánh nhìn kín như bưng, nội tâm không hề hé lộ nửa phần. Ông ta không hiểu là Tu Nguyên giả tầng thứ nào, Nặc lão?”
“Lão phu làm sao mà biết được? Ta chỉ thấy từ cử chỉ, kể cả cái cách đưa tay ra lúc trước khi chụp lấy thốn khẩu của ngươi, trông thì tưởng đơn giản, nhưng kỳ thực rất giống một động tác ‘Cầm Nã’. Vốn là linh cảm của lão phu thôi, cẩn thận cũng không thừa”.
Lạc Thạch gãi gãi cằm, chậm rãi gắp thức ăn, thầm nhủ “Cũng phải, một người có thể gọi là kiêu tử như Lạc Dược Siêu, tiếng nói trải khắp, có lý nào lại chỉ tinh thông Y Thuật? Nếu theo đúng lời kể, thì hẳn là ông ta tư duy rất đổi mới, tin rằng cũng sẽ chọn con đường tu tập. Chỉ là, không biết thiên phú tới đâu thôi...”
Nghĩ đoạn, gã lại quay sang huých huých Lạc Vinh, thì thầm hỏi.
“Ngũ ca, Lạc gia chủ, hình như không thường xuyên ở Trai thì phải?”
Nó trợn mắt nuốt trôi miếng thức ăn đang nhai nhồm nhoàm trong mồm, chiêu một ngụm nước canh, đập đập ngực, rồi mới quay lại nho nhỏ nói chuyện với Lạc Thạch.
“‘Lạc bá phụ’, Lạc bá mẫu và Lạc tiểu thúc, tất nhiên đều ở trong Biệt Phủ Lạc Gia thuộc Giang Thành Nội. Bình thường ngày chẩn y miễn phí, bá mẫu sẽ đích thân về Trai hai ba hôm. Chỉ khi nào bá phụ không có việc trong Thuỵ Giang Cấm Cung, mới cùng người hồi Trai nghỉ ngơi, phụ giúp khám bệnh. Lần này chắc thêm cái sinh nhật của Yên Ngưu Chấn, nên tiểu thúc Dược Việt cũng về theo.”
“Thuỵ Giang Cấm Cung? Còn Dược Việt tiểu thúc lại là người như thế nào?” Lạc Thạch ngạc nhiên hỏi lại, thông tin này là lần đầu gã nghe qua.
“À đệ không biết cũng phải, đề tài về Thành Chủ các Thành trong Thập Minh đều bị kiểm soát rất chặt chẽ, sẽ không đơn giản phát hành thành sách cho người ta đọc đâu”, Lạc Vinh lại gắp một đũa lớn đồ ăn bỏ vào bát, mắt liếc ngang dọc, giọng càng nhỏ hơn, nói tiếp “Vị trí Thành Chủ Giang Thành, hai trăm năm nay đều thuộc về Sào gia. Lạc Dược Anh cố lão gia chủ, là thân cận của Sào Chính Văn, cũng là Thành chủ đời trước. Đời này, hiện là trưởng tử Sào Uy Võ của ông chấp chưởng, đồng thời là huynh đệ kết nghĩa với bá phụ. Thuỵ Giang Cấm Cung là nơi Sào Gia Thành Chủ chọn làm chỗ an cư, phong thuỷ rất đẹp, nên Giang Thành dù là ngọn cờ đầu Hộ Nam Cương, nhưng chưa một lần thất thủ. Sào Uy Võ Thành chủ vì thế cũng được bá tính ủng hộ, củng cố ngôi vị, dẫn dắt Giang Thành đi lên. Còn về phần Dược Việt tiểu thúc thúc, đệ nên tự mình gặp mặt sẽ biết, hắc hắc”.
Lạc Ngôn cũng đang hóng câu chuyện của hai đứa, nghe vậy thì cười toe giơ ngón cái, khiến Lạc Thạch càng thêm tò mò. Gật gù không hỏi nữa, gã lại quay ra ăn nốt bữa cơm, thầm đánh giá trong lòng.
“Lạc gia này, cũng là một phương thế lực không nhỏ, nếu biết khéo léo tận dụng, thì... Ừm, bước đệm không tồi. Nhưng giờ suy tính e có hơi sớm rồi, hiện thời còn chưa cần thiết lắm...”
...
Sáng hôm sau, mọi việc trong Trai lại diễn ra bình thường, buổi học chữ của Tuỳ lão sư vẫn thu hút như mọi khi. Tay nhẹ nhàng cầm gậy trúc, giọng lão sư vang lên hào sảng đủ nghe, Lạc Mẫn luôn là đứa có hứng thú nhiều nhất với bài giảng, nhổm hẳn lên ngóng vào khay cát.
“Trong ‘Dân gian phàm nhân ca thoại - dị bản’, các trò hẳn sẽ dễ dàng bắt gặp, cùng đồng thời tồn tại với con người và dã thú, là yêu ma quỷ quái, thần thánh tiên tinh. ‘Trí Giả Kiêu Hùng Ca’, tiếc là, lại không nói về Nhân tộc, mà giành cho Nguỵ Huyễn Nương Nương, xuất thân bí ẩn...”
Nguỵ Huyễn Nương Nương, trong phàm nhân thần thoại có chút sai lệch. Nàng, tên tự là Mị Hoang, thuộc Mị Yêu huyết chủng, đồng thời cũng là một mạch lớn của Yêu Tộc. Truyền thuyết tu chân giới, gọi nàng Nguỵ Huyễn Yêu Nương, sử dụng trí tuệ hí thiên lộng địa, đảo ngược thời thế, là nỗi kinh hoàng của các Đại Tộc khác.
Yêu Tộc, theo chế độ Mẫu hệ, huyền bí khó lường, nhưng xảo thuật thì đứng hàng nhất lưu. Từ thời hỗn độn hồng hoang, yêu linh thần nhân vẫn còn tạp lộn, Yêu tộc đã rất nổi bật bởi sự tinh quái có thừa. Trí tuệ của chúng khác con người ở chỗ, đó là hoàn toàn bỏ qua ‘nhân tính’, không cần quan tâm ‘giới hạn đạo đức’, mà dám sử dụng những thứ bị coi như ‘bàng môn tả đạo’, hòng tăng cường chiến lực.
Thời kỳ hỗn mang đó liền sản sinh ra hai yêu nghiệt, đại diện cho hai mạch huyết chủng tối cường, sức mạnh nghiêng trời lệch đất, nguỵ dị tuyệt luân, tranh giành Tổ Vị Yêu Tộc. Mị Hoang tài trí như vậy, vẫn chịu bị khuất phục dưới chướng của người kia, mà sau này chính là vị Vĩnh Hằng Yêu Mẫu đầu tiên. Nàng tuy vậy cũng không bị cường thế chèn ép, thậm chí còn được Yêu Mẫu tin dùng, chia sẻ một phần quyền lực Yêu tộc.
Mị Hoang, có thể thua số phận, chứ quyết không thua cơ trí, vẫn xứng đáng vừa là tín cẩn, vừa là địch thủ lớn ngang tầm của Yêu Mẫu. Truyền kỳ về nàng rất nhiều, không biết bao nhiêu mà kể, nhưng vẫn có thể dễ dàng liên tưởng được, qua cái yêu danh ‘Nguỵ Huyễn’ đầy quỷ dị.
“Huyễn Thiên, Huyễn Địa, Huyễn Vạn Vật
Nguỵ Thần, Nguỵ Thánh, Nguỵ Tà Ma”.
Tuỳ lão sư nói đến đây, tay cũng dừng vẽ, hai câu vừa rồi cũng uốn lượn hiện ra hai bên, cảm giác hư ảo huyền hoặc, là ‘chữ’, nhưng cũng không phải ‘chữ’. Ở chính giữa bức hoạ, là một nữ yêu khoác áo choàng lớn che kín toàn thân, lộ ra thấp thoáng những điểm lồi lõm, để người xem nhất định phải cảm thấy, đây hẳn là một tuyệt thế giai nhân. Tai nhọn hoắt, đầu mọc bốn nhánh sừng mỏng chạy chung quanh, trông tựa một cái vòng vấn trên trán, tóc dài gọn gàng, giữa muôn trùng huyễn tượng xung quanh, nhưng vẫn tự tin bình thản. Bất quá gương mặt nàng lại hư ảo không rõ, chỉ thấy miệng nhỏ đang kéo lên nụ cười hờ hững, tay nhàn nhã phe phẩy cây hắc phiến, dường như được làm bằng một loại vũ điểu, bên trên viết chữ ‘Trí’ vô cùng sáng tỏ. Tràng cảnh này, có thể dùng bốn chữ ‘khinh tiếu vô tri’, để hình dung liên tưởng.
“Hắc hắc, anh thư dụng trí khiển quần hùng. Nguỵ Huyễn Nương Nương, quả nhiên là thần thoại trong thần thoại”, tiếng Lạc Mẫn cười giòn vang lên, cả đám ngay lập tức bắt đầu nhao nhao tranh luận, phá tan im lặng nãy giờ. Trí giả bậc nhất trong thiên địa, ai mà ngờ, lại là một đại mỹ nhân hàng thật giá thật.
“Nặc lão, ‘Yêu’, thực sự khủng bố vậy sao? Kẻ dù được lưu danh thần thoại, lại chỉ là bại tướng dưới tay Mẫu tổ Yêu tộc. Trí tuệ Nguỵ Huyễn Yêu Nương nếu bá đạo như thế, tin rằng, nàng chết hay sống, cũng không đến phiên phàm nhân chúng ta bàn tán a...”
Im lặng hồi lâu, Lạc Thạch mới nghe Nặc lão thở dài, giọng có chút hoài niệm.
“Yêu, Linh, Thú... tất cả chỉ là cái tên. Con người có nhân tính thật đấy, nhưng nào có thiếu những kẻ thương thiên bại lý, vẫn đang đội cái lốt quân tử đâu? Yêu tộc, vốn như đứa con ghẻ của hỗn mang, đản sinh ra đã không có sự lựa chọn. Bí ẩn Tu Chân giới nhiều vô số kể, nếu chỉ ôm định kiến làm hành trang, lập tức lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục...”
Thời đại gã, không tồn tại linh dị, lại càng chẳng có thần thông. Đơn giản là thâu tóm ‘Khoa Kỹ’, đập tan toàn bộ những thứ ngáng đường. Trí tuệ, nếu đặt ngoài ‘lý tính’, liền trở thành ‘vũ khí diệt chủng’ hàng loạt, ranh giới giữa ‘thiên tài’ và ‘đồ tể’ thật sự rất mong manh.
Yêu tộc may mắn có được thứ giúp người Trái Đất thống trị muôn loài, nhưng trớ trêu thay, lại không được sinh ra ở vị thế độc tôn. Thế giới này, muốn tranh phong trên bình đài thiên địa, trước hết đòi hỏi ‘trí dũng song toàn’, sau lại phải nhận được kỳ ngộ như là một ‘phần thưởng thêm’, thì may ra mới có cơ hội.
“Ngay cả Tu Chân giới tầng thứ thấp, cũng không thể biết rằng, Yêu Tộc phần đông đều là Luyện Thần Giả, chỉ một vài chủng loại cực hiếm trong số họ, bẩm sinh có thêm thiên tư tu luyện Thể Thuật...”
Luyện Thần giả tuy chiến lực không nhỏ, nhưng số lượng ít lại khó đào tạo, cũng rất dễ trở thành mục tiêu ám toán số một. Thế nên chiến lực tổng quan của Yêu tộc chỉ xếp trên Nhân tộc, đứng hàng thứ tư trong Thiên Diễn Ngũ Đại Chủng Tộc.
Vì sao nên nỗi? Vấn đề này lại phải quỳ lạy mẹ thiên nhiên cái nữa, nhân vô thập toàn, Yêu tộc thì cũng như vậy. Yêu tộc Nội Đan, kêu là ‘Huyết Tinh Châu’, ngưng tụ từ kết tinh máu huyết của bản thân họ và Yêu Khí chi Lực trong Thiên Địa. Máu của Yêu tộc có đặc điểm kỳ dị, mang tính ràng buộc và ếm trú rất mạnh. Yêu Huyết dịch càng tinh thuần, thì năng lực đặc dị này lại bộc lộ ra càng khủng khiếp. Cái mà hay được gọi ‘Yêu Khí’, đơn thuần là để hỗ trợ Tu Yêu giả ‘ép’ ra Huyết Tinh nhanh và nhiều hơn, từ đó mới có thể nâng cao thực lực, mau chóng tiến giai.
Cũng chính vì vậy, yêu tộc không sử dụng Võ Kỹ, mà sáng tạo ra Vu Thuật, lấy Huyết Tinh làm vật dẫn, chế luyện Phù Trú, và ‘Khế Ước’ độc nhất vô nhị.
Phù Trú, giống như pháp bảo, cũng chia cấp bậc đàng hoàng, bao gồm vô số chủng loại mang nhiều công dụng khác nhau, tỉ dụ như: trinh thám, trù ếm, trị liệu hay thậm chí Bí Kỹ như Phong Ấn Thuật, Tá Tinh Hồn Thuật v.v...
Khế Ước, thì lại càng nguỵ dị hơn nhiều, dù cũng chỉ có một khả năng duy nhất, là ‘Triệu Hồi Thuật’. Chiến lực của Yêu tộc, nhờ vào Khế Ước Triệu Hồi mà tăng lên đáng kể, thì mới có thể duy trì vị thế của mình trong các Đại Tộc. Sức mạnh của Khế Ước phụ thuộc vào cấp độ Huyết Tinh, hay nói cách khác, là theo tu vi của Tu Yêu giả mà tăng lên.
Truyền kỳ Yêu tộc Mị Hoang, nổi danh lại không phải nhờ Vu Thuật, mà bằng Ảo Thuật đầy quỷ quyệt. Chiến tích nhuốm màu huyền ảo của nàng có thể kể ra như, vạn năm vây hãm Thú Tộc trong Mộng Yểm, chế luyện Chúng Sinh Khốn Ngục Tháp, hay chiến thắng ước định Tam Kiếp Kỳ Đấu.
Lạc Thạch tròn xoe mắt lắng nghe, còn chưa bao giờ thấy Nặc lão kể chuyện say sưa như vậy. Đến đây, thấy lão lại lần nữa im lặng, gã mới cất lời.
“Nặc lão, người có vẻ khá am hiểu về Yêu Giới đó nha?”
“Nhóc con, không phải chuyện của ngươi!”, Nặc lão nghe vậy thì cười lớn “Hắc hắc, sao nào? Thạch đầu tử ngươi còn gì thắc mắc?”
“À có, tiền bối vừa nhắc qua, ‘Yêu Tộc Thể Thuật’, cái đó chắc không phải thứ tầm thường đâu nhỉ?”
“Ha ha, quả nhiên rất tò mò. Phải, Thể Thuật của họ, cũng cực kỳ lạ thường, không giống với các Đại Tộc khác...”
Yêu Tộc sau thời ‘nhị mẫu tranh phong’, kỳ tài đời kế tiếp mới dày công nghiên cứu thành công Vu Thuật. Họ đã mang áp dụng cùng với Thể Thuật và sáng tạo ra Vũ Yêu Bí Kỹ, được coi là Thể Thuật duy nhất đạt cấp bậc Thần Kỹ. Trông thấy ánh mắt gian manh đầy suy tính của Lạc Thạch, Nặc lão liền chép miệng đề tỉnh gã, Yêu Tộc Bí Kỹ nào có thể dễ dàng tới tay như vậy.
Cái Thể Thuật này, đòi hỏi giai đoạn đầu luyện tập, kết hợp cả bí phương dược liệu hỗ trợ, thậm chí cần tới Yêu Tộc Huyết Tinh, sử dụng Vu Thuật, lập tức có thể tăng cường chức năng vĩnh viễn cho nhục thân.
“Điên rồ!!! Thật sự có thứ thần kỳ như thế?”, chỉ cần dùng dược vật và Vu Thuật, liền mang lại kết quả ‘tăng cường vĩnh viễn’, thân thể không cần luyện tập tự trở nên mạnh mẽ, mà không để lại di chứng.
“Khư khư, đúng vậy, có cái lý nào lại dễ dàng được như thế”, Nặc lão lại ra vẻ bí hiểm, cười ha hả đáp lời Lạc Thạch “Muốn học được Yêu Tộc Thể Thuật, ngươi phải lĩnh ngộ được hình ý của Vũ Yêu Bí Kỹ. Lão phu nhắc lại, là Vũ Thuật đấy, Thạch đầu tử ngươi muốn học múa thật sao? Ha ha ha...”
Nghĩ cũng phải, Yêu tộc tộc nhân, vũ mị nổi tiếng, lại theo chế độ mẫu hệ nên hình thái xã hội đều xoay quanh ‘nữ cường’, hoán đổi vai trò giới tính ở các Tộc khác. Nam nhân Yêu tộc cũng đặc biệt cuốn hút, quyến rũ trác tuyệt, chỉ là ‘nam quyền’ trong Yêu tộc gần như thứ yếu, không đáng nhắc tới. Thế nên mới nói, cái thứ thể thuật mà khi đánh nhau lại đứng ra múa may, dù có là Thần Kỹ, thì gã cũng cụt hứng mấy phần. Bất quá, cái cách dùng ngoại vật hỗ trợ mà không để lại tác dụng phụ, thực sự rất đáng lưu tâm.
Và dù Lạc Thạch chẳng cần hỏi thật kỹ, nhưng gã vẫn nhớ Bí Trú Tá Tinh Hồn Thuật mà Nặc lão đã đôi lần nhắc tới, thêm cả cái cách kể chuyện hôm nay, đều cho thấy lão lờ mờ có khúc mắc không nhỏ với Yêu tộc.
“Ài, Nặc lão hẳn là có ý tứ của riêng mình. Thôi bỏ đi, hỏi nhiều cũng không phải quá tốt, làm người nên biết điểm dừng thật vừa vặn. Nếu có lợi cho ta, lão giấu giếm nào mang lại lợi ích gì? Thời cơ đành là phải đợi tự nó chín muồi thôi...”
Mau chóng thu dọn lớp học, mai đã là họp chợ lớn trong thôn, gã khá tò mò với cái ‘sinh nhật’ mà trăm nghe không bằng một thấy kia. Bọn trẻ con cũng vô cùng háo hức, nên chẳng đứa nào còn quan tâm đệ đệ Lạc Phàm đã chuồn mất, chỉ một mực bàn tán về đề tài nhạy cảm giữa các gia tộc trong Hạt, tới nỗi Phiên bà bà dù rất muốn tham gia nhưng vẫn phải suỵt suỵt mấy cái. Gã thì còn kha khá việc phải chuẩn bị, vì chuyện nguyên liệu của Trắc Chủng, mới là mục đích chính của lần đi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...